Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối thứ Năm, trời Liễu Thành lại bắt đầu mưa phùn, trên mặt đất cả thành phố là những hình ảnh phản chiếu rõ nét và mơ hồ, không khí ẩm ướt, ngoài trời ngột ngạt, yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng âm thanh phát ra từ Đàm Vân Thư bên tai Phương Du so với dĩ vãng lại lớn hơn nhiều.

Có lẽ vì cách âm của khách sạn tốt nên Đàm Vân Thư mới dám như vậy...

Đúng vậy, họ đã thuê phòng.

Xem xét sự tiếc nuối lần trước, Đàm Vân Thư cuối cùng vẫn chọn địa điểm ngủ lại là khách sạn chỉ cách nơi Phương Du thực tập hai km, nói rằng muốn bù đắp một chút.

Điểm khác biệt là lần này cô không sập cửa bỏ đi.

Rèm cửa được kéo kín, không để chút ánh đêm nào lọt vào.

Phương Du ngồi trên giường, cố gắng bình phục lại hơi thở, Đàm Vân Thư ngồi trên đùi cô, thở hổn hển.

Hai người dán chặt vào nhau, cúi đầu là có thể thấy được vai, cổ và xương quai xanh của đối phương, ngay cả nhịp thở cũng đồng bộ và rối loạn, bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào cũng có thể được cảm nhận rõ ràng.

Họ vừa mới kết thúc một lần nữa.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ trên mặt họ, một lớp mồ hôi mỏng rất rõ ràng.

Phương Du đặt tay lên eo Đàm Vân Thư, dùng đầu ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, nhấp môi trầm mặc và cảm nhận, hai giây sau, lại cúi đầu, từ từ hôn lên vai Đàm Vân Thư.

"Đừng nữa... Phương Du." Giọng Đàm Vân Thư mềm mại vang lên bên tai cô.

Phương Du không trả lời, tiếp tục hôn, nghiêng đầu và lưu luyến trên cổ của Đàm Vân Thư.

Cổ Đàm Vân Thư có đường cong tuyệt đẹp, trắng như ngọc, mịn màng và tinh tế.

Ừ, mùi vị rất tốt.

Để không để lại dấu vết dễ gây chú ý, cô hôn rất nhẹ, nhưng cũng khiến đối phương cảm thấy ngứa ngáy.

Đàm Vân Thư ôm Phương Du, trước đó cô còn chưa hồi phục nên nhắm mắt lại, giờ bị Phương Du hôn làm cô hơi co người lại, mi mắt run rẩy mở ra, ánh mắt như phủ một tầng hơi nước, quyến rũ hơn bình thường.

Chẳng bao lâu, cô đưa một tay ra, ôm lấy cổ Phương Du, khiến Phương Du nhìn vào mắt mình.

Phương Du không đeo kính, trông khác biệt nhiều so với bình thường.

Khuôn mặt cô thanh thuần và đáng yêu, giờ phút này có dấu vết của hương vị tình dục, đôi mắt nửa khép, và phần hồng hào ở đuôi mắt khiến cô trông như một quả đào ngọt ngào.

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn hơi ẩm ướt của cô.

Hình dáng môi như cánh hoa, khi không vui thì môi hơi chùng xuống, khi vui thì khóe môi cong lên, nhìn thế nào cũng thấy dễ hôn, và trải nghiệm thực tế thì còn hơn cả tưởng tượng.

Phương Du liếc nhìn lại Đàm Vân Thư, đôi môi bị nhìn chằm chằm đang nhấp nha nhấp nháy nói nhỏ: "Đừng có lần sau nữa, Đàm Vân Thư."

Cô không rõ đây là cầu khẩn hay thông báo, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót không thể tránh khỏi.

Bởi vì đến bây giờ Đàm Vân Thư vẫn chưa nhắc đến việc muốn chụp ảnh chung với cô, là vì không có ý nghĩ này sao? Nhưng... việc này nói thế nào cũng không nên do từ cô chủ động đề cập đi?

Đàm Vân Thư khẽ cong mắt, đáp lại: "Được, sẽ không có."

Nói xong, cô khẽ dựa vào, mi mắt dài như cánh bướm nhẹ nhàng khép lại, rồi áp môi mềm mại của mình lên môi Phương Du.

Phương Du nhận ra tín hiệu của cô, đầu ngón tay không còn bồi hồi tại một chỗ.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa nhỏ vẫn không ngừng, tiếng mưa giúp nhiều người ngủ ngon hơn, nhưng âm thanh trong phòng họ lại đứt quãng liên hồi.

Một giấc này hai người đều ngủ khá sâu.

Sáng sớm tám giờ, khi Phương Du tỉnh dậy, đại tiểu thư vẫn đang ngủ, đây là phong cách nhất quán của Đàm Vân Thư. Cô quan sát một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng, lấy kính mắt và đứng dậy.

Những cảm giác chua xót trong lòng vẫn còn sót lại, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước đây.

Ít nhất thì cô biết Đàm Vân Thư rất quan tâm đến mình.

Là quan tâm?

Nếu không, sẽ không dỗ dành cô như vậy, trước nay chưa từng có.

Hơn nữa, còn có cả sự chiếm hữu của Đàm Vân Thư làm chứng minh, câu "Cậu là của mình" cô đã nghe nhiều lần.

Vì vậy, rất khó để cô kết luận rằng Đàm Vân Thư không quan tâm đến mình.

Mà lần này cũng y như lần trước, sau khi cô làm vệ sinh xong, Đàm Vân Thư cũng tỉnh dậy, đang ngồi chống dậy lẳng lặng nhìn cô.

Phương Du nhìn lại, tiến gần hơn một chút, hỏi: "Sao lại tỉnh dậy rồi?"

Ở đây không ồn ào, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.

Đàm Vân Thư co chân lên, đặt cằm lên trên rồi nói: "Không có sao." Cô dừng lại một chút, rồi thêm vào: "Tuần này không thể gặp cậu được, Phương Du."

Thực ra đây là tần suất gặp nhau trước đây của họ, Phương Du đã quen với điều đó. Nhưng bây giờ Đàm Vân Thư lại nói với giọng điệu như vậy, làm cho Phương Du có cảm giác không quen.

"Không sao đâu." Phương Du sẽ không hỏi thêm xem Đàm Vân Thư có chuyện gì.

Cô thỉnh thoảng cảm thấy hai người giống như những hình ảnh trong tiểu thuyết "Marquis de Sade" của Yukio Mishima, như rắn và hoa hồng, sư tử và thỏ, chỉ "yêu nhau" vào ban đêm.

*Giải thích cho rắn và hoa hồng, sư tử và thỏ theo lời tác giả: "Bạn nhìn thấy hoa hồng, liền nói đẹp, thấy rắn, liền nói đáng sợ. Bạn không biết rằng, trong thế giới này, hoa hồng và rắn vốn là những người bạn thân thiết. Đến đêm, chúng biến hình cho nhau, đầu rắn chuyển sang màu đỏ tươi, cánh hoa hồng lấp lánh ánh vảy. Bạn nhìn thấy thỏ thì nói dễ thương, còn thấy sư tử thì bảo đáng sợ. Bạn không biết, trong đêm mưa bão, chúng đã đổ máu ra sao, và đã yêu nhau như thế nào."

Cô và Đàm Vân Thư thực sự là hai người đến từ hai thế giới khác biệt, bất đồng giai cấp.

Phương Du đã từng không ít lần tự hỏi Đàm Vân Thư nhìn trúng cô ở điểm gì.

Vì cô nghèo khổ? Vì cô nghe lời? Hay vì khuôn mặt cô? Hay vì những gì cô thể hiện trên giường?

Phương Du không biết, và sau đó cô cùng không còn suy nghĩ về điều này nữa.

Bởi vì cô biết hiện tại Đàm Vân Thư sẽ không làm những điều thân mật như vậy với bất kỳ ai khác, chỉ với cô mà thôi.

Đây cũng là lý do chính khiến cô có cảm xúc dao động mạnh mẽ đến vậy sau khi thấy bức ảnh kia. Giờ đây, khi hiểu nhầm đã được làm rõ, cô và Đàm Vân Thư vẫn như cũ là mối quan hệ 1:1, và Đàm Vân Thư cũng không thích ai khác.

Còn chuyện yêu đương...

Đợi đến khi Đàm Vân Thư tốt nghiệp là được. Dù cô không hiểu tại sao Đàm Vân Thư lại có thiết lập hạn chế này, nhưng điều đó không ngăn cản cô cảm thấy mình có cơ hội.

Cô có thể lén lút yêu Đàm Vân Thư mà không ai biết, kể cả mẹ mình.

Đến bây giờ cô vẫn chưa quên được hình ảnh Đàm Vân Thư che ô cho cô ngày hôm đó.

Trên mạng có câu nói rằng "Tình yêu là một chiếc ô nghiêng."

Cô nghĩ chắc chắn là như vậy.

Đàm Vân Thư vẫn giữ tư thế cũ, khi nghe Phương Du nói như vậy, lông mày cô nhướng lên một chút, giọng điệu trầm xuống hai phần: "Tại sao lại không sao?"

"Vì trước đây chúng ta cũng như vậy, chỉ là gần đây tần suất cao hơn một chút."

Phương Du thành thật trả lời. Cô bước đi hai bước, tháo áo ngủ ra, rồi kéo áo lót tối qua để trên ghế sofa, quay lưng về phía Đàm Vân Thư để tự mình cài nút.

Lần này, Đàm Vân Thư không đến gần để giúp đỡ. Cô nhìn động tác linh hoạt của Phương Du, gương mặt hiện lên một chút cảm xúc khó đoán.

Khi Phương Du quay lại, cô lại trở về với vẻ mặt đầy hứng thú, hỏi: "Sao không để mình giúp?"

"Mình sẽ đến muộn." Phương Du nghiêm túc trả lời.

Đàm Vân Thư khẽ cười một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ cực kỳ: "Ở bên đó cũng muộn, ở bên đây cũng muộn."

"Hôm nay mình dậy muộn."

Đàm Vân Thư nhìn đồng hồ, vén chăn lên, váy ngủ theo động tác của cô mà bay phấp phới, cô nói: "Cho mình vài phút."

"Được."

Thời gian vẫn còn một chút, khá dư dả, không cần phải vội.

Phương Du đi bằng xe đạp công cộng từ đây khá nhanh, cô cũng không quá vội vã, liền kéo rèm và mở cửa sổ ra.

Ở tầng cao nên không ngửi thấy mùi đất ẩm sau cơn mưa, tầm nhìn trong mắt là bầu trời hơi xám xịt, cùng với giao thông tắc nghẽn và dòng người bận rộn.

Sau khi làm vài động tác hít thở sâu, cô còn chưa kịp quay người lại thì đã bị Đàm Vân Thư một lần nữa ôm chặt lấy eo, ngay lập tức mùi bạc hà tràn vào mũi cô.

Thành phố đã tỉnh dậy từ lâu, nước mưa còn sót lại trên lá cây bên đường từ từ nhỏ xuống, rơi xuống các nhân viên văn phòng đang bước đi vội vã.

Những âm thanh ồn ào trộn lẫn vào nhau, mở đầu cho một ngày mới.

Sau bức rèm cửa không ai có thể nhìn trộm, có hai cô gái trẻ vẫn đang tận dụng thời gian, trao nhau những nụ hôn bịn rịn không hồi kết.

***

Lúc 10 giờ rưỡi, Đàm Vân Thư nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi trong khi đang trên đường về Đàm gia.

Thẩm Ánh Chi rất tức giận vì việc Đàm Vân Thư định đến Kinh thành mà không thông báo cho cô, gọi điện chỉ để trút giận: "Nếu không phải mình nhìn thấy tên của cậu trong danh sách, thì cậu định giấu mình đến khi nào?"

"Giỏi lắm! Đàm Vân Thư! Cậu ngày càng xa lạ với tôi!"

Hiệp hội từ thiện ở Kinh thành đã tổ chức một sự kiện từ thiện kéo dài bảy ngày trên du thuyền, gửi lời mời đến nhiều doanh nhân và người nổi tiếng. Những sự kiện như thế này trước đây không liên quan đến Đàm Vân Thư, nhưng lần này anh trai cô, Đàm Vân Húc, lại muốn đưa cô đi cùng.

"Sao có thể gọi là giấu diếm?" Đàm Vân Thư nói một cách nhẹ nhàng, "Chỉ là muốn tạo cho cậu một bất ngờ thôi, Thẩm Ánh Chi."

Thẩm Ánh Chi: "Hứ."

Cách nói của Đàm Vân Thư khiến cô không còn tức giận nữa, sau đó lại cảm thấy kỳ quái lên: "Nhưng tại sao anh trai cậu lại muốn đưa cậu đi lần này?"

"Không biết." Đàm Vân Thư chuyển tay lái, không có biểu hiện cảm xúc rõ ràng, cô không muốn tiếp tục chủ đề này với Thẩm Ánh Chi, "Gặp nhau tối mai nhé, Ánh Chi."

"Được, chờ đã, cậu đang ở ngoài à?" Thẩm Ánh Chi nghe thấy có tiếng nhạc trong xe.

"Ừ." Đàm Vân Thư đáp, "Vừa mới từ chỗ "nốt chu sa" về."

*Nốt chu sa tượng trưng cho người phụ nữ mình yêu say đắm, nồng nhiệt, nhưng lại không thể có được hoặc không trọn vẹn

"..... Lần trước còn nói là Bạch Nguyệt Quang." Thẩm Ánh Chi cảm thấy bất lực.

Đàm Vân Thư cười nhẹ, trò chuyện thêm vài câu với cô, rồi cúp máy.

Bầu trời u ám, tâm trạng của Đàm Vân Thư cũng ảm đạm theo.

Chẳng bao lâu sau, cô lái xe vào khu trang viên của nhà họ Đàm.

Khu trang viên này nằm trong một khu dân cư cao cấp ở Liễu Thành, gần kề một số khu du lịch, dựa vào núi và gần sông, sở hữu môi trường sinh thái tự nhiên ưu việt, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành. Đây là khu trang viên xa hoa nổi tiếng ở Liễu Thành.

Đàm gia, Thẩm gia và Lương gia đều ở đây.

Mười phút sau, cô bước vào biệt thự của Đàm gia.

Những người giúp việc được thuê đều đang làm công việc của mình, mặc đồng phục và bận rộn với nhiệm vụ. Cô nhìn thấy Phương Cần nhưng âm thầm rút ánh mắt về.

Chuyển hướng nhìn, cô thấy mẹ mình, Thôi Uyển nữ sĩ, đang chợp mắt trên ghế sofa trước cửa sổ lớn, còn quản gia Xương đang tuần tra khu vườn bên ngoài.

Thời tiết không tốt, những bông hoa trong vườn trông cũng ủ rũ.

Đàm Vân Thư bước đi chậm rãi, cúi người kéo chăn mỏng đắp cho mẹ, sau đó mới bước lên cầu thang xoắn ốc.

Vừa ngồi xuống ban công trong phòng, cô nhận được tin nhắn của Phương Du cùng thông báo nhận tiền qua Alipay.

Tiểu Du: 【Tiền phòng đã chuyển cho cậu rồi, Đàm Vân Thư.】

Tiểu Du: 【Mình sẽ nhớ cậu.】

Đàm Vân Thư nhìn tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên, nhưng không nhắn trả lời.

Không có người trước mặt, cô không có chút hứng thú nào.

Nhưng khoảng mười phút sau, cô vẫn mở mắt ra, mở lại đoạn trò chuyện với Phương Du, giữ vẻ mặt nghiêm nghị và đáp lại bằng một tin nhắn: 【Ngoan lắm.】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro