Chương 9: Gặp Nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm giao thừa qua đi, cũng là lúc cuộc sống thường ngày bắt đầu trở lại. Cho đến ngày mùng sáu đầu năm, Cố Kiều Mạch đã đi thăm hỏi xong những họ hàng gần gũi, còn lại đều giao cho Cố ba là được rồi. Cố Kiều Mạch cũng rất nhớ những người bạn đã lâu không gặp, thừa dịp đang ngày nghỉ, dự định gọi bọn họ ra chơi một chút.

Lấy di động nhấn gọi số của Cảnh Lạc, nàng đứng cạnh cửa sổ chờ người bên kia nhấc máy, những tia nắng xuyên qua tấm kính ánh lên người nàng, khóe miệng nhẹ cong mỉm cười ôn nhu.

"Uy, Cảnh Lạc!"

"Ừ, Tiểu Mạch!"

"Đã lâu không gặp, cậu có rảnh ra ngoài chơi một chút không?"

"Được! Ở đâu?"

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ trong điện thoại, xem ra tâm tình Cảnh Lạc rất tốt, trong lòng hiện lên những lời này, Cố Kiều Mạch tiếp tục cùng cô hàn huyên.

"Họp mặt tại Ngô Đồng." Nàng trông thấy hiện tại đã 9 giờ, "10 giờ gặp."

"Ok!" Cảnh Lạc sảng khoái đáp ứng.

"Nhớ là..."

"Mình sẽ kêu hai người kia, cậu yên tâm!"

Lời Cố Kiều Mạch muốn nói bị Cảnh Lạc giành trước, nàng cười lên tiếng, tắt điện thoại. Vừa xoay đầu, Trác Miêu Miêu đang nhìn nàng dụi dụi mắt, đây là bị sao? Không thoải mái?

Thật ra là, ở thời điểm nàng mới bắt đầu gọi điện thoại, Trác Miêu Miêu mười phần tò mò xem nàng muốn làm cái gì, liền bước chân tiến đến bên người nàng, đưa đầu, trộm nhìn chằm chằm nàng. Nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nụ cười khẽ của Cố Kiều Mạch lọt vào ánh mắt, tựa như nó đã thấy được thiên sứ.

Chắc chắn là do mắt ta bị mờ rồi! Trác Miêu Miêu hung hăng dùng chân nhỏ xoa hai mắt mình, xong lại mở to đôi mắt, thấy khuôn mặt Cố Kiều Mạch kề sát phía trước, sợ tới mức nó vô thức giật người về phía sau, thiếu chút nữa làm trẹo bốn chân nhỏ.

Cố Kiều Mạch ngồi xổm xuống trước mặt mèo con, vì muốn cẩn thận quan sát xem mèo nhỏ gặp vấn đề gì, nhìn thấy nó xém chút ngã sấp xuống, thuận thế bắt nó ôm vào lòng, điểm cái mũi nhỏ, "Tại sao không thể làm người khác bớt lo lắng! Hả."

Cảm nhận được mình bay lên không, lại gặp lời nói như trách cứ của Cố Kiều Mạch, Trác Miêu Miêu cụp lại hai lỗ tai, thẹn quá hóa giận, chà chà hai chân nhỏ lên tay nàng. Còn không phải đều bởi vì cô!

Nhìn thấy mèo nhỏ mất hứng, Cố Kiều Mạch bất đắc dĩ cười, theo thói quen, khẽ vuốt thẳng lớp lông sau lưng nó.

Tha tội chết cho cô! Trác Miêu Miêu được vuốt ve thật thoải mái, nhân từ bỏ qua cho Cố Kiều Mạch.

"Được rồi, giờ chị phải ra ngoài, cưng ở nhà với mẹ nhớ ngoan đó!" Vuốt ve thẳng đám lông, Cố Kiều Mạch đem mèo nhỏ đặt lên nệm, dặn dò.

"Meo meo!" Tôi không cần, cô ra ngoài mà dám không mang tôi theo! Trác Miêu Miêu kéo ống quần Cố Kiều Mạch tỏ vẻ kháng nghị.

"Bên ngoài rất lạnh, cưng sẽ bị cảm mất!" Cố Kiều Mạch cúi đầu hướng nó giải thích, nàng chưa quên lần trước mèo nhỏ muốn chơi tuyết, vẫn chưa chơi được thì đã lạnh đến phát run.

"Meo ô" Trác Miêu Miêu thấy Cố Kiều Mạch không đồng ý, kéo dài âm cuối, đến bên đùi nàng cọ cọ.

"Làm nũng cũng vô dụng!" Cố Kiều Mạch liếc mắt qua, không nhìn tới mèo nhỏ đang ra sức bán manh.

"Meo meo!" Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn đi! Làm nũng cũng bị bơ, Trác Miêu Miêu thay đổi chiến lược, bắt đầu cố tình gây sự, nhảy lên giày Cố Kiều Mạch.

Bị chọc qua lại, tính tình Cố Kiều Mạch cũng dâng cao, nàng phô ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thấy mèo nhỏ ngồi đè lên giày mình, "Chị đếm đến ba, cưng vẫn chưa đi xuống, thì tự gánh lấy hậu quả."

Trong lòng Trác Miêu Miêu thoáng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên Cố Kiều Mạch thật sự phát hỏa với nó, được lắm, lại vì nguyên nhân này, nó quyết không thể làm mất mặt mèo, đầu hàng nàng. Chuyển thân mình gắt gao ôm chặt đôi giày, kệ Cố Kiều Mạch đếm đến mấy, nó đã hạ quyết tâm không đi xuống.

Một người một mèo ở phòng khách, đã sớm khiến Cố mẹ chú ý. Xem cả hai cương quyết như vậy, Cố mẹ cảm thấy thật cạn lời, sự tình cũng có gì lớn đâu a! Đi lên trước nhìn về phía Trác Miêu Miêu: "Này là muốn cùng Tiểu Mạch ra ngoài!", lại nhìn về phía Cố Kiều Mạch, "Con là sợ Bánh Quy bị cảm lạnh, đúng không?"

Một người một mèo đều gật đầu, nhìn Cố mẹ chờ lời nói tiếp theo của bà.

"Chuyện này thật ra có gì khó, mặc quần áo giữ ấm cho Bánh Quy là được!" Cố mẹ trong lòng sảng khoái, haha, cuối cùng mèo con cũng phải mặc những bộ quần áo mình mua.

Mục đích thật sự của Cố mẹ đã bị lộ ra, một người một mèo không nói nên lời, trước đó Cố mẹ có mua cho Trác Miêu Miêu rất nhiều quần áo, nhưng Trác Miêu Miêu kiên quyết chống lại, cộng thêm Cố Kiều Mạch cũng phản đối, nên vẫn chưa cho Trác Miêu Miêu mặc vào.

Bất quá, hiện giờ kế này có thể xem là một biện pháp tốt. Cố Kiều Mạch lo lắng nên đồng ý, về phần Trác Miêu Miêu chỉ cần được ra ngoài chơi cái gì cũng đều đáp ứng.

Vì thế, Trác Miêu Miêu bị bà mẹ có tính trẻ con này đem đi sửa soạn ăn mặc thật đẹp, cùng Cố Kiều Mạch ra ngoài. Tài xế riêng của gia đình đem cả hai đưa tới tận cửa Ngô Đồng mới trở về.

Cố Kiều Mạch bên trong xe bước xuống, mặc áo badesi màu rám nắng, cùng khăn quàng cổ thật dày, mà mèo nhỏ đang được đặt ở trong túi áo badesi.

Hoàn hảo cái túi này đủ lớn! Trác Miêu Miêu so với trước kia béo lên một cân đang cảm khái. Hiện tại nó cảm giác như đang ngồi xe lửa, thân mình theo bước đi của Cố Kiều Mạch lúc ẩn lúc hiện, đầu choáng muốn hôn mê. Rốt cuộc xe lửa cũng dừng, Cố Kiều Mạch đứng lại.

Đi vào bên trong phòng đã đặt trước, không có một bóng người, Cố Kiều Mạch biết do mình đến sớm, nàng đành ngồi chờ bọn họ một chút. Cố Kiều Mạch đến bên sô pha ngồi xuống, ôm mèo nhỏ trong túi áo ra.

Rốt cuộc đã được nhìn thấy mặt trời! Trác Miêu Miêu dẫm lên sô pha, thầm muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng mà ánh mắt thoáng nhìn đến Cố Kiều Mạch, hừ lạnh một tiếng "Meo!", ngồi đưa lưng về phía nàng, nhớ tới trước đó nàng còn không cho mình ra ngoài, còn hung với mình! Hung với mình! Hung với mình!

Cố Kiều Mạch thở dài một hơi, bất đắc dĩ mở miệng: "Bánh Quy, cưng cũng biết là do chị quan tâm cưng, chuyện hôm nay chị sẽ không so đo với cưng, nhưng còn có lần sau, sẽ bị cắt nửa năm đồ ăn vặt."

Đồ ăn vặt! Trác Miêu Miêu lập tức xoay người lại, con ngươi nhỏ trong suốt nhìn Cố Kiều Mạch, làm sao còn có bộ dáng tức giận ban đầu. Kỳ thật trong lòng nó có chút chột dạ, dù sao mình có vẻ hơi quá phận, được Cố Kiều Mạch cấp cho một bậc thang, nó liền đi xuống.

Nhìn đến mèo nhỏ đang bày ra dáng vẻ lấy lòng, Cố Kiều Mạch theo thói quen sờ sờ đầu của nó, thấy mèo nhỏ híp mắt hưởng thụ, trong chốc lát vô thức sờ sờ nhiều hơn.

Khi mấy người Cảnh Lạc vừa đến cửa, đều đầu tiên trông thấy chính là một người một mèo ở cạnh nhau rất hài hòa, giống như thế giới riêng không ai khác có thể tiến vào.

Không nghĩ đến khi Cố Kiều Mạch ở chung với mèo con lại ấm áp như vậy a! Mấy người đứng đối diện, Trình Tư Lĩnh thấy kỳ quái đứng nháy mắt mấy cái, Mạc Văn Văn cũng hiểu ý gật gật đầu. A! Trong lòng Cảnh Lạc lạnh nhạt cười một tiếng, con mèo này quả thật là định mệnh của Cố Kiều Mạch.

"Các cậu tới rồi!" Cố Kiều Mạch ngẩng đầu, khóe miệng cong lên mỉm cười, ánh mắt đảo qua mấy người ở đối diện. Cảnh Lạc trổ mã vô cùng quyến rũ, Trình Tư Tĩnh thì ngày càng trở nên thành ổn, Mạc Văn Văn khí chất tràn đầy tự tin. Tất cả mọi người đều thay đổi, nhưng cũng không quá khác xưa, bọn họ vẫn là bạn thân nhất của nhau.

"Tiểu Mạch!" "Tiểu Mạch!" "Tiểu Mạch!" Mấy người đồng thanh lên tiếng, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Phục vụ vừa lúc bưng đồ vào, có trà, cà phê, nước chanh, coca, còn có một vài món bánh ngọt cùng hoa quả, đều là khẩu vị của các cô.

"Meo meo!" Ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, Trác Miêu Miêu không quên nhắc nhở Cố Kiều Mạch vẫn còn có nó!

"Đương nhiên sẽ không quên cưng." Cố Kiều Mạch lấy ra túi đồ ăn mèo trong giỏ xách, đổ vào cái chén duy nhất trên bàn ăn, đẩy đến trước mặt mèo nhỏ.

Trác Miêu Miêu chờ mong nửa ngày, có chút há hốc mồm. Vậy là, bữa tiệc lớn đã biến thành đồ ăn mèo! Trác Miêu Miêu cảm thấy muốn phát tiết vô cùng, nhưng mà thời điểm chạm đến ánh mắt của Cố Kiều Mạch, nhất thời kiềm chế, ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Dù sao, lúc nãy mới vừa chọc giận Cố Kiều Mạch, lại thêm một lần, nó sợ sẽ bị cắt xén đồ ăn đến nửa đời.

Tất nhiên Cố Kiều Mạch không hề biết tính toán trong lòng Trác Miêu Miêu, nàng vẫn đang vui vẻ cùng bạn bè trò chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro