Chương 5: Say Rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời về đêm, đường phố rực rỡ ánh đèn, khiến cho tâm trí con người mê muội.

Cố Kiều Mạch bị giữ lại, hiếm khi mới có một lần nàng tham gia tiệc tùng, bị bạn trong lớp mời rượu còn có thể từ chối một hai lần, từ chối nhiều lần lại có vẻ không lịch sự. May mắn, có Cảnh Lạc giúp nàng đỡ vài ly, hơn nữa các bạn học thấy nàng thật sự không uống được, đành ngừng tay, nàng mới tránh khỏi một kiếp. Bất quá, bình thường không có uống nhiều rượu, đụng đến một chút đã chếch choáng say, nàng được Cảnh Lạc ngàn chén không say đưa về.

Cảnh Lạc đặt chân vào cửa, tự dưng cảm thấy rợn người, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm cô. Thời điểm đi đến phòng khách mới phát hiện, hóa ra là một con mèo nhỏ, nó nằm trên ghế sô pha, dưới ngọn đèn vàng ánh mắt màu hồng toát ra sự lạnh lẽo, xác thực có thể dọa người.

Mới đầu Trác Miêu Miêu nghe được tiếng động, vẫn chăm chú nhìn lên cửa, ánh mắt mê ly, sắc mặt ửng đỏ, chỉ biết nàng đã uống rượu. Tôi lãng phí thời gian ngủ quý giá của mình, để chờ cô về thưởng, thế mà về trễ như vậy, còn dám uống rượu. Trác Miêu Miêu u oán nhìn chằm chằm Cố Kiều Mạch và Cảnh Lạc, ánh mắt đó giống như tia X quang quét qua, khiến cho cả người không được tự nhiên.

"Bánh Quy, cưng đang đợi chị về sao?" Cố Kiều Mạch chú ý tới mèo nhỏ, thoát khỏi cái ôm của Cảnh Lạc, lảo đảo bước hai bước, tiến lên ôm lấy mèo nhỏ, thuận thế dựa vào sô pha. Tuy nàng đã có chút say, nhưng tâm trí vẫn thanh tỉnh, lời nói rõ ràng.

Trác Miêu Miêu bị ôm lấy, lỗ mũi ngập tràn hương vị kỳ lạ, là mùi của Cố Kiều Mạch và mùi rượu pha trộn, khó chịu khỏi nói. Tức giận, một cái chân chụp lên mặt nàng, đẩy ra xa, con ma men. Theo sau đó, Cảnh Lạc ôm lấy.

"Có sao không? Tiểu Mạch?" Cảnh Lạc tiến lên nhìn kỹ mặt Cố Kiều Mạch, không thấy vết cào, nhưng vẫn lo lắng hỏi. Hành động vừa rồi của mèo nhỏ ở trong mắt cô là tội ác tày trời, sợ nó tổn thương Cố Kiều Mạch, Cảnh Lạc trực tiếp bắt nó đặt xuống mặt đất, cách xa nàng ra.

"Không sao, đừng nhìn Bánh Quy có vẻ hung dữ, nhưng nó rất đúng mực, sẽ không làm người khác bị thương." Cố Kiều Mạch hơi chút né ra khoảng cách với Cảnh Lạc, khuôn mặt ửng đỏ phiếm ý cười hướng cô giải thích, lại quay về phía mèo nhỏ vẫy tay, "Bánh Quy đến đây."

Chú ý thấy Cố Kiều Mạch vẫn duy trì khoảng cách với chính mình, lại bảo vệ mèo nhỏ đến như vậy, tuy rằng mèo là từ nhà mình đem về, nhưng trong lòng Cảnh Lạc vẫn cảm thấy mất mát. Xem ra, quan hệ giữa mình và cậu cũng chỉ có như vậy.

Thời điểm Cảnh Lạc đang hối hận, Trác Miêu Miêu đã trở lại bên người Cố Kiều Mạch. "Meo meo!" Nó nhìn Cố Kiều Mạch oán giận kêu hai tiếng, trong lòng suy nghĩ, hình như chưa gặp qua người này ở đại học C a! Nếu đại học C có một hồ ly tinh như vậy, khẳng định sẽ náo loạn cả trường.

Theo bản năng nó nghĩ rằng bạn của Cố Kiều Mạch hẳn là thi vào cùng một trường đại học, lâm vào suy nghĩ hồi lâu Trác Miêu Miêu mới tỉnh lại, nghĩ đến Cảnh Lạc và Cố Kiều Mạch không hẳn sẽ học cùng một trường.

Trác Miêu Miêu không tiếp tục nghĩ nhiều, đem hai chân nhỏ tới trước mặt Cố Kiều Mạch, nhắc nhở thưởng cho mình.

Xem dáng vẻ của mèo nhỏ, Cố Kiều Mạch nhớ tới chuyện mình hứa lúc nãy, nghĩ thầm một chút, mở miệng thương lượng: "Bánh Quy, hiện tại đã trễ rồi, chị rất mệt a, ngày mai... sẽ thưởng cho cưng được không?"

"Meo!" Trác Miêu Miêu đành chấp nhận rũ đầu xuống, nó cũng không phải là một con mèo ngang ngược, tình hình trước mắt, chỉ có thể như vậy thôi.

"Chụt" Cố Kiều Mạch không đành lòng nhìn mèo con ủy khuất, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Hôn chúc ngủ ngon, xem như bồi thường cho cưng, chịu không."

Trác Miêu Miêu bất ngờ không kịp phòng bị, có lẽ là do đêm nay trời thật đẹp, chuyện này nó không hề bài xích, nghĩ còn muốn, nếu Cố Kiều Mạch không phải là Cố Kiều Mạch thì tốt hơn.

Cảnh Lạc ở một bên nhìn một màn này, muốn chọc mù mắt, trong lòng ứa ra chua xót, nếu cô là con mèo kia thì hay biết mấy.

Đương nhiên khi Cố Kiều Mạch lên tiếng tiễn cô về, Cảnh Lạc không có cớ gì ở lại, nơi này không phải dành cho cô, tràn đầy tâm sự trong lòng, thời điểm bước chân rời khỏi, cũng đã buông xuống rất nhiều.

Một đêm này, Cố Kiều Mạch và Cảnh Lạc ngủ rất ngon, Trác Miêu Miêu xưa nay chưa từng mất ngủ lại thức trắng.

Nó đang rối rắm về quan hệ của mình với Cố Kiều Mạch, nàng đối với nó tốt quá, tốt đến mức nó đã quên mất hai người từng như nước với lửa, thậm chí tiếc nuối tại sao nàng lại quen với tên cặn bã kia?

Hiện tại chưa xảy ra chuyện gì, nói không chừng có thể thay đổi, khiến cả hai không cần đối lập nhau, có lẽ đây là mục đích cô biến thành mèo?

Ngày hôm sau, Trác Miêu Miêu mang theo đôi mắt thâm quầng nhìn đến phần thưởng của nó, lập tức sáng ngời, đang một lòng phiền muộn,

Là cái gì khiến cho nó hưng phấn đây? Đúng vậy, Cố Kiều Mạch tỉ mỉ chuẩn bị đồ hộp cho mèo, bánh cho mèo, còn một dĩa thịt cá vàng óng ánh.

Nếu Trác Miêu Miêu không vui, xin không cần suy nghĩ thêm, cứ làm cho nó một dĩa thịt cá! Có thịt ăn tự nhiên cuộc sống trở nên tốt đẹp.

Trác Miêu Miêu hài lòng ăn sạch phần thưởng của nó, lại lười biếng nằm một chỗ, đưa lên bụng nhỏ tròn vo. Không xong, hình như ăn hơi nhiều! Không như lúc trước, lần này có lẽ Trác Miêu Miêu ăn thật nhiều, đến mức bụng trướng đau. Cái này gọi là vui quá hóa buồn.

"Meo Meo!" Mau lấy cho ta thuốc tiêu hóa! Trác Miêu Miêu không thoải mái kêu Cố Kiều Mạch.

Cố Kiều Mạch lập tức phản ứng, mèo nhỏ chính là quá no, trở về phòng tìm lại thuốc lần trước mèo nhỏ sinh bệnh, lấy ra hộp thuốc, thấy được thuốc tiêu hóa, động tác nhẹ nhàng đút cho mèo nhỏ uống.

Biết thuốc sẽ không có tác dụng ngay lập tức, vì muốn giảm bớt đau đớn cho mèo nhỏ, nàng nhẹ giúp mèo con xoa bụng.

"Cưng đó, ăn cái gì cũng không biết tiết chế lại!" Cố Kiều Mạch dùng ánh mắt oán trách nhìn mèo nhỏ, nội tâm thầm tự trách, nàng sớm phải nghĩ đến mèo nhỏ ăn cái gì cũng không tiết chế, không nên cho nó nhiều đồ ăn đến vậy. Nếu Trác Miêu Miêu biết được chắc sẽ phát khóc.

Trác Miêu Miêu căn bản không để ý tới Cố Kiều Mạch đang nói gì, toàn lực chú ý lên bụng nhỏ đang được xoa. Nó dùng hai chân che mắt lại, cảm thấy ngại ngùng! Bất quá, quả thật thoải mái a! Cảm nhận được bụng giảm đau rất nhiều, Trác Miêu Miêu tỏ vẻ ý kêu Cố Kiều Mạch tiếp tục đi.

Này chỉ là một sự cố nhỏ, Trác Miêu Miêu sớm lại hoạt bát nhảy dựng lên, Cố Kiều Mạch thì đang từ từ tính toán cho tương lai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro