Chương 67: Món Quà II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Thần, tự giới thiệu đi."

Giản Ngữ Mộng bảo người đàn ông giới thiệu, người đàn ông lập tức đưa tay về phía tôi: "Chào cô Vưu, tôi là Lâm Thần. Sắp tới đây, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô."

Tôi cẩn trọng đưa tay ra chạm vào tay anh ta, sau đó vội vàng rút tay lại: "Anh Lâm... chào anh... gì đây? Bảo vệ tôi à?"

Tôi thực sự không hiểu tại sao Giản Ngữ Mộng lại cử người đến bảo vệ tôi, thế là cô ấy lập tức xua tay nói: "Lâm Thần, cậu đi ra ngoài trước đi."

Người đàn ông khá nghe lời, gật đầu mở cửa đi ra khỏi phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm trêu chọc: "Giản Ngữ Mộng, chị đang chơi tôi à, cái gì mà quà chứ? Sao lại phải bảo vệ tôi, tôi đang bình an vô sự nha."

"Tiểu thịt tươi xinh đẹp thế mà em không thích à? Còn tại sao cần bảo vệ em, thì tạm thời giữ bí mật nhé."

"Chị đưa tiên nữ hạ phàm cho tôi, còn hiệu quả hơn cả đàn ông đó! Có thể xin đổi lại vệ sĩ nữ không? Tôi muốn cái loại xinh đẹp văn võ song toàn ấy."

Thấy tôi vẫn có vẻ thoải mái vui vẻ, sắc mặt Giản Ngữ Mộng tối sầm lại: "Được rồi, tôi chẳng muốn tranh cãi với em, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Thần sẽ đi theo em, không có lệnh của tôi, cậu ta sẽ rời đi."

"Ngày nào cũng đi theo tôi á? Không được! Tự dưng đâu ra một người xa lạ đi theo, tôi không có quen, hơn nữa lại còn là đàn ông, giống như người theo dõi vậy, tôi đi đâu cũng đi theo, ngạt thở muốn chết! Không được, không được đâu!"

Giản Ngữ Mộng nháy mắt với Dư Kiêu, bảo cô ấy nói thêm vào: "Món quà của cô Giản, cậu không muốn nhận cũng phải nhận. Lâm Thần rất lợi hại, một địch một trăm không nói đùa đâu, cậu ta khá tốt có phong cách của quân đội. Bọn tôi sắp xếp thế cho cậu, đương nhiên có lý do riêng, cậu nghe lời đi, phải nghe lời~"

Tôi lấy tay chống đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Hai người sợ tôi đắc tội với Quan Thư Quân, cho nên muốn đảm bảo an toàn cho tôi à?"

Giản Ngữ Mộng không vòng vo, trực tiếp nói: "Chuyện sắp xếp vệ sĩ cho em là Phoebe nhờ tôi khi em chưa về, cô ấy biết tôi cũng có thế lực đen, cũng biết em sẽ quay về, bởi vì lúc em đi đã đắc tội với Quan Thư Quân, làm sao cô ta nuốt nổi cơn tức này, huống chi cô ta cũng là người có máu mặt. Cho nên, tôi giúp em cũng chỉ giúp đến đây, nói chung là đề phòng trước những chuyện xấu có thể xảy ra. Cũng hy vọng em hiểu được nỗi lòng của Phoebe."

Thật trớ trêu, tôi muốn thoát khỏi đôi cánh bảo vệ của cô ấy, nhưng cuối cùng, vẫn nằm trong muôn vàn kế hoạch của cô ấy, tôi buồn bã nhìn Giản Ngữ Mộng: "Tôi có thể từ chối món quà của chị không? Bởi vì tôi không muốn bất kỳ ân huệ nào từ cô ấy."

Giản Ngữ Mộng dựa vào ghế và nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, lấy tiến làm lùi: "Tôi hiểu tâm trạng của em, có lẽ sau khi đi ra ngoài một chuyến, em đã có rất nhiều suy nghĩ, em muốn chứng minh bản thân có thể sống tốt mà không cần Phoebe. Tạm thời em có thể không nhận món quà này, nhưng mà bên chỗ tôi sẽ tuỳ ý để em lấy đi bất cứ lúc nào, chỉ cần em yêu cầu, Lâm Thần sẽ đến giúp em."

"Tôi có đức hạnh gì, mà đến lượt hai người lại quan tâm chiếu cố tôi?"

Dư Kiêu vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lấy điện thoại di động ra mở WeChat, bấm vào một trang nhóm WeChat, tôi có chút bối rối không hiểu hành vi của cô ấy. Ngay sau đó điện thoại di động của tôi vang lên, có lẽ là thông báo mời của cô ấy, cô ấy vui vẻ nhìn tôi: "Một vài người bạn cũ nhớ cậu. Tôi nghĩ họ có thể giúp được cậu."

Tôi do dự mở WeChat ra nhìn, trong nhóm chỉ có năm người bao gồm cả tôi, khi họ nhìn thấy tôi, cả nhóm đều nổ tung, Dư Kiêu nói: "Món quà thứ ba, cậu có hài lòng không?"

Họ đúng là một nhóm bạn cũ lâu ngày không gặp, năm tháng thoải mái trôi qua khiến tôi suýt chút nữa đã quên mất họ, Dư Kiêu rót cho tôi một tách trà nóng và nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc và thiện chí:

"Cậu còn nhớ khoảng thời gian trong tù cùng mọi người không? Mỗi lần chị Tố Duy và đám người Soso đến thăm tù, sẽ mang rất nhiều đồ cho cậu, cậu biết tôi thích vẽ cũng biết được tại sao tôi lại phạm tội, thế là cậu nhờ họ mang giấy bút cho tôi, cậu nói với tôi đừng từ bỏ sở thích của bản thân, cho dù ở bất cứ đâu, vẫn có thể tiếp tục yêu thích nó.

Mùa đông quá lạnh, phòng giam của chúng ta đều có áo khoác bông mới để mặc, còn có đồ mặc giữ ấm. Có đôi lúc, bạn tù bị bệnh, hai chúng ta lập tức gánh vác công việc của họ, sau này cậu làm kế toán của trại giam, ban ngày thì vội làm xong cắt bìa thư, ban đêm còn phải làm sổ sách, tranh thủ kiếm từng điểm tích lũy.

Cậu sống chẳng lo đến chuyện tiền bạc, cho nên thỉnh thoảng mang điểm tích lũy đổi lấy đồ ăn, sau đó mang về phòng giam để tích trữ, đến tối mọi người đói bụng, thì lén lút chia sẻ đống đồ ăn kia, nhớ lại chuyện ấy, trong trại giam có nhiều phòng như thế, nhưng phòng của chúng ta lại có tình người nhất."

Tôi hơi cau mày với đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Dư Kiêu, thật ra tôi không muốn nhớ lại cuộc sống của mình trong trại giam nữ, không phải vì có vết nhơ không xóa được, mà tôi sợ, sợ là con người mất đi phương hướng mất đi tự do, phải tìm niềm vui trong đau khổ. Điều may mắn nhất có lẽ là tôi quen biết Dư Kiêu và những người bạn tù kia.

Dư Kiêu sụt sịt, hơi nghẹn ngào, cuối cùng ho vài tiếng nhìn tôi: "Phi Phàm, cậu là người tốt, làm việc tốt không trông chờ người ta đáp trả lại, cậu chắc chắn sẽ nhận được những hồi đáp bất ngờ."

Tôi rút tay về, vẫn không hiểu ý của Dư Kiêu: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến quá khứ trong tù của chúng ta?"

Cô thở ra một hơi: "Khi đó, cậu ngày nào cũng quấy rầy tôi, bắt tôi vẽ lại dáng vẻ của Phoebe, cuối cùng tôi cũng vẽ được một bức tranh tử tế. Cậu cao hứng đến nỗi đêm nào cũng ôm bức tranh đi ngủ, sau đó cứ một khoảng thời gian là cậu lại hỏi tôi còn giấy vẽ không, bút có đủ không, nếu hết thì nói cho cậu biết.

Tôi từng tự hỏi bản thân, tôi là kẻ nghèo chẳng có gì để cậu lợi dụng, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như thế, chẳng lẽ chỉ vì một bức tranh thôi sao? Sau này, tôi mới hiểu, cậu chẳng màng đến gì hết, chẳng qua là muốn làm bạn với tôi, muốn tôi tâm sự cùng cậu. Chúng ta vốn dĩ tâm linh tương thông tự hiểu nhau, cho dù là làm việc hay biểu diễn văn nghệ trong nhà tù, đều làm rất hiểu ý nhau, nếu như không có cậu, tôi thực sự không có động lực, cũng không có tinh thần chiến đấu để được giảm án.

Tôi ra tù trước cậu, ở bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, nói sẽ đến thăm cậu thế nhưng lại không đi được, việc này tôi rất áy náy. Cho đến khi, cậu mãn hạn tù, tôi mới đến Comma gặp cậu ôn chuyện cũ. Tôi thường nói với Giản Mộng Ngữ, tôi nợ Vưu Phi Phàm một món nợ lớn, nếu như cậu không lên tiếng nhờ vả gì, thì tôi khó mà trả hết món nợ này cho cậu. Bây giờ là lúc để báo đáp lại."

Tôi thu hồi lại nụ cười, lắc đầu, "Cậu không cần tự tạo áp lực cho bản thân, tôi không muốn cậu làm cho tôi cái gì hết, cái này có lẽ là do duyên phận đi, chúng ta quan tâm chăm sóc lẫn nhau chứ không chỉ có một mình tôi trả giá, với lại chúng ta là bạn bè, phải đối xử chân thành với nhau."

Dư Kiêu chỉ vào sợi dây chuyền của tôi, thẳng thắn nói: "Chuyện này vốn dĩ định nói với cậu sau, nhưng mà tôi cảm thấy không cần thiết gạt cậu. Phần bên trong của chiếc mặt dây chuyền này là một thiết bị rất tinh vi, nó có chức năng định vị, nhưng để bảo vệ quyền riêng tư của cậu, định vị này chỉ kích hoạt khi cậu sử dụng cùng với nhẫn.

Sở dĩ chiếc nhẫn được làm từ hai chiếc nhẫn vừa vặn với nhau rộng hơn một chút so với nhẫn thông thường là bởi vì bên trong có nội dung, viên ngọc nhỏ có thể di chuyển, xoay sang phải 90  độ là có chức năng ghi âm, có thể truyền trực tiếp đến máy tính của tôi, xoay trái 90 độ để kích hoạt động năng của định vị mặt dây chuyền, Lâm Thần sẽ dựa vào đó để tìm vị trí của cậu."

"Hai người...."

Tôi định nói gì đó, nhưng Giản Ngữ Mộng đã ngắt lời tôi: "Vưu Phi Phàm, tôi chỉ muốn nhấn mạnh một lần, dây chuyền và nhẫn không thể tháo ra, trừ khi em không muốn sống nữa."

Tôi làm vẻ mặt không thể tin được, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, thử vặn viên ngọc nhỏ, nó thật sự có thể cử động à, tôi thận trọng hỏi: "Cái này... tốn ​​rất nhiều tiền đúng không?"

Giản Ngữ Mộng khoanh tay trước ngực, rồi giơ bảy ngón tay lên,  tôi thở phào nhẹ nhõm: "Bảy mươi nghìn thôi à."

Cô ấy liếc mắt: "Là bảy con số."

Tôi trợn to hai mắt kêu lên: "Hai người.... hai người cũng tốn kém quá rồi a!!!"

Giản Ngữ Mộng cười và lắc đầu: "Người nhất quyết bỏ tiền mua thiết bị cho em chính là cô người yêu cũ cô Lam của em đó, cô ấy biết tôi ở nước ngoài có làm ăn với quân sự nên nhờ tôi, thiết bị là tôi nhờ người mua, còn Dư Kiêu thiết kế, muốn mau chóng có hàng, lại muốn né tránh kiểm soát của hải quan, bảy con số cũng quá rẻ rồi. Lâm Thần cũng có một bộ, vậy là hệ số an toàn của em không quá thấp, nhưng mà chúng tôi không thể đảm bảo, em có gặp phiền phức hay không."

Nói xong, Giản Ngữ Mộng lướt qua người Dư Kiêu, ghé sát tai tôi thì thầm: "Không biết bên kia sẽ chơi bẩn kiểu nào nữa? Nói chung là có đủ cách để chơi, em không ngờ tới được đâu."

Tôi im lặng, trên ván cờ tiếp theo Phoebe sẽ đi nước cờ nào đây, vốn dĩ vất vả lắm mới có chút manh mối, bây giờ lại mơ hồ. Giản Ngữ Mộng thấy tôi thất thần, liền xoa đầu tôi nói đầy ẩn ý, "Cũng trễ rồi, để bọn tôi đưa em về. Sẵn tiện đến nhà em, thăm hỏi người bạn mới kia luôn."

Không cho từ chối, Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng đã đứng dậy và mặc áo khoác, trông như đã sẵn sàng để đi, tôi không thể làm gì với họ, vì vậy tôi phải theo bước họ ra khỏi hội quán, Lâm Thần đứng bảo vệ ngoài cửa, theo tôi suốt chặng đường, cuối cùng rất tự giác cầm chìa khoá xe của tôi và đi làm tài xế, cứ vậy chúng tôi đến chung cư.

Giản Ngữ Mộng vừa xuống xe đã bắt đầu phàn nàn: "Tính cách của em và Dư Kiêu thật giống nhau, cứ phải ở cái khu dân cư cũ kỹ này, vừa không an toàn vừa cũ kỹ!"

Dư Kiêu nắm tay cô ấy đi về phía trước, đại khái là đã thuộc lòng đường đến nhà tôi: "Ôi, cái loại thanh niên văn nghệ như bọn em, đương nhiên phải chung một dòng nước rồi, cái này gọi là hoài niệm! Chị không hiểu đâu!"

Giản Ngữ Mộng quay lại nhìn Lâm Thần: "Nhà cô Vưu, phải nhớ rõ đường."

"Tôi đã nhớ kỹ rồi."

Lâm Thần trả lời những lời của Giản Ngữ Mộng một cách ngắn gọn, bốn người chúng tôi leo lên cầu thang và đi về phía cửa, Lâm Thần đi rất thong dong không thở dốc miếng nào, tôi đi theo anh ấy, cuối cùng chỉ vào cửa: "Ở đây."

Anh ấy ngoan ngoãn đứng sang một bên, đợi chúng tôi đến gần, cúi đầu nhìn tấm thảm ở cửa, cúi xuống nhặt một mẩu thuốc lá, cảnh giác hỏi tôi: "Đây không phải thuốc lá của cô, màu của tàn thuốc không giống."

Anh chàng này quá nhạy cảm! Tôi không hài lòng rút chìa khóa ra: "Chắc là do người dân đi ngang qua vứt lại".

Khi tôi mở cửa, tôi thấy không có gì bất thường, tôi cởi giày hô lên: "Thu Kỳ, Hà Mộc? Tôi về rồi."

Nhưng một lúc lâu không có động tĩnh gì, khi tôi định hô lên lần nữa, Lâm Thần đã đưa tay ngăn tôi lại, anh ấy tìm thấy dấu chân trên sàn, sau đó đi thẳng vào thư phòng. Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng nhất thời không nói gì, tất cả mọi người như nín thở. Lâm Thần ra hiệu cho chúng tôi ở lại phòng khách, một mình đi về phía thư phòng.

Cũng may nhà tôi không lớn nên có thể nghe thấy tiếng động của anh ấy, ba đứa chúng tôi lá gan cũng lớn, làm sao mà nghe lời đứng trong phòng khách được. Cũng thập thò nhìn xem Lâm Thần định làm gì, chỉ thấy anh ấy nhấc chân lên đá văng cánh cửa, ừ thế là cánh cửa lìa khung, ổ khoá cũng lìa cửa nằm trên mặt đấy, lòng tôi thắt lại, con mẹ nó lấy tay mở bình thường không được à, mắc gì dùng chân đạp! Lại phải tốn tiền thay mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro