Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương." Diêu Hỉ thanh tẩy xong liền nâng cao tinh thần rồi vào trong điện. Nàng bỗng nhiên cảm thấy Thái Hậu nương nương rất dính người, giống như một khắc cũng không thể rời xa nàng vậy, mới không nhìn thấy một lát là đi tìm. Chẳng lẽ sợ nàng không trả nổi tám vạn lượng nên chạy trốn sao? Nếu quả thực như vậy thì nương nương thật là thần cơ diệu toán, nàng thật sự đã tính toán như vậy.

Vạn Tất thấy Diêu Hỉ tới liền đứng dậy nói: "Hầu hạ ai gia ngủ một lát đi!" Đêm qua tẩm điện bị Diêu Hỉ chiếm mất, nàng chỉ ngủ tạm ở noãn các được một lúc, sáng sớm lại phải nói chuyện với hai huynh muội Phùng Càn Phùng Nghi, bây giờ nàng rất mệt.

Hầu hạ nương nương ngủ là ý gì? Nương nương muốn ngủ hay là muốn "ngủ" với nàng?

Diêu Hỉ bất an nghĩ ngợi, thấy Thái Hậu nương nương đã đi vào tẩm điện, nàng đành phải rảo bước thật nhanh, đi theo nhẹ nhàng đỡ lấy tay của Thái Hậu nương nương.

Vào tẩm điện, Vạn Tất giang hai tay ra, chờ Diêu Hỉ thay y phục cho nàng, thấy Diêu Hỉ thất thần, vẻ mặt đầy u sầu không biết đang nghĩ đến cái gì, nàng nghiêm nghị nói: "Diêu công công! Ngây ngốc suy nghĩ cái gì đấy? Định để ai gia tự mình thay y phục?"

"Nương nương thứ tội." Diêu Hỉ khẩn trương đến mức đôi mắt nhìn chằm chằm nơi khác, bắt đầu động thủ cởi bỏ y phục cho nương nương. Nàng bỗng nhiên không dám nhìn nương nương, rõ ràng lần đó ở Lan Dịch Trì, lúc cởi áo cho nương nương, trái tim nàng tĩnh lặng như nước, hôm nay chân tay lại luống cuống.

Vạn Tất thấy Diêu Hỉ quay mặt đi cố ý không nhìn nàng, hai tai cũng hơi phiếm hồng, tay hơi run run. Nàng không trách Diêu Hỉ ngượng ngùng, càng không trách Diêu Hỉ không hầu hạ tốt, bởi vì đây mới là dáng vẻ nên có khi đứng trước mặt người mình ái mộ.

"Diêu Hỉ." Vạn Tất gọi một cách dịu dàng.

Trong lòng Diêu Hỉ lại rơi lộp bộp. Không xong rồi! Nương nương gọi thẳng tên của nàng, cảm giác không ổn liền hiện ra. "Có nô tài."

"Thị tẩm đi." Vạn Tất không có ý chọc thủng thân phận nữ tử của Diêu Hỉ, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy thẹn thùng luống cuống vì mình, nàng bỗng nhiên động lòng. Nàng có khao khát muốn kéo Diêu Hỉ vào lòng mà thưởng thức, sau khi biết được Diêu Hỉ là nữ tử, cảm giác ấy chỉ có tăng mà không có giảm, nhưng nàng vẫn luôn chịu đựng. Bây giờ nàng rất muốn ôm Diêu Hỉ, cho dù chỉ ôm cách một lớp xiêm y cũng được.

"Nương nương! Vết đao của nô tài thật sự rất đáng sợ......" Diêu Hỉ vẫn muốn lấy vết đao cắt làm cái cớ, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Lời còn chưa nói xong đã bị Vạn Tất cắt ngang: "Ai gia không nhìn thân thể của ngươi."

"Nô tài sẽ mau chóng trả lại cho nương nương tám vạn lượng bạc!" Trong lúc sợ hãi, bất tri bất giác Diêu Hỉ đã lui về phía cửa, nhưng vừa lui được mấy bước nàng liền dừng lại, cánh cửa tẩm điện đã đóng lại, hơn nữa còn là chính nàng tự tay đóng cửa.

Vạn Tất được Diêu Hỉ cởi hết lớp áo ngoài, chỉ còn một bộ váy mỏng sát người, áo ngắn và váy đều là màu rau hẹ trong suốt thanh nhã, dường như có thể nhìn thấy vóc dáng xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông dưới lớp váy sam. Nàng tiến lên, đưa tay chống vào cánh cửa, cười nói với Diêu Hỉ: "Vậy lần này xem như lấy lãi đi?"

Nói xong, nàng dùng tay trái bóp lấy eo Diêu Hỉ, Diêu Hỉ bất an uốn éo, nhưng nàng đứng cách Thái Hậu nương nương quá gần, cơ hồ là thân thể dán lên thân thể, nếu uốn éo động đậy thì sẽ cọ vào người của Thái Hậu nương nương.

Vạn Tất cười xấu xa cảnh cáo Diêu Hỉ: "Công công đừng quyến rũ ai gia."

Diêu Hỉ không dám phản kháng nữa, cũng may Thái Hậu nương nương không cởi xiêm y của nàng. Nàng trừng to mắt, nhìn nương nương từ từ hôn về phía nàng...... Nương nương đáng yêu vẫn chỉ kề sát môi nàng như cũ, không có bất kỳ động tác tiếp theo nào.

Ngửi mùi hương dễ chịu trên người nương nương, cảm nhận được bờ môi mềm của nương nương đang ma sát, Diêu Hỉ đột nhiên cảm thấy cực kỳ yên tâm. Với trình độ ngây thơ của Thái Hậu nương nương, cho dù xuân tâm có trở nên nhộn nhạo, muốn làm gì đó với nàng thì nương nương cũng không biết nên làm như thế nào nha!

Nghĩ đến đây, Diêu Hỉ bật cười "ha" một cái.

Nụ cười này khiến bầu không khí thật sự rất xấu hổ.

Nhất là khi nàng vẫn đang miệng kề miệng với Thái Hậu nương nương! "Nương nương...... Ta không cố ý......" Diêu Hỉ có dự cảm tai vạ đã đến gần.

Vạn Tất thấy trên mặt Diêu Hỉ còn chưa tan hết ý cười, nàng không hề tức giận. Tiểu nha đầu thích lừa gạt này, hôn một cái đã cao hứng đến mức không giấu được ý cười? Nghĩ như vậy, Vạn Tất lại hôn Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ bị hôn thật sự rất không thoải mái, thỉnh thoảng còn hơi đau. Nương nương hôn môi chỉ có hai động tác: cọ xát và đè ép. Có lẽ vì dịu đi cảm giác không thoải mái khi bị nương nương hôn, Diêu Hỉ nhắm mắt lại rồi hé miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của nương nương. Động tác này rất nguy hiểm, nàng không biết vì sao mình lại muốn làm như vậy, chỉ biết rằng giờ này khắc này nàng rất muốn làm như vậy.

Có lẽ là vì bị hôn nên cảm thấy không thoải mái? Có lẽ là thích lên mặt dạy đời, muốn nói cho nương nương biết cách hôn chính xác là như thế nào? Hoặc là có lẽ...... Diêu Hỉ không dám nghĩ sâu hơn nữa. Nàng hơi hé mắt ra nhìn nương nương, nhịp tim bỗng nhiên trở nên rất nhanh, cực kỳ nhanh.

Lần đầu tiên Vạn Tất được Diêu Hỉ đáp lại, nàng giật mình mở mắt ra. Diêu Hỉ cách nàng rất gần rất gần, lông mi giống như lá tùng đẫm sương sớm màu xanh sẫm, run lên một cái. Mày hơi chau lại, giống như có tâm sự không thể giải thích được, rõ ràng mới vừa rồi còn không có gì.

Bờ môi bị mút thật sự rất thoải mái, Vạn Tất không tự chủ được khẽ hừ một tiếng, lúc hừ nhẹ, miệng nàng hơi mở ra, đầu lưỡi của Diêu Hỉ liền nhân cơ hội chui vào. Đầu lưỡi của nàng đang bị đè ép đến mức không biết để đi đâu, trốn đông trốn tây, đầu lưỡi của Diêu Hỉ bỗng nhiên lui ra ngoài. Vất vả lắm Vạn Tất mới có thể hít thở, đầu lưỡi nhỏ bị dồn vào trong góc hồi lâu, vô cùng uất ức, rốt cục cũng có thể duỗi thẳng, nhưng đầu lưỡi vừa duỗi thẳng đã bị Diêu Hỉ hôn lên lần nữa, ngậm lấy quấn quýt...... Nụ hôn này khiến cho Vạn Tất mất hết sức lực.

Sau nụ hôn sâu cuồng nhiệt là sự dịu dàng triền miên, Diêu Hỉ hôn Thái Hậu nương nương đến mức mặt mày đỏ bừng, trái tim đột nhiên đau nhói một chút.

Nếu nàng là một thái giám thật thì tốt biết bao! Không cần phải chạy trốn khỏi hoàng cung nữa.

Nàng bỗng nhiên suy nghĩ, nếu nói cho Thái Hậu nương nương biết chân tướng, nương nương biết mình đang hôn một nữ tử sẽ cảm thấy khó chịu, hay là cảm thấy vui vẻ đây? Nếu nói cho Thái Hậu nương nương biết, chuyện nàng vào cung có thể liên quan đến một âm mưu nào đó, không rời khỏi hoàng cung thì sẽ có người hại nàng, nương nương có thể giống như hôm qua dùng hết sức để bảo vệ nàng giống như lúc ở cung của Lâm chiêu nghi và lúc ở trước mặt Hoàng Thượng hay không?

Có lẽ nương nương sẽ làm như vậy! Nhưng nàng không dám mạo hiểm, dùng tính mạng của mình để mạo hiểm thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến Lan quý nhân và người của Diêu gia.

Nàng nhất định phải xuất cung. Chỉ là nghĩ đến Thái Hậu nương nương đã được nàng dạy cách hôn, một ngày nào đó cũng sẽ hôn người khác như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.

"Nương nương......" Tay Diêu Hỉ nâng lấy mặt Thái Hậu nương nương, nhẹ nhàng gọi.

Vạn Tất nghe thấy Diêu Hỉ gọi mình, nàng chậm rãi mở mắt, giống như đã phục hồi một chút tinh thần từ trong cảm giác ảo mộng lúc nãy: "Hửm?"

Thiên ngôn vạn ngữ đều dâng đầy trong cổ họng, Diêu Hỉ yên lặng nhìn Thái Hậu nương nương, nói không nên lời bất kỳ câu nào.

"Có phải ngươi muốn nói cái gì với ai gia đúng không?" Vạn Tất chờ mong Diêu Hỉ thẳng thắn với mình. Nàng đã phái người đi tra xét, hồ sơ của Nội Vụ Phủ đã tổn thất không ít sau vụ cháy, muốn điều tra cũng không dễ dàng. Có điều chuyện trong cung Lâm chiêu nghi rõ ràng là tên thái giám Lục Phúc của Nội Quản Giám muốn hãm hại Diêu Hỉ, việc điều tra Diêu Hỉ không có tiến triển gì, nàng đành phải bắt đầu điều tra từ tên thái giám đã chết kia.

Muốn điều tra rõ chi tiết về Diêu Hỉ cũng không khó. Chỉ là điều nàng muốn chưa bao giờ là điều tra ra manh mối, mà là Diêu Hỉ chủ động mở lòng với nàng.

"Không có." Diêu Hỉ thương cảm cười lắc đầu.

Lòng Vạn Tất trầm xuống. Có điều cũng không sao, nàng chờ được. Lúc nãy Diêu Hỉ đáp lại nụ hôn của nàng chính là một sự khởi đầu rất tốt, chỉ là vì sao kỹ thuật hôn của nha đầu này lại thành thạo như thế?

"Ai gia nhớ rõ ngươi đã nói sau khi vào cung, ngươi chưa từng có nhân tình, vậy trước khi vào cung thì sao?" Lần này trong lòng Vạn Tất không chỉ có sự chua xót, mà còn có chút uất ức. Người đầu tiên nàng thích, người đầu tiên nàng hôn đều là nha đầu Diêu Hỉ này. Nếu trước khi vào cung, Diêu Hỉ đã có rất nhiều tình lang ......

"Bẩm nương nương, cũng không có." Diêu Hỉ còn đang âm thầm thương cảm, nghe nương nương hỏi vấn đề này lại không khỏi thấy buồn cười. Nương nương đang ghen sao?

"Vậy lúc nãy ngươi ......" Vạn Tất bỗng nhiên trở nên rụt rè, nàng không nói thẳng mà chỉ vào bờ môi hơi sưng của mình.

Diêu Hỉ cười nói: "Nguyên Thiến cô cô đã dạy bảo nô tài."

"Ngươi lại đây." Vạn Tất thẳng người lên ngoắc ngón tay với Diêu Hỉ. Diêu Hỉ vẫn luôn dựa vào cánh cửa, nàng liền đi lên phía trước non nửa bước, mặt đối mặt đứng sát Thái Hậu nương nương.

"Lần này ngươi đừng cử động. Ai gia thử một chút......" Vạn Tất giống như một hài tử đã nếm được chút ngon ngọt liền không thể dừng lại được, nàng học theo nâng mặt Diêu Hỉ lên, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của Diêu Hỉ, liếm mút khẽ cắn, sau đó vươn đầu lưỡi vào trong ......

Vạn Tất là một người thông minh, học kiến thức mới rất nhanh. Thậm chí nàng còn có xu thế trò giỏi hơn thầy, Diêu Hỉ cảm thấy Thái Hậu nương nương vừa dùng sức hôn nàng, tay vừa không thành thật mà mò xuống dưới, ôm lấy mông nàng tận tình xoa nắn. Diêu Hỉ có chút luống cuống, không khí càng ngày càng ái muội, tiếng hít thở của nương nương càng ngày càng nặng nề.

Nụ hôn ma xui quỷ khiến của nàng giống như đã mở ra chiếc hộp Pandora. Chỉ là trong chiếc hộp này không có bệnh tật, điên cuồng, tội ác...... Nó chỉ có dục vọng tràn đầy.

Đóa hoa dục vọng của Vạn Tất đã nở ra lần đầu tiên vào năm nay, khi nàng 26 tuổi. Một cảm giác nóng hừng hực, bất an sôi trào trong thân thể nàng, nhưng đêm qua Diêu Hỉ mới té xỉu, Vạn Tất thấy Diêu Hỉ hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nàng đau lòng liếm môi, buông lỏng nàng ấy ra. "Đi về đi! Ai gia muốn nghỉ ngơi."

Diêu Hỉ hốt hoảng rời khỏi tẩm điện, đứng dựa vào vách tường đại điện, nàng há miệng to thở phì phò. Nàng hối hận vì đã hôn Thái Hậu nương nương, nương nương giống như ma quỷ hút máu, còn nàng lại ngu xuẩn cắt cổ tay mình cho nàng ấy hút. Chỉ là lúc nãy nàng rất hưởng thụ toàn bộ quá trình, cảm giác được nương nương chiếm hữu thậm chí còn rất hạnh phúc, cho dù bây giờ nhớ lại, ngoại trừ cảm giác còn chưa tỉnh hồn, nàng còn cảm thấy rất vui sướng......

"Diêu công công!" Có cung nữ thấy Diêu Hỉ đã đi ra cửa đại điện, liền tiến lên nói khẽ với hắn: "Có người tìm ngươi. Bây giờ đang chờ ở cửa cung." Cung nữ thấy y phục của Diêu Hỉ không chỉnh tề, nàng ho khan quay đầu đi. Diêu công công thật là, hầu hạ nương nương xong cũng không chỉnh sửa y phục cho chỉnh tề rồi hẵng đi ra, sợ người khác không biết hắn là nam sủng của Thái Hậu nương nương sao?

"Cảm ơn tỷ tỷ." Diêu Hỉ vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, nàng vừa đi vừa sửa sang lại xiêm y rồi đi đến cửa cung.

Người tìm nàng là Mạnh Lập An.

Mạnh Lập An vẫn là dáng vẻ gầy yếu do nằm trên giường bệnh triền miên nhiều năm, đang đứng tựa lưng vào cửa cung của Long Nghi công chúa.

"Lập An đệ?" Diêu Hỉ thấy là Mạnh Lập An thì rất vui vẻ, đứa nhỏ này có thể tới tìm nàng chứng tỏ thân thể đã khỏe hơn rất nhiều, có thể đi lại rồi. Có điều nàng vẫn hơi lo lắng, nàng từng nói với Mạnh Lập An, nếu Ninh An Cung có tên thái giám ác độc nào bắt nạt hắn, hắn cứ tìm nàng làm chủ giúp hắn. "Có phải lại có người ức hiếp đệ đúng không?"

Mạnh Lập An thấy Diêu Hỉ đi ra, cuối cùng cũng yên lòng. Hôm qua hoàng thượng hạ chỉ tất cả thái giám đều phải nghiệm thân một lần nữa, hắn đã từng động đao, không sợ nghiệm thân, nhưng Diêu Hỉ thì không phải. Nếu người của Đường công công tra ra được Diêu Hỉ không tịnh thân, hắn ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Trước khi tất cả thái giám của các cung điện nghiệm thân xong, họ đều không được ra ngoài, Mạnh Lập An chờ nghiệm thân xong xuôi mới nhanh chóng tới xem Diêu Hỉ có bị làm sao hay không.

Kết quả phản ứng đầu tiên khi Diêu Hỉ thấy hắn lại là hỏi hắn bị người ta ức hiếp rồi. Hắn hơi cảm động. Diêu Hỉ thật sự coi hắn là đệ đệ mà chăm sóc. "Không có ai ức hiếp đệ, chỉ là thân thể khỏe hơn rất nhiều, sợ huynh lo lắng nên đến đây báo bình an."

Diêu Hỉ hơi ngượng ngùng, thật ra gần đây nàng không lo lắng cho Mạnh Lập An mấy, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tích cóp bạc để xuất cung. "Không sao thì tốt rồi." Diêu Hỉ xấu hổ mà cười ha ha hai tiếng.

Nhưng sau khi nàng xuất cung, không có nàng che chở, Mạnh Lập An chắc chắn sẽ tiếp tục bị người ta ức hiếp! Không biết đến bao giờ mới có thể nói thêm vài câu với Mạnh Lập An, Diêu Hỉ coi hôm nay là ngày gặp mặt cuối cùng, nàng dặn dò: "Nếu lại có người ức hiếp đệ, mà ca ca ta không ở bên cạnh đệ, thì đệ phải dũng cảm ăn miếng trả miếng một chút, ở trước mặt ác nhân, thiện lương yếu đuối là vô dụng. Nhớ kỹ chưa?"

Mạnh Lập An cười khẽ gật đầu: "Cảm ơn Diêu đại ca." Thấy sắc mặt của Diêu Hỉ đỏ bừng, Mạnh Lập An lo lắng nói: "Huynh sốt à? Có nặng lắm không?"

Diêu Hỉ sờ gương mặt nóng hổi của mình, nàng lắc đầu nói: "Không sao."

Mạnh Lập An thấy Diêu Hỉ không sao liền không muốn trì hoãn ở đây quá lâu, hắn cáo từ Diêu Hỉ xong liền rời đi. Hắn phải canh gác ở Ninh An Cung thời thời khắc khắc, nếu nhà kho mở ra, hắn phải nghĩ biện pháp trộm được quyển sổ ghi chép tiền hối lộ quan lại của Thái Hậu nương nương.

***

Hoàng Hậu Chu thị quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ, nàng chảy nước mắt nói: "Tạ chủ long ân."

Thái giám truyền chỉ của Càn Thanh cung vừa đi, Chu thị liền ngồi liệt dưới đất. Xuân Dương vội vàng tiến lên đỡ lấy chủ tử, nàng an ủi nói: "Nương nương đừng đau buồn, đây là chuyện tốt! Hoàng Thượng đối xử với nương nương tình thâm ý trọng, trọng tội như ám sát Thái Hậu cũng chỉ hạ chỉ thu hồi bổng lộc, tài sản chức tước của Chu gia, tuy rằng lão gia đã bị tước chức quan, nhưng ông ấy vẫn là quốc trượng gia!"

"Vì sao ta lại phải ám sát Thái Hậu chứ!" Chu thị vứt thánh chỉ sang một bên, nàng bụm mặt khóc lớn. Sớm biết là kết quả này, nàng tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ đụng vào Vạn Tất. Nàng là Hoàng Hậu, nhi tử Hãn nhi là Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử chết yểu, sau này bất luận là lập trưởng hay là lập đích tử làm Thái Tử, thì ngôi vị Thái Tử vẫn là của Hãn nhi.

Xuân Dương lạc quan nói: "Nương nương nghĩ thoáng một chút. Có lẽ họ sẽ không tra ra chúng ta thì sao?"

Chu thị lắc đầu nói: "Nếu Thái Hậu chết, Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, thích khách lại đột nhập vào hậu cung, có lẽ ngài ấy sẽ để ta điều tra chuyện này. Nhưng Thái Hậu không chết, với thủ đoạn của nàng ta, ngươi cảm thấy chúng ta để nhiều thích khách như vậy vào cung, nàng ta sẽ không tra ra sao?" Chu thị sai năm tên thích khách vốn để phòng ngừa vạn nhất, ai ngờ năm tên thích khách cũng không giết được một mình Vạn Tất.

"Cho dù có tra ra được chúng ta thì nương nương vẫn còn nô tỳ mà!" Trên mặt Xuân Dương còn nở nụ cười, nói một cách thật lòng: "Nô tỳ sẽ nói mình vốn là gia nô của Chu gia, sợ lão gia xảy ra chuyện nên đã tự chủ trương, giấu nương nương thả thích khách vào cung."

"Xuân Dương......" Chu thị ngây dại.

Xuân Dương ôm Hoàng Hậu nương nương vào lòng, vỗ lưng nàng, trấn an mà nói: "Chỉ cầu xin nương nương hãy chăm sóc cho mẫu thân và tiểu muội của nô tỳ."

Faye: cuối cùng 74 chương cũng hôn nhau, tui khổ quá mà. Ráng edit đêm ngày là để xem cảnh này á 😎😎😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro