Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Tất rũ mắt nhìn Trịnh Đại Vận, ung dung nói: "Đứng lên đi! Đi pha cho ai gia một ấm trà mới, phải dùng trà Minh Tiền."

"Nô tài tuân chỉ!" Trịnh Đại Vận đã quỳ đến mức hai đầu gối chết lặng, hắn mang ơn đội nghĩa mà bò dậy, đặt quyển sổ sang một bên, vén tay áo lên, đi đến phòng trà bên cạnh sảnh chính.

Trịnh Đại Vận mới vừa đi, Vạn Tất liền chạy chậm vài bước đến, cầm lấy quyển sổ rổi mở ra. Trên quyển sổ này đã có dấu vết sửa đổi, không phải là sổ cuối cùng, trước khi dâng lên Hoàng Thượng chắc chắn còn sửa chữa sao chép thành một quyển sổ khác. Vạn Tất vốn dĩ muốn nhân cơ hội Trịnh Đại Vận rời đi, lấy bút ghi thêm vào danh sách mấy món đồ mà Chu gia không có, đến khi dâng lên trước mặt hoàng thượng, sổ sách không khớp, thì Trịnh Đại Vận hoặc là phải tự mình nghĩ cách bổ sung đồ vật, hoặc là chờ bị xử lý!

Vạn Tất muốn trừng phạt ai rất ít khi phải lao lực như vậy, bình thường chỉ cần một câu nói.

Vấn đề là lần này không giống. Lần này nàng ở ngoài cung, lại chỉ mang theo vài người. Chó mà nóng nảy lên thì cũng sẽ nhảy tường đấy! Nếu nàng hạ chỉ phạt tên thái giám này nặng nề, bất cứ giá nào tên thái giám này cũng sẽ liều mạng với nàng, người bị hại chính là nàng. Trước tiên ở ngoài cung nàng chỉ chỉnh hắn nhẹ nhẹ thôi, chờ đến lúc hồi cung, nàng sẽ phạt thật nặng.

Những đồ vật Chu gia bị tịch thu đều đã được ghi chép, tiền mặt đã có dấu vết sửa đổi chứng tỏ chúng đã được thẩm tra đối chiếu, nếu muốn vật không đối chứng, thì nàng phải ghi thêm đồ vật vào, hoặc là nghĩ cách làm đồ vật đã kê khai bị thiếu đi. Không thể ra tay với tiền mặt, Vạn Tất chỉ có thể động tay động chân với đồ vật.

Trịnh Đại Vận đến phòng trà vẫn chưa trở về, hắn không am hiểu về trà đạo, muốn tìm lá trà cũng phải mất nửa ngày, nước trong phòng trà đã đun nửa ngày trước hắn cũng không dám dùng, trà dành cho Thái Hậu nương nương dùng phải là nước mới đun sôi. Trịnh Đại Vận đi theo Đường Hoài Lễ lăn lộn mấy năm nay, khả năng nhìn mặt đoán ý cũng không tệ, hắn biết Thái Hậu nương nương nhìn hắn không vừa mắt, nếu lúc hầu hạ nương nương hắn phạm phải chút sai lầm nào, thì nương nương chắc chắn sẽ nhân cơ hội để phát tác.

Ở sảnh chính, Vạn Tất đóng quyển sổ của Trịnh Đại Vận lại, trở về ghế ngồi xuống một cách đoan chính, nàng thấp giọng phân phó Diêu Hỉ: "Lát nữa ai gia sẽ nói muốn xem những đồ của Chu gia đã bị tịch thu, ngươi nhanh nhẹn một chút, nhân cơ hội trộm đi một vài món đồ. Có thể trộm được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Diêu Hỉ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên chóp mũi, nàng khó hiểu hỏi: "Nương nương muốn nô tài trộm đồ trong phủ của quốc trượng?" Nương nương điên rồi sao, tất cả những đồ ở đây sẽ phải nộp vào quốc khố, cho dù nàng có thiếu tiền hay tham tài cũng không dám dòm ngó đến mấy thứ này đâu! Diêu Hỉ giống như đã bị dọa sợ, nàng bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình hơi lạnh, ôm vai khẽ run lập cập.

Trịnh Đại Vận lúc nào cũng có thể bưng trà vào, Vạn Tất gật đầu nói: "Nếu chuyện này bại lộ đã có ai gia chống đỡ, nếu chuyện này thành công, những đồ ngươi trộm được coi như ai gia thưởng cho ngươi."

Xảy ra chuyện sẽ có nương nương chống đỡ? Trộm được bao nhiêu thì tất cả đống đồ ấy đều là của nàng? Mắt Diêu Hỉ sáng rực lên. Không ai ngại nhiều tiền cả!

Nhưng nàng lại lo lắng, đây có thể là một cái hố mới Thái Hậu nương nương đào cho nàng. Nương nương bảo nàng xuống xe ngựa thương lượng với thị vệ ở đầu hẻm, bây giờ nghĩ kỹ lại nàng cảm thấy chuyện này rất giống một cái hố, chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.

Có điều nàng thật sự cảm thấy nếu lúc nãy mình chạy trốn, rất có thể nương nương sẽ lấy súng tầm xa ra bắn nàng. Nàng không biết tầm bắn của súng là bao xa, nhưng tài bắn súng của nương nương chuẩn đến mức nào, đêm qua vào thời khắc bị té ngã, nàng đã chính mắt nhìn thấy rồi.

Diêu Hỉ lập tức lắc đầu, những chuyện có khả năng mất mạng như thế này nàng sẽ không làm.

Vạn Tất sắp bị Diêu Hỉ làm cho tức chết, đối với Diêu Hỉ mà nói, kháng chỉ đã trở thành chuyện thường ngày. Nàng chắc chắn đã làm bậy quá nhiều, ông trời không muốn thu nhận nàng làm tổn hại đến bầu trời, mới sai người không chịu nghe lời như Diêu Hỉ xuống để tra tấn nàng.

Chỉ có mình nàng mới đau lòng cho Diêu Hỉ phải chịu uất ức vì bị người ta ức hiếp, phí tâm phí lực muốn xả giận thay nàng ấy. "Bảo ngươi trộm thì cứ trộm đi, nói nhảm làm gì!" Vạn Tất hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, nhưng thấy Diêu Hỉ sợ tới mức run lập cập, lại mềm lòng mà nói: "Thôi. Thấy ngươi sợ đến mức như vậy, ai gia cũng không dám trông cậy gì vào ngươi."

Chờ nàng hồi cung sẽ có rất nhiều biện pháp để trừng phạt Trịnh Đại Vận, không cần nóng vội nhất thời.

Diêu Hỉ không nghe rõ Thái Hậu nương nương đã nói gì. Nàng giơ tay sờ trán một cái, trán nàng đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng thân thể lại lạnh đến mức run rẩy.

"Ngươi làm sao vậy?" Vạn Tất thấy sắc mặt của Diêu Hỉ khó coi, ban đầu nàng còn tưởng rằng mình bảo nàng ấy trộm đồ khiến cho hài tử này bị dọa sợ, nhưng sau khi nàng thay đổi chủ ý, sắc mặt của Diêu Hỉ không những không tốt lên, mà còn càng ngày càng khó coi hơn.

"Nô tài không sao." Diêu Hỉ cố gắng chống đỡ mà nói, vừa mới dứt lời, hai mắt nàng nhắm lại ngã lăn ra đất.

Vạn Tất tay mắt lanh lẹ, nàng bước lên một bước, giơ hai tay ra đỡ lấy Diêu Hỉ suýt nữa đã ngã từ ghế xuống mặt đất. "Diêu Hỉ?" Nàng gọi một tiếng nhưng không thấy nàng ấy trả lời.

Thấy Diêu Hỉ lại hôn mê bất tỉnh, trong lòng Vạn Tất rất lo lắng.

Nàng muốn thử xem Diêu Hỉ có phát sốt hay không, nàng nhanh tay sờ vào trán Diêu Hỉ, sau đó nàng đột nhiên dừng lại, trên trán Diêu Hỉ toàn là mồ hôi. Tuy rằng Vạn Tất thích Diêu Hỉ, nhưng thứ nên ghét bỏ thì nàng vẫn ghét bỏ, nàng đỡ Diêu Hỉ ngồi lên ghế, lấy khăn tay ra lau sạch hồ hôi trên trán nàng ấy, rồi mới đặt lòng bàn tay lên trán Diêu Hỉ.

Không nóng, nhưng lại lạnh đến mức dọa người.

Lúc này Trịnh Đại Vận đã bưng khay trà quay về, lúc bước vào hắn liền phát hiện Diêu Hỉ đang té xỉu trên ghế. Cho dù đã biết Diêu Hỉ là người của Thái Hậu nương nương, Trịnh Đại Vận vẫn không nhịn được lo lắng, có lẽ là vì trước sau cầu mà không được, tình cảm hắn dành cho Diêu Hỉ vẫn rất bền chặt khó có được.

"Để nô tài cõng Diêu công công ra ngoài." Trịnh Đại Vận đặt khay trà lên án thư, lo lắng nói. Ngoại trừ Diêu Hỉ đang bất tỉnh nhân sự, trong phòng chỉ còn Thái Hậu nương nương và hắn, không thể để Thái Hậu nương nương cõng Diêu Hỉ trở về xe ngựa đúng không?

"Người của ai gia ngươi cũng có thể chạm vào sao?" Vạn Tất trừng mắt nhìn Trịnh Đại Vận một cái, trong lời nói có ẩn ý. Nói xong nàng liền đặt sổ sách vào trong lòng Diêu Hỉ, ra vẻ thoải mái mà bế Diêu Hỉ lên, đi ra đại môn của sảnh chính.

Nha đầu Diêu Hỉ này thoạt nhìn vừa nhỏ vừa gầy, sao lại nặng như vậy? Đêm qua lúc ôm ấp ở trong cung, rõ ràng nàng cảm thấy nàng ấy không nặng như vậy! Chẳng lẽ là buổi trưa Diêu Hỉ ăn quá nhiều? Vạn Tất cắn chặt hàm răng, thẳng lưng lên, gian nan bế Diêu Hỉ ra chỗ xe ngựa.

Cho dù nàng không muốn để Trịnh Đại Vận chạm vào Diêu Hỉ, cũng có thể gọi hai nha hoàn của Chu phủ khiêng Diêu Hỉ ra ngoài. Nhưng trong nháy mắt khi Trịnh Đại Vận nói với thần sắc lo lắng muốn bế Diêu Hỉ ra ngoài, thì nàng thật sự chỉ muốn ôm Diêu Hỉ vào lòng rồi nói cho tất cả mọi người biết, người này là của nàng, dù là ai cũng không thể chạm vào.

Chưa đi được hai bước, Vạn Tất đã hối hận. Lúc nãy nàng đã quá vọng động rồi!

Nhưng bế thì cũng đã bế lên rồi, Trịnh Đại Vận còn đang nhìn ở phía sau, nếu bây giờ nàng nửa đường bỏ Diêu Hỉ xuống, sai người khác đến hỗ trợ thì thật sự không còn mặt mũi nào.

Trịnh Đại Vận đi theo sau Thái Hậu nương nương, đối với nương nương hắn bội phục sát đất. Nương nương thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, không ngờ rằng lực cánh tay lại mạnh mẽ như thế, bế Diêu Hỉ lên dễ như trở bàn tay đã đành, lúc đi đường còn không cần thở mạnh.

Thật ra Vạn Tất đã mệt đến mức hoa mắt, nhưng có lòng tự trọng ở đó, nàng vẫn chống chọi bế Diêu Hỉ đến trước cửa xe ngựa. Cung nữ cải trang thành nha hoàn lập tức chuyển ghế nhỏ đến vén mành ra, hầu hạ Thái Hậu nương nương lên xe. Vạn Tất bế Diêu Hỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, mệt đến mức phải dựa vào thành xe thở như cún.

Vạn Tất thật sự chưa từng làm chuyện gì tốn sức như vậy! Cũng chưa từng chật vật như vậy!

Nhưng nương nương là một người rất sĩ diện. Sau lưng đã mệt thở như cún, nhưng trước mặt mọi người, nàng vẫn khí phách không giảm như cũ. Nàng đang thở hồng hộc, vén rèm lên, lạnh lùng nói với Trịnh Đại Vận đã ra đại môn để tiễn nàng: "Trở về đi, đừng làm chậm trễ chuyện công."

Nói xong nàng buông mành xuống, nói với thái giám đang đánh xe: "Hồi cung! Ra roi thúc ngựa." Sau đó lại phân phó cung nữ: "Ngọc nhi, vào đến cổng thành, ngươi lập tức đến Thái Y Viện mời Phó thái y vào cung."

"Nô tỳ tuân chỉ." Cung nữ ngồi trên đầu xe, cách lớp mành trả lời.

Sau khi phân phó xong, Vạn Tất cúi đầu nhìn Diêu Hỉ trong lòng nàng đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt rất an tường. Nàng không nghe được tiếng hít thở của Diêu Hỉ, cũng không nhìn thấy ngực nàng ấy có bất kỳ dấu vết phập phồng nào. Nàng đột nhiên rất sợ hãi, sợ rằng Diêu Hỉ không phải hôn mê, mà là...... chết rồi. Nàng lo lắng nắm lấy tay Diêu Hỉ, đặt đầu ngón tay lên cổ tay của nàng ấy, mạch đập vẫn đang nhảy lên, nhưng rất mỏng manh, rất yếu ớt.

Diêu Hỉ biến thành như vậy, tất cả đều do nàng.

Đêm qua nàng ấy té ngã là do bị nàng đẩy, hôm nay đến giếng tắm cũng là bị nàng trêu chọc, chuyện không nên nhất chính là, nàng biết rõ Diêu Hỉ bị cảm lạnh mà vẫn đưa nàng ấy xuất cung xem náo nhiệt. Kết quả của cải của Chu Hướng Xương khiến nàng rất thất vọng, còn bị tên thái giám Trịnh Đại Vận làm cho ghê tởm, chẳng có trò vui gì đã đành, còn khiến bệnh tình của Diêu Hỉ nặng thêm.

Vạn Tất nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Diêu Hỉ, nàng lẩm bẩm: "Ngươi đã nói muốn hầu hạ ai gia cả đời, nếu ngươi dám chết như vậy, ai gia sẽ chôn ngươi ở phế tích của Cảnh Linh Cung, để các vị quỷ nương nương tới dọa ngươi mỗi ngày."

Thấy Diêu Hỉ lạnh lẽo như đã chết, không phản ứng chút nào, Vạn Tất bỗng nhiên khổ sở đến nỗi nói không nên lời. Xe ngựa chạy rất nhanh, bên trong xe cũng bị lắc lư đến kịch liệt.

Vạn Tất bảo vệ Diêu Hỉ chặt chẽ trong lòng, cằm chống lên cái trán lạnh buốt của nàng, thấp giọng nói: "Ai gia đã mất đi quá nhiều người mà ta quan tâm rồi. Ta không thể mất đi ngươi nữa......"

***

Phó thái y cao tuổi rồi, ông hạ kiệu ở ngoài cửa cung của Long Nghi công chúa, sau đó chạy vội vào cung của Thái Hậu nương nương.

Cứu người là hàng đầu, sau khi được cung nữ dẫn vào tẩm điện, Phó thái y không lo hành lễ với Thái Hậu nương nương, mà ưu tiên bắt mạch cho Diêu Hỉ trước.

Lần trước ông cho rằng Diêu Hỉ là thái giám, nên đã trực tiếp bắt mạch. Sau khi biết Diêu Hỉ là cô nương, lần này ông liền bắt mạch cách một lớp khăn. "Sao lại bệnh nặng như vậy ......" Phó thái y nhíu mày. Đêm qua ông mới vào cung khám bệnh cho Diêu Hỉ, rõ ràng không có vấn đề gì!

Vạn Tất ở bên cạnh giải thích: "Đứa nhỏ này đến giếng dội mấy thùng nước lạnh. Có lẽ lúc xuất cung đã bị trúng gió rồi?"

"Haizz!" Phó thái y thở dài: "Diêu cô nương cũng quá không để ý đến thân thể của mình. Cũng may nương nương kịp thời triệu vi thần vào cung, bệnh này là bệnh cấp tính, không thể kéo dài được." Nói xong ông liền mở rương thuốc ra, châm cứu lên đỉnh đầu của Diêu Hỉ.

Vạn Tất nhìn từng chiếc kim châm dài thật dài nối tiếp nhau mà châm vào đầu Diêu Hỉ, trái tim nàng rất đau, môi cũng bị cắn đến mức trắng bệch.

Sau khi châm cứu, phải chờ ít nhất mười lăm phút mới có thể rút ra. Nhân cơ hội này, Phó thái y dặn dò Thái Hậu nương nương: "Diêu cô nương bị hàn khí công tâm, sau này mỗi ngày ngoại trừ việc phải ăn cháo ích khí bổ huyết, còn phải ăn canh ô đầu để điều trị. Vi thần đã châm cứu xong, qua mấy canh giờ là sẽ tỉnh. Chờ Diêu cô nương tỉnh rồi, xin nương nương hãy sai người bôi bình rượu thuốc này lên bụng của cô nương, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối, lúc bôi rượu thuốc, lòng bàn tay phải dùng sức, cho cơ thể nóng lên mới được."

*Ô đầu: là tên loại cỏ dùng chữa phong hàn.

"Ai gia nhớ rồi." Vạn Tất nhận lấy rượu thuốc, đau lòng hỏi: "Kim châm trên đầu nàng ấy vẫn chưa thể rút ra sao?"

Phó thái y lắc đầu.

"Đúng rồi. Trước kia đứa nhỏ này từng bị người ta chuốc thuốc mê hai lần, đầu óc bị thuốc làm cho hỏng mất. Có cách gì trị được không?" Vạn Tất nghiêm túc hỏi.

Phó thái y lại lắc đầu nói: "Đầu óc của Diêu cô nương không có vấn đề gì."

Rút kim châm xong, Phó thái y liền rời đi, Diêu Hỉ vẫn đang ngủ, Vạn Tất bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Trịnh Đại Vận.

Nàng đi ra tẩm điện, hỏi một cung nữ đã hầu hạ nhiều năm: "Ai gia còn nhớ chỉ huy sử Cẩm Y Vệ, Tào Việt là một người thích nam nhân phải không?"

Cung nữ không hiểu gì cả: "Vâng......"

Tên sắc lang Trịnh Đại Vận kia dám đè Diêu Hỉ dưới thân, nàng sẽ khiến Trịnh Đại Vận cũng bị người khác đè dưới thân. "Truyền mật chỉ của ai gia, bảo Tào Việt làm Trịnh Đại Vận!" Sợ cung nữ quá đơn thuần, nghe không hiểu "làm" có nghĩa là gì, Vạn Tất lại bổ sung: "Bảo Tào Việt ngủ với Trịnh Đại Vận."

Cung nữ sợ tới mức há to miệng. Dù sao nàng không giống như Nguyên Thiến cô cô, đã liên tục thay đổi giới hạn chịu đựng của bản thân vì những câu hỏi không nói nên lời của nương nương.

"Nô tỳ tuân chỉ." Cung nữ không dám hỏi nhiều, mắc cỡ đỏ mặt đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro