Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới Khôn Ninh Cung, trong lòng Diêu Hỉ tràn đầy chờ mong, bước chân của nàng vô cùng vui sướng, ở trong cung, Hoàng Hậu nương nương có tiếng là thưởng bạc cho thuộc hạ rất hào phóng, thanh danh về phương diện này thậm chí còn vượt xa cả Long Nghi công chúa – người đã lâu không ở trong cung, cũng có thể phân cao thấp với mức độ thưởng bạc của Thái Hậu nương nương.

Có điều trước mắt quốc trượng gia đã bị tịch thu tài sản, núi vàng núi bạc của Chu gia đã bị sung vào quốc khố, sau này Hoàng Hậu nương nương không có nhà mẹ đẻ rót bạc vào trong cung nữa, có thể hào phóng giống như trước hay không thì nàng không thể biết được. Nghĩ như vậy, đôi mày của Diêu Hỉ liền nhíu lại đầy ưu sầu.

Xuân Dương trấn an Hoàng Hậu: "Nương nương đừng sợ, không phải còn có nô tỳ sao? Hôm nay là tết Đoan Ngọ, Diêu công công có lẽ là mang quà tặng trong ngày lễ đến cung của chúng ta mà thôi. Nô tỳ sẽ đi ra ngoài xem một chút."

Tay của Chu thị sợ tới mức cứng đơ lại, giữ chặt lấy tay của Xuân Dương. Bây giờ nàng không còn ai có thể dựa vào, Chu gia bị tịch thu tài sản, nhi tử lại trở thành con hoang trong mắt người đời, Hoàng Thượng không có Vu mỹ nhân lại một lần nữa sủng ái Lan quý nhân. Phụ thân, phu quân, nhi tử đều không thể trông cậy vào được, người duy nhất nàng có thể trông cậy vào chỉ có Xuân Dương, người đã hầu hạ bên cạnh nàng từ nhỏ.

"Nếu Thái Hậu phái người tới bắt bổn cung, cứ để cho bọn họ tiến vào. Ngươi tuyệt đối đừng vờ ngớ ngẩn, chuyện này ngươi gánh không nổi đâu. Chỉ cần chúng ta liều chết không nhận là được." Giọng nói của Chu thị có chút run rẩy.

Xuân Dương cười khổ vỗ vỗ tay Hoàng Hậu nương nương, nàng xoay người đi ra ngoài. Vừa đi ra, nàng liền thấy Diêu công công, người đang được Thái Hậu nương nương sủng ái gần đây đang sai người khiêng đồ vật đứng ở ngoài sân trước chính điện chờ đợi.

Diêu Hỉ thấy có người bước ra từ chính điện, nàng vội vàng hành lễ rồi nói: "Nô tài Diêu Hỉ phụng ý chỉ của Thái Hậu nương nương, đến đưa quà tặng Tết Đoan Ngọ cho Hoàng Hậu nương nương." Trong cung mỗi khi có lễ tiết, các chủ tử đều phải tặng quà nhân ngày lễ cho nhau, tập tục này thật ra không tốt lắm. Ví như Hoàng Hậu nương nương tặng quà cho một vị tiểu chủ tử nào đó, vị tiểu chủ tử kia sẽ phải tặng một phần quà có giá trị cao hơn cho Hoàng Hậu nương nương. Thường xuyên qua lại như thế, thật ra đồ vật sẽ giống như chuỗi thứcc ăn, những đồ vật có giá trị đỉnh nhất sẽ đưa tới tay vị chủ tử kia.

Đúng vậy. Vị chủ tử kia chính là Thái Hậu nương nương nhà mình.

Có điều những người hầu hạ bên cạnh các chủ tử giống như Diêu Hỉ lại hận không thể được ăn lễ mỗi ngày. Bởi vì bọn họ sẽ được thưởng.

"Làm phiền Diêu công công rồi, chỉ là sáng nay thân thể của nương nương nhà ta không khỏe lắm, cũng không tiện gặp mặt, công công cứ đặt đồ ở đây đi!" Xuân Dương cười rồi thấp giọng phân phó với cung nữ bên cạnh vài câu. Một lát sau, cung nữ khiêng cái rương trở về. Xuân Dương nhận lấy cái rương, nàng đi đến trước mặt Diêu Hỉ, giao cái rương cho hắn rồi nói: "Mấy thứ này là nương nương nhà ta thưởng cho các vị."

Diêu Hỉ nhận lấy cái rương nặng trĩu, dẫn người rời khỏi Khôn Ninh Cung.

Trên đường đi đến các cung, Diêu Hỉ mở cái rương ra trước mặt mọi người. Vàng bạc tài bảo trong rương nhiều đến mức khiến người ta nhìn lóa mắt, cho dù Chu gia đã bị tịch thu tài sản, nhưng Hoàng Hậu nương nương vẫn hào khí như cũ, không thua năm đó!

"Đây là đồ mà Hoàng Hậu nương nương thưởng cho mọi người, chúng ta thương lượng rồi chia nhau đi!" Diêu Hỉ nói với cung nữ Bình Nhi: "Bình Nhi tỷ tỷ chia đi." Bình Nhi là lão nhân hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương nhiều năm, nương nương sợ nàng lần đầu tiên đảm nhận công việc đưa quà tặng sẽ không hiểu rất nhiều quy củ, nên cố ý để Bình Nhi đi theo nàng.

Bình Nhi cười cười: "Mọi người tùy ý đi! Chia nhanh lên, chúng ta còn phải nhanh chóng tặng quà cho Hiền phi nương nương đấy."

Diêu Hỉ thả cái rương xuống, lui ra sau vài bước. Phẩm giai của nàng cao nhất trong số mọi người, lẽ ra nên là người đầu tiên lấy. Nhưng nàng lại là người hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương trong thời gian ngắn nhất, nghĩ như vậy, xem ra nàng nên là người lấy cuối cùng.

Vẫn nên lấy cuối cùng đi! Được nhiều hay được ít thì tùy duyên vậy.

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám lấy, Bình Nhi lo lắng cứ kéo dài thời gian như vậy sẽ làm lỡ chuyện công, nàng liền dẫn đầu tùy tiện nhặt vài thứ trong rương. Sau đó nàng nói với mọi người: "Đều là người một nhà, đừng khách khí. Ai nhiều một chút ai ít một chút cũng không quan trọng, mọi người đều là người hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, cũng không thiếu một chút đồ vật này đúng không? Trên đường đi, người đến người đi, chúng ta cứ vây quanh vậy cũng không tốt." Lúc này mọi người mới cho nhau một ánh mắt, theo thứ tự tuổi tác từ lớn đến nhỏ mà lấy đồ vật.

Diêu Hỉ nghe Bình Nhi nói như vậy, nàng hoài nghi Thái hậu nương nương mà mọi người phục vụ không phải là Thái hậu nương nương của hàng. Nàng cực kỳ thiếu một chút đồ vật này đấy nhé!

Mỗi một cái tay với vào trong rương đều khiến trái tim của Diêu Hỉ bị bóp chặt một chút. Cuối cùng, sau khi chờ đợi một thời gian dài, tất cả mọi người đều lấy rồi, chỉ còn một mình nàng là khiêm tốn hai tay trống trơn. Đoàn người tản ra, Diêu Hỉ khẩn trương nhìn về phía cái rương...

Sao lại vậy nhỉ! Sao lại còn thừa hơn phân nửa rương?

À, nhất định là mọi người thấy nàng đang được sủng ái nên mới cố ý để lại cho nàng. Nhưng Diêu Hỉ bỗng nhiên có chút ngượng ngùng khi nhận đồ, rõ ràng là nàng thật lòng khiêm nhượng, bây giờ cục diện này lại giống như nàng trăm phương ngàn kế tính kế mọi người vậy.

"Diêu công công?" Bình Nhi ý bảo Diêu Hỉ mau chóng nhận lấy cái rương. "Còn vài vị chủ tử vẫn chưa đi đấy! Bây giờ công công lấy nhiều một chút, lát nữa lấy ít một chút là được." Khi nói chuyện, đôi mắt của Bình Nhi nhìn chằm chằm vào đồ vật trong rương, ghi tạc từng món trong lòng. Đây là chuyện Thái Hậu nương nương phân phó, bảo nàng phải ghi nhớ từng món đồ Diêu Hỉ được ban thưởng, không được quên bất kỳ món đồ nào.

Theo kinh nghiệm hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương mấy năm của nàng, Diêu công công sợ là không thể giữ lại tất cả đồ mình được thưởng. Cho nên tất cả sự thẹn thùng rối rắm của Diêu công công bây giờ đều là phí công, tất cả sự vui vẻ sung sướng đều là tạm thời.

"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh nhé?" Diêu Hỉ vui sướng hài lòng ôm lấy cái rương .

Sau khi tặng quà cho Hiền phi nương nương xong, Diêu Hỉ lại dẫn người đến Chung Linh cung của Lệ tần nương nương. Có một tiểu thái giám bất an nói: "Diêu công công, bây giờ ở trong cung, ngoại trừ Lan quý nhân ra, người được sủng ái nhất chính là Khang tần nương nương. Chúng ta xếp Khang tần nương nương ở vị trí cuối cùng, liệu có không tốt lắm hay không ......"

Diêu Hỉ quyết định đưa quà tặng cho Lệ tần nương nương trước, hoàn toàn là vì Chung Linh cung cách nơi ở của Hiền phi nương nương gần hơn. Rõ ràng con đường từ cung điện của Hiền phi nương nương đến cung điện của Khang tần nương nương, họ sẽ phải đi qua Chung Linh cung. Nếu như vậy mà còn xếp Lệ tần nương nương ở vị trí cuối cùng, có khi nịnh nọt không được mà người ta còn tưởng rằng Thái Hậu nương nương coi thường Lệ tần nương nương, ngáng chân Chung Linh cung trong tối ngoài sáng đấy!

"Chúng ta làm việc cho Thái Hậu nương nương, có cần phải nịnh bợ ai, sợ đắc tội với ai không?" Diêu Hỉ không khỏi lộ ra một biểu cảm đắc ý. Trong cung còn có ai có thể trâu bò hơn Thái Hậu nương nương nhà nàng hay sao? Đừng nói là trong cung, cho dù tìm khắp thiên hạ cũng không có!

Sau khi tặng quà cho Hoàng Hậu nương nương, Hiền phi nương nương và Lệ tần nương nương xong, những đồ vật được ban thưởng mà Diêu Hỉ ôm trong lòng đã nhiều đến mức ôm không xuể nữa.

Thần sắc của Bình Nhi rất lo lắng, đồ vật mà Diêu Hỉ được thưởng đã nhiều đến mức nàng sắp không nhớ rõ. Suốt đường đi nàng luôn nhỏ giọng nói thầm, sợ quên mất món đồ nào đó.

"Tiểu nhân giúp ngài." Có một tiểu thái giám tiến lên, muốn nhận lấy vài đồ vật trong lòng Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ từ chối: "Không cần. Ta ôm được." Bây giờ dù có mệt nàng cũng vui sướng, càng mệt càng vui sướng. Nguyên Thiến cô cô thật sự rất chăm sóc nàng, tuy rằng nàng ấy chỉ sai nàng tặng quà cho năm vị chủ tử, nhưng cả năm vị đều là người có tiền nhất, số bạc nàng được thưởng có thể bằng số bạc của 50 vị tiểu chủ tử thưởng cho.

Sau khi Từ Liên hồi cung từ nhà riêng của cha nuôi hắn Mạnh Đức Lai, hắn liền biết được Khang tần nương nương đã sai người tặng quà Tết Đoan Ngọ cho Thái Hậu nương nương từ trước rồi. Hắn khuyên hoài khuyên mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Khang tần nương nương chờ đến ngày tết Đoan Ngọ, khi người bên cạnh Thái Hậu nương nương mang quà tặng đến đây, họ sẽ gửi người của Thái Hậu nương nương mang theo độc một bức tranh này về.

Hắn còn tưởng rằng sau khi làm nam sủng của Thái Hậu nương nương rồi, Diêu Hỉ sẽ không phải làm những việc nặng này nữa. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diêu Hỉ, quả nhiên dung mạo của tiểu tử này không tệ, có điều nếu so với vị công tử đánh đàn trên bức họa thì hắn kém  hơn rất nhiều. Kiều mị có thừa, như khí khái hào hùng thì không đủ.

Khang tần nghe nói người trong cung của Thái Hậu nương nương đến tặng đồ, nàng đã ra cửa đứng chờ từ sớm. Sau khi nhận quà xong rồi nói tạ ơn, Khang tần liền vươn tay sang Từ Liên đang hầu hạ bên cạnh.

Từ Liên lập tức cúi đầu khom lưng, dâng bức họa đánh đàn lên.

"Bức tranh này là bổn cung cố ý tìm Tần Thái Ngô lão tiên sinh vẽ, muốn dâng lên Thái Hậu nương nương làm quà tặng. Bởi vì sáng sớm hôm nay người vẽ bức họa mới đưa vào cung, nên mới không đưa cùng số quà tặng đã gửi hôm qua. Ta chỉ có thể làm phiền Diêu công công mang về vậy." Khang tần là người không thích nhiều chuyện, chẳng qua nàng không chịu nổi Từ Liên năn nỉ ỉ ôi mới đồng ý.

Nàng biết Từ Liên có ý tốt, muốn giúp nàng tạo ấn tượng tốt trước mặt Thái Hậu nương nương. Bức tranh này cực kỳ dụng tâm, không chỉ là bức họa do danh họa Tần Quá Ngô lão tiên sinh đích thân vẽ, mà câu thơ đề trên đó cũng là thơ mà Thái Hậu nương nương tự sáng tác. Từ Liên hao tài phí sức mà chuẩn bị một phần quà có tiền cũng chưa chắc mua được như vậy, Khang tần cũng ngại phụ lòng hắn.

"Khang tần nương nương có lòng." Diêu Hỉ cúi người nhận lấy bức họa.

***

Sau khi đưa quà cho Khang tần nương nương xong, nàng chỉ còn cung điện của Long Nghi công chúa là chưa đi.

Long Nghi công chúa có nhiều đồ nhất, ngoại trừ một rương nhỏ là quà tặng Tết Đoan Ngọ, nàng ấy còn có vài rương lớn là của hồi môn.

Ở trong cung, Long Nghi nhàm chán bưng ly rượu hùng hoàng lên ngửi thử một chút, nhưng vẫn nhịn xuống không uống. Nàng đã đồng ý với Lan quý nhân sẽ không uống rượu nữa, nàng cũng làm được rồi, tuy rằng bỏ rượu đột ngột thì rất khó chịu. Ngoại trừ không thể uống rượu, còn có một chuyện khác khiến nàng sầu muộn.

Nàng đã đồng ý sẽ tìm cơ hội đưa Diêu Hỉ rời khỏi cung. Nhưng nàng không tìm thấy cơ hội, Vạn Tất thật sự như hình với bóng với Diêu Hỉ. Nàng cũng có chút không đành lòng, nhiều năm như vậy, Vạn Tất chưa từng để ý đến ai. Nhưng nàng và Lan quý nhân giống nhau, hai người đều không dám giao tính mạng của Diêu Hỉ và sự sống chết của Diêu gia vào trong tay Vạn Tất, Vạn Tất thật sự là một người thay đổi khó lường.

"Công chúa, Diêu công công giúp Thái Hậu nương nương mang quà nhân ngày lễ đến." Cung nữ rất khó hiểu với những hành động gần đây của chủ tử nhà mình. Trưởng công chúa thường xuyên bưng ly rượu lên ngửi tới ngửi lui, nhưng lại không uống.

Long Nghi buông ly rượu xuống, ra khỏi phòng rồi đi ra ngoài sân. Quả nhiên Diêu Hỉ đã dẫn người trong cung của Thái Hậu đến, khiêng rất nhiều đồ vật đến đây.

"Sao lại nhiều đồ như vậy?" Năm ngoái Vạn Tất tặng quà Tết Đoan Ngọ cho nàng chỉ có một rương, năm nay lại nhiều đến không tưởng nổi.

Long Nghi đi lên trước, tùy tiện mở một cái rương ra, đồ vật trong rương cũng tốt đến mức kỳ lạ, tùy tiện lấy ra một món cũng tốt hơn của hồi môn Vạn Tất đưa cho nàng lần trước nhiều. Long Nghi nghi hoặc nhìn về phía Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ cười rồi giải thích: "Rương này là quà tặng tết Đoan Ngọ nương nương tặng cho công chúa điện hạ, còn mấy rương này là của hồi môn của nương nương tặng cho công chúa điện hạ."

"Thái Hậu lấy nhiều đồ vật như vậy từ đâu ra?" Sự nghi hoặc của Long Nghi không giảm đi. Không phải nói những đồ vật Tiên Đế gia để lại cho Vạn Tất đều đã bổ sung vào quốc khố đang thiếu hụt để giúp hoàng huynh rồi sao?

Diêu Hỉ vừa định nói nương nương rất giàu, không thiếu chút đồ vật này. Bình Nhi bỗng nhiên đứng ra chặn ngang nói: "Do Tết Đoan Ngọ nên nương nương nhận được không ít quà tặng, liền mang sang đây tặng tất cả cho trưởng công chúa."

Gì? Diêu Hỉ khiếp sợ nhìn về phía Bình Nhi. Sau đó nháy mắt nàng liền hiểu ra, nương nương quá tâm cơ, tặng đồ vật cho người ta còn phải bán thảm. Nếu không phải nàng từng giúp Thái Hậu nương nương ghi chép đồ vật nhập kho, nói không chừng nàng cũng sẽ tin.

"......" Long Nghi thật sự lại cảm động. "Trở về cảm ơn Thái Hậu nương nương thay bổn cung! Diêu công công vào đây, bổn cung có việc muốn làm phiền công công."

Diêu Hỉ nghe Long Nghi công chúa gọi nàng vào nói chuyện, nàng rất vui vẻ, nàng đang muốn hỏi trưởng công chúa một chút về vụ án của Diêu gia.

Mọi người đều ở lại ngoài sân, Diêu Hỉ đi vào một mình.

"Diêu Hỉ." Long Nghi thấy Diêu Hỉ vào rồi liền nói thẳng: "Hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuất cung."

Diêu Hỉ giật mình, nàng không ngờ rằng Long Nghi công chúa lại muốn nói chuyện này. "Nô tài không thể xuất cung."

"Cái gì?" Long Nghi hồ đồ rồi.

"Nô tài tới chỗ của công chúa điện hạ liền mất tích không thấy tăm hơi, nương nương chắc chắn sẽ nghi ngờ công chúa điện hạ." Diêu Hỉ tìm cớ nói.

Long Nghi thấy Diêu Hỉ lo lắng cho nàng, không khỏi cười nói: "Cho dù Thái Hậu có biết là ta đưa ngươi ra khỏi cung, cũng sẽ không làm gì ta."

Diêu Hỉ thấy tìm cớ cũng vô dụng, đành phải nói: "Nô tài không nỡ rời xa Thái Hậu nương nương!"

"Ngươi......" Long Nghi không nghĩ ngời hai người thật sự tình đầu ý hợp, nàng còn tưởng rằng do Vạn Tất đơn phương tình nguyện muốn giữ Diêu Hỉ lại bên cạnh. Thật ra nàng cũng không đành lòng cướp Diêu Hỉ khỏi tay Vạn Tất, nàng liền nghiêm túc nói với Diêu Hỉ: "Chờ Diêu gia các ngươi rửa sạch hàm oan, ta sẽ đón ngươi về lại bên cạnh Thái Hậu. Trước lúc đó, ngươi hãy đến đất phong của ta tránh mặt một chút được không? Nếu bị ai phát hiện thân phận của ngươi, Diêu đại nhân, Diêu phu nhân và cả tỷ tỷ của ngươi đều sẽ bị liên lụy."

"Nếu bị người khác phát hiện ta sẽ không thừa nhận mình là Diêu Hiển." Diêu Hỉ kiên định nói. Nàng vốn không phải là Diêu công tử. "Hoặc là tự sát cũng được, tóm lại ta sẽ không liên lụy Diêu gia." Diêu Hỉ bất chấp nghĩ như vậy, nàng chỉ biết, cho dù nàng có chết, nàng cũng tuyệt đối không rời xa Thái Hậu nương nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro