Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có điều chuyện xét nhà, Hoàng Thượng đừng quá thành thật." Vạn Tất biết Chu gia có rất nhiều của cải, đám bá quan văn võ trong triều lại nhìn chằm chằm quốc khố như ruồi bọ, nàng liền dặn dò Minh Thành Đế: "Chu gia. Tịch thu một nửa giấu một nửa!"

Sau khi đem bức tranh chữ mà Thái Hậu nương nương ban thưởng cho vào phòng, Diêu Hỉ liền đi ra ngoài đại điện cong lưng lại như mèo đi tìm ngân phiếu. Tối hôm qua nàng chạy từ chỗ của Long Nghi công chúa về chỗ của nương nương cứu giá, lúc đi ngang qua cây cầu nhỏ, nàng lấy bức thư viết cho Lan quý nhân ra thiêu hủy, lúc lấy thư ra rõ ràng ngân phiếu vẫn còn trong áo.

Một tệp giấy dày như vậy, chỉ cần không bị người khác nhặt được, thì chắc là không khó tìm.

Nàng tìm ở bên ngoài đại điện trước, ngoài điện có một mảng đất màu xám, trên mặt đất là vết đen do lửa cháy và vết máu màu đỏ sậm chưa rửa sạch sẽ, nhưng không có bất cứ thứ gì giống ngân phiếu.

Diêu Hỉ lại đi vào trong rừng, dọc theo đường mòn thông với suối nước, vừa đi vừa tìm. Đã đi khắp các nơi nhưng vẫn không tìm được ngân phiếu. Tám vạn lượng của nàng!! Ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, Diêu Hỉ đã trải qua từ một đêm giàu sụ đến nghèo rớt mồng tơi, không cách nào tiếp nhận nổi hiện thực là bạc đã mất rồi.

Nàng có rất nhiều kỳ vọng với tương lai tốt đẹp, tất cả đều có thể trở thành sự thật nếu có số bạc kia. Không có bạc nàng không có sự tự tin để xuất cung, mặc dù trong cung đầy rẫy hung hiểm, nhưng tốt xấu gì nàng cũng không phải lo ăn lo mặc, sau khi xuất cung rồi, nếu không có bạc để an cư lạc nghiệp, một nữ hài tử như nàng không biết sẽ gặp phải chuyện gì đáng sợ nữa!

Diêu Hỉ vẫn ký thác hy vọng tích cóp tiền bạc lên người Thái Hậu nương nương tài đại khí thô ra tay rộng rãi. Hôm nay nương nương ban thưởng cho nàng một bức tranh chữ kia, có lẽ không phải là nương nương keo kiệt, mà thật lòng cảm thấy nàng cứu giá một mình, công lao quá lớn, thưởng tiền bạc tục vật thì không đủ, vì thế mới ngự bút viết bốn chữ to "Trung can nghĩa đảm" ban cho nàng.

Nương nương nói rằng tranh chữ của ngài ấy là bảo vật vô giá cũng không nói sai, ngự bút của Thái Hậu nương nương, lại là bốn chữ này, nó có thể trở thành bảo vật gia truyền, làm bùa hộ mệnh ở đương thời. Đáng tiếc nàng là một người rất thực tế, chỉ cần những vật có thể đổi thành củi gạo mắm muối tiền tài, không cần bảo vật gia truyền nha!

"Tìm cái gì đấy?"

Diêu Hỉ còn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục cúi đầu tìm trong rừng đào, chợt nghe thấy phía trước có giọng nói của Long Nghi công chúa truyền đến. "Công chúa điện hạ?" Nàng thấy công chúa điện hạ không dẫn theo người hầu hạ, tiến lên thấp giọng nói: "Đêm qua trong cung của nương nương có thích khách đột nhập, nô tài không thể rời khỏi, khiến công chúa điện hạ đợi lâu."

"Không sao. Chờ chuyện thái giám giả trôi qua rồi tính cũng được." Long Nghi là tới thăm Diêu Hỉ: "Đêm qua nghe cô cô bên cạnh Thái Hậu nói ngươi bị ngất? Có vấn đề gì không?"

Tối hôm qua nàng đến nhưng không gặp được Thái Hậu, cũng không gặp được Diêu Hỉ, vốn dĩ nàng định sáng sớm hôm nay lại đến một chuyến. Kết quả buổi sáng nàng vừa tỉnh dậy, Lan quý nhân liền nhân cơ hội hoàng huynh thượng triều để tới tìm nàng. Nàng ấy nói là tối hôm qua nghe nói trong cung của Thái Hậu nương nương có thích khách, nhờ nàng sang đây nhìn xem Diêu Hỉ có chuyện gì hay không.

"Nghe nói đêm qua Phó thái y đã khám cho nô tài, không có vấn đề gì. Tạ ơn công chúa điện hạ quan tâm." Diêu Hỉ cảm kích nói.

Long Nghi cười nhìn về phía Diêu Hỉ, nàng cảm thấy đứa nhỏ này rất cẩn thận, khó trách có thể giấu giếm thân phận ở trong cung giỏi như vậy. Lần trước khi nàng nói với Diêu Hỉ rằng nàng và Lan quý nhân quen biết từ nhỏ, vẻ mặt giật mình của Diêu Hỉ giống y như thật. Lần đầu tiên gặp nhau ở Vọng nguyệt đình, Diêu Hỉ cũng giả vờ không quen biết nàng, lúc ở Ninh An Cung còn nói không biết nàng là trưởng công chúa vân vân. Nhưng khi còn nhỏ Diêu Hỉ đã từng vào cung chơi, nàng còn từng trêu chọc hắn.

"Không sao là tốt rồi. Tỷ tỷ của ngươi đã lo lắng cả đêm." Long Nghi thấy Diêu Hỉ không sao, nàng vốn muốn nhanh chóng hồi cung nói cho Lan quý nhân biết, tránh để nàng ấy vẫn luôn lo lắng, hoặc là dẫn Diêu Hỉ về, để tỷ đệ hai người họ trò chuyện càng tốt, nhưng lúc nàng đang nói chuyện với Diêu Hỉ, nàng liền nhìn thấy hoàng huynh Minh Thành Đế của nàng bị người vây quanh mà đi tới.

"Long Nghi? Tới thăm Thái Hậu?" Minh Thành Đế cũng nhìn thấy muội muội, trong lòng hắn vô cùng vui mừng. Lần trước Ninh An Cung xảy ra hỏa hoạn, lần này Thái Hậu bị ám sát, Long Nghi vẫn là người thứ hai đến đây chỉ sau hắn. Chứng tỏ Long Nghi thật lòng quan tâm đến Thái Hậu, cho dù lúc hai người gặp mặt, thỉnh thoảng không hợp ý liền cãi nhau, nhưng người nhà vẫn là người nhà.

Long Nghi vốn đã định đi về, nghe hoàng huynh nói như vậy, hình như nàng không đi thăm Vạn Tất một chút thì không thể nào nói nổi, chỉ đành nói: "Đúng vậy. Tối hôm qua lúc đến thăm, muội nghe nói Thái Hậu đã nghỉ ngơi."

"Được được. Đi đi!" Minh Thành Đế khen ngợi.

Sau khi Minh Thành Đế đã đi xa, Long Nghi nói với Diêu Hỉ: "Tỷ tỷ của ngươi vẫn ở trong cung của ta, sang đó báo bình an một chút đi. Nhưng đừng nói lâu quá, nói không chừng có thể gây ra nhiễu loạn giống lần trước. Hoàng Thượng vẫn đang nghi ngờ vì chuyện thái giám giả đấy. Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói đến cung của ta giúp cầm một ít đồ, ngồi một lát, lúc trở về thì tùy tiện lấy một ít đồ mang sang đây là được." Nói xong nàng đi một mình, xuyên qua cánh rừng đến cung điện của Thái Hậu.

Nghe nói Lan quý nhân đã lo lắng cho mình cả đêm, Diêu Hỉ không khỏi áy náy trong lòng. Đến ngày nàng xuất cung, Lan quý nhân biết được Diêu công tử đã xảy ra chuyện từ hơn một năm trước, không biết nàng ấy sẽ đau khổ đến mức nào. Có điều cảm giác có người lo lắng cho mình thật tốt, vì sao nàng lại gặp phải loại ca ca như Tôn Nhị Cẩu, mà không gặp được dạng tỷ tỷ như Lan quý nhân chứ?

Khi đến chỗ của Long Nghi công chúa, Diêu Hỉ lấy cớ giúp trưởng công chúa cầm ít đồ..

"Diêu công công, công chúa cần đồ gì?" Cung nữ sợ Diêu Hỉ trời xa đất lạ không tìm được, liền có lòng tốt muốn giúp đỡ. Hơn nữa Lan quý nhân còn ở trong phòng chờ công chúa trở về, cung nữ cảm thấy Diêu Hỉ là một tên thái giám, đừng đi vào thì tốt hơn.

Diêu Hỉ hàm hồ nói: "Công chúa điện hạ không cho nói......"

Cung nữ cũng không dám hỏi lại, lại nghĩ đến Diêu Hỉ là người đã ngồi uống rượu cùng bàn với trưởng công chúa và Lan quý nhân, nàng cứ đứng ở trong viện canh gác, cho hắn vào trong phòng cũng được.

Diêu Song Lan bất an chờ Long Nghi trở về, nàng nhìn thấy một bóng dáng đang bước từ cửa vào, đầu tiên là khẽ giật mình, sau khi nhìn thấy là Diêu Hỉ liền cao hứng, trong mắt đong đầy lệ. "A Hiển!" tối hôm qua nàng đi theo Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đến cung của Thái Hậu, chưa gặp được đệ đệ nhưng lại không dám hỏi thăm, lo lắng đến mức cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm liền sang đây nhờ Long Nghi đến đó một chuyến.

"Tỷ tỷ......" Diêu Hỉ thật sự không có tự tin để gọi. Nhưng nàng cảm thấy không khí như vậy, cũng không có người khác ở đây, nàng không gọi thì Lan quý nhân sẽ cảm thấy khả nghi. "Ta không sao."

Diêu Song Lan đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Hỉ, ôm hắn vào trong lòng, giống như đã trút được gánh nặng, nước mắt tràn mi: "Tỷ tỷ lo lắng muốn chết."

Diêu Hỉ cảm nhận được sự quan tâm của Lan quý nhân dành cho nàng là xuất phát từ đáy lòng, tuy rằng thân phận của nàng là giả, sự quan tâm của Lan quý nhân thật ra là dành cho Diêu Hiển. Nhưng lúc tựa vào đầu vai của Lan quý nhân, hốc mắt của nàng vẫn đỏ ửng, thật sự lâu lắm rồi, nàng không cảm nhận được sự ấm áp đến từ người nhà. Lâu lắm lâu lắm rồi.

"Ta sẽ nhanh chóng tìm cơ hội đưa đệ ra khỏi cung." Diêu Song Lan biết cơ hội nói chuyện với đệ đệ là không dễ dàng, nàng liền buông hắn ra, lời ít ý nhiều nói: "Kẻ hại đệ vào cung không để thân phận của đệ bị bại lộ, chắc chắn là đang đợi cơ hội gì đó. Nhất định phải rời khỏi hoàng cung trước khi bọn họ ra tay! Sau khi xuất cung, đệ hãy đến đất phong của Long Nghi công chúa tạm lánh, chờ tỷ tỷ giải oan cho nhà chúng ta rồi trở về đoàn tụ cùng phụ mẫu."

"Vâng." Diêu Hỉ dùng sức gật đầu. "Vậy ta đi về trước, bị người khác nhìn thấy thì sẽ xảy ra chuyện."

Diêu Song Lan không nỡ nói: "Được."

Ở bên kia, Long Nghi không tình nguyện mà đi gặp Vạn Tất.

Vạn Tất mới nói chuyện xong với Minh Thành Đế, đang muốn sai người truyền Diêu Hỉ đến đây hầu hạ, liền có cung nữ bước vào bẩm báo: "Nương nương, Long Nghi công chúa tới thỉnh an."

Lại là Long Nghi? Vạn Tất nhớ tới đêm qua nàng nghe cô cô nói, Long Nghi dẫn theo một đám người yếu ớt già nua tới cứu nàng. Long Nghi thật sự quan tâm đến an nguy của nàng như vậy sao?

Thật ra nếu vứt bỏ ân oán vì tiên hoàng hậu giữa hai người, Vạn Tất vẫn rất tán thưởng cách làm người của Long Nghi. Long Nghi là một người thẳng tính, cách làm người cũng rất lỗi lạc, thích hay ghét đều viết ở trên mặt, lại không có quá nhiều ý xấu. Người như vậy ở chung là bớt lo nhất.

Đêm qua Long Nghi mạo hiểm tới cứu nàng, hôm nay lại đến đây thỉnh an. Có lẽ là nhiều năm trôi qua, sự căm hận đối với cái chết của tiên hoàng hậu đã tiêu tan chút ít rồi! Hơn nữa, tiên hoàng hậu vốn không phải do nàng hại chết, có người mượn đao giết người, lợi dụng sự sủng ái của Tiên Đế gia dành cho nàng để làm hại tiên hoàng hậu.

Nếu Long Nghi đã suy nghĩ thông suốt, lại nhiều lần cư xử lấy lòng nàng, nàng cũng không thể quá lạnh lùng.

"Mời công chúa vào." Vạn Tất cầm lấy chiếc gương đồng nhỏ bằng bàn tay trên bàn, rất dụng tâm mà cố gắng nở một nụ cười vừa chân thành vừa hiền hoà.

Long Nghi lạnh mặt bước vào trong điện, đang muốn cúi xuống hành lễ, bỗng nhiên lại nhìn thấy Vạn Tất đang ngồi ngay ngắn phía trên, mỉm cười với nàng, nhất thời nàng sợ tới mức há to miệng. Không phải là nàng chưa từng thấy Vạn Tất cười qua, cười lạnh, cười nhạo báng, ngoài cười nhưng trong không cười, nàng đã nhìn thấy hết rồi.

Nhưng hôm nay nụ cười của Vạn Tất khác hẳn ngày xưa ...... Hôm nay nàng ta giống như bị uống lộn thuốc vậy! Cười cực kỳ quỷ dị, cực kỳ ghê người. Vạn Tất vẫn luôn có tiếng là ác độc, nhưng nàng xưa nay không sợ Vạn Tất, bây giờ lại hơi sợ hãi.

"Không cần hành lễ. Ngồi xuống đi." Vạn Tất rất cố gắng sắm vai từ mẫu, nàng cười dịu dàng nói với Long Nghi.

Trong lòng Long Nghi hốt hoảng,  cũng cảnh giác lên. Vô sự hiến ân cần, có phải Vạn điên khùng đã nghĩ ra ý đồ xấu xa gì đó muốn hố nàng đúng không? Nàng không khỏi nhớ tới không lâu trước đây, Vạn Tất đã sai người khiêng mấy rương đồ vật đến cung của nàng. "Lần trước Thái Hậu tặng Long Nghi rất nhiều đồ vật, Long Nghi còn chưa tới cửa nói cảm ơn. Nghe nói đêm qua trong cung có thích khách, liền nghĩ phải đến thăm hỏi nương nương xem có làm sao không, thuận tiện nói lời cảm tạ với nương nương. Chỉ là không biết vì sao nương nương lại bỗng nhiên đưa cho Long Nghi nhiều đồ như vậy?"
Lần trước tặng đồ cho Long Nghi? Vạn Tất nhớ lại.

Lúc ấy nàng lừa gạt Chu Hướng Xương, huyện lệnh Tai huyện và hai phú thương, ngoại trừ Chu Hướng Xương đưa tất cả là vàng bạc, huyện lệnh Tai huyện và hai phú thương đều không có đủ bạc, liền dâng lên cho nàng một đống trang sức châu báu tranh chữ vải vóc gì đó, có phú thương còn đưa cho nàng nửa rương đặc sản quê nhà ...... Quá nhiều đồ, Vạn Tất thấy nhà kho đã hơi chật chội, liền chọn mấy rương đồ vật nàng không thích lắm đưa cho Long Nghi, chỉ chọn mấy món đặc sản địa phương mà thôi.

Ninh An Cung bị thiêu cháy, nàng đang chuẩn bị đổi sang một nhà kho lớn hơn. Ngân phiếu không dễ bảo quản, vàng bạc lại chiếm diện tích lớn, mấy năm nay số tài sản bảo vật mà nàng tích lũy được càng ngày càng nhiều, không đổi sang một nhà kho lớn hơn, căn bản không thể tích trữ được.

"Đó là của hồi môn ai gia đưa cho ngươi." Vạn Tất bịa chuyện nói: "Tuy nói công chúa xuất giá sẽ có Lễ Bộ thu xếp, của hồi môn cũng được lấy từ quốc khố, hơn nữa tiên hoàng hậu đã thay ngươi chuẩn bị của hồi môn rồi, sau này xuất giá Hoàng Thượng cũng sẽ ban tặng cho ngươi, thấy thế nào cũng không kém hơn chút lễ vật của ai gia. Cho dù ngươi một mực không nhận ai gia là mẫu hậu, thì việc nên làm ai gia vẫn phải làm. Ngươi đừng chê keo kiệt, mấy năm nay những đồ vật Tiên Đế gia để lại cho ai gia, ai gia đều đã đưa cho Hoàng Thượng bổ sung vào quốc khố đang thiếu hụt rồi, không còn lại nhiều đồ lắm. Mấy rương đồ vật đó là tất cả những gì còn lại của ai gia."

Vạn Tất bịa chuyện cực kỳ lưu loát, thiếu chút nữa nàng cũng tin lời mình nói.

Long Nghi cũng nghe đến mức ngây ngẩn cả người. Thái Hậu đưa tất cả những gì mình có cho nàng làm của hồi môn sao? Nàng cũng biết mẹ kế khó làm, cũng biết sự ra đi của mẫu hậu không thể đẩy tất cả lên đầu Vạn Tất. Chỉ là nàng luôn cảm thấy, nếu không có Vạn Tất, mẫu hậu sẽ không phải chịu sự nhục nhã khi bị phế hậu, cũng sẽ không bị người ta hãm hại, chọc giận phụ hoàng sầu não buồn bực mà chết.

Thì ra mấy năm nay, Vạn Tất đã yên lặng làm nhiều chuyện như vậy vì Phùng gia sao? Không chỉ lấy tư khố bổ sung vào quốc khố đang thiếu hụt, còn tích cóp của hồi môn để cho nàng. Mấy rương đồ vật mà Thái Hậu đưa cho nàng thật sự không thể coi là quý báu, thậm chí nếu để chúng là của hồi môn cho trưởng công chúa thì có chút keo kiệt, nhưng nàng cảm thấy thứ trân quý nhất chính là sự quan tâm lặng lẽ mà Thái Hậu dành cho nàng.

Long Nghi cố nén nước mắt cảm động, nàng cười nói: "Long Nghi cảm ơn Thái Hậu nương nương."

Vạn Tất thấy Long Nghi bị lời nói dối của nàng làm cho cảm động đến mức như vậy, nàng lại cảm thấy hơi có lỗi. Nếu không, hay là dụng tâm lựa chọn của hồi môn khác cho Long Nghi đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro