Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữ nhà kho là một công việc béo bở, có không ít béo bở ra ra vào vào, Tư Uyển Cục có thể vớt được tám chín phần mười ngân lượng đều nhờ vào nhà kho. Nguyên nhân là vì việc ở đây béo bở nhưng công việc rất nhẹ nhàng, người không có chút "quan hệ" căn bản không thể vào nhà kho làm quản lý được.

Liêu Binh kia là con cháu của một vị đại đương gia trong Tư Uyển Cục. Ngoại trừ việc quản lý chìa khóa nhà kho, tất cả các gian phòng trong nha môn Liêu Binh đều có một chiếc chìa khóa dự phòng.

Diêu Hỉ ngồi trên mép giường đánh giá tình trạng lộn xộn trước mắt trong căn phòng, nàng biết đã xảy ra chuyện gì. Thái Hậu nương nương hạ chỉ sai người của Tư Uyển Cục tìm bắt nàng trong cung, những người này đương nhiên sẽ cho rằng nàng không sống nổi sau đêm qua, không thể quay về nên đã chia hết đồ đạc của nàng. Tham gia vào việc này có ít nhất là một người, nhưng cũng có thể là tất cả người trong Tư Uyển Cục đều có phần.

Trước mắt nếu muốn tránh gây phiền toái cho mình, nàng phải thu dọn lại phòng ở, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ là một tiểu tạp dịch không có bối cảnh không có bản lĩnh, không thể chọc vào đám người Liêu Binh, nói không chừng đây rất có thể là ý của Liêu công công.

Nhưng nàng cũng không dám bỏ qua như vậy, không phải là nàng tham tài, luyến tiếc những món đồ mà Trịnh Đại Vận đưa cho. Mà là những việc ức hiếp người khác, có lần một thì sẽ có lần hai, nếu lần này nàng ra vẻ đáng thương nhịn nhục, sau này ở Tư Uyển Cục, ai cũng dám ức hiếp nàng. Thái giám có nhiều việc lung tung rối loạn, nếu chỉ sai nàng làm chút việc thì không sao, sợ nhất là có người nhớ thương vẻ ngoài của nàng, nhân cơ hội nàng bị người ta ức hiếp xa lánh sẽ làm điều xằng bậy.

Tất cả mọi người không ngờ rằng Diêu Hỉ có thể sống mà trở về từ Ninh An Cung, Liêu Binh đi đi lại lại trước mặt chưởng ấn của Tư Uyển Cục - Liêu Diệu Minh, mãi đến khi Liêu Diệu Minh hoa mắt chóng mặt.

"Có việc thì bẩm báo đi. Đồ vật sáng nay mua đã nhập kho chưa? Cứ lắc lư ở chỗ này làm gì." Liêu Diệu Minh nhìn đứa cháu trai không biết cố gắng của mình, cho dù hắn có chán ghét cũng không dám đuổi người về quê. Năm xưa hắn tịnh thân vào cung là để đổi lấy chút tiền bạc cho người nhà sống qua ngày, hắn còn có mẹ già ở quê, sau khi vào cung cách nhà xa ngàn dặm, ngày thường lão thái thái chỉ có thể dựa vào ca ca tẩu tẩu chăm sóc.

Vốn dĩ có sự tiếp tế của hắn, ca ca tẩu tẩu không đến mức bán con trai con gái, nhưng Liêu Binh lại đỏ mắt ham phú quý giàu sang, tự nguyện vào cung làm thái giám. Vì vinh hoa phú quý mà có thể từ bỏ đường con cháu, dã tâm của tiểu tử Liêu Binh kia thật là lớn, đáng tiếc tầm nhìn quá hẹp, một chút lợi nhỏ cũng không thể bỏ qua.

"Thúc, ngài biết chuyện chưa? Trong nha môn của chúng ta có người tên Diêu Hỉ, sáng sớm đã về từ Ninh An Cung." Liêu Binh cong eo.

"Về thì về thôi. Chuyện có gì to tát đâu!" Liêu Diệu Minh ngồi trước án, đang thẩm tra đối chiếu những hạng mục công việc hôm qua, phê xong còn phải nhanh chóng trình lên cho Tư Lễ Giám, không rảnh nghe cháu trai nói nhảm. Nhưng lời của Liêu Binh đã nhắc nhở hắn, thủ hạ phạm sai lầm trước mặt chủ tử, hắn không thoát khỏi liên quan, bèn nói với người hầu đứng bên cạnh: "Phân phó với người quản lý Diêu Hỉ, phải dạy dỗ tên tiểu tử mao đầu kia, đừng có gây hoạ cho Tư Uyển Cục."

Người hầu nhận lệnh rồi hỏi: "Là dạy dỗ bằng miệng hay là......"

"Nói vài câu là được rồi. Thái Hậu nương nương chưa xử lý người, không đến lượt chúng ta xử lý." Liêu Diệu Minh là người tinh tường, nếu tiểu thái giám có thể sống mà trở về từ Ninh An Cung, vậy thì chắc chắn là có lý do.

Liêu Binh chờ thúc thúc phân phó xong mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này khó khăn ở chỗ cháu cho rằng tên tiểu tử kia không trở về nữa, liền lấy tất cả đồ vật có giá trị trong phòng hắn......"

Liêu Diệu Minh dừng cái bút đang phê duyệt sổ sách lại, trừng mắt nhìn Liêu Binh. "Ngươi nuốt làm của riêng?"

"Haizz." Liêu Binh dán người đến lấy lòng mà nói: "Đều là đồ tốt mà! Vốn định sáng sớm sẽ hiếu kính dâng cho ngài."

"Ngươi cho rằng mọi người đều mù mắt giống như ngươi hả?" Liêu Diệu Minh tức giận bạt tai Liêu Binh một cái thật mạnh: "Đồ vật của thuộc hạ ngươi cũng tham ô? Ta để ngươi chết đói hay chết rét hả? Cái thứ không có tiền đồ! Ngươi không biết đồ vật trong phòng tên tiểu tử kia là ai đưa sao? Ngươi không biết Trịnh công công rất thân thiết với tên tiểu tử kia sao?"

Liêu Binh bụm mặt, chật vật vô cùng: "Cháu biết chứ. Nhưng cháu không ngờ hắn có thể trở về."

"Trịnh công công bên kia còn đỡ, ta có thể nói giúp cho ngươi vài lời." Liêu Diệu Minh có chuyện còn lo lắng hơn: "Tối hôm qua Ninh An Cung có động tĩnh lớn như vậy, kết quả Diêu Hỉ không bị thương đến lông tóc mà trở về. Không phải là vì Thái Hậu nương nương muốn hắn tạo niềm vui nên mới gọi hắn tới hay sao?"

"Vậy cháu ......Lập tức trả đồ về chỗ cũ?" Liêu Binh cũng bị lời nói của thúc thúc dọa sợ.

"Ngu ngốc! Ngươi sợ người khác không biết là ngươi lấy sao?" Liêu Diệu Minh vuốt ngực thuận khí, dặn dò nói: "Vứt hết đống đồ đó đi, giữ được mạng rồi thì muốn đồ vật gì cũng sẽ có được. Nếu chuyện bị làm lớn ra, có người tới hỏi, thì ngươi cứ nói chìa khóa ở chỗ ngươi bị kẻ gian trộm mất."

"Vâng vâng vâng." Liêu Binh không ngừng gật đầu. "Còn Diêu Hỉ kia, chúng ta có cần coi hắn là tổ tông mà cung phụng không?"

"Không đến mức. Chờ lúc tên tiểu tử kia thật sự được Thái Hậu nương nương sủng ái rồi mới nịnh bợ cũng không muộn." Liêu Diệu Minh nhớ tới cảnh binh hoảng mã loạn đêm qua, hắn thở dài nói: "Diêu Hỉ kia đúng là một kẻ gây chuyện, tốt nhất là tìm cớ đuổi hắn đến nha môn khác đi."

Liêu Binh giống như đang suy tư gì đó mà gật đầu, Liêu Diệu Minh gấp đến độ hung hăng đá một cước vào mông Liêu Binh: "Tên vương bát đản nhà ngươi! Còn không mau chóng vứt đồ đi! Muốn chờ Diêu Hỉ dẫn người đến lục soát phòng của ngươi đúng không?"

"Vâng vâng vâng." Liêu Binh nhanh chóng chạy đi.

***

Khi Vạn Tất tỉnh lại thì trong phòng vẫn tối tăm u ám, nàng cho rằng mình đã ngủ một giấc đến khi trời tối.

"Giờ nào?" Vạn Tất không thường xuyên thức đêm, bây giờ lại ngủ một giấc ngày đêm đảo lộn như vậy, đầu óc của nàng choáng váng quay cuồng, nhìn cái gì cũng thấy hai chiếc bóng.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh nhìn vào đồng hồ nước rồi trả lời: "Nương nương, vẫn chưa đến buổi trưa ạ."

"Giữa trưa sao trong phòng lại tối đen như vậy? Sao không thắp đèn lên?" Vạn Tất xoa trán ngồi dậy.

Có một cung nữ nhanh chóng thắp đèn lên, cung nữ được hỏi chuyện tiếp tục nói: "Bẩm nương nương, hôm nay trời âm u. Hoàng Hậu nương nương nói tình hình quốc khố đang căng thẳng, bảo các cung cắt giảm chút chi phí."

"Quốc khố căng thẳng?" Vạn Tất nhíu mày, phân phó nói: "Không thắp đèn thì không thắp đèn, mở cửa sổ ra, hầu hạ ai gia rửa mặt thay y phục." Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Vạn Tất liền nhìn ra phía ngoài điện rồi nói: "Tên nô tài của Tư Uyển Cục đã về chưa?"

"Đã về rồi ạ." Cung nữ nói.

"Đã nói cho hắn biết đêm nay phải canh gác ở lãnh cung chưa?" Vạn Tất lộ ra biểu cảm đầy chờ mong.

Cung nữ gật đầu: "Nguyên Thiến cô cô đã nói với hắn rồi ạ."

Rửa tay rửa mặt thay y phục xong, lúc đang chuẩn bị dùng cơm trưa, Vạn Tất ngồi ở trước bàn, lạnh nhạt nhìn đống đồ ăn trên bàn. Bữa trưa hôm nay thật là tối giản, chỉ có mười mấy món ăn, hơn nữa tất cả đều xanh mướt, món mặn chỉ có hai đĩa.

Tất cả cung nhân của Ninh An Cung thấy sắc mặt của chủ tử kém như vậy, ngay cả thở cũng không dám.

"A ~" Vạn Tất cười lạnh một tiếng: "Ai đã truyền thiện? Tất cả đều là rau xanh, coi ai gia là trâu ngựa đấy à?"

Thái giám trong Ninh An Cung không được hầu hạ bên cạnh, tất cả cung nữ trong phòng đều sợ tới mức quỳ xuống.

Vạn Tất liếc mắt nhìn tất cả cung nữ trong phòng một cái, nàng cầm ly trà trước mắt lên, dùng sức ném về chỗ không có ai ngồi, quát to: "Là tên nô tài nào truyền thiện!"

Một tiểu cung nữ dáng vẻ muốn khóc nhưng không dám khóc, vừa quỳ vừa lê đầu gối lên phía trước hai bước, nàng giải thích: "Nô tỳ...... là nô tỳ truyền. Hoàng Hậu nương nương nói, bắt đầu từ hôm nay, cung cấp cho Ninh An Cung mười tám món ăn mỗi bữa, cung của Hoàng Hậu nương nương được mười lăm món ăn, chủ tử của các cung khác cũng bị cắt giảm không ít......"

Chuyện ở hậu cung đều do Hoàng Hậu xử lý, Vạn Tất là một người không thích nhọc lòng, ngày thường chuyện các phi tần tranh sủng đánh ghen cũng được, đám nô tài lục đục với nhau cũng thế, nàng đều lười phản ứng. Nhưng Hoàng Hậu vì lấy lòng hoàng đế, tranh sủng với các phi tần, lại dám liên lụy đến mức khiến nàng ăn không ngon ở cũng không thoải mái? Đừng có nằm mơ!

"Gọi Hoàng Hậu đến đây cho ai gia! Nàng ta thích ăn đống rau xanh này thì phải ăn sạch sẽ không để thừa một cọng cho ai gia!"

Vạn Tất không phản đối tiết kiệm, nhưng nàng cực kỳ phản cảm với hành động làm bộ làm tịch để được sủng ái của Hoàng Hậu. Nếu thật sự vì Đại Hưng tiết kiệm tiền, thì Hoàng Hậu hãy khuyên nhủ người phụ thân tiêu xài vô độ của nàng ta trước, cho dù có muốn khai đao với hậu cung thì cũng nên cắt giảm đúng chỗ. Khoản chi lớn nhất của hậu cung là thắp đèn sao? Là thức ăn sao? Đều không phải. Là son phấn, trang sức xiêm y của các vị tiểu chủ nương nương. Có bản lĩnh thì cắt giảm mấy thứ này đi? Để xem những nữ nhân yêu sắc đẹp như tính mạng đó có cào rách mặt Hoàng Hậu ra không.

Thật ra đồ ăn của chủ tử các cung không hề lãng phí, nhìn mấy chục món ăn, các chủ tử chỉ ăn hai miếng, nhưng dùng bữa xong họ sẽ thưởng cho kẻ hầu người hạ bên dưới, số thức ăn thật sự bị lãng phí rất nhỏ.

Hoàng Hậu Chu thị vừa nghe Thái Hậu truyền nàng đến Ninh An Cung, nàng đang dùng thiện cũng đột nhiên hết muốn ăn. "Mẫu hậu có nói là tìm bổn cung vì chuyện gì hay không?"

Thái giám tới truyền chỉ lắc đầu.

Chu thị biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt, rõ ràng nàng mới là người quản lý mọi việc trong hậu cung, nhưng lúc nào cũng bị Thái Hậu ép tới gắt gao. Những thích khách xông vào Ninh An Cung ban đêm thật là uất ức, mỗi lần người chết đều là cung nữ thái giám, ngay cả một sợi tóc của Vạn Tất cũng chưa từng bị thương. Nàng thật lòng trông mong Vạn Tất chết đi, nếu trong cung này không còn Vạn Tất cản trở khắp nơi, nàng sẽ sớm trừng trị những con tiểu yêu tinh mị hoặc thánh tâm đó một cách sạch sẽ. Đâu giống như bây giờ lúc nào cũng phải giả vờ hiền thục, ăn không ngon ngủ không yên.

"Đi thôi đi thôi!" Chu thị cầm lấy khăn lau miệng, dù sao có muốn tránh cũng không tránh được. Tiên Đế gia thật sự đã giúp Vạn Tất sống cả đời vô ưu vô lo, người chết rồi mà còn để lại di chiếu che chở cho Vạn Tất. Nếu Hoàng Thượng có một phần tâm tư như vậy dành cho nàng, nàng đã không cần phải đấu tới đấu lui với người khác.

Khi Chu thị vào Ninh An Cung, đúng thời gian đang dùng bữa, nhưng đồ ăn trên bàn không được đụng vào, trên mặt đất còn có mảnh vụn của ly sứ, liền biết những gì mình lường trước là không sai. Cắt bớt chi phí của các cung trên diện rộng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bất mãn, nhưng người dám đối đầu với nàng chỉ có Thái Hậu.

"Nhi thần khấu kiến mẫu hậu. Nhìn dáng vẻ, mẫu hậu cho gọi nhi thần đến đây cùng dùng bữa ạ?" Chu thị cười cười, hành lễ với Vạn Tất.

Trên mặt Vạn Tất nở một nụ cười tươi, phân phó Chu thị ngồi xuống: "Đúng vậy, hôm nay Thượng Thiện Giám đưa tới rất nhiều đồ ăn, một mình ai gia làm sao ăn hết được?"

"Nhi thần đã dùng bữa rồi ạ." Chu thị không ăn uống gì, để làm Hoàng Thượng vui lòng, nàng khó tránh khỏi sẽ phải chịu đựng chút khổ sở. Thật ra đãi ngộ của Ninh An Cung đã là tốt nhất rồi, ngự thiện của nàng còn ít hơn Thái Hậu ba món ăn, cũng may nàng có thể bảo phòng bếp nhỏ của riêng mình làm thêm đồ ăn, không đến mức khiến miệng quá thiệt thòi.

Mỗi lần hậu cung cắt giảm chi phí của các cung, chính là lúc mọi người so kè của cải.

Người có nhiều tiền nên làm thế nào thì cứ làm như thế, chỉ cần giả vờ một chút trước mặt Hoàng Thượng là được, dùng đồ tốt bịt miệng những người này là xong. Nhưng người khổ thật chính là những người vì gia cảnh nghèo khó mà vào cung, vốn dĩ đã không có nhiều tiền, bây giờ lương tháng đãi ngộ lại cắt giảm, cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn. Hơn nữa họ còn phải thưởng bạc cho đám nô tài của các nha môn, càng không cần phải nói đến những người hầu hạ họ trong cung hàng ngày, ngày lễ ngày tết đều phải thưởng, ngươi không có tiền? Vậy thì đừng trách bọn nô tài hầu hạ không tận tâm, thậm chí không thể trách có nô tài muốn đổi sang chủ tử khác, cấu kết với người khác hãm hại ngươi.

Cho nên Chu thị không rõ vì sao Vạn Tất muốn làm to chuyện, có khổ cũng không đến lượt Thái Hậu nương nương ngài phải khổ, tuy nói Vạn Tất không có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, nhưng cái vị Tiên Đế gia nổi tiếng thâm tình của Đại Hưng kia đã suy nghĩ chu toàn cho ngài rồi, ông ấy đã để lại cho Thái Hậu nương nương một cái tiểu kim khố làm quỹ đen, không cần phải dựa vào chút bổng lộc cung đình này để sống.

"Nghe nói Hoàng Hậu cắt giảm chi phí cho các cung, tiết kiệm bạc cho Hoàng Thượng?" Vạn Tất nhìn đống đồ ăn "xanh mơn mởn", nàng cười nói với Chu thị: "Hoàng Hậu vẫn còn trẻ tuổi. Ngươi tiết kiệm như vậy có thể tiết kiệm được bao nhiêu bạc chứ? Mệt cho ngươi có lòng, chỉ tiếc không có hiệu quả."

"Ồ? Vậy mẫu hậu có cao kiến, nên làm như thế nào sao?" Chu thị nhẹ nhàng thở ra, nàng vốn tưởng rằng Vạn Tất muốn nhân cơ hội này gây khó dễ, không ngờ rằng nàng ta gọi nàng đến đây để giúp nàng hiến kế.

Vạn Tất lộ ra một nụ cười thần bí: "Hoàng Thượng có nói là thiếu bao nhiêu bạc hay không?"

"Nghe nói thiếu hơn hai trăm vạn lượng." Chu thị cung kính đáp lại.

Vạn Tất bấm đầu ngón tay tính toán một chút, lại cười nói với Chu thị: "Không nhiều lắm!"

"Mẫu hậu có chủ ý?" Trong lòng Chu thị đang vẫy đuôi. Chẳng lẽ Vạn Tất chịu dùng quỹ đen để bổ sung vào chỗ thiếu của quốc khố hay sao?

"Ừ. Hoàng Hậu nhìn đi!" Vạn Tất gắp cho Chu thị một đống đồ ăn toàn là rau xanh, nói với vẻ hiền từ: "Nếm thử xem."

Chu thị không dám khiến Vạn Tất mất mặt, nàng cố nén sự khó chịu, nhét thức ăn vào trong miệng rồi nhai hai ba cái, uống một ngụm trà nuốt xuống. Vừa nuốt xong, trong cái chén trước mặt lại xuất hiện rất nhiều đồ ăn, nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vạn Tất đang cười nhìn nàng rất từ ái, giống người mẹ hiền đang nhìn chằm chằm con cái có ngoan ngoãn ăn cơm hay không.

"Ăn nhiều một chút. Còn có đây này." Trong lòng Vạn Tất đã cười vang.

"Mẫu hậu, nhi thần đã dùng bữa rồi, nếu ăn nữa sẽ không tiêu hoá được." Chu thị khó xử chối từ.

Vạn Tất nghe xong liền khẽ nhíu mày, giống như đang lo lắng cho sức khoẻ của Chu thị, đảo mắt liền đứng dậy tự tay múc cho Chu thị một chén canh đầy: "Vậy ăn canh này đi? Hỗ trợ tiêu hoá." Nói xong nàng tự tay đưa cho Chu thị, lộ ra nụ cười tươi của mẹ hiền: "Ngoan! Ăn không hết thì không được đi nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro