Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Song Lan bị ép đến mức không còn biện pháp, mới đi đến cung điện của Long Nghi trong đêm.

Thái Hậu nương nương tự mình hạ chỉ nhưng vẫn không tìm được tung tích của đệ đệ, Long Nghi cũng không sai người đến Càn Thanh cung báo tin của đệ đệ. Nàng sợ đệ đệ không phải bị đưa ra khỏi cung, mà là bị kẻ địch của Diêu gia bắt đi mất rồi. Năm đó nếu không phải nàng thức thời chủ động vào lãnh cung tránh nạn, chỉ sợ nàng sẽ không sống được đến bây giờ. Những kẻ đã vu oan giá họa cho phụ thân, bọn chúng vừa bày mưu hãm hại nàng, vừa hại đệ đệ phải vào cung làm thái giám.

Chuyện nàng lo lắng nhất chính là, trước khi đệ đệ rời cung thoát khỏi nguy hiểm, những người đó đã hành động rồi.

Trước mắt vụ án của Diêu gia đã có tiến triển, chỉ cần đệ đệ rời cung tạm lánh, kẻ thù của Diêu gia không thể làm hại đệ đệ, tội danh kháng chỉ trốn tội cũng không thể đổ lên đầu đệ đệ, chờ vụ án được sáng tỏ thì có thể nói rõ mọi chuyện. Nàng vẫn luôn muốn mau chóng đưa đệ đệ ra khỏi cung, đáng tiếc rất khó tìm được cơ hội. Có lẽ Long Nghi đã tìm được cơ hội? Trước khi xác nhận với Long Nghi rằng đệ đệ bình yên vô sự, nàng không thể ngủ được.

Vào đêm, chờ đến khi tẩm điện của Hoàng Thượng tắt nến, Diêu Song Lan lại phân phó người hầu hạ bên cạnh đi ngủ, chờ một lúc lâu sau nàng mới sờ soạng rời khỏi Càn Thanh cung. Người bên cạnh nàng nếu không phải là người của Hoàng Thượng thì cũng là người của Thái Hậu nương nương, nàng căn bản không có tâm phúc nào, mọi việc chỉ có thể tự tay mà làm. Nhất là sau khi Thái Hậu nương nương ban cho nàng Anh Nhi và Phù Nhi, họ làm việc thật sự rất dứt khoát lưu loát, nhưng cứ rảnh rỗi lại liếc mắt nhìn nàng, chứng tỏ họ đang giám sát nhất cử nhất động của nàng thay cho Thái Hậu nương nương.

Vân Hương thật ra rất trung thành với nàng, có điều nàng ấy mới từ chỗ của Lâm chiêu nghi đến đây, nàng không dám yên tâm trọng dụng.

Diêu Song Lan chờ đến canh bốn mới rời khỏi Càn Thanh cung, đây là lúc các ca trực đêm đang bàn giao công việc, sắc trời vẫn còn mờ mịt chưa sáng hẳn. Nàng thay một bộ xiêm y màu trầm, né tránh người đi tuần tra, một mình đi đến cung điện của Long Nghi.

Anh Nhi Phù Nhi là người hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, chăm chỉ nghiêm túc làm việc đến mức không cần mạng.

Canh bốn là lúc mọi người đều ngủ say, nhưng Phù Nhi vẫn còn thức.

Nàng và Anh Nhi đã thương lượng xong, buổi tối mỗi người ngủ nửa đêm, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của Thái Hậu nương nương, thời thời khắc khắc đều phải nhìn chằm chằm Lan tiệp dư, giám sát nàng ta thật chặt. Nàng theo đuôi Lan tiệp dư từ đằng xa, khi đến cung điện của Long Nghi công chúa, Lan tiệp dư vừa rẽ phải đến cung điện của Long Nghi công chúa, nàng lập tức vội vội vàng vàng rẽ trái, đi qua suối nước đến cung điện của Thái Hậu nương nương, thấy trong điện có đèn sáng liền vào bẩm báo.

Cung nữ trực đêm ở ngoài cửa cung của Long Nghi bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đen sì sì đang đi về phía nàng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng. Diêu Song Lan tiến lên hai bước, lập tức che miệng cung nữ lại, nàng thấp giọng nói: "Là ta."

"Quý nhân?" Cung nữ vẫn chưa biết Diêu Song Lan đã được thăng lên làm Tiệp dư, nàng cũng đè thấp giọng nói mà đáp lời: "Ngài đây là......" Đã hơn nửa đêm, Lan quý nhân tới tìm công chúa điện hạ làm gì?

"Không ngủ được, muốn tìm công chúa điện hạ ngắm trăng uống rượu. Long Nghi công chúa đã nghỉ ngơi chưa?" Diêu Song Lan nhìn cửa điện đang đóng chặt.

Cung nữ ngẩng đầu nhìn không trung đen như mực không có ánh trăng ...... Ngắm trăng uống rượu???

Có điều nàng biết Lan quý nhân và công chúa điện hạ có giao tình từ xưa, liền yên tâm mở cửa điện ra mà nói: "Ngài chờ ở đây một chút, nô tỳ lập tức đi bẩm báo công chúa." Một lát sau, cung nữ đi ra: "Công chúa mời quý nhân đi vào nói chuyện, vậy nô tỳ phân phó phòng bếp làm một chút đồ ăn?"

"Không cần." Diêu Song Lan cất bước bước vào trong điện.

Long Nghi ngồi trên giường lười nhác mà xoa đôi mắt, nửa tỉnh nửa mê mà nhìn Diêu Song Lan đi đến chỗ nàng, nàng hơi hoài nghi mình đang nằm mơ. Lúc nãy cung nữ tiến vào nói ai tới? Hình như đã nói Lan quý nhân tìm nàng?

Lúc Long Nghi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Diêu Song Lan đã ngồi xuống cạnh giường, thần sắc nôn nóng hỏi: "Long Nghi, có phải nàng đã đưa A Hiển ra khỏi cung đúng không?" Nếu không, rất có thể đệ đệ đã thật sự xảy ra chuyện, như vậy nàng phải nhanh chóng cầu xin Hoàng Thượng và Thái Hậu nương nương cứu đệ đệ. Đây cũng là nguyên nhân nàng không thể đợi đến ngày mai mới hỏi Long Nghi, chuyện cứu người phải tranh thủ thời gian!

"Ừ. Ta từng sai người đến Càn Thanh cung báo tin cho nàng, nghe nói nàng đã đi cùng hoàng huynh đến chỗ của Hoàng Hậu, thấy sắc trời đã muộn, ta nghĩ ngày mai mới nói cho nàng biết." Long Nghi nắm lấy tay Diêu Song Lan, vừa nói chuyện vừa ngáp.

Cuối cùng Diêu Song Lan cũng yên lòng: "Vậy là tốt rồi." Xuất cung rồi, những chuyện lung tung rối loạn trong cung sẽ không còn liên quan đến đệ đệ nữa. Có điều nàng lại lo lắng một chuyện khác: "Dường như Thái Hậu nương nương rất để ý đến chuyện A Hiển mất tích ......"

Vạn Tất nghe Phù Nhi nói, hơn nửa đêm Lan tiệp dư lén đến cung điện của Long Nghi, trong lòng nàng có chút mừng rỡ.

Nàng một lòng ngóng trông sẽ có tung tích của Diêu Hỉ, nếu nàng ấy thật sự bị tỷ tỷ Lan tiệp dư hợp tác với Long Nghi hoặc Đường Hoài Lễ đưa ra ngoài cung, thì đây chính là kết quả tốt nhất. Chỉ cần bản thân Diêu Hỉ không sao, những chuyện khác đều dễ nói. Nàng sẽ không trách tội Lan tiệp dư và Long Nghi, nếu không phải Diêu Hỉ có nàng bảo vệ, nàng ấy ở lại trong cung, sớm hay muộn cũng bị người ta hại chết.

Chuyện của tên thái giám Lục Phúc lần trước chính là một ví dụ!

Nếu không phải nàng có tự tin có thể bảo vệ Diêu Hỉ, có lẽ nàng cũng sẽ lựa chọn như Lan tiệp dư, đưa hài tử ra khỏi cung, tránh xa thị thị phi phi.

Vạn Tất không dẫn theo người, một mình đến cung điện của Long Nghi.

Khi tới bên kia, cung nữ trực đêm thấy Thái Hậu nương nương tới, nàng lại bị khiếp sợ. Đêm hôm nay, cung điện của công chúa thật là náo nhiệt, khách quý đến liên tục.

Cung nữ đang muốn quỳ xuống đất hành lễ, Vạn Tất lại lạnh mặt làm động tác "suỵt" với nàng. Cho dù cung nữ có trung thành đến đâu cũng không nghĩ quẩn đến mức đắc tội với Thái Hậu nương nương, người nổi tiếng là không nhân từ chút nào, vả lại công chúa điện hạ và Lan quý nhân chỉ uống chút rượu trò chuyện mà thôi, không làm chuyện gì không thể cho người khác biết. Nghĩ như vậy, cung nữ liền an tĩnh mà quỳ lui sang một bên.

"Dám lên tiếng ai gia sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!" Vạn Tất ngạo nghễ nhìn xuống cung nữ, nàng thấp giọng nói. Sau đó nàng lấy khí thế vô vàn mà cởi giày ra, nhẹ nhàng ném sang một bên, đẩy cửa điện ra thật cẩn thận, đi chân trần vào trong. Trong tẩm điện đã thắp đèn, Vạn Tất đi xuyên qua đại điện, dừng bước chân ở ngoài cửa tẩm điện, dựng lỗ tai lên nghe lén cuộc hội thoại bên trong.

Hơn nửa đêm, nàng đi một mình đến đây để nghe lén.

Nếu muốn nghe được lời nói thật từ trong miệng của Long Nghi và Lan tiệp dư, nàng chỉ có thể nghe lén, không thể thẳng mặt tra hỏi. Một người là "khuê nữ" của nàng, một người là tỷ tỷ của Diêu Hỉ, nàng không thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn với họ như đối phó với những người khác. Nếu như nàng đến muộn không thể nghe được nội dung câu chuyện, thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.

Vạn Tất mới vừa đứng ở cửa tẩm điện liền nghe thấy giọng nói của Lan tiệp dư vang lên rành mạch: "Thái Hậu nương nương dường như rất để ý đến chuyện A Hiển mất tích. Ta sợ nếu nương nương tiếp tục điều tra nữa thì sẽ liên lụy đến nàng."

Sau khi đệ đệ mất tích, Thái Hậu nương nương lập tức hạ chỉ lục soát toàn bộ hoàng cung, nàng đã đánh giá thấp phân lượng của đệ đệ ở trong lòng nương nương.

Long Nghi cũng bất đắc dĩ thở dài nói: "Nói đến chuyện này, Diêu Hỉ cũng chết sống không chịu rời xa Thái Hậu, nếu không phải ta trói hắn nhét vào trong kiệu, thì căn bản không thể đưa hắn ra được. Hài tử kia đúng là không hiểu chuyện, bản thân hắn không muốn sống nữa đã đành, ngay cả an nguy của người nhà cũng không màng, chỉ muốn ở lại hầu hạ bên cạnh Thái Hậu."

Vạn Tất đứng sau cánh cửa tẩm điện của Long Nghi, nàng mới khóc suốt cả đêm, bây giờ nước mắt lại đong đầy. Nàng biết Diêu Hỉ bình yên vô sự thì rất vui vẻ, biết Diêu Hỉ tình nguyện mạo hiểm cũng muốn ở lại trong cung, không nỡ rời xa nàng, nàng càng vui vẻ! Chờ Diêu Hỉ hồi cung, nàng phải đối xử với nha đầu tốt hơn nữa mới được, tuyệt đối không thể phụ tấm lòng say mê của hài tử dành cho nàng.

"Nàng không cần lo lắng cho ta, cho dù Thái Hậu có hoài nghi thì cũng không có chứng cứ là ta đưa người ra khỏi cung. Ta không thừa nhận, nàng ta cũng không thể dụng hình bức cung đúng không?" Long Nghi cười, nhẹ nhàng vỗ tay Diêu Song Lan.

Sở thích trêu đùa người khác của Vạn Tất lại bị khơi dậy, nàng rất muốn vọt vào dọa hai người nhảy dựng, sau đó đắc ý mà cười, ra lệnh cho Long Nghi sáng sớm ngày mai phải đưa Diêu Hỉ về đây cho nàng. Nhưng trên mặt nàng vẫn còn nước mắt vui vẻ, nàng không muốn bị ai khác nhìn thấy, liền trốn trong bóng tối, lấy khăn ra lau nước mắt, muốn sửa soạn xong mới xông vào.

"Cảm ơn nàng." Diêu Song Lan cảm kích nhìn về phía Long Nghi nói tạ ơn, sau đó đứng dậy nói: "Ta đi về trước nhé?"

"Khó có dịp tới đây một lần, ở lại thêm một lát đi?" Long Nghi làm nũng mà ôm lấy Diêu Song Lan, nàng nói: "Từ sau khi Thái Hậu ban cho nàng hai cung nữ, nàng liền không có cơ hội đến đây nữa."

Vạn Tất đang lau nước mắt, nàng vừa nghe Long Nghi nói câu này liền dừng động tác trên tay lại.

"Ta nhớ nàng." Long Nghi đứng dậy ôm Diêu Song Lan vào lòng thật chặt, rồi hôn xuống.

Vạn Tất nghe thấy một vài tiếng động không đúng lắm. Cho dù là người đã từng gặp phải sóng to gió lớn như nàng cũng bị dọa sợ tới mức không biết nên làm như thế nào cho phải...... Nàng khó có thể tin mà đi đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn vào bên trong, hình ảnh và âm thanh hoàn mỹ hiện ra trước mắt nàng.

Trời ạ! Càn nhi đáng thương của nàng đã làm sai chuyện gì?

Giờ phút này, trong lòng Vạn Tất ngũ vị tạp trần.

Trong lúc nhất thời, nàng không thể đối mặt với cảnh tượng trước mắt, đành phải lẳng lặng đi ra chính điện, cung nữ trực đêm đứng ở cửa lập tức mang giày tới đi giày cho Thái Hậu nương nương. Vạn Tất nhặt giày lên, có chút thất thần mà nói với cung nữ: "Ngươi dám nói với Long Nghi ai gia từng tới, ai gia sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Cung nữ uất ức gật gật đầu, trốn sang bên cạnh.

Trên đường hồi cung bằng đôi chân trần, trong đầu Vạn Tất tràn ngập hình ảnh Long Nghi và Lan tiệp dư ôm hôn nhau ......

***

Hừng đông lại đến, khi chuẩn bị lên đường, Diêu Hỉ thấy cung nữ tỷ tỷ dịu dàng thiện lương lại cười nhẹ nhàng cầm lấy dây thừng, đi về phía nàng, nàng sợ tới mức đau khổ cầu xin nói: "Tỷ tỷ, ta sẽ không trốn. Hôm qua đã trói nửa đường, tay chân đã sắp rã rời, hôm nay không trói được không? Ngài xem nếu ta muốn chạy trốn, đêm qua lúc đi nhà xí ta đã bỏ chạy rồi đúng không?" Nếu nàng có mấy lượng bạc, bây giờ chắc chắn nàng đã ở cửa cung chờ người của Tư Uyển Cục rồi.

Diêu Hỉ nói xong liền vén tay áo lên, muốn để lộ vết thương chồng chất trên cánh tay để tranh thủ sự đồng cảm. Kết quả vừa thấy cánh tay trắng nõn mịn màng không có một chút dấu vết nào, nàng lại xấu hổ mà thả tay áo xuống. Rõ ràng nàng bị trói rất đau mà? Sao lại không bị thương chút nào?

"Sắp đến nơi rồi. Công công cố gắng chịu uất ức một chút đi!" Cung nữ không muốn phát sinh nhiều chuyện hơn, liền vô tình mà trói Diêu Hỉ lại, đẩy mạnh vào trong xe.

Diêu Hỉ vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng giãy giụa lần cuối cùng: "Vậy ít nhất đừng dùng khăn để bịt miệng được không?" Nàng ra vẻ đáng thương vô cùng mà nói: "Miệng bị chảy nước miếng suốt dọc đường đi đã đành, yết hầu cũng bị ngứa, muốn ho cũng không ho được."

Cung nữ nghe Diêu Hỉ nói mà cổ họng của nàng cũng khó chịu theo, nàng liền lấy khăn lại rồi nói: "Vậy công công thành thật một chút, nếu ngài không nghe khuyên bảo mà la to hét lớn, thì đừng trách chúng ta không niệm tình cũ."

"Vâng vâng vâng!" Diêu Hỉ vội vàng đồng ý. Suy nghĩ muốn chạy trốn của nàng không hề mất đi, cho dù không trốn thoát, nàng nháo ra một chút động tĩnh cũng tốt. Nàng muốn cố gắng để lại một chút manh mối giúp Thái Hậu nương nương tìm kiếm nàng!

Có điều, nếu Thái Hậu nương nương không định tìm nàng thì sao?

Diêu Hỉ lại cảm thấy mất mát. Nàng hối hận trước kia khi ở bên cạnh nương nương, nàng đã đối xử với nương nương không tốt, nếu nàng hầu hạ nương nương tận tâm một chút, lúc thị tẩm cũng cố gắng một chút, ít nhất nương nương sẽ nhớ đến điểm tốt của nàng.

Nàng bị trói nằm ở trong xe, bởi vì đêm qua không thể ngủ ngon, bất tri bất giác nàng đã ngủ thiếp đi, chuyện chạy trốn đã vứt ra sau đầu. Khi tỉnh lại, nàng chỉ thấy hai vị cung nữ tỷ tỷ đứng dưới xe, nhìn về phía nàng, hai lúm đồng tiền nở rộ như hoa mà nói: "Công công. Chúng ta đã đến phủ đệ của công chúa điện hạ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro