Chương 8: Về Thăm Gia Đình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt một học kỳ đã trôi qua, dựa nào việc Cố Kiều Mạch biểu hiện xuất sắc, được nâng lên vị trí bộ phó bộ tưởng. Nàng không cảm thấy bất ngờ, cũng không có quá hưng phấn, vẫn là thản nhiên tiếp nhận, dù sao, cuộc sống vẫn tiếp tục, mà nàng, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của chính mình.

Ngày nghỉ đã đến, Cố Kiều Mạch đang căng thẳng được thả lõng một chút. Mỗi ngày, nàng cùng mèo nhỏ ngồi trên sô pha xem TV, cùng nhau đọc sách ( Ách, là nàng đơn phương đọc cho Trác Miêu Miêu nghe, gặp được cái có hứng thú nó đều lóng tai nghe, không có hứng thú lập tức đi vào giấc ngủ.), lại cùng nhau tản bộ, mười phần thích thú.

Dần dần năm mới đến gần, Cố ba Cố mẹ hối thúc Cố Kiều Mạch về thăm gia đình.

Tới nơi Trác Miêu Miêu há hốc mồm, cũng đã từng nghĩ điều kiện gia đình Cố Kiều Mạch rất tốt, nhưng không nghĩ là tốt đến mức này! Sân vườn, mặt cỏ, bên ngoài có hồ bơi, biệt thự nằm hướng tây, quả thực đây là một trang viên nha!

"Tiểu Mạch, con đã trở về, mẹ nhớ con gần chết rồi." Cố mẹ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Cố Kiều Mạch, bước nhanh đến, nhiệt tình dang tay định ôm nàng một cái. Kết quả, còn chưa ôm tới, đã bị Trác Miêu Miêu hấp dẫn sự chú ý, "Ồ? Đây là Bánh Quy sao, rất đáng yêu!"

Trác Miêu Miêu bất ngờ không kịp tránh, cứ vậy bị một đôi tay ôm đi, tò mò ngẩng đầu xem xét Cố mẹ.

Cố Kiều Mạch rất giống Cố mẹ, chỉ là ánh mắt của bà đã từng trải qua năm tháng, khí chất trên người bà rất nhẹ nhàng lại gần gũi, không giống loại khí chất xa cách như Cố Kiều Mạch, có lẽ do mẫu tính phát ra trong lòng bà.

"Mẹ, chúng ta vào nhà thôi!" Cố Kiều Mạch bên cạnh nhắc nhở Cố mẹ nên vào trong, đồng thời ánh mắt nhìn mèo nhỏ, "Bánh Quy phải ngoan ngoãn nghe lời."

Trác Miêu Miêu nghe được Cố Kiều Mạch căn dặn, trong lòng nó giật mình, sao cảm thấy lời này có gì đó sai sai. Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết không đúng chỗ nào, cuối cùng không giữ trong lòng, cao hứng đi vào nhà Cố mẹ.

"Đã về sao!" Cố ba đang ngồi ở phòng khách, buông xuống giấy tờ trong tay, biểu tình đứng đắn, nghiêm túc.

"Dạ, ba, con mới về." Bên tay Trác Miêu Miêu truyền đến tiếng Cố Kiều Mạch, lại nhìn về phía Cố mẹ, ánh mắt bà tràn đầy khinh bỉ.

Là ta bị cận sao? Rõ ràng là ánh mắt khinh bỉ, Trác Miêu Miêu tự phản bác chính mình, lập tức cảm thán: Người nhà này cũng thật thú vị!

Mà chuyện thú vị thế nào vẫn còn có ở phía sau! Từ lúc Trác Miêu Miêu vào nhà, mấy ngày liên tục không hề rời xa được tầm mắt của Cố mẹ. Chốc lát lỗ tai bị xoa nắn, bị cầm chân, còn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong khi nó cố giãy thoát ra, chỉ cần nó làm ra một chút hành động thông minh, ví dụ như ngồi xem TV, tự đến vòi nước uống nước, cơm nước xong biết tự lau miệng, Cố mẹ nhất định sẽ khen ngợi nó, sau đó lại ôm hun một lần nữa.

Trác Miêu Miêu đương nhiên không đáp trả, lúc này Cố mẹ sẽ khai triển quỳnh dao thế công, đưa ánh mắt ai oán nhìn nó, miệng lẩm bẩm: "Bánh Quy, tại sao con không để ý ta, ta thích con đến vậy, ôn nhu đến vậy, ta lại xinh đẹp, sao con có thể lạnh lùng tàn nhẫn, vô tâm vô tình, cố tình gây sự!"

Sau mỗi lần Trác Miêu Miêu bất đắc dĩ phải nhận sự tra tấn, chỉ hi vọng Cố mẹ đừng làm vậy thêm nữa, nhưng là Cố mẹ không hề muốn buông tha nó, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn nó, một lần ôm lại một lần hôn.

Ha ha! Trác Miêu Miêu không nói nên lời, mau mau có người đến đem ta đi đi.

Cũng may, Cố Kiều Mạch đã nghe được tiếng lòng nó. Phát hiện tình trạng hiện tại của Trác Miêu Miêu, Cố Kiều Mạch đi lên phía trước, nhìn Cố mẹ cười thần bí: "Mẹ, ba nói có quà tặng cho mẹ!"

Cố mẹ tập tức phấn khích đi tìm Cố ba, Trác Miêu Miêu cũng vô cùng vui mừng khi được Cố Kiều Mạch ôm vào phòng. Về phần tình hình bên kia của Cố ba, mặc kệ vậy, đành tự cầu bản thân may mắn thôi!

"Mẹ của chị a, rất thích những thứ mới mẻ, hoặc đáng yêu gì đó, vừa lúc, Bánh Quy à, cưng có cả hai điều đó. Chờ sự mới mẻ đi qua, cưng sẽ không còn vất vả." Cố Kiều Mạch vuốt lỗ tai nhỏ, nhẹ giọng giải thích.

Được Cố Kiều Mạch an ủi đồng thời vuốt ve, tâm tình Trác Miêu Miêu tốt lên rất nhiều, vẫn là ở bên cạnh Cố Kiều Mạch là thoải mái nhất, tuy rằng, thỉnh thoảng nàng cũng khiến mèo nhỏ chán ghét, nhưng ít nhất cũng không ây sức ép cho mèo con.

Đúng như lời Cố Kiều Mạch, Cố mẹ đã quen thuộc Trác Miêu Miêu, vội vàng chuẩn bị tiệc mừng năm mới.

Ba mươi tết, căn nhà sáng rực hẳn lên, màu đỏ khắp nơi phủ kín ánh mắt, sự vui vẻ bao trùm.

Trời bên ngoài lại là một mảng trắng noãn, tối hôm qua tuyết khá lớn, nơi nơi đều bị tuyết đọng thật dày, từng cơn gió nhẹ thỉnh thoảng lướt ngang ngọn cây, lung lay khiến những chiếc bông tuyết nhẹ rơi xuống.

Trác Miêu Miêu hăng hái bừng bừng, muốn đi ra ngoài chơi, nhà cô ở phía nam, năm mới về thăm nhà rất hiếm khi có tuyết, bởi vì nhà này không như nhà khác, Cố mẹ cũng có chút cổ quái, ít khi nghe theo tập tục, hiện tại nhìn thấy tuyết lớn, đương nhiên phải đi tìm chỗ tốt ngắm cảnh. Nó không quên chạy đến bên người Cố Kiều Mạch, kêu to hai tiếng, đưa chân nhỏ chìa chìa ra ngoài, xem như lên tiếng kêu gọi, liền tung cửa chạy ra.

Cố Kiều Mạch lo lắng nó chỉ là mèo con, đi theo sát ở phía sau. Bên ngoài không hề có độ ấm, Cố Kiều Mạch thở ra đều hóa thành sương, ngẫu nhiên gió lạnh thổi qua đều khiến nàng một trận run rẩy.

Trác Miêu Miêu phản ứng càng mãnh liệt hơn, cơ hồ là vừa ra khỏi cửa nó liền hối hận, một thân lông này căn bản không chống lạnh được. Hắc xì liên tục vài cái, Trác Miêu Miêu không thể chết cóng, vừa lúc đụng phải Cố Kiều Mạch đứng phía sau, ôm chặt ống quần của nàng.

Cố Kiều Mạch hiểu được, ôm lấy mèo nhỏ ở bên chân, thấy nó lạnh đến phát run, bước nhanh trở lại trong phòng, lấy một chiếc khăn da bọc nó, xoa nắn qua lại, giúp nó điều tiết hơi ấm.

Lúc này Trác Miêu Miêu mới hoãn lại ý định ra ngoài chơi tuyết, chính là giờ phút này, bởi vì có Cố Kiều Mạch ở bên cạnh, nó cảm thấy thật an tâm.

Cơm tất niên, dựa theo phong tục trước cúng kiến, đốt pháo rồi mới khai tiệc.

Một bàn đồ ăn thật phong phú, Trác Miêu Miêu xem hoa cả mắt, nuốt nước miếng. Hiện tại Trác Miêu Miêu đã ở trên bàn, nó ngồi ở vị trí riêng của mình, trước mặt là đồ ăn mèo riêng của nó, không thể so sánh với bữa tiệc lớn này, bất quá, nếu là so với đồ ăn bình thường đúng là vô cùng phong phú, nhưng là nó đang bị kiểm soát a, tuyệt đối sẽ không được ăn những thứ kia.

Thật ấm áp, ấm áp khiến Trác Miêu Miêu vô thức nghĩ đến ba mẹ ở phương xa. Mừng năm mới là một ngày lễ đặc thù, nó không thể không nghĩ đến ba mẹ của mình, thời điểm náo nhiệt ban ngày vẫn có thể đem nỗi nhớ nhung này đè xuống đáy lòng, chính là khi xung quanh bắt đầu tĩnh lặng, đêm khuya mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, phần tưởng niệm này liền bị phóng đại.

May mắn, từng trải qua chứng trầm cảm, năng lực điều tiết tâm tình của nó đã tốt lên rất nhiều. Hơn nữa, cô cũng hiểu được kỳ thật hiện tại chính mình vẫn ở bên cạnh ba mẹ, không cần phải quá lo lắng.

Mang theo vướng bận trong lòng, Trác Miêu Miêu đi vào mộng đẹp, trong mộng cô cùng ba mẹ ăn cơm tất niên, cùng ngắm sao đêm, thật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro