Chương 6: Trầm Cảm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố C bắt đầu bước vào tháng 9, thời tiết chuyển lạnh dần, từng cơn gió nhẹ lướt qua, thổi đi cái nóng bức của ngày hè, cùng nghênh đón một năm học mới.

Cố Kiều Mạch đi dạo trong khuôn viên trường đại học, những con đường chồng chéo lên nhau, hai bên đủ loại cây xanh lớn nhỏ. Kiến trúc bên trong là phong cách Tây Âu thời trung cổ, toát lên sự tinh xảo, tao nhã.

Đại học C có nguồn gốc từ thời nhà Thanh, gọi là giáo hội đại học, được thành lập bởi một mục sư người nước ngoài ở Trung Quốc, sau khi Trung Quốc đổi mới, đổi tên thành đại học C, cũng từ nền móng ban đầu xây dựng thêm, đưa vào một ít hơi hướng hiện đại.

Hôm nay đến trường học để báo danh, tranh thủ làm quen trường mới, nhân tiện xử lý thủ tục xin ở bên ngoài. Thật tốt, C đại không làm nàng thất vọng, lấy di động ra, chụp lại cảnh đẹp xung quanh, Cố Kiều Mạch dự định đem về cho mèo nhỏ xem.

Không biết nàng đã dạo chơi ở trường học bao lâu, những sinh viên đi ngang theo bản năng nhìn qua hướng Cố Kiều Mạch, cũng có người chụp trộm được nàng, chuẩn bị đăng lên diễn đàn của trường, khoe khoang bản thân vừa phát hiện được mỹ nữ.

Một trận cuồng phong mang tên Cố Kiều Mạch đang chậm rãi nổi lên.

"Bánh Quy, cưng xem xem, đây là đại học C!" Mở ra ảnh chụp trong điện thoại di dộng, đặt trước mặt mèo nhỏ, Cố Kiều Mạch nhẹ giọng giới thiệu.

Rất nhớ a! Đập vào mắt chính là trường đại học đã từng gắng bó với mình một năm, trong lòng Trác Miêu Miêu vô cùng buồn bã, không chỉ hoài niệm trường học, cũng hoài niệm bạn thân ở cùng ký túc xá, lại nhớ tới đã mấy tháng không gặp ba mẹ.

Nhà cô ở ngoại ô, cách thành phố C khoảng sáu, bảy tiếng đi xe. Vì tránh đi đường mệt nhọc, trong thời gian học đại học, những ngày nghỉ ngắn không có trở về nhà, vốn dĩ rất ít gặp nhau, nhưng hiện tại đụng chuyện này vẫn không biết tới ngày tháng năm nào mới được gặp lại họ.

Những cảm xúc tiêu cực tuôn trào, trong nháy mắt ập đến tràn ngập trong lòng Trác Miêu Miêu.

Vì sao ta bị vứt bỏ? Vì sao ta lại biến thành mèo? Vì sao ta phải chịu đựng sự cách biệt giữa hai nơi này?

Trong một khoảnh khắc mơ hồ, Cố Kiều Mạch phát giác mèo nhỏ không được bình thường, nàng thực nghi hoặc, mới đây mèo con còn hoạt bát, bỗng dưng trông mất hết tinh thần thế kia?

Nàng khom người xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt mèo nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua lỗ tai nó, dừng lại trên lưng, ngữ khí thầm thì: "Bánh Quy, cưng sao vậy? Tại sao đột nhiên không vui?"

Cố Kiều Mạch không nhận được câu trả lời từ mèo nhỏ, nói đúng hơn là căn bản mèo nhỏ không để ý tới nàng, đắm chìm trong thế giới của chính mình, trong ánh mắt ngoại trừ hoài niệm bi thương thì trống rỗng vô hồn.

"Haiz!" Thật không biết cưng muốn gì? Cố Kiều Mạch thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, nuôi mèo con, so với nuôi đứa nhỏ còn phải lo lắng hơn.

Nàng dùng tất cả phương pháp có thể nghĩ đến, không ngừng chơi đùa với nó, thậm chí làm món cá nó thích nhất để hấp dẫn nó, thế nhưng mèo nhỏ không phản ứng quá nhiều, giống hệt người già gần đất xa trời, mất đi sinh lực.

Rất nhanh Trác Miêu Miêu đã gầy xuống, chỉ còn lại một nhúm lông tròn, biến thành xác ướp khô quắt. Khỏi nói Cố Kiều Mạch đau lòng đến mức nào, vì lo cho mèo nhỏ, lần đầu tiên nàng tìm hiểu cách huấn luyện động vật.

Bất đắc dĩ, Cố Kiều Mạch mang mèo nhỏ đến bệnh viện.

Vẫn là Diệp Tình tiếp nhận, cô có ấn tượng rất tốt với Cố Kiều Mạch, một cô gái xinh đẹp lại quan tâm tới thú cưng của mình như vậy, nghĩ không muốn để ý cũng khó.

"Mèo con bị thế nào?" Diệp Tình mặc áo khoác bác sĩ, nhàn nhã lên tiếng, thanh âm vừa đủ để người đối diện nghe, vì thần thái này nên rất nhiều người trực tiếp chỉ tên cô đến khám bệnh cho thú cưng của họ.

"Vài ngày nay, thần sắc Bánh Quy mệt mõi, thường xuyên nằm bất động một chỗ, đùa giỡn nó cũng không phản ứng, ăn rất ít." Giọng nói Cố Kiều Mạch không nhanh không chậm, nhưng không che dấu được sầu lo trong ánh mắt.

"Đây là biểu hiện điển hình của chứng trầm cảm!" Diệp Tình suy nghĩ, xem xét qua một vài loại bệnh, sau đó đưa ra quyết định, nhìn qua hướng Cố Kiều Mạch, ngữ khí nghiêm túc, "Làm chủ nhân không chỉ mua cho thú cưng vật chất đầy đủ, còn phải quan tâm đến tâm tình chúng nó. Tôi sẽ cho mèo nhỏ một ít thuốc trầm cảm, nhưng chủ yếu là chính em phải bên cạnh mèo con nhiều một chút, không bận việc thì dẫn nó ra ngoài, cùng chơi đùa, đọc truyện cho nó, nghe một ít nhạc, tất cả điều là phương pháp tốt giúp mèo con cải thiện tâm trạng."

Meo! Chứng trầm cảm? Đầu óc Trác Miêu Miêu hiện đang mê muội, nghe được từ đó mí mắt nâng lên, khó trách bi thương như dòng nước chảy qua, kiểu gì cũng ngăn không được, thì ra do trầm cảm! Thật ra, Trác Miêu Miêu cũng không muốn có bộ dạng sống không bằng chết, nhưng là cảm xúc tiêu cực quá to lớn, cứ bao lấy không biến mất.

"Vâng, em sẽ nghe theo, cám ơn." Tuy rằng, Cố Kiều Mạch không hiểu vì sao mèo nhỏ mắc bệnh trầm cảm, nhưng chỉ cần có thể làm mèo nhỏ hào hứng trở lại, cái gì nàng cũng nghe theo.

Ôm lấy mèo nhỏ, Cố Kiều Mạch hướng Diệp Tình gật đầu, nhận lấy toa thuốc, rời khỏi phòng khám. Đi đến hiệu thuốc mua thuốc, nàng liền mang mèo con về nhà.

"Đến đây Bánh Quy, uống thuốc nào." Cố Kiều Mạch đút thuốc cho mèo nhỏ, vừa hát vừa vỗ lưng nó, hống nó đi vào giấc ngủ.

Hừ, thật khó nghe, đi chỗ khác đi! Trác Miêu Miêu mơ mơ màng màng nghĩ liền ngủ mất.

Ngày hôm sau, trạng thái của Trác Miêu Miêu so với mọi hôm tốt hơn một ít, ăn một chén lớn đồ ăn, không còn ngơ ngơ nằm một chỗ, cũng sẽ không gọi mà không phản ứng. Cố Kiều Mạch nhìn thấy điều này, trên mặt vô thức mang theo vui vẻ.

Lo lắng trong lòng Cố Kiều Mạch vơi đi một nửa, nhưng vẫn không quên lời dặn dò của Diệp Tình, chuẩn bị hôm nay dẫn mèo nhỏ ra ngoài đi dạo một chút. Ra khỏi nhà không xa có một công viên, thường thường rất nhiều người mang vật nuôi đến tản bộ, nàng dự định đi đến đây.

Sau khi Trác Miêu Miêu ngủ trưa, tinh lực tràn đầy, ánh mắt khôi phục sức sống, Cố Kiều Mạch thấy tinh thần mèo nhỏ không tệ, hướng công viên xuất phát.

Rừng cây, cầu gỗ, chồi nghỉ mát, hồ nước, hợp thành một bức tranh phong cảnh xinh đẹp.

Phía trước Cố Kiều Mạch là một sân cỏ, có mấy con chó mèo khác chạy giỡn chơi đùa. Nàng đem mèo nhỏ đặt bên cạnh, ý bảo nó theo những động vật khác chơi đùa.

Trác Miêu Miêu quay đầu nhìn thoáng qua, mười phần ghét bỏ một đám chó mèo ngu ngốc chạy tới chạy lui, còn rất vui vẻ, quyết định thừa dịp Cố Kiều Mạch chưa đứng lên, đi trở về cái ôm của nàng.

"Meo meo!" Tôi muốn đi dạo công viên! Trác Miêu Miêu làm nũng kêu hai tiếng, dùng đầu nhỏ đưa đến hướng hồ nước. Cô ở đại học C cả một năm, mà chưa tới nơi này lần nào, nghĩ muốn đi một vòng xem xem, cần phải dùng bốn chân đi Trác Miêu Miêu cảm thấy vô cùng mệt, kiên quyết ôm chặt đùi Cố Kiều Mạch.

"Cưng nha!" Cố Kiều Mạch điểm nhẹ mũi của mèo nhỏ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, lại theo ý nó, cước bộ nhẹ nhàng, đi theo hướng nó chỉ dẫn.

Chân nàng bước lên cầu gỗ, mỗi bước đều phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", âm thanh này không hề dễ nghe, thế nhưng nghe đi nghe lại cũng thấy thoải mái.

Đứng ở chồi nghỉ mát giữa hồ, phía trước là mặt nước xanh biếc, tâm tình thư thái vui sướng, Cố Kiều Mạch không khỏi cảm thán: Con người vừa đi ra khỏi nhà, tâm trạng liền tốt lên, huống chi mèo nhỏ suốt ngày ở nhà buồn chán! Nàng cũng hạ quyết tâm, về sau phải đem mèo nhỏ ra ngoài nhiều hơn.

Cố Kiều Mạch ôm theo Trác Miêu Miêu, không phương hướng đi loạn, đi khắp nơi hơn nửa cái công viên, đi tới lúc mặt trời dần buông xuống phía tây, nhìn thời gian đã trễ, Cố Kiều Mạch ngừng đi dạo, bắt đầu tìm đường ra.

Buổi chiều dần buông, chân trời ửng đỏ nhuộm lên một mảng vàng cam cam, ánh nắng nhu hòa chiếu lên người Cố Kiều Mạch, làm nổi bật thân ảnh nàng, vô cùng ôn nhu xinh đẹp.

Giữa đường về nhà, Trác Miêu Miêu đột nhiên nhớ đến, mấy ngày nay hình như là thời gian học quân sự? Cố Kiều Mạch không cần đi sao? Lại vô tri vô giác nhớ tới, nàng một mực chăm sóc cho mình, cho nên mình làm nàng chậm trễ sao? Trác Miêu Miêu cảm thấy áy náy, lập tức sỉ vả: Đây là phân biệt giai cấp nha, năm đó ta bị tập huấn đến chết khiếp! Người với người, sao lại khác xa nhau đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro