Chương 11: Nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần trước tụ hội, đến nay khoảng tầm vài ngày, dịp nghỉ lễ cũng kết thúc. Tốp năm tốp ba sinh viên bắt đầu trở lại trường, vô tình ngang qua đại học C cũng có thể trông thấy rất nhiều người kéo hành lý đi trên đường, hòa lẫn cùng hàng cây cao phía xa xa, tạo nên một bức tranh thật đặc biệt.

Cố Kiều Mạnh đã sớm trở lại trường học, vội vàng xử lý công việc ở hội học sinh. Kế tiếp là đủ loại hoạt động, trận đấu, rất cần bộ ngoại giao trợ giúp, thân là phó bộ trưởng bộ ngoại giao, nàng phụ trách đàm phán cùng những nhà tài trợ. Cũng may mị lực của Cố Kiều Mạch vô cùng cao, đi mấy chuyến đều thuận lợi quay về.

Sau khi kết thúc một loạt hoạt động, trận đấu, Cố Kiều Mạch cũng đỡ bận rộn đi một phần, thế mà đã trôi qua nửa học kỳ. Bởi vì bộ trưởng bộ ngoại giao chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp, sợ không đủ sức, quyết định từ chức để chuyên tâm ôn luyện. Cuối cùng trong cuộc họp hội nghị thường kỳ, không ngoài dự tính, Cố Kiều Mạch được thăng lên vị trí bộ trưởng.

Một đám sinh viên trong hội học sinh, nghe tin nàng được thăng lên bộ trưởng, phản ứng phấn khích mười phần, có hâm mộ, có ghen tị, có bội phục, gom lại chắc chắn được một mâm thập cẩm.

Đồng thời Cố Kiều Mạch cũng biết có một số ít không phục, bất động thanh sắc đem những người này ghi tạc trong lòng, nàng sẽ dùng hành động để khiến cho họ hài lòng chấp nhận.

Vội vã hoàn thành chuyện ở trường học, Cố Kiều Mạch bắt đầu dành tất cả khoảng thời gian còn lại chơi cùng mèo nhỏ.

Ngày qua ngày tâm tính Trác Miêu Miêu dần trở nên dễ chịu, mèo nhỏ so với trước kia béo lên được hai cân, ôm vào trong ngực vô cùng mềm mại. Cô đối với Cố Kiều Mạch này sớm đã không còn địch ý, thậm chí rất có hảo cảm, nhưng là tên tra nam kia vẫn giống như một cây đinh ghim trong lòng, luôn luôn có một vách ngăn giữa cô và Cố Kiều Mạch.

Thầm tính ngày thì cũng đến lúc mình vào đại học! Trác Miêu Miêu lười nhác nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, suy nghĩ đã sớm bay đi.

Xa xa ở thành phố H, Trác Thanh Khê đã nhận được thông tin đậu vào đại học C, cả nhà vô cùng cao hứng, bình thường thành tích cô không tồi, nhưng để vào C đại thì vẫn còn rất xa. Lần này, Trác Thanh Khê ôm thử tất cả quyết tâm đánh cược, không nghĩ tới thật sự trúng tuyển, thật sự làm tổ tiên nở mày, nở mặt.

Vừa rồi, Trác Thanh Khê vô cùng vui vẻ đáp ứng bạn học cùng nhau ra ngoài. Tới nơi đã hẹn, không hề thấy mấy người bạn kia, nhưng lại gặp được Tô Tắc Chính từng tỏa hào quang trên sân khấu.

"Thanh Khê, không cần thắc mắc, là anh nhờ vả bọn họ hẹn em ra đây." Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Trác Thanh Khê, Tô Tắc Chính tự giác tiến lên đáp lời.

"Ồ!" Trác Thanh Khê khẽ dừng lại, mắt đảo loạn, lại nhìn về phía Tô Tắc Chính: "Anh hẹn tôi có chuyện gì?"

"Dù gì thì chúng ta đã học chung với nhau lâu như vậy, vẫn chưa từng đi chơi chung, hôm nay cùng anh đi shopping đi!" Ánh mắt Tô Tắc Chính vô cùng chân thành, nghĩ nghĩ thêm một chút, "Anh mời em ăn một bữa lớn!"

Nói thật, gặp lại Tô Tắc Chính khiến Trác Thanh Khê có chút xấu hổ, dù sao đã từng từ chối người ta rất nhiều thứ, bất quá hôm nay tâm tình cô không tệ, hơn nữa là bữa tiệc lớn, wao! Rất có lực hấp dẫn! Cho nên cô thật quyết đoán gật đầu.

Tô Tắc Chính nở nụ cười, cảm thấy kết quả hôm nay nhất định sẽ khác những lần trước, đưa Trác Thanh Khê đi đến khu vui chơi.

"Oa, thích quá!" Giọng nói Trác Thanh Khê tựa như theo mây bay tới, bởi vì cô đang ngồi trên tàu lượn chạy tốc độ cực cao. Lại thêm một tiếng la bên tai thổi qua, gương mặt của cô tràn đầy hưng phấn. Cô không hề chú ý tới Tô Tắc Chính bên cạnh mặt dần chuyển trắng, hai tay nắm chặt đai an toàn, ngay cả kêu lên cũng không nổi.

Rốt cuộc đã xong! Cảm nhận được chiếc xe đang từ từ ngừng lại, Tô Tắc Chính thở phào một hơi.

Trác Thanh Khê từ tên cao đi xuống, cả người đầy tinh lực, một chút cũng không giống như người vừa mới chơi tàu lượn. Cô đi đến nơi, mới phác giác không thấy Tô Tắc Chính, vừa quay đầu lại trông thấy Tô Tắc Chính tựa vào tay vịn, biểu tình có vẻ rất khó chịu.

"Này anh có sao không?" vẻ mặt Trác Thanh Khê lo lắng đi đến bên cạnh, suy nghĩ trong lòng so với biểu cảm bên ngoài hoàn toàn bất đồng, không thể nào! Một đại nam nhân, vừa đi tàu lượn một chút lại trở thành như vậy!

"Chỉ là anh hơi sợ độ cao, chút nữa sẽ ổn thôi!" Tô Tắc Chính đang cố gắng duy trì phong độ của mình, lộ ra một nụ cười trắng bệch.

"Sao không nói sớm, nói sớm thì tôi sẽ không chơi tàu lượn!"

Nghe câu này, Tô Tắc Chính có cảm giác nghẹn lời, Trác Thanh Khê muốn chơi liền một đường đi lên thẳng tàu lượn, căn bản không hề hỏi qua ý kiến, lôi kéo hắn ngồi lên, ngay cả cơ hội phản đối cũng không cho.

"Là do anh không nói!" Hắn bất đắc dĩ cười cười.

Trác Thanh Khê bị nụ cười này làm cho chột dạ, cô sờ sờ cái mũi của mình, mình có làm gì sai không.

Cuối cùng, hai người rời khỏi khu vui chơi, trước khi đi Trác Thanh Khê không khỏi quay đầu lại nhìn, không còn cách nào khác, ai bảo cô chỉ thích những trò trên cao.

Bất quá, rất nhanh tâm tình cô lại sung sướng, bởi vì trước mặt cô đang bày đầy mỹ thực.

"Nhìn xem, nếu em nguyện ý làm bạn gái của anh, mỗi ngày anh đều dẫn em đi ăn ngon!" Tô Tắc Chính cười cười nhìn cô gái đang vui vẻ ăn. Hắn cũng không hiểu vì cái gì lại thích người con gái này, có lẽ cô không giống người thường đi!

Mỗi ngày đều được ăn một bàn lớn! Trác Thanh Khê mang theo vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu, "Người anh em, thương lượng một chút, thỉnh thoảng hay là thường xuyên!"

"Rõ ràng nếu em đồng ý, sao không" Tô Tắc Chính vui sướng đến không kiềm được, kinh hỉ hỏi.

"Nhìn anh theo đuổi tôi lâu như vậy, liên tiếp thất bại, tôi chính là bị tinh thần kiên cường của anh làm cảm động!" Trác Thanh Khê bày vẻ mặt nghiêm trang nói hưu nói vượn. Cô nằm mơ cũng có thể cười, mỗi ngày được ăn ngon, còn có người đi cùng cũng dễ nhìn.

Hai người đan tay nhau đi trên đường về, Trác Thanh Khê đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: "Tô Tắc Chính, anh vào đại học nào?"

Tô Tắc Chính nhìn cô ôn nhu cười, ánh mắt như phát lên tia điện, "Là đại học C."

"Oa, chúng ta vô cùng một trường a!" Trác Thanh Khê một tay vỗ vai Tô Tắc Chính, động tác không một chút thục nữ nào.

. . . . .

Nụ cười của Tô Tắc Chính cương ở trên mặt.

Tô Tắc Chính có thể thi vào C đại, không giống như Trác Thanh Khê bằng chính sức mình, hắn dựa vào quan hệ xung quanh. Hắn là sinh viên nghệ thuật, hơn nữa nhà có người tài trợ, cứ thế được nhận vào.

Bên này, Trác Miêu Miêu ước gì mình đứng ở phía sau chính mình và Tô Tắc Chính, thật muốn tiến lên cho tên tra nam cùng bản thân một cái tát, đem tra nam đánh chạy, đem chính mình đánh tỉnh. Nhưng mà có thể hay không, chưa tính đến khoảng cách, nó cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, chỉ sợ chưa gặp được tra nam thì đã chết ở trên đường đi rồi. Thần sắc Trác Miêu Miêu trở nên mệt mỏi.

Có lẽ, mình có thể xuống tay từ phía Cố Kiều Mạch, khiến Cố Kiều Mạch thấy rõ bộ mặt thật của tên tra nam. Nghĩ vậy, một lần nữa Trác Miêu Miêu khôi phục ý chí chiến đấu, tràn đầy niềm tin.

Ở trong nội tâm Trác Miêu Miêu đang diễn phim gay cấn, biên soạn đủ loại kế hoạch, ngày nghỉ đáng thương ít ỏi trôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro