Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó thái y châm cứu cho Diêu Hỉ đang hôn mê xong mới nói với Thái Hậu nương nương: "Sáng mai Diêu cô nương sẽ tỉnh lại, vi thần kê một vài phương thuốc bổ khí huyết, dưỡng bệnh hai ngày là không sao."

"Sau này thái y vẫn gọi nàng ấy là Diêu công công đi. Chuyện Diêu Hỉ là nữ tử, ngươi và ai gia biết thôi là được." Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ đang ngủ say rồi nói.

"Vâng. Vậy vi thần đi về trước?" Phó thái y thu dọn đồ đạc trong rương thuốc, rồi cáo lui với Thái Hậu nương nương.

Phó thái y đi rồi, biểu cảm của Vạn Tất ngưng trọng, nàng ngồi xuống chiếc ghế trước giường. Đối với chuyện vì sao Diêu Hỉ là một cô nương mà lại vào cung, trong lòng Vạn Tất vẫn không có đáp án. Diêu Hỉ từng nói khi còn bé nàng ấy đã bị bọn buôn người bắt đi, lẽ ra bán nữ tử vào lầu xanh sẽ có lời hơn bán vào cung làm thái giám nhiều chứ.

Chuyện này phải điều tra cho kỹ càng.

Nàng tin tưởng Diêu Hỉ không phải người có mưu đồ, nếu không nàng ấy sẽ không liều chết cứu nàng, còn cứu tận hai lần. Nhưng giữ một người không biết nền tảng như vậy ở bên cạnh, trong lòng nàng vẫn luôn không yên ổn, huống chi nha đầu không biết nền tảng này còn là "Nam sủng" của nàng.

Nàng cho rằng vết thương phía dưới của Diêu Hỉ chỉ cần động một chút là sẽ nứt ra, nên nàng mới hoàn toàn không dám đụng vào nàng ấy, thậm chí còn sinh lòng sợ hãi chán ghét. Nàng chán ghét thái giám, sau khi động lòng với Tiểu Yêm Lư, nàng không chỉ một lần hy vọng qua: Tiểu Yêm Lư không phải thái giám thì tốt quá. Thần minh giống như đã nghe được tiếng lòng của nàng, Tiểu Yêm Lư thật sự không phải thái giám, mà là một tiểu nha đầu.

Nút thắt trong lòng nàng cuối cùng cũng được cởi bỏ. Sau này lúc muốn ôm Tiểu Yêm Lư, nàng sẽ không cần chịu đựng cảm giác buồn nôn khó chịu nữa.

Có điều tâm tình của nàng vẫn rất phức tạp, có kinh ngạc có vui sướng, nhưng cũng có sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Nàng có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của Diêu Hỉ khi giấu giếm thân phận, nhưng lừa gạt thì vẫn là lừa gạt. Nếu Diêu Hỉ đủ tin tưởng nàng, nàng ấy sẽ không đến mức không dám nói. Nếu Diêu Hỉ đủ yêu nàng, thì sẽ không muốn rời đi.

Nàng thậm chí hoài nghi, tình cảm mà Diêu Hỉ dành cho nàng thật sự chỉ có cảm kích mà không có ái mộ. Từ lúc Diêu Hỉ tặng cho nàng hai cái chặn giấy bằng vàng có khắc hai câu thơ tình, nàng mới bắt đầu cảm thấy Diêu Hỉ ái mộ mình, nhưng Tiểu Yêm Lư không có học thức như vậy, liệu có phải chỉ là thật sự tùy tiện chọn một món đồ trong tiệm vàng bạc hay không? Tất cả đều là hiểu lầm?

Nhưng rõ ràng Diêu Hỉ đã cứu nàng hai lần. Lần trước ở Ninh An Cung còn có thể nói là do rượu quấy phá, nhưng lần này thì giải thích như thế nào? Đã sắp chạy thoát được rồi lại liều chết cấp bách trở về cứu nàng, không phải ái mộ thì là gì? Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Diêu Hỉ không dám bày tỏ tình yêu với nàng là bởi vì sự cách biệt về thân phận, nàng ấy cảm thấy tự ti về thân thể của mình.

Sau khi biết được Diêu Hỉ là cô nương, Vạn Tất mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi. Chôn sâu tình yêu dành cho nàng, không dám đáp lại nụ hôn của nàng, đều là vì nàng ấy giả mạo thái giám để vào cung, cho nên luôn có suy nghĩ muốn xuất cung.

Đáng tiếc Diêu Hỉ có nỗ lực như thế nào đi nữa, cũng không thể khắc chế được việc bản thân mình không có thuốc chữa đi yêu nàng muốn chiếm hữu nàng.

Chỉ là thân phận của Diêu Hỉ rất bí mật, nàng chỉ có thể chờ Diêu Hỉ chủ động nói với nàng mà thôi. Sự tín nhiệm không thể cưỡng cầu, nàng muốn Diêu Hỉ không chỉ yêu nàng mà còn phải tin nàng, sau đó cam tâm tình nguyện chủ động nói với nàng tất cả tâm sự. Có điều nghĩ đến việc Diêu Hỉ tiếp tục ở trước mặt nàng giả vờ làm thái giám, dáng vẻ vô cùng ngốc nghếch, Vạn Tất liền muốn cười, sau này Diêu Hỉ ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, hãy xem nàng trêu chọc nàng ấy như thế nào!

Long Nghi cả đêm không ngủ, chờ Diêu Hỉ đến.

Kết quả không chờ được Diêu Hỉ, nàng lại nghe thấy tin vui - trong cung của Thái Hậu lại có thích khách ghé thăm, đáng tiếc lúc này nàng không thể bàng quan, vui sướng khi người gặp họa được. Nàng không thèm để ý sự sống chết của Vạn Tất, nhưng nàng để ý đến sự sống chết của em vợ Diêu Hỉ. Nếu Diêu Hỉ xảy ra bất trắc gì trong cung của nàng, cả đời này nàng sẽ không còn mặt mũi nhìn Lan quý nhân nữa.

Nghe bên kia suối nước có người gân cổ lên hét: "Có thích khách! Cứu giá!!!"

Long Nghi vừa nghe liền biết là giọng nói của Diêu Hỉ, nàng nhanh chóng tập hợp mọi người trong cung, cùng nhau đuổi đám gia hỏa kia đi. Nhưng nàng còn chưa bước lên cây cầu bắc qua suối nước, đã nghe thấy trong cung của Vạn Tất có mấy tiếng vang động trời.

"Tiếng gì vậy?" Long Nghi bị dọa đến mức bịt chặt lỗ tai, dừng bước lại.

Một tên thái giám ôm chặt cái xẻng trong tay rồi nói: "Bẩm chủ tử. Hình như là tiếng súng......"

Trong lúc họ đang nói chuyện, bên kia lại truyền đến một tiếng vang lớn.

Thích khách sẽ không mang theo súng đạn mà đến chứ? Long Nghi bất an nhìn về phía mười mấy người thưa thớt trong cung của mình.

Vài tên tiểu thái giám gầy trơ xương ......

Vài tiểu cung nữ còn đang tuổi dậy thì..

Lão ma ma bước đi tập tễnh ......

Vũ khí thì sao?

Cái cuốc, cái xẻng, cây chổi, cái cào trong hoa viên ......

Cây gậy, cái nồi, cái bình, cái kìm trong phòng bếp ......

Long Nghi thật sự muốn hồi cung, nhưng nghĩ đến dáng vẻ thương tâm muốn chết của Lan quý nhân sau khi biết đệ đệ qua đời, nàng khẽ cắn môi quả quyết nói: "Cứ đi xem trước một chút! Nếu thật sự không đánh lại thì chúng ta rút lui."

Khi đến nơi liền nhìn thấy, trên cầu thang đại điện trong cung của Vạn Tất có một đống thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, trong đó còn có một thi thể đang cháy hừng hực, thuộc hạ trong cung của Vạn Tất đang lau chùi sạch sẽ. Long Nghi tiến đến gần để xem xét, trong số những thi thể đó không có Vạn Tất, nàng theo quán tính có một chút thất vọng. Mạng của Vạn Tất thật là lớn! Làm thế nào cũng không đánh chết được.

Nhìn xong hết, phát hiện không có thi thể của Diêu Hỉ, nháy mắt liền nhẹ nhang thở ra.

Cô cô chỉ huy việc thu dọn tàn cuộc tiến lên hành lễ với Long Nghi công chúa rồi nói: "Cảm ơn trưởng công chúa đã dẫn người đến đây, nương nương bình an không sao cả. Chỉ là nương nương phân phó, đêm nay sẽ không gặp ai hết......"

Vạn Tất có bị làm sao hay không thì liên quan đếch gì đến nàng. Long Nghi nhìn cửa điện đóng chặt, uyển chuyển hỏi thăm tình hình của Diêu Hỉ: "Trong cung của các ngươi không có thương vong chứ?"

"Bẩm trưởng công chúa, không có ai thương vong, chỉ có Diêu thiếu giám té ngã hôn mê bất tỉnh, đang chờ Phó thái y đến ạ!" Cô cô trả lời.

"Hôn mê?" Long Nghi lại lo lắng. "Vậy ngươi hãy nói với Thái Hậu, ngày mai bổn cung lại đến." Vạn Tất không muốn gặp ai, cho dù nàng có lo lắng cho Diêu Hỉ cũng không thể xông vào, chỉ có thể chờ ngày mai đến thăm xem. Còn việc đưa Diêu Hỉ xuất cung, chờ chuyện thái giám giả trôi qua rồi làm cũng được, Diêu Hỉ xuất cung vào thời điểm mấu chốt rất dễ bị truy nã. Tuy rằng nàng và Lan quý nhân đã tính toán đưa Diêu Hỉ về đất phong của nàng, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Vạn Tất đang ngồi canh Diêu Hỉ chờ Phó thái y vào cung, nàng liền nghe cô cô tiến vào bẩm báo, nói Long Nghi công chúa mang theo người trong cung đến đây hỗ trợ đánh đuổi thích khách.

"Long Nghi?" Vạn Tất đâu chỉ giật mình, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ. Long Nghi là người ước gì nàng chết ngay, sao có thể mạo hiểm chạy tới hỗ trợ? "Cô cô chắc chắn là Long Nghi?"

Cô cô gật đầu, vô cùng cảm động nói: "Trưởng công chúa hồi cung ở tạm, bên cạnh vốn dĩ chỉ có vài người hầu hạ, cũng không có đao thương mũi tên làm vũ khí. Nghe nói trong cung của nương nương có thích khách đột nhập, công chúa điện hạ liền dẫn đầu đoàn người, cầm chổi và xẻng chạy tới."

"......" Vạn Tất vẫn có chút không thể tin được, nhưng sự thật liền bày ra trước mặt.

Nói như vậy Long Nghi không hận nàng nữa? Khó có được Long Nghi có lòng muốn giải hòa, xem ra nàng cũng phải đối xử tốt với Long Nghi một chút rồi.

Khi Diêu Hỉ tỉnh lại thì trời mới sáng, ánh nến trong phòng vẫn chưa tắt. Nàng mở mắt ra liền phát hiện trên mắt mình là màn giường màu vàng ấm áp xa lạ, trong phòng tinh xảo xa hoa đến mức không thể miêu tả được, nhìn kỹ mới thấy có chút quen mắt......

Đây không phải là tẩm điện của Thái Hậu nương nương sao? Diêu Hỉ sợ tới mức hít hà một hơi. Nàng nghĩ đến dòng chảy róc rách dưới thân, trong lòng lại căng thẳng.

Băng vệ sinh nàng mới thay vào đêm qua, tuyệt đối đừng có cái gì chảy ra ngoài, làm dơ phượng giường của nương nương đấy! Nàng đứng dậy nhảy ra khỏi giường, không rảnh lo tìm giày, chỉ đi đôi vớ, đứng ở mép giường xốc chăn lên kiểm tra.

May quá! Không làm dơ giường của Thái Hậu nương nương.

Nàng lập tức lại nghĩ tới vải quấn trước ngực, tối hôm qua sau khi ngất xỉu, không có ai cởi bỏ nó chứ? Diêu Hỉ duỗi tay sờ một cái, không giống như từng bị ai đụng vào, nhưng mà...... Ngân phiếu giấu trong ngực đã đi đâu mất rồi? Nàng tỉ mỉ lục soát một lần, ngân phiếu thật sự không còn. Đêm qua lúc nàng hộ giá đã đánh rơi rồi?

Diêu Hỉ không sốt ruột quá mức vì bị mất hết tiền bạc. Tệp ngân phiếu đó là do Thái Hậu nương nương ban thưởng cho nàng, có rơi ở ngoài điện rồi bị người khác vô tình nhặt được đi chăng nữa, cũng không có ai dám tự mình chiếm làm của riêng mà không bẩm báo nương nương. Nghĩ như vậy, trong lòng Diêu Hỉ liền kiên định hơn không ít, nửa đời sau của nàng chỉ có thể dựa vào chỗ bạc đó mà thôi.

"Công công tỉnh rồi?" Đêm qua sau khi buồn ngủ mệt mỏi, Vạn Tất liền vào noãn các thiêm thiếp một lát, nghe thấy động tĩnh trong tẩm điện liền tới đây. Nàng cười nhẹ nhàng ngồi vào ghế trên, nhìn Diêu Hỉ mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng.

Sau khi biết Diêu Hỉ là nha đầu, nàng nhìn càng thuận mắt hơn.

"Nô tài thỉnh an Thái Hậu nương nương." Diêu Hỉ nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ.

"Đứng lên đi! Công công cẩn thận, đừng để vết thương bên dưới bị nứt ra nữa." Vạn Tất nói một cách hài hước, rồi lại vô cùng tàn ác mà bổ sung một câu: "Mạng của công công thật là lớn, vết thương thường xuyên nứt ra chảy máu mà công công vẫn chưa mất mạng. Nếu không hay là mời thái y khám một chút đi? Có thương tích thì phải trị, đúng không?"

"Nô tài thật sự không sao." Mới đứng dậy xong, Diêu Hỉ lại sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn mà nói: "Ân điển của nương nương nô tài xin ghi nhận trong lòng, chỉ là vết thương xấu xí không dám cho người ta thấy."

Giả vờ! Ta cho ngươi giả vờ! Vạn Tất cúi đầu quét mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, lạnh lùng thốt lên: "Hôm qua công công gửi thư cho ai gia, nói là muốn xuất cung sống những ngày tháng bình bình đạm đạm?"

"Nô tài đáng chết!" Chuyện nên tới vẫn sẽ tới. Diêu Hỉ cầu nguyện Thái Hậu nương nương sẽ xem xét nàng cứu giá có công, không nói đến việc thả nàng ra khỏi hoàng cung, chỉ cần đừng giết nàng là được.

"Ngươi nói cho ai gia biết, vì sao lại muốn xuất cung?" Giọng điệu của Vạn Tất nghiêm túc hơn rất nhiều. Nàng có suy nghĩ muốn trêu chọc Diêu Hỉ nhiều hơn, nhưng cũng muốn Diêu Hỉ sẽ thẳng thắn với nàng vào giờ phút này.

"Ngươi cứ yên tâm lớn mật mà nói, ai gia niệm tình ngươi cứu giá có công, bất luận là lý do gì, ai gia cũng sẽ không trách tội ngươi chạy trốn khỏi hoàng cung." Sợ Diêu Hỉ còn băn khoăn, Vạn Tất liền trải đường sẵn cho nàng đi, việc Diêu Hỉ phải làm chỉ là dọc theo con đường bằng phẳng này, không do dự mà đi về phía nàng.

Diêu Hỉ ngẩng đầu nhìn Thái Hậu nương nương, phát hiện nương nương cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt dường như còn hàm chứa sự chờ mong?

Nàng tuyệt đối không thể nói ra chuyện mình thay thế Diêu công tử vào cung. Mặc kệ Diêu công tử còn sống hay đã chết, hắn đều là trốn tội mới vào cung, nếu như chuyện này bị người khác biết được, nàng không chỉ làm Lan quý nhân liên lụy, hơn nữa còn liên lụy đến toàn bộ Diêu gia. Đồng thời, chuyện nàng là nữ tử cũng không thể nói.

Một nữ tử như nàng giả mạo làm thái giám, nàng đã vào cung bằng cách nào? Trong cung đang điều tra việc thái giám giả trà trộn vào hậu cung, chắc chắn sẽ điều tra ra lai lịch của nàng. Chuyện nàng vào cung liên quan chặt chẽ đến Diêu công tử, cho nên nàng không thể nói gì cả. Nàng đương nhiên có thể nói với Thái Hậu nương nương, cầu xin nương nương đừng tiết lộ ra ngoài, nhưng Thái Hậu nương nương chán ghét Lan quý nhân như vậy, có cơ hội tốt như vậy để đối phó với Lan quý nhân, ngài ấy sao có thể vì một tiểu thái giám như nàng mà giấu nhẹm đi được?

"Sau khi nô tài vào cung, luôn bị người của Tư Uyển Cục ức hiếp, bị người của Tư Lễ Giám để mắt đến, bị người trong cung của Vu mỹ nhân vu oan một lần, rồi lại bị người trong cung của Lâm chiêu nghi vu oan một lần. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nô tài rất sợ, cho nên mới muốn liều chết xuất cung, ra bên ngoài sống những ngày tháng bình bình đạm đạm, không sóng không gió." Những lời này đều là lời thật lòng, nàng thật sự rất sợ những chuyện mưu hại ngấm ngầm lẫn công khai trong cung.

"Ồ." Sắc mặt Vạn Tất tối sầm. "Là cảm thấy ai gia không thể bảo vệ ngươi thật tốt, sự tình hôm qua khiến ngươi chịu uất ức sao?"

Diêu Hỉ vội nói: "Nô tài không dám. Nếu không có nương nương, hôm qua nô tài đã bị người ta vu oan đến chết."

"Chưa chắc! Cung nữ tên Vân Hương vừa nghe Hoàng Thượng muốn hạ chỉ áp giải ngươi vào hình phòng, nàng ta liền đứng ra chắn tai kiếp cho ngươi. Nhân duyên của công công tốt thật đấy!" Giọng điệu của Vạn Tất chua lòm. "Đứng lên đi!" Vạn Tất nhớ tới lời dặn dò của Phó thái y liền nhụt chí. Thân thể của Diêu Hỉ rất yếu đuối, không thể quỳ quá lâu.

***

Tối hôm qua, Hoàng Hậu Chu thị vẫn luôn ngồi trước cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn về phía cung điện của Long Nghi, trong phòng đen như mực, nàng không thắp đèn.

Xuân Dương hầu hạ chủ tử trong bóng đêm, nàng khuyên nhủ: "Nương nương ngủ một lát đi. Chuyện này có thành công hay không, ngày mai là biết thôi."

"Bổn cung không ngủ được." Giọng điệu của Chu thị vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng. "Dương Các Lão đã điều tra đến phụ thân rồi. Thật ra Chu gia đã xong rồi, từ thời khắc phụ thân hồ đồ ám sát Thái Hậu, Chu gia đã xong rồi. Phụ thân cảm thấy Thái Hậu vừa chết, hậu cung chỉ có mình ta là lớn nhất, Dương Các Lão sẽ có điều kiêng kị. Nhưng ông ấy đã quên, nếu Dương Các Lão không giao được hung thủ ra, Hoàng Thượng sẽ trị tội Dương gia. Đứng trước sự sống và cái chết, một chút kiêng kị này là gì chứ? Phụ thân đã tự đưa mình vào tuyệt lộ rồi!"

"Nương nương......" Xuân Dương nghe Hoàng Hậu nương nương nói như vậy lại có chút khó hiểu: "Vậy vì sao ngài còn muốn ám sát Thái Hậu?"

"Thích khách đều đã vào cung, ngu sao mà không giết." Chu thị nằm bò ra trên bàn nhỏ, lẩm bẩm. "Có điều mọi chuyện không phải không có cơ hội để xoay chuyển tình thế. Nếu Thái Hậu chết rồi, phụ thân tìm Dương Các Lão thương lượng, tìm một người làm kẻ chết thay, hai lần ám sát đều đẩy lên đầu hắn ta, có lẽ Chu gia còn có một đường sống......"

Con đường sống cuối cùng của Chu gia rất nhanh đã bị dập tắt. Tin tức thích khách đột nhập vào cung của Thái Hậu vừa mới truyền tới, Chu thị liền đến Càn Thanh cung tìm Hoàng Thượng, cùng nhau đi sang đó. Nhưng khi đến nơi nàng lại nghe nói Thái Hậu bình yên vô sự, nháy mắt, trái tim của Chu thị liền chết theo.

Trở lại cung của mình, Xuân Dương hầu hạ Hoàng Hậu nương nương thần sắc đang hoảng hốt rất cẩn thận.

Chu thị đột nhiên kinh hô một tiếng, nắm chặt tay Xuân Dương rồi nói: "Không không không. Bổn cung còn có Hãn nhi. Phụ thân là ngoại tổ phụ của Hãn nhi, bổn cung là mẫu hậu của Hãn nhi, Hoàng Thượng sẽ nể tình Hãn nhi mà không xuống tay giết chết Chu gia. Nhất định sẽ không. Đúng không?"

"Đúng. Nương nương nói rất đúng." Xuân Dương đau lòng hầu hạ Hoàng Hậu nương nương thay y phục đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro