Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ về phòng mình rửa mặt, thay băng vệ sinh, thu dọn xong liền đi đến phòng ăn hầu hạ Thái Hậu nương nương dùng bữa sáng. Nương nương dường như nể tình nàng cứu giá có công, không hề tức giận chuyện nàng lén chạy trốn ra khỏi hoàng cung.

Đây là một manh mối tốt.

Nếu nàng nói ngọt một chút, lại bán thảm một chút, nói không chừng có thể cầu xin Thái Hậu nương nương thả nàng rời khỏi hoàng cung, như vậy thì dễ dàng hơn chạy trốn khỏi hoàng cung nhiều. Có điều
trước đó, nàng phải cầu xin nương nương một chuyện khác, hỏi xem tám vạn lượng ngân phiếu đã rơi ở đâu. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Diêu Hỉ cảm thấy mình hình như hơi được voi đòi tiên, nương nương không so đo với nàng là nương nương đã rộng lượng rồi, nàng còn đòi hỏi cái này cái kia.

Vào phòng ăn, Diêu Hỉ đứng từ xa không dám tới gần. Tuy rằng nương nương ra lệnh cho nàng rửa mặt xong rồi tới hầu hạ, nhưng nàng vẫn nhớ ngày hôm qua Thái Hậu nương nương vừa ngại vừa sợ nàng. Nàng có việc cần nhờ nương nương, không dám tìm đường chết làm nương nương ngại ngùng.

"Lại đây." Vạn Tất nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái.

"Nô tài không dám." Diêu Hỉ không dịch bước, cúi đầu nói: "Trên người nô tài có thương tích, không dám lại gần khiến nương nương sợ hãi......"

Khóe môi của Vạn Tất nhếch lên một chút, rồi lập tức làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Ai gia nói cái gì, thì ngươi làm cái đó." Có đôi khi nàng cảm thấy Diêu Hỉ tranh luận với nàng rất thú vị, có đôi khi lại cảm thấy phân phó Diêu Hỉ làm một chút việc nhỏ cũng phải lừa gạt uy hiếp đủ kiểu, thật là phiền toái.

"Nô tài tuân chỉ." Lúc này Diêu Hỉ mới đi qua, đứng bên cạnh Thái Hậu nương nương, cầm lấy chiếc đũa muốn chia thức ăn cho nương nương.

"Ngồi xuống." Vạn Tất lại nói. Nàng có chút mệt tâm, cảm thấy muốn Diêu Hỉ làm gì phải chọc một chút động một chút, nếu không thì nàng ấy sẽ bất động. "Hôm qua đâu có thấy ngươi khách khí?" Ngày hôm qua Diêu Hỉ không chỉ không khách khí lúc ăn cơm, mà còn to gan lớn mật biết rõ nàng ghét còn dám ép sát tới gần nàng khiến nàng hoảng hốt.

Về sau lúc Vạn Tất bình tâm tĩnh khí, mới suy nghĩ rõ ràng ra được, Diêu Hỉ không cố ý khiến nàng hoảng hốt, nàng ấy nghĩ đến buổi tối phải rời khỏi hoàng cung, nên mới nhân cơ hội lúc nói giỡn để ôm nàng một cái, cho bản thân một chút kỷ niệm đẹp để chống chọi với nỗi tương tư dày vò trong những năm tháng thống khổ ở tương lai.

Haizz...

"Nô tài không dám. Nô tài trốn ra khỏi cung đã rất có lỗi với nương nương, không dám ngồi cùng nương nương." Diêu Hỉ không có đắc ý như ngày xưa, nàng cung kính với Thái Hậu nương nương xưa nay chưa từng có.

Trên mặt Vạn Tất xuất hiện ý cười, nghe ý trong lời nói của Diêu Hỉ, nghĩa là nàng ấy biết sai rồi, sẽ không xuất cung nữa? Lúc tâm tình nàng đang vui vẻ, Diêu Hỉ lại nói thêm một câu: "Chuyện nô tài muốn xuất cung, bất luận như thế nào cũng nên xin chỉ thị nương nương. Tính tình của nương nương tốt như vậy, lại săn sóc thuộc hạ, đương nhiên sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nô tài." Diêu Hỉ định tâng bốc Thái Hậu nương nương lên trời cao trước, khi nhắc lại chuyện xuất cung, nương nương sẽ ngại ngần nếu không đáp ứng.

Nàng vẫn quá non nớt. Đối với Thái Hậu nương nương mà nói, định nghĩa về "sự ngại ngần" là chưa bao giờ tồn tại.

"Tính tình của ai gia tốt? Điêu toa thật sự chỉ cần há miệng là nói gì cũng được. Không cần tâng bốc ai gia, ngươi một lòng muốn xuất cung ai gia cũng sẽ không ngăn cản." Vạn Tất nói xong lời này, thấy vẻ mặt của Diêu Hỉ đầy vui sướng, trong lòng nàng càng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chỉ là tám vạn lượng ngân phiếu mà ai gia thưởng cho ngươi là sính lễ ta nạp ngươi làm nam sủng. Nếu ngươi không muốn làm nam sủng của ai gia, về tình về lý chỗ sính lễ kia nên trả lại toàn bộ cho ai gia đúng không? Ai gia không thể mất cả người lẫn của chứ?"

Vạn Tất thấy sự cao hứng của Diêu Hỉ tiêu tan trong nháy mắt, trong lòng nàng cười lạnh: Vật nhỏ, trình như ngươi mà cũng dám đấu với ai gia à?

Diêu Hỉ nghe nương nương nói đồng ý thả cho nàng xuất cung, thiếu chút nữa đã kích động đến mức dập đầu tạ ơn, nhưng sau đó nghe nói nương nương muốn đòi lại tám vạn lượng ngân phiếu của nàng, trong nháy mắt, trái tim nàng như bị rơi vào bồn nước đá lạnh lẽo của tháng chạp. Thái Hậu nương nương nói rất có lý, nàng muốn xuất cung không làm nam sủng của nương nương nữa, đương nhiên phải trả lại đồ đã nhận cho người ta. Nhưng tám vạn lượng ngân phiếu đã bị mất rồi!

"Nô tài đang muốn nói với nương nương. Đêm qua lúc nô tài đánh nhau với thích khách, dường như đã làm mất ngân phiếu rồi......" Diêu Hỉ uất ức nói: "Không biết có vị tỷ tỷ hoặc công công nào đã nhặt được rồi nộp lên cho nương nương hay không?"

Vạn Tất lạnh lùng nhìn Diêu Hỉ, chất vấn: "Cái gì gọi là lúc đánh nhau với thích khách thì bị mất? Ý của ngươi là không hộ giá thì sẽ không mất, xét đến cùng là đang trách ai gia đúng không! Còn cái gì mà có người nhặt được ngân phiếu rồi nộp lên cho ai gia hay không? Ý của ngươi là ai gia nhận đồ vật mà ngươi bị mất, liền tham lam cố ý không nói cho ngươi! Diêu Hỉ ngươi thật to gan!"

"Nô tài trăm ngàn vạn lần không dám nghĩ như vậy! Đều là nô tài sai, không liên quan gì đến nương nương." Diêu Hỉ lập tức quỳ xuống.

Nói chuyện với nương nương thật là quá mệt mỏi, không để ý một chút là tai họa ngập đầu!

Vạn Tất cố ý trêu chọc Diêu Hỉ, nhưng nàng cũng sợ sẽ dọa nàng ấy đến mức sợ vỡ mật, vạn nhất sau này Diêu Hỉ lại không dám mạnh miệng với nàng nữa thì nhàm chán biết bao nhiêu? Đánh một cái thì phải cho một quả táo ngọt. Vạn Tất thay đổi giọng điệu dịu dàng thân thiết rồi nói: "Đừng hở chút là quỳ. Đến đây ngồi xuống đi."

Diêu Hỉ đành phải làm theo ý chỉ của Thái Hậu nương nương, đến cạnh bên nương nương rồi ngồi xuống.

Vạn Tất thân thiết đưa đôi đũa bạc cho Diêu Hỉ rồi nói: "Nào, quy tắc cũ, thử độc cho ai gia đi."

Mặt của Diêu Hỉ trắng bệch.

Vạn Tất nghĩ Diêu Hỉ còn phải bồi bổ thân thể, không thể sợ tới mức ăn cơm cũng không ngon, nàng liền cầm lấy đũa, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, ăn xong mới nói: "Ai gia trêu ngươi thôi. Đã có người thử rồi." Nói xong nàng cầm lấy đôi đũa bạc trong tay Diêu Hỉ, chỉ vào một chén cháo đang đặt trên bếp lò giữ ấm rồi nói với Diêu Hỉ: "Ăn hết chén cháo kia đi. Một giọt cũng không được để thừa!"

Tâm tình lúc lên thiên đường lúc xuống địa ngục, Diêu Hỉ cảm thấy sớm hay muộn mình cũng sẽ bị dọa đến mức mắc bệnh tim. Nàng dùng khăn vải để lót tay, nhấc chén cháo nóng bốc hơi nghi ngút ra khỏi bếp lò, cúi đầu bắt đầu ăn. Trong cháo hình như có đậu đỏ và táo tàu, nàng không thích hương vị của táo tàu, nuốt xuống cực kỳ khó khăn.

Diêu Hỉ đang dùng cháo, Vạn Tất ở bên cạnh lại không dùng bữa, nhìn nàng chăm chú rồi chậm rãi nói: "Chừng nào công công trả bạc lại cho ai gia, lúc đó ai gia sẽ đồng ý cho ngươi xuất cung."

"Khụ khụ......" Diêu Hỉ thiếu chút nữa đã bị sặc chết. Xem ra ngoại trừ lén trốn đi thì không có biện pháp nào khác, nàng đi bán luôn chính mình thì cũng không trả được tám vạn lượng ngân phiếu đâu!

Vạn Tất đưa tay vỗ lưng cho nàng rồi nói: "Công công đừng gấp gáp! Ai gia tính toán cho ngươi rồi, không phải là không có khả năng. Lương tháng của Thiếu giám cộng thêm với bạc được thưởng trong cung của ai gia, mỗi tháng cũng có vài lượng đấy!" Vạn Tất lén cười trộm một lát rồi nói tiếp: "Ngươi không xuất cung thì vẫn là nam sủng của ai gia, sau này mỗi đêm thị tẩm, ai gia có thể thưởng thêm cho ngươi những thứ khác......" Nàng bấm ngón tay để tính toán: "Hai lượng. Đừng chê ít, cô nương đang nổi tiếng ở Hương Mãn Lâu, một đêm tiếp khách của nàng ta cũng chỉ được hai mươi lượng bạc, nhưng người ta biết cầm kỳ thư họa ngâm thơ câu đối. Tài nghệ của ngươi kém hơn rất nhiều, ai gia lại là khách hàng duy nhất của ngươi, giá cả đương nhiên phải thấp hơn một chút."

"......" Diêu Hỉ không còn lời nào để nói. Nàng đã tính nhẩm xong xuôi, thị tẩm một đêm được hai lượng bạc. Cho dù nàng hầu hạ nương nương hàng đêm, lại tính cả số bạc được ban thưởng gì đó, tám vạn lượng bạc, nàng ít nhất phải mất một trăm năm mới trả hết được! Chứ đừng nói đến việc nàng căn bản không thị tẩm được, cứ tiếp tục ở đây, lúc nào nàng cũng có thể bị lộ tẩy. Ngày hôm qua Thái Hậu nương nương còn rất ghét bỏ nàng, hôm nay không biết bị làm sao, vừa sờ tay vừa vuốt lưng nàng, không mảy may nhìn ra được nương nương cảm thấy ghê tởm thân thể của nàng.

Ngày mà xuân tình của nương nương nảy mầm, sẽ là ngày máu nàng nhuộm đỏ hoàng cung! Máu này đương nhiên là chỉ máu trên cổ đấy. =)))))

"Ý của nương nương là, một trăm năm sau sẽ thả cho nô tài xuất cung sao?" Diêu Hỉ đã ăn hết cháo, bụng ấm áp rất thoải mái, nhưng trong lòng lại bị cục đá đè nặng, trên cục đá có viết ba chữ to - "Tám vạn lượng"!

Một trăm năm sau mới được xuất cung? Đưa tang còn được.

"Hầy, không lâu đến vậy đâu." Vạn Tất tiếp tục trêu đùa Diêu Hỉ nói: "Ngươi đã quên nếu ngươi làm chuyện gì hoàn hảo, hoặc là lập công lớn, ai gia sẽ ban thưởng ngoài định mức cho ngươi hay sao?"

Trong mắt của Diêu Hỉ dấy lên niềm tin, ánh sáng và hy vọng, nương nương ban thưởng cho thuộc hạ rất hào phóng. Nàng kiếm tiền không phải chỉ vì tám vạn lượng kia, mà còn vì tích cóp bạc cho cuộc sống sau khi xuất cung. Chiêu trò của nương nương nàng thật sự không hiểu, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Nghĩ đến chuyện lập công, Diêu Hỉ mặt dày vô sỉ thẹn thùng nói với Thái Hậu nương nương: "Vậy nô tài xin hỏi nương nương...... Cứu giá có tính là lập công không?"

Vạn Tất cưng chiều chọc vào trán của Diêu Hỉ rồi nói: "Đương nhiên rồi! Hơn nữa là còn là công lớn, ai gia không chỉ không so đo chuyện ngươi chạy trốn ra khỏi cung, mà còn phải ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh mới được." Vạn Tất cười xấu xa đứng lên, dẫn Diêu Hỉ đi vào đại điện.

Lúc nãy nàng chỉ lo nhìn Diêu Hỉ ăn cơm, bản thân nàng không ăn được bao nhiêu, có điều tối hôm qua lúc chờ Phó thái y vào cung, nàng đã phân phó phòng bếp nhỏ làm một chút thức ăn, buổi sáng cũng không đói bụng lắm.

Diêu Hỉ vui như pháo hoa đi theo sau Thái Hậu nương nương. Nương nương thật sự là chúa cứu thế của nàng, mỗi lần nàng rơi vào đường cùng, nương nương đều sẽ xuất hiện kéo nàng dậy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất có lỗi với Thái Hậu nương nương, nương nương đối xử với nàng tốt như vậy, nàng lại một lòng chỉ muốn rời khỏi nương nương.

Nhừn nghĩ đến việc sắp có thể nhận được những thứ mà nương nương ban thưởng, tâm tình của Diêu Hỉ lại bay xa.

"Ngươi cứu ai gia hai lần, nếu không phải vật báu vô giá thì không xứng với công lao hiển hách mà ngươi đã lập được." Vạn Tất đi đến trước án thư cầm lấy bút lông, nàng viết liền bốn chữ to - "Trung can nghĩa đảm".

"Tiểu Diêu tử, lĩnh thưởng đi!" Vạn Tất cười rồi gác bút xuống, nhìn về phía Diêu Hỉ đang trợn mắt há hốc mồm rồi hỏi: "Sao thế? Không hài lòng với phần thưởng của ai gia?"

"Nô tài tạ ơn nương nương ban thưởng." Diêu Hỉ quỳ xuống đất lãnh thưởng, trong lòng vô cùng uất ức.

Hóa ra vật báu vô giá chính là cái này. Nương nương thật là quá keo kiệt, vàng đâu? Bạc thì sao? Chỉ thưởng cho nàng một bức tranh chữ không dám bán đi thôi à? Hừ!

***

Minh Thành Đế thiết triều xong mới đến chỗ của Thái Hậu.

Đêm qua hắn không thể nào ngủ được, nửa đêm nghe nói trong cung của Thái Hậu lại có thích khách đột nhập, hắn vứt hết mọi việc, vội vội vàng vàng cùng Hoàng Hậu chạy tới đây, kết quả Thái Hậu bảo hắn trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến. Hắn làm sao mà nghỉ ngơi được? Chuyện thái giám giả đã điều tra đến nửa đêm, tra ra được một tên nữa. Trước khi đến Thái Hòa Môn thượng triều, hắn lại nghe Đường Hoài Lễ nói, lúc gần đến hừng đông, họ lại điều tra ra một tên nữa.

Trước sau đã tra ra ba tên thái giám giả......

Cơ hội để các cung phi thừa ân không nhiều lắm, mang thai hoàng tự cũng không phải chuyện dễ dàng, khó tránh khỏi có người mưu đồ ý xấu, sau khi thừa ân sẽ tằng tịu với người khác để mang thai hài tử, rồi giả mạo làm hoàng tự.

Ba tên thái giám giả chỉ là tiện điều tra được trong lần này, trước kia trong cung hẳn là là có không ít những chuyện như thế này đâu! Minh Thành Đế hoài nghi trong số các đứa con của mình, có mấy đứa căn bản không phải do hắn sinh ra. Minh Thành Đế nhớ tới khoảng thời gian trước, Vạn Tất nói với hắn rằng Phùng Hãn lớn lên không giống hắn, hắn còn giải thích thay Phùng Hãn, nói hắn không giống Tiên Đế gia, chẳng lẽ hắn cũng không phải do Tiên Đế gia sinh ra?

Vạn Tất chế nhạo hắn, bảo hắn phái người đi điều tra đi, nói không chừng có kinh hỉ đấy. Lúc ấy hắn chỉ cho rằng Vạn Tất hồ ngôn loạn ngữ, bây giờ nghĩ lại...... Minh Thành Đế có chút đau đầu.

Vạn Tất mới ban thưởng tranh chữ cho Diêu Hỉ xong, phân phó nàng nói: "Mang tranh về đóng khung treo trong phòng đi."

Đóng khung? Diêu Hỉ đau cả đầu. Bây giờ nàng đã nghèo rớt mùng tơi, làm gì có tiền mà thuê người đóng khung. Hơn nữa đây là tác phẩm của Thái Hậu nương nương, dù thế nào cũng phải tìm sư phụ của Vinh bảo trai để làm......

Trời xanh ơi! Muốn nàng nghèo chết hay sao!

Khi nét mực đã khô, Diêu Hỉ đi đến bên cạnh nương nương, cẩn thận cuộn giấy lên. Bên ngoài có cung nữ truyền Hoàng Thượng tới, Vạn Tất nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Diêu Hỉ rồi nói: "Về đi. Không có ý chỉ của ai gia, không cho phép ngươi xuất cung, nếu có việc thì tìm thái giám cần xuất cung làm việc, sai hắn làm cho ngươi."

Minh Thành Đế vào điện liền nhìn thấy Vạn Tất đang tươi cười xán lạn, sờ mặt của tên tiểu thái giám Diêu Hỉ.

Thật sự là không muốn nhìn thấy! Hắn xấu hổ quay đầu đi, chờ tên thái giám kia đi rồi mới đi đến bên cạnh Vạn Tất, ngồi xuống ghế.

"Thái Hậu cũng phải chú ý một chút, ảnh hưởng không tốt!" Minh Thành Đế cả đêm không ngủ, vẻ mặt hắn rất tiều tụy.

"Hoàng Thượng cũng phải tiết chế một chút, tối hôm qua là ả phi tần không hiểu chuyện nào hầu tẩm, khiến Hoàng Thượng mệt đến mức như vậy?" Vạn Tất đáp trả lại bằng nguyên văn câu nói vừa rồi của Minh Thành Đế.

Minh Thành Đế không có tâm trạng đấu võ mồm với Vạn Tất: "Đám thích khách tối hôm qua có lai lịch như thế nào, Thái Hậu có biết không?"

Vạn Tất lắc đầu, ngồi xuống bên phải Minh Thành Đế. "Tra xem gần đây nhất có ai cho thêm người vào cung chẳng phải sẽ biết sao? Mấy tên thích khách đó không phải người trong cung."

Gương mặt của Minh Thành Đế toát lên sự tức giận. Hậu cung là nơi trọng địa, thái giám giả lẻn vào được, thích khách cũng đột nhập vào được, cửa cung tồn tại có nghĩa gì? Để trang trí sao?

"Đúng rồi. Lần này trẫm đến đây ngoại trừ thăm Thái Hậu, còn có việc muốn nói với Thái Hậu. Sau khi thiết triều trẫm đã triệu kiến Dương Các Lão, ông ta đã điều tra ra, thích khách đã đột nhập vào Ninh An Cung lần trước thật sự là Chu Hướng Xương phái tới. Bằng chứng như núi!"

"Thế à." Vạn Tất hỏi: "Dương Các Lão đã điều tra rõ chưa, Hoàng Hậu có cố ý cấu kết với Chu Hướng Xương, thả thích khách vào cung không?"

Minh Thành Đế lắc đầu nói: "Hoàng Hậu không liên quan đến chuyện này, tên thích khách kia đã giết một thái giám xuất cung làm việc, trộm thẻ bài rồi trà trộn vào cung."

"Vậy khám xét Chu gia đi." Vạn Tất nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Cuối cùng nàng cũng có thể biết Chu Hướng Xương có bao nhiêu của cải rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro