Phiên ngoại 3: Long Nghi và Song Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại chạy đến chỗ điên nào rồi?" Tô Hoàng Hậu nâng bát trà lên, vẻ mặt của nàng bất đắc dĩ mà nhìn khuê nữ nhà mình bị nhũ mẫu ma ma dẫn vào. Nàng cũng chú ý tới tiểu nha đầu đang tay cầm tay với Long Nghi cùng nhau bước vào, Hoàng Thượng nói sẽ cho đứa nhỏ Long Nghi này một thư đồng là nữ nhi của Diêu hàn lâm, xem ra chính là đứa bé này.

Lẽ ra nha đầu mà Hoàng Thượng tự mình chọn chắc chắn không thể kém được, nhưng Tô Hoàng Hậu đánh giá Song Lan, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Chỉ thấy cả người tiểu nha đầu run run, gương mặt dại ra, làm gì có chút thông tuệ nào?

Cái miệng nhỏ của Long Nghi dẩu lên cao, buông tay Song Lan ra, cúi người ngoan ngoãn hành lễ với mẫu hậu Tô Hoàng Hậu. Nàng thấy Song Lan bên cạnh vẫn không nhúc nhích, luôn kéo tay áo của Song Lan, Song Lan đã bị con rắn to dọa sợ tới mức hồn vía lên mây, lúc này mới mờ mịt mà quỳ xuống mặt đất, hành lễ với Hoàng Hậu nương nương.

Sắc mặt của Tô Hoàng Hậu càng không tốt. Tiểu nha đầu trước mắt này không khỏi quá thiếu lễ nghĩa, người ngu ngốc vô lễ như vậy sao có thể làm thư đồng của công chúa được? Nhưng Hoàng Thượng đã tự mình hạ chỉ, nàng cũng không tiện không có lý do mà tự chủ trương đuổi người về.

"Nghi nhi, mẫu hậu đang hỏi con đấy!" Tô Hoàng Hậu thấy Long Nghi không trả lời, âm điệu lại cao hơn một chút.

Long Nghi cúi đầu nghịch tay nhỏ không dám trả lời, nửa ngày sau nàng mới ấp úng nói: "Xem rắn ạ."

"Lại nữa?" Tô Hoàng Hậu tức giận đến mức phải đỡ trán. Nàng chỉ có một khuê nữ bảo bối mà thôi, đánh mạnh hay mắng to đều không nỡ, nhưng nếu mỗi lần hài tử mắc sai lầm nàng chỉ phạt nhẹ thì con bé thật sự không nhớ được. "Ma ma, trước tiên hãy đưa Nghi công chúa về phòng thay một bộ xiêm y sạch sẽ đi."

Long Nghi đi rồi, Tô Hoàng Hậu nhìn về phía Song Lan, nàng mỉm cười dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: "Phụ thân ngươi Diêu hàn lâm có nói với ngươi, lần này gọi ngươi vào cung là vì chuyện gì hay không?"

Trong sự kinh hãi còn sót lại, Song Lan nói không nên lời, nàng chỉ gật đầu.

"Nếu đã biết rồi. Chuyện đi xem rắn hôm nay, ngươi đã từng khuyên nhủ công chúa chưa? Hay là công chúa không nghe khuyên can cứng rắn kéo ngươi đi?" Trên mặt Tô Hoàng Hậu có chút khô nóng. Nàng thấy tiểu nha đầu không có tâm tư gì, thật sự có chút xấu hổ chết người. Huống chi người làm mẫu thân, thấy tiểu hài tử đương nhiên sẽ có thêm vài phần yêu thích, nàng thật sự không nỡ gây khó xử cho nha đầu Diêu gia, chỉ là nàng không muốn thư đồng bên cạnh khuê nữ bảo bối là một nha đầu ngốc mà thôi, nên nàng chỉ có thể tìm cớ đuổi người đi.

Song Lan chưa từng khuyên nhủ. Nàng mới đến trong cung, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị Nghi công chúa vui mừng mà kéo đến thú tràng. Nhưng cho dù nàng đã từng khuyên, nàng cũng không dám nói với Hoàng Hậu nương nương là nàng từng khuyên, vậy thì chẳng khác nào nàng bất nghĩa vì tự bảo vệ mình mà ђã๓ hại công chúa điện hạ. Nhưng nếu thành thành thật thật nói không chư từng khuyên nhủ, thì điều đó có nghĩa là nàng thất trách, nàng vào cung để khuyên công chúa điện hạ đọc sách, không phải để quậy cùng công chúa điện hạ.

"Song Lan đang muốn hồi bẩm với nương nương chuyện này." Song Lan lấy lại bình tĩnh, cố gắng đuổi đi ảo ảnh về con rắn to trong đầu, nàng quỳ xuống đất nói: "Song Lan có một kế, có thể khiến công chúa điện hạ dốc lòng cầu học, có điều thần muốn xin nương nương giúp đỡ."

Tô Hoàng Hậu thấy tiểu nha đầu trước mặt vốn ngây thơ vô thần, hai mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hữu lực, nàng vẫy tay ý bảo Song Lan tiếp tục nói.

Song Lan dùng giọng nói bình tĩnh có trật tự để nói ra chủ ý của mình, cuối cùng nàng nói: "Cho nên Song Lan mới không dám khuyên can, mà cùng công chúa điện hạ đi xem rắn."

Tô Hoàng Hậu có chút giật mình, cũng có chút sợ hãi. Nàng nhìn lầm nha đầu này, tiểu nha đầu mới có mấy tuổi mà đã có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, thật sự không chỉ là thông minh thôi đâu.

Nha đầu ngu ngốc không thích hợp để ở bên cạnh Nghi Nhi, nhưng nha đầu vừa thông minh tâm tư lại sâu thì nàng càng không thể giữ lại!

"Bổn cung còn sợ ngươi tuổi còn nhỏ, thì ra là tâm tư sâu kín, xem ra ta đã hiểu lầm ngươi." Tô Hoàng Hậu đứng lên bước đến nâng Song Lan dậy, lấy khăn ra lau mồ hôi mỏng trên trán hài tử xoa, nàng cười nói: "Chủ ý này của ngươi rất tốt, cứ làm như vậy đi! Chỉ là ngươi phải chịu uất ức, hơi khổ cực một chút."

Tô Hoàng Hậu không ở lại quá lâu, chờ Long Nghi thay xiêm y xong bước ra, nàng nói mấy câu bình thường để dặn dò nữ nhi một chút, phải dụng công đọc sách, không được nghịch ngợm gây sự rồi rời đi.

"Kỳ quái. Mẫu hậu không hề giáo huấn ta......" Long Nghi tựa vào bên cạnh cửa, nhìn bóng dáng Tô Hoàng Hậu dần dần rời xa, nghi hoặc mà nói.

Song Lan ở bên cạnh hỏi vô cùng cẩn thận: "Nhưng Hoàng Hậu nương nương nói, sau hai ngày nữa sẽ kiểm tra công khóa của ngài? Nếu không......"

"Sao lại nhắc đến chuyện này?" Long Nghi quay đầu lại trừng mắt nhìn Song Lan một cái, không chút để ý mà nói: "Cùng lắm thì bị đánh đau một bàn tay là được!"

"Vâng." Song Lan dịu ngoan mà cúi đầu. 

Long Nghi thấy tiểu nha đầu nghe lời như vậy, mày lập tức giãn ra, nàng cười rồi tiến lên, kéo tay Song Lan cực kỳ thân thiết mà nói: "Lúc nãy đột nhiên bị mẫu hậu gọi về, chắc chắn là ngươi chưa được xem tận hứng đúng không?"

Trong nháy mắt, hai tay hai chân của Song Lan liền lạnh lẽo. Xem gì? Rắn sao? Đừng mà!

"Không muốn đi?" Long Nghi biết Song Lan sợ rắn to, nàng thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ấy đã bị dọa sợ trắng bệch nên không đành lòng trêu nàng ấy nữa, nàng tri kỷ mà đề nghị: "Vậy chúng ta đến hồ nước câu cá chơi được không?"

"Vâng." Song Lan nhẹ nhàng thở ra, nàng lập tức gật đầu đồng ý. Tốt quá, nàng không sợ cá.

Long Nghi lôi kéo Song Lan đi ra ngoài sân, nàng phân phó nhũ mẫu ma ma ở đằng sau: "Ma ma, sai người mang bình đựng giun đất đến đây." Phân phó xong, nàng lại vui vui vẻ vẻ mà nói với Song Lan: "Không phải hôm trước tuyết mới rơi sao? Hôm nay tuyết đã tan, đất trở nên mềm xốp, rất dễ đào."

Đào giun đất? Trái tim vừa mới buông lỏng của Song Lan lại nhảy vọt lên. Câu cá thưởng ngoạn cũng rất hay mà, vì sao công chúa lại thích giun đất chứ? Công chúa cười một cách vô cùng vui vẻ, nàng lại không thể cười nổi chút nào. Nàng rất nhớ phụ thân và mẫu thân, rất muốn về nhà.

"Công chúa điện hạ, ta rất sợ côn trùng." Song Lan nhận lấy cái xẻng nhỏ mà công chúa đưa cho, thành thành thật thật mà nói. Phần đất dưới chân có giun đất mấp máy ngoi lên khỏi tầng đất ướt át, nàng đã nổi hết da gà lên.

Long Nghi không thể tin được. Giun đất nhỏ như vậy, cũng sẽ không làm tổn thương người, có cái gì đáng sợ đâu?

"Được. Chúng ta đến sơn động thám hiểm?" Long Nghi vốn luôn tùy hứng, bình sinh đây là lần đầu tiên nàng nhượng bộ người khác.

"Ta sợ bóng tối." Song Lan uất ức mà nắm lấy tay nhỏ, rũ đầu nhẹ giọng nói.

"Vậy leo lên gác mái thì sao? Có thể nhìn thấy toàn cảnh hoàng cung nha!"

Song Lan liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy lầu các cao ngất trong mây, nàng lắc đầu ngập ngừng nói: "Sợ độ cao......"

"Vậy đến hoa viên bắt bướm?" 

"Con bướm...... Cũng sợ." Giọng nói của Song Lan càng ngày càng nhỏ. Đối với nàng mà nói, con bướm là một loài sâu có lông rất to.

Long Nghi mất hết kiên nhẫn. Cái này cũng sợ cái kia cũng sợ, nha đầu này đã sống đến bây giờ như thế nào? "Không nói nữa, ta vốn cho rằng ngươi có thể chơi với ta. Nếu ngươi sợ hãi tất cả mọi thứ thì trốn về phòng đi, ta chơi một mình."

Song Lan không đi, nàng mới khoác lác trước mặt Hoàng Hậu nương nương, tuyệt đối không thể làm công chúa chán ghét mình được. Nàng cố hết sức mà nở một nụ cười, ra vẻ thoải mái mà nói với Long Nghi: "Ta trêu công chúa chơi thôi. Thật ra ta không sợ gì cả. Chúng ta đi đào giun đất đi!"

"Thật sự không sợ? Không cần miễn cưỡng mình." Long Nghi thấy Song Lan như vậy, không biết vì sao lại có chút đau lòng.

"Vâng." Song Lan ngồi xổm xuống, dùng cái xẻng nhỏ đNy đống đất ướt ra, chịu đựng ghê tởm mà cầm một con giun đất lên, nàng cười nói với Long Nghi: "Chúng ta thử đào xem ai đào được nhiều hơn?"

"Được!" Long Nghi vốn không có tâm tư gì, nàng cười rồi ngồi xổm dưới mặt đất, bắt đầu đào bới.

Cả ngày hôm nay, Song Lan thật sự rất mệt mỏi. Khi màn đêm buông xuống, nàng thu dọn phòng xong, vừa lên giường là ngủ ngay. Nàng hơi bị lạ giường, cho dù nàng có ngủ ở nhà của ngoại tổ phụ cũng không ngủ ngon được, nhưng tối nay nàng ngủ trong cung, lại ngủ cực kỳ say.

Chỉ là không ngủ được bao lâu, nàng đã bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc!

Trong giấc mơ của nàng, mưa không ngừng rơi xuống, nhưng "mưa" không phải là nước mưa, mà là giun đất. Chúng che trời lấp đất, trốn cũng không thể trốn.

"A a a....." Song Lan thét chói tai tỉnh lại. Nàng đã quên mất bây giờ mình đang ở trong hoàng cung, liền gọi mẫu thân theo thói quen.

Phòng của Long Nghi và Song Lan chỉ cách nhau một bức tường, nàng nghe thấy động tĩnh liền dẫn theo cung nữ chạy tới, ngồi vào mép giường vừa ngáp vừa hỏi Song Lan: "Sao vậy? Có phải là nhớ mẫu thân của ngươi rồi đúng không?" Nàng nghe thấy tiếng gọi mẫu thân của Song Lan.

"Song Lan đáng chết. Quấy rầy công chúa điện hạ nghỉ ngơi." Song Lan giãy giụa muốn xuống giường hành lễ, lập tức bị Long Nghi ấn về.

"Lúc ta mới dọn đến đây ở một mình, ta cũng nhớ mẫu hậu ta đến mức không ngủ ngon." Long Nghi tiến lên ôm lấy Song Lan, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, ngáp một cái rồi nói: "Đến phòng ta ngủ đi! Có người ở cùng thì sẽ không nhớ nhà như vậy nữa."

Song Lan ngoan ngoãn đi theo. Chuyện kỳ quái chính là, khi ở trong lòng công chúa, nửa đêm còn lại nàng không phải gặp ác mộng nữa.

*** 

Tô Hoàng Hậu đến đây mỗi ngày, nhưng lại không hỏi đến công khóa của Long Nghi. Chờ thêm vài ngày, thấy thời cơ đã đến, nàng lại đến đây hỏi Long Nghi: "Mẫu hậu bảo con học mấy quyển sách kia, con đã học thuộc lòng chưa?"

Long Nghi đang được nhũ mẫu ma ma đút uống chè, thiếu chút nữa đã bị sặc chết.

"Khụ khụ khụ......" Long Nghi ho khù khụ không ngừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tô Hoàng Hậu bước đến, đau lòng mà vỗ lưng cho nữ nhi, người hiểu nữ nhi nhất chính là mẫu thân, nàng nói: "Nhìn con bị dọa thành như vậy, là không học thuộc lòng sao?"

Long Nghi nhuận khí xong, nàng ngẩng đầu ngượng ngùng mà cười, sau đó nhào vào lòng mẫu hậu làm nũng nói: "Hì hì, làm sao mà mẫu hậu biết được."

Tô Hoàng Hậu thấy Long Nghi không ho nữa, nàng lạnh lùng buông nàng ấy ra rồi nói: "Là không học thuộc lòng, hay là căn bản không chịu học? Nếu con đã dụng tâm mà thật sự không thuộc được, mẫu hậu không trách con, nhưng nếu con chỉ luôn ham chơi không có chí tiến thủ, thì mẫu hậu không thể không phạt con."

Long Nghi thấy mẫu hậu thật sự tức giận, nàng sợ tới mức không dám nói lời nào. Song Lan ở bên cạnh cũng đứng lên theo Long Nghi, ngay cả hít thở cũng rất cẩn thận.

"Mẫu hậu nghe nói gần đây con rất bận rộn. Xuống nước sờ cá lên cây bắt chim, vừa trèo lên cây vừa trèo tường! Đường đường là công chúa, con lại điên khùng như một nha đầu nơi sơn dã." Tô Hoàng Hậu phẫn nộ quát: "Trước kia đánh vào lòng bàn tay con thì con không nhớ lâu, vậy thì đừng trách mẫu hậu ra tay đánh mạnh. Người đâu! Lấy roi mây tới đây!"

Cung nữ mang tới một chiếc roi to bằng hai ngón tay và một cái ghế dài.

Tô Hoàng Hậu ra lệnh cho Long Nghi: "Nghi nhi! Nằm úp lên ghế đi!"

Long Nghi có chút hoảng hốt, nàng không thể tin mẫu hậu lại thật sự ra tay đánh mình thật mạnh. Có điều đánh thì đánh đi, mẫu hậu không thể đánh chết nàng đúng không? Chờ vết thương khỏi rồi nàng sẽ lại là một hảo hán! Long Nghi đã chuẩn bị tâm lý chịu đánh xong, bỗng nhiên một thân thể nhỏ bé vọt đến trước mặt nàng.....

Song Lan ngăn cản trước mặt Long Nghi rồi nói với Hoàng Hậu nương nương: "Nương nương đừng trách phạt công chúa điện hạ. Là Song Lan ham chơi không hiểu chuyện, năn nỉ công chúa điện hạ dẫn ta đi chơi, không liên quan đến công chúa điện hạ."

Tô Hoàng Hậu nắm chặt roi mây trong tay, nhìn xuống Song Lan nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi thân là thư đồng của công chúa, theo lý nên khuyên công chúa dụng công đọc sách mới đúng. Ngươi không những không khuyên, còn dám lôi kéo công chúa chơi cùng ngươi? Được lắm! Ma ma, dẫn công chúa ra ngoài diện bích tư, bổn cung phải dạy dỗ nha đầu Diêu gia này thật nghiêm mới được."

"Không phải. Mẫu hậu, là con ép Song Lan chơi với con, nàng ấy từng khuyên con, thật đấy." Long Nghi bị ma ma kéo cánh tay, khóc lóc liều mạng giãy giụa muốn che chở cho Song Lan ở đằng sau. Song Lan còn nhỏ, thân thể lại yếu đuối, sao có thể chịu đánh được? Nếu mẫu hậu muốn đánh thì đánh nàng đi, niệm tình nàng là nữ nhi thân sinh, ngài ấy chắc chắn sẽ giảm bớt vài phần lực, nhưng đánh Song Lan thì chưa chắc. "Mẫu hậu!!!"

"Ma ma? Còn không đưa công chúa xuống đi!" Tô Hoàng Hậu thấy Long Nghi khóc, trái tim nàng hơi quặn đau. Trong mấy ngày ngắn ngủi, không biết nha đầu Diêu gia đã làm gì, mà làm cho Nghi nha đầu vốn không sợ hãi bất cứ thứ gì, không để tâm bất cứ thứ gì phải có kiêng kị. Nàng rất ít khi thấy khuê nữ khóc, sao mới nghe nói nàng muốn phạt nha đầu Diêu gia là nó lại khóc như vậy?

Long Nghi mới bị mang ra cửa, Tô Hoàng Hậu đã giơ roi dài lên quất thật mạnh xuống mặt đất.

Bang!

Roi dài quất xuống gạch đá trên mặt đất, khiến một lớp khói bụi bay lên.

Song Lan chưa bị thương đến một sợi tóc nào, nàng phối hợp với động tác của Hoàng Hậu nương nương, bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

Ngoài cửa Long Nghi đứng ở góc tường, nàng nghe tiếng động trong phòng, áy náy nói không nên lời, nàng gào khóc nói: "Mẫu hậu đừng đánh nữa! Con sẽ nghe lời." Nàng không ngờ rằng Song Lan lại đứng ra chịu phạt thay mình, rõ ràng người bốc đồng là nàng.

Song Lan nghe thấy tiếng khóc của Nghi công chúa ở ngoài phòng, nàng có chút thất thần. Công chúa thật sự rất để tâm đến nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro