Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liêu Diệu Minh đến Tư Lễ Giám đưa sổ sách, không ngờ rằng lại gặp Diêu Hỉ ở cửa.

Từ trên xuống dưới Tư Uyển Cục có nhiều thái giám như vậy, Liêu Diệu Minh không thể biết hết từng người, nhưng lúc Diêu Hỉ vào cung, hắn vẫn có chút ấn tượng. Bởi vì thủ tục để Diêu Hỉ vào Tư Uyển Cục là có người chuẩn bị cho, tuy hắn không biết Diêu Hỉ có lai lịch gì, nhưng hắn vẫn nên tránh xa người có bối cảnh không rõ ràng thì tốt hơn.

Hắn đã sớm muốn đuổi người này đến nha môn khác rồi, đáng tiếc các nha môn khác hình như đã nghe được tiếng gió gì đó, cho nên nếu tránh được thì sẽ tránh xa Diêu Hỉ, Liêu Diệu Minh càng cảm thấy lai lịch của Diêu Hỉ không đơn giản. Tuy hắn là chưởng ấn của Tư Uyển Cục, nhưng trong nha môn này, có rất nhiều tin tức người khác biết nhưng hắn lại không biết.

"Ngươi tới đây làm gì?" Thật ra Liêu Diệu Minh đã đoán được Diêu Hỉ tới Tư Lễ Giám là để cáo trạng. Đồ đạc trong phòng hắn bị trộm mất, cho dù hắn có báo lên quản sự cấp trên, quản sự nghĩ đến việc chìa khóa dự phòng ở trong tay Liêu Binh, nhưng vì Liêu Diệu Minh hắn, quản sự chắc chắn không dám xử lý chuyện này, chỉ nói qua loa vài câu cho xong. Diêu Hỉ bị mất toàn bộ đồ đạc, đương nhiên không chịu bỏ qua dễ dàng, ắt sẽ đến Tư Lễ Giám tìm Trịnh công công xin ngài ấy ra mặt làm chủ.

Diêu Hỉ nhìn thấy chưởng ấn của Tư Uyển Cục Liêu công công, liền vội vàng hành lễ: "Tiểu nhân tìm Trịnh công công có việc, làm việc xong sẽ trở về."

"Ừ." Liêu Diệu Minh dẫn người đi vào Tư Lễ Giám. Hắn không thể không lo lắng cho Liêu Binh, dù sao đó cũng là cháu trai của hắn, Trịnh công công hẳn là không đến mức vì một người "thân thiết" mà khiến hắn khó xử, họ đều là người làm việc cho Đường công công, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ gặp.

Trịnh Đại Vận rất buồn phiền. Đối với Diêu Hỉ, hắn vừa không nhả được nhưng cũng nuốt không trôi, cực kỳ khó xử. Mới từ xưởng dệt trở về, cha nuôi Đường công công liền cho hắn hai ngày nghỉ phép, Trịnh Đại Vận không có việc gì để làm càng cô đơn phiền muộn.

"Ai......" Hắn ngồi trước cửa sổ, thở dài liên tục.

"Trịnh đại ca?"

Trịnh Đại Vận hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Diêu Hỉ đang gọi hắn, hắn cảm thấy quả nhiên tình cảm mình dành cho Diêu Hỉ quá sâu đậm, đến mức sinh ra ảo giác rồi.

"Trịnh đại ca? Huynh có ở đây không?" Diêu Hỉ nhón chân nhìn vào cửa sổ, gọi vọng vào trong phòng.

Trịnh Đại Vận nhìn thấy lớp giấy ngoài cửa sổ ánh lên một bóng dáng nho nhỏ, hắn duỗi tay đẩy cửa sổ ra, khi nhìn thấy Diêu Hỉ, sự buồn rầu cả ngày cuối cùng cũng chuyển từ buồn sang vui: "Tiểu tử chết tiệt, nghĩ thông suốt rồi à, nguyện ý cùng ta sao?" Nói xong hắn vẫy tay, ý bảo Diêu Hỉ tự mình đẩy cửa đi vào.

Diêu Hỉ vào nhà rồi liền đứng trước mặt Trịnh Đại Vận, ánh mắt uất ức vô cùng: "Trịnh đại ca, tối hôm qua đệ ở trong cung của Thái Hậu nương nương, không về Tư Uyển Cục, sáng sớm hôm nay trở về mới phát hiện phòng bị trộm. Thật ra cũng không sao, không quan trọng, đệ chỉ thấy tiếc những món quà huynh đưa mà thôi...... Đệ nói với quản sự nhưng hắn không để ý tới......" Diêu Hỉ vừa nói vừa chảy hai giọt nước mắt: "Không có ai tốt với đệ như Trịnh đại ca, đệ lớn như vậy, lần đầu tiên có người tặng quà cho đệ, thế mà lại bị người ta trộm mất."

"Những thứ kia ta tự tay mang đến Tư Uyển Cục, vậy mà có người dám để ý đến sao? Thật là chán sống." Trịnh Đại Vận lấy khăn ra, lau nước mắt cho Diêu Hỉ, ôm vai Diêu Hỉ, rồi kéo người vào trong ngực, khuyên nhủ dỗ dành nói: "Đừng đau lòng nữa, chuyện này giao cho ta."

Diêu Hỉ muốn giãy giụa ra khỏi ngực Trịnh Đại Vận, nhưng vừa lùi ra một chút liền bị ấn vào trong ngực. Trong lòng nàng không khỏi sợ hãi, Trịnh Đại Vận không định dùng sức mạnh để ép buộc nàng chứ? Nói thật ra cho dù Trịnh Đại Vận thật sự làm gì đó với nàng, nàng cũng không có chỗ để kêu oan. Tầm mắt của Diêu Hỉ dọc theo ngực của Trịnh Đại Vận nhìn thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chỗ giữa hai chân, trong lòng nghĩ: Chỗ đó của thái giám đã không còn "trứng", nếu đá vào thì có bị đau trứng nữa không nhỉ?

"Ta đã nói với đệ rồi. Ở trong cung đệ không có một người thân thiết để chống lưng, ai cũng có thể ngồi lên đầu đệ." Trịnh Đại Vận ôm vai Diêu Hỉ mà cảm thấy có chút tâm viên ý mã, cúi đầu ái muội nói bên tai Diêu Hỉ: "Suy nghĩ rõ ràng chưa?"

Đạo lý này Diêu Hỉ đều hiểu rõ. Nhưng nàng thật sự không có hứng thú với thái giám! Hơn nữa nếu thân mật với người ta, khó tránh khỏi sẽ phải trần truồng, nếu bị người ta biết nàng là nữ nhi, thì nàng chỉ có một đường chết mà thôi.

"Hiểu." Diêu Hỉ đẩy Trịnh Đại Vận ra, nàng nâng khuôn mặt nhỏ lên, dùng đôi mắt còn ngập nước mắt, nhìn Trịnh Đại Vận một cách thâm tình: "Nhà đệ đã không còn ai, vào cung cũng được một thời gian rồi, chỉ có ngài là đối xử với đệ tốt nhất. Cho nên đệ thật sự muốn xin ngài làm cha nuôi của đệ!"

"Con chỉ giỏi chọc tức ta thôi!" Trịnh Đại Vận tàn nhẫn dí đầu Diêu Hỉ, đẩy nàng ra rồi cất bước đi ra ngoài: "Mau chạy nhanh còn kịp. Bảo những tên tay chân không sạch sẽ trong nha môn của con tìm lại hết những đồ đã mất."

"Vâng, thưa cha nuôi." Cuối cùng Diêu Hỉ cũng nhẹ nhàng thở ra, cười tươi gắt gao đi theo sau mông Trịnh Đại Vận.

Liêu Binh vừa nhìn chằm chằm thuộc hạ nhập kho đống hoa quả buổi sáng đã chọn mua, vừa dựa theo sổ sách để phân chia hoa quả đến các cung điện của các chủ tử vào hôm nay. Đang làm việc, hắn chợt thấy Trịnh Đại Vận dẫn theo một đám tiểu nội sử đến nhà kho của Tư Uyển Cục.

"Trịnh...... Trịnh công công." Liêu Binh không chỉ thấy được Trịnh Đại Vận đang nổi giận đùng đùng, còn có bóng dánh nho nhỏ bên cạnh Trịnh Đại Vận là Diêu Hỉ đang tươi cười quyến rũ.

"Nghe nói chìa khóa của tất cả các phòng trong Tư Uyển Cục đều để ở đây." Trịnh Đại Vận nghe Diêu Hỉ nói ổ khóa của căn phòng không hư, liền đoán ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến người quản lý chìa khóa.

Liêu Binh vẫn giả vờ hồ đồ: "Vâng vâng vâng. Trịnh công công muốn đưa đồ vật hay là tìm người? Hà tất phải tự mình đi một chuyến chứ, sai thuộc hạ đến đây nói một tiếng là được."

Trịnh Đại Vận lười nói lời vô nghĩa, chỉ vào Diêu Hỉ rồi nói: "Trong phòng của tiểu huynh đệ nhà ta bị mất vài món đồ, có lẽ kẻ trộm đã lấy chìa khóa từ chỗ ngươi."

"Ta đã từng mở cửa phòng của Diêu Hỉ." Liêu Binh cố gắng hít thở thật vững vàng, hắn biện giải nói: "Đêm hôm qua Thái Hậu nương nương ra lệnh cho người của nha môn chúng tôi tìm Diêu Hỉ, đương nhiên ta phải nhìn xem có người ở trong phòng hay không trước, liền mở cửa ra. Nhất định là sau khi ta đi ra đã quên khóa cửa kỹ càng, bị kẻ trộm lén vào. Bị mất cái gì thế? Chắc chắn là trong nha môn có tên kẻ trộm đui mù nào đó, ta cùng ngài đi lục soát các phòng, nói không chừng còn có thể tìm lại được."

Trịnh Đại Vận cười nói: "Được. Vậy bắt đầu từ chỗ của công công đi!" Sau đó hắn liền quay đầu phân phó thuộc hạ: "Những đồ vật ta mang về từ Chiết Giang các ngươi đều đã nhìn thấy rồi, hãy tìm cẩn thận cho ta!"

Liêu Binh vốn tưởng rằng, nói như vậy có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình, trong lòng không nhịn được bắt đầu luống cuống, rồi tự trách mình đã không nghe lời khuyên của thúc thúc. Rõ ràng đã bảo hắn vứt hết đồ đi, nhưng hắn nhìn thấy toàn là đồ tốt đáng tiền, không nỡ vứt hết, liền giữ lại một viên ngọc chạm khắc to bằng nắm tay và hai cái chặn giấy bằng vàng ròng khắc thơ tình.

Trịnh Đại Vận không thèm tránh người, động tĩnh huyên náo cực kỳ lớn, đảo mắt khu vực gần nhà kho đã chen chúc người vây xem. Phòng riêng của Liêu Binh ở gần nhà kho, chốc lát sau, đồ vật đã bị lục soát ra.

"Gia. Tìm được rồi. Ngài nhìn xem có phải cái này không?" Một tiểu nội sử cầm cái chặn giấy bằng vàng trình lên Trịnh Đại Vận.

Trịnh Đại Vận nhận lấy rồi liếc nhìn một cái, sau đó nhét vào trong lòng Diêu Hỉ đang đứng bên cạnh, hắn tiếp tục phân phó: "Đừng ngẩn ra đó. Bắt người trở về từ từ thẩm vấn, đừng làm chậm trễ công việc của người trong Tư Uyển Cục." Nói xong hắn liền kéo Diêu Hỉ vào ôm thật chặt, xoay người nói với đám người đang vây xem: "Nếu còn kẻ nào không có mắt dám ức hiếp Diêu Hỉ nữa, thì đừng trách ta không nể mặt Liêu công công của các ngươi."

Diêu Hỉ cảm kích mà nhìn Trịnh Đại Vận, người có khí chất dài hai mét tám vào giờ phút này, nàng nói: "Cảm ơn cha nuôi."

"Cút!" Trịnh Đại Vận cúi đầu ghét bỏ, liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được lộ ra nụ cười tươi. "Tối nay có còn phải đến Ninh An Cung trực đêm không?"

"Không đi. Thái Hậu nương nương sai con đến canh gác ở lãnh cung."

"Mạng của tiểu tử con thật là lớn, đừng có đi lạc rồi muộn cả canh giờ nữa đấy!"

"Biết rồi!" Diêu Hỉ nháy mắt với Trịnh Đại Vận.

Trong lòng Trịnh Đại Vận lại ngứa ngáy, nhưng không dám có hành động gì lỗ mãng, sợ khiến Diêu Hỉ ngại ngùng, chỉ sờ đầu nàng, nói một cách đầy quan tâm: "Trở về phòng ngủ một lát đi, ta sẽ giáo huấn nghiêm khắc kẻ trộm đồ." Trịnh Đại Vận cảm thấy sớm hay muộn Diêu Hỉ cũng là của mình, trái tim con người đều làm bằng thịt, chỉ cần hắn đối xử với Diêu Hỉ đủ tốt, sẽ có một ngày tiểu tử kia suy nghĩ rõ ràng.

***

Đi từ Ninh An Cung về đây đã hơn một canh giờ, Chu thị vẫn không ngừng ợ hơi. Đường đường là Đại Hưng Hoàng Hậu, quốc mẫu đương triều, chuyện này thật là bất nhã.

"Đi ra ngoài hết cho ta. Bổn cung muốn nghỉ ngơi...... Ợ......" Chu thị dùng khăn che miệng, ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài, nàng muốn tự do tự tại ợ lên cho hết.

Cung nữ không có mắt, không những không chịu đi, còn tiến lên một bước nói: "Nô tỳ hầu hạ nương nương thay y phục."

"Cút...... Ợ...... Đi ra ngoài!" Chu thị vốn dĩ đã rất khó chịu, nàng hét lớn với người dưới: "Bổn cung đếm đến ba, còn không chịu cút đi thì ta sẽ đánh chết tất cả các ngươi!" Nàng biết Vạn Tất liên tục ép nàng ăn là vì hận nàng đã nạo vét chi phí của Ninh An Cung.

Vốn dĩ nàng không cắt giảm chi phí của Ninh An Cung cũng được. Dù sao Vạn Tất cũng là Thái Hậu đương triều, bối phận ở đó, nếu nàng không đụng vào Ninh An Cung còn giúp nàng được tiếng là hiếu kính trưởng bối.

Nhưng Chu thị đã cố ý, rõ ràng khi nàng vào cung làm Thái Tử Phi, không biết Vạn Tất đang ở nơi hẻo lánh nào trong dân gian nữa, so về tuổi tác nàng lớn tuổi hơn Vạn Tất, so về thời gian tiến cung, nàng còn vào cung sớm hơn Vạn Tất. Chu thị không chịu được việc người ta có được sự sủng ái của Tiên Đế, nàng không nhìn nổi cảnh Vạn Tất vô pháp vô thiên.

Vì thế nàng lấy lý do Thái Hậu nương nương phải làm tấm gương tốt cho mọi người trong hậu cung, rồi tàn nhẫn cắt giảm chi phí của Ninh An Cung trước tiên.

Nàng không muốn đắc tội với Vạn Tất, vốn dĩ nàng cho rằng Vạn Tất có quỹ đen, không để bụng chút chuyện nhỏ này, nhưng không ngờ rằng Vạn Tất lại tức giận, còn gọi nàng đến Ninh An Cung dạy dỗ một trận. Bây giờ dạ dày của nàng vô cùng khó chịu, súc miệng cũng ngửi thấy toàn mùi rau xanh.

Chu thị không phải là loại người cam tâm ngậm bồ hòn làm ngọt, Minh Thành Đế dùng bữa trưa xong liền tản bộ ở hậu hoa viên cho tiêu cơm, Chu thị thấy mình không còn ợ nữa, liền tìm đến hậu hoa viên.

"Hoàng Thượng ~" Chu thị nhìn thấy mỹ nhân hầu hạ bên cạnh Minh Thành Đế, sắc mặt nàng liền tối sầm xuống.

"Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương." Giọng nói của mỹ nhân ngọt ngào đến mức khiến người ta phát run, bề ngoài nhìn vào thì nàng đang hành lễ với Hoàng Hậu Chu thị, nhưng đôi mắt lại không yên phận liếc nhìn Minh Thành Đế, chưa từng nhìn Chu thị.

"Sao Hoàng Hậu lại đến đây? Nghe nói Hoàng Hậu đến Ninh An Cung cùng Thái Hậu dùng bữa trưa?" Minh Thành Đế chậm rì rì đi ra từ dưới bóng cây, thời tiết tháng tư đúng là rất dễ chịu, qua chút thời gian nữa sẽ trở nên nóng bức.

Chu thị tiếp lời Minh Thành Đế: "Đúng là thần thiếp dùng bữa trưa với mẫu hậu, cũng có một tin tức tốt muốn nói cho Hoàng Thượng biết."

"Ồ?" Đôi mày kiếm của Minh Thành Đế hơi nhếch lên, "Hãn nhi lại đọc sách gì sao?"

"Là chuyện về quốc khố. Mẫu hậu nghe nói thần thiếp đang cắt giảm chi phí của hậu cung để phân ưu giúp thánh thượng, nói thần thiếp có lòng là tốt, chỉ là không làm được việc. Còn nói bị thiếu hơn hai trăm vạn lượng bạc không phải là chuyện gì to tát, thần thiếp nghĩ mẫu hậu hẳn là định dùng ngân lượng trong kim khố riêng của người để bổ sung vào quốc khố." Chu thị nghĩ thầm, nàng đã chọn chuyện mà nói trước mặt Hoàng Thượng, Vạn Tất không muốn nôn "máu" ra cũng khó.

Minh Thành Đế nhíu mày: "Thái Hậu thật sự đã nói sẽ dùng ngân lượng trong kim khố riêng để bổ sung vào quốc khố sao?" Hắn làm sao có thể lập tức tin ngay được? Hắn lớn hơn Vạn Tất mấy tuổi, tận mắt thấy nàng vào cung, Vạn Tất là người như thế nào, hắn hiểu quá rõ.

Chu thị cười nói: "Thật ra ngài ấy không nói vậy. Mẫu hậu chỉ nói nên giao việc này cho ngài ấy, để thần thiếp nhìn mà học theo."

"Ừm......" Đôi mày của Minh Thành Đế nhíu càng chặt hơn, sao nghe câu nói này hắn cảm thấy ẩn chứa sát khí vậy, vì sao Hoàng Hậu lại đưa ra kết luận rằng Thái Hậu muốn xả thân vì nước? Minh Thành Đế không trông cậy vào Vạn Tất có thể giúp được việc này, điều hắn lo lắng chính là, có phải vị tiểu tổ tông ở Ninh An Cung kia đang muốn giở trò yêu gì nữa hay không?

"Hoàng Hậu không nói sai chuyện gì chọc giận Thái Hậu chứ?" Minh Thành Đế đau lòng mà nhìn Hoàng Hậu.

Sắc mặt của Chu thị cứng đờ, sau đó nàng cười nói: "Thần thiếp nào dám."

Minh Thành Đế thoáng nhìn sắc mặt cứng đờ trong nháy mắt của Chu thị, trong lòng đã hiểu rõ. Chắc chắn là Hoàng Hậu đã đắc tội Vạn Tất, Vạn Tất không chỉ sẽ có hành động đáp trả, hơn nữa còn nhất định đáp trả thẳng lên người Hoàng Hậu. Nói thế nào thì hai người cũng làm phu thê mười mấy năm rồi, hơn nữa Hoàng Hậu còn sinh cho hắn một đứa con không thông minh không đáng yêu, lớn lên cũng không giống hắn.

Minh Thành Đế quyết định sẽ đến Ninh An Cung thay hoàng hậu năn nỉ một chút, khuyên Vạn Tất coi như nể mặt hắn, đừng so đo với Hoàng Hậu nữa.

Hắn tản bộ xong không về Càn Thanh cung, mà trực tiếp đến Ninh An Cung, không ngờ rằng Vạn Tất lại không ở đó.

"Thái Hậu đâu?" Minh Thành Đế hỏi cung nhân trong Ninh An Cung.

"Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương đến lãnh cung." Cung nữ trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro