Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Dao Quang đối với Hiệp nghị li hôn này mỗi chữ đều có ý kiến. Thường Du hiển nhiên không có tâm trạng cùng nàng nháo loạn, lông mày khẽ nhíu lại. Cô đã cùng Luật sư Triệu định trước, tất cả nhà xe cùng tài sản chung của hai người đều để lại cho nàng,còn có gì không hài lòng nữa? Tay ấn mi tâm, cô tận lực duy trì âm thanh bình tĩnh, hỏi:" Nơi nào có ý kiến?"
Thường Du cho là nàng đối với việc phân chia tài sản có bất mãn, Kỷ Dao Quang liếc mắt liền hiểu được ý của cô. Lúc trước khi mới yêu, hận không thể quan tâm cho cô hết thảy, chỉ một ánh mắt, một động tác nhỏ của cô thì mình cũng hiểu được. Nhưng mình đã bao lâu không còn kiên trì, không còn suy nghĩ đến tâm tư của Thường Du nữa? Bút trong tay tại lúc nàng thất thần nháy mắt để lại trên tờ giấy trắng một vệt đen. Nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn người đàn ông thần sắc bình tĩnh trong phòng, mở miệng nói:"Ngươi đi ra ngoài!" Giọng nói lạnh lẽo, mang theo chút kiêu ngạo vang lên.
"Kỷ Dao Quang." Thường Du chau mày. Kỷ Dao Quang làm như không nghe thấy cô nói, ngực nàng kịch liệt phập phồng. Nhìn người đàn ông trước sau vẫn khoanh tay thẳng lưng, trong lòng tức giận càng lớn, nàng cao giọng, lặp lại:"Luật sư Triệu, mời ngươi đi ra ngoài." Giọng nói có chút chói tai, ẩn chứa lửa giận như điềm báo trước cho một trận cuồng phong. Thường Du  kéo khóe miệng, xem ra việc ly hôn này sẽ không như tối qua Kỷ Dao Quang nói, quyết liệt, không chút lưu luyến. Trong lòng âm thầm thở dài, ánh mắt cô khẽ liếc về phía tờ giấy bị xé trong thùng rác, trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nàng mở miệng:"Luật sư Triệu, phiền ngài về trước, có thời gian tôi sẽ liên lạc lại."
Có thời gian sẽ liên lạc? Lỗ tai Kỷ Dao Quang khẽ run lên, nàng nhìn người đàn ông kia sau khi nghe Thường Du nói liền rời khỏi nhà. Lẽ nào lời nàng nói không có chút uy hiếp nào sao? Tốt xấu nàng cũng là đồng chủ nhân căn nhà này mà. Trong lúc nàng còn tức giận, Thường Du đã ngồi xuống đối diện nàng, châm biếm cười:" Nói đi, ngươi còn muốn thế nào?" Ta không muốn ly hôn. Lời còn chưa nói ra, Kỷ Dao Quang đã nhìn thấy Thường Du trước mặt nàng nhận một cuộc điện thoại. Nghe thấy hai chữ " Triệu Thanh", tâm nàng như bị kim châm. Lúc trước nàng muốn cùng Thường Du ly hôn cũng vì người này. Triệu Thanh hợp tác cùng Thường Du một bộ phim"Ách nữ", nhân vật của nàng là nữ bác sĩ trợ giúp nữ chính thoát khỏi bóng ma, cũng không biết quần chúng mắt mù thế nào mà nhìn thấy tình cảm mà gán ghép bậy bạ. Họ không biết Thường Du có vợ rồi sao? Còn Triệu Thanh kia, không biết xấu hổ hay sao, nhất định phải bám theo Thường Du của nàng a? Tin tức tràn ngập khắp nơi, ép Kỷ Dao Quang gần như không thở nổi. Trong ký ức, nàng cùng Thường Du cãi nhau rồi chiến tranh lạnh mấy ngày, cuối cùng là lúc sự kiện yến tiệc của "Ách nữ" nàng đi đón Thường Du nhìn thấy Triệu Thanh ôm lấy cô, hai người đứng sát cạnh nhau. Dọc đường về, Kỷ Dao Quang cực kỳ ẩn nhẫn, nhưng vừa đến nhà nàng liền triệt để bùng phát. Thường Du một lời cũng không nói, mà nàng lại cho rằng cô ngầm thừa nhận, dưới sự tức giận liền nói ly hôn. Thường Du đồng ý, giữa các nàng liền không có sau đó. Hiện tại mặc kệ mơ hay thật nàng trở lại một ngày phạm sai lầm kia, nàng nhất định sẽ không hai tay dâng vợ yêu vào tay kẻ khác nữa.
Triệu Thanh là kẻ không biết xấu hổ nhưng Thường Du không phải. Sau khi nàng ly hôn với Thường Du, thì cô cũng không cùng Triệu Thanh có qua lại gì. Sự thật chứng minh tất cả là suy đoán của nàng, nàng đem một cuộc hôn nhân đang tràn ngập nguy cơ đẩy vào đường cùng.
Thường Du nghe xong một đống lời tẻ nhạt qua điện thoại, lông mày nhíu càng chặt, khóe mắt liếc về phía người đang nghe trộm bên cạnh. Cô nhẫn nại trả lời Triệu Thanh, trong đầu căng thẳng bởi Triệu Thanh ngày càng quá đáng mà cúp máy. Cô không thích Triệu Thanh,"Ách nữ" đóng máy, tự nhiên hợp tác giữa các nàng cũng kết thúc. Giới giải trí có rất ít người chân thành, duy trì quan hệ sơ giao đã là được rồi.
  Ngay lúc Thường Du kết thúc điện thoại, Kỷ Dao Quang liền thu hồi tầm mắt, duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, như học sinh tiểu học ngoan ngoãn chờ lão sư phát biểu.
"Ngươi còn yêu cầu gì cứ nói hết đi." Thường Du không quên đề tài trước đó, cô nhìn Kỷ Dao Quang, luôn cảm thấy nàng có chút khác thường. Nhưng người này trước giờ tâm tình thất thường, cô lại không có lòng muốn đi suy đoán ý nghĩ cùng nguyện vọng của nàng. Cô uể oải không phải mới gần đây, cô không giống Kỷ Dao Quang có thể đem hai chữ ly hôn treo trên miệng, cô phải trải qua suy nghĩ đắn đo mới nói ra được.
"Ta không muốn ly hôn." Kỷ Dao Quang mở miệng, kỳ thật không cần nhìn Thường Du cũng biết biểu tình của đối phương, đành đem bất đắc dĩ cùng thở dài nhịn xuống, nàng tiếp tục nói:" Thường Du, chúng ta đều cần thời gian yên tĩnh."
Kỷ Dao Quang thay đổi thất thường, Thường Du đã thấy nhiều rồi, cô lại lười phí lời cùng nàng, ánh mắt dừng ở Hiệp nghị ly hôn hòi lâu, lãnh đạm đáp:"Ta đã rất rõ ràng, ngươi không phải muốn ly hôn sao? Kí tên ngươi lên giấy, đối với chúng ta đều tốt."
Tốt... Câu thô tục suýt nữa thốt ra, Kỷ Dao Quang nhìn khuôn mặt lãnh mạc của cô, nàng thử dao động quyết tâm của Thường Dao:"Nếu như chúng ta ly hôn thì nói sao với ba mẹ ta? Còn có giới truyền thông?" Các nàng kết hôn chưa tới một năm. Dù hôn nhân đồng tính là hợp pháp ở Hoa Quốc nhưng có không ít người bảo thủ, khi tin tức các nàng mới kết hôn lan truyền không thiếu người cá cược, trông ngóng ngày các nàng chia tay, từ đó chứng minh đồng tính yêu nhau là không có tương lai.
Nghe đến Kỷ Dao Quang đẩy ra ba mẹ Kỷ, Thường Du lộ ra mấy phần chần chừ, người nhà nàng đối với mình thật sự rất tốt. Nhưng mà, Thường Du lạnh lùng nhìn Kỷ Dao Quang:"Ly hôn là chuyện của hai chúng ta, ta sẽ nói chuyện với ba mẹ. Còn người ngoài kia, không cần giải thích gì với họ."
Khó chơi rồi, thái độ của Thường Du khiến nàng có chút đau đầu, chẳng lẽ các nàng thật sự sẽ kết thúc sao? Nàng không cam tâm, nếu đã có cơ hội làm lại sao có thể từ bỏ dễ dàng được. Nàng cuối đầu suy nghĩ, bỗng đưa tay đem Hiệp nghị ly hôn vò loạn ném tới giỏ rác, ngang ngược nói:"Dù sao ta cũng sẽ không cùng ngươi ly hôn." Tuy nàng làm như vậy sẽ càng làm Thường Du càng chán ghét bản thân nhưng mà mình đã không còn cách nào khác. Nói nàng mặt dày cũng được, lì lợm cũng được, chỉ cần có thể giữ được cô thì bắt nàng làm gì cũng được.
Thường Du không nói gì, cô nhất định sẽ không nhặt lại Hiệp nghị ly hôn từ giỏ rác, thái độ Kỷ Dao Quang rõ ràng là không thể tiếp tục nói chuyện. Đã như thế, cô cũng không có ý định ngồi lại tán gẫu. Cô cuối cùng lại nhìn về phía người còn đang giả vờ đáng thương trên ghế salông, trong lòng chỉ thấy buồn cười. Cô cầm đồ của mình đi về phía phòng ngủ, chỉ để lại âm thanh đóng cửa vang vọng.
Ít nhất cô vẫn ở lại trong nhà, không có tức giận mà rời đi, tức mọi chuyện vẫn còn khả năng cứu vãn. Kỷ Dao Quang thu hồi vẻ mặt, chỉ còn tràn ngập đau thương. Ba năm qua như thước phim điện ảnh lần lượt chạy qua trong tâm trí. Có phải ông trời cảm nhận được chấp niệm của nàng mà cho nàng một cơ hội trở lại ba năm trước thay đổi tất cả? Nếu bây giờ là một giấc mộng, nàng tình nguyện không tỉnh lại.
  Điện thoại đã sớm chuyển sang chế độ im lặng, màn hình hiện lên không biết bao nhiêu tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, nhưng Kỷ Dao Quang không có tâm trạng đi quan tâm chúng. Nàng nằm ngửa trên salông, nhớ lại kỷ niệm cùng Thường Du, từ biết nhau đến bây giờ. Lúc trước, nàng cố ý muốn tiến vào giới giải trí, Thường Du đã mắng nàng một trận. Sau đó, nàng một lần lại một lần tìm kiếm công việc. Chiến tranh lạnh mấy ngày, các nàng mới hòa hoãn. Chuyện xưa không giống như dùng bút chì viết lên tờ giấy có thể dễ dàng xóa đi, chúng lại từng vết khắc lại trong lòng, cuối cùng không thuốc chữa khỏi." Ngươi đúng là ngu ngốc." Kỷ Dao Quang vỗ vỗ mặt mình, đau đớn từ trán truyền đến, soi màn hình điện thoại liền thấy được trán đang sưng đỏ. Nàng nhớ tới lúc trước ngụy trang vô cùng tàn nhẫn. "Thường Du, ta đau." Nàng ôm cánh tay co mình lại, nhìn về phía cánh cửa phòng, ánh mắt mang mấy phần tuyệt vọng, nàng biết Thường Du hiện tại sẽ không còn ôn nhu an ủi nàng.
Kỷ Dao Quang không muốn ngủ cũng không dám ngủ. Trong đêm, nàng tắt đèn phòng khách, đem chính mình đều chìm vào bóng tối. Tiếng đồng hồ tíc tắc vang vọng bên tai càng rõ ràng hơn. Thường Du đã ngủ chưa? Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Kỷ Dao Quang rốt cuộc cử động tứ chi đã tê cứng, rón rén bước về phía phòng ngủ.
Đèn tắt, cửa phòng không khóa. Nàng chỉ có thể dựa vào tia sáng ngoài cửa sổ mà từ từ tiến vào, nhìn thấy người nàng đã từng ôm vào lòng nhưng hiện tại giống như người xa lạ. Nàng đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt Thường Du. Một tiếng vang nhỏ, đèn đầu giường được bật lên, trước mặt nàng là đôi mắt mang vài phần mệt mỏi cùng phẫn nộ kiềm chế.

*Ách: khốn khổ, túng quẫn, nghịch cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro