Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Du không ngờ sau khi uống rượu, Đàm Vân Thư lại trở nên có chút dính người. Không gian vốn đã nhỏ, cô ấy còn không rời khỏi cô một bước, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau, thậm chí việc vệ sinh cá nhân của Đàm Vân Thư cũng do cô đảm nhận.

Đến khi cô cầm bàn chải đánh răng điện của Đàm Vân Thư, yêu cầu cô ấy ngoan ngoãn há miệng ra, và Đàm Vân Thư làm theo, Phương Du lại cảm thấy bộ dạng này thật là đáng yêu.

Thì ra sau khi uống rượu, Đàm Vân Thư lại như thế này sao? Thật mới mẻ.

Khác hẳn với hình ảnh thường ngày bên ngoài.

Có lẽ đây cũng là một trong những lý do Đàm Vân Thư không uống rượu trước mặt người khác? Phương Du không khỏi suy đoán, nhưng cô biết đối với Đàm Vân Thư, việc giữ gìn giọng nói còn quan trọng hơn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn cô ấy sẽ không uống rượu.

Vậy thì Đàm Vân Thư đã trải qua chuyện gì? Có phải cô ấy đang buồn vì sắp tốt nghiệp không?

Phương Du khẽ mím môi, cố gắng hỏi, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Cô sợ rằng nếu thật sự hỏi ra được điều gì, cô sẽ cảm thấy mình đang lợi dụng hoàn cảnh.

Vậy nên cứ như thế này là tốt rồi.

Việc Đàm Vân Thư nhớ đến tìm cô sau khi uống rượu đã chứng tỏ cô là một người rất quan trọng rồi.

Phương Du lặng lẽ cong khóe mắt, khóe môi cũng khẽ nở một nụ cười.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người cùng nằm trên giường, cửa sổ đã được đóng lại, rèm cũng kéo kín.

Phương Du không định làm gì trong khi Đàm Vân Thư đã uống rượu, cô hy vọng Đàm Vân Thư có thể ngủ ngon. Đối với cô, giấc ngủ có thể giải quyết rất nhiều phiền muộn, và khi thức dậy sẽ là một ngày mới.

Chỉ là điều khiến cô bất ngờ là lông mi của Đàm Vân Thư khẽ rung hai cái, rồi cô ấy trở mình đè lên cô, còn hai tay của cô thì bị Đàm Vân Thư giữ chặt trên đỉnh đầu.

Cùng với mái tóc dài buông xuống là nụ hôn dịu dàng của Đàm Vân Thư, hơi thở của hai người hòa quyện, nhịp thở trở nên ngắn và nặng nề.

Trong căn phòng ngủ nhỏ, đèn ngủ chiếu sáng mờ nhạt, phác họa bóng dáng của hai người họ.

Phương Du bị hôn đến mức cằm phải ngẩng lên, và Đàm Vân Thư tận dụng thời điểm này để từ từ hôn dọc theo đường viền cằm của cô.

Ngón tay của Đàm Vân Thư cũng đồng thời nhẹ nhàng kéo vạt áo của Phương Du lên một chút mà cô không nhận ra.

Phương Du nheo mắt lại, tim đập nhanh hơn.

Không thể phủ nhận rằng từ lúc nhìn thấy Đàm Vân Thư vào buổi tối, cô đã để ý đến đầu ngón tay của Đàm Vân Thư sau khi tháo móng giả.

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hồng hào trong suốt, trông còn đẹp hơn lúc đeo móng giả.

Và ngay lúc này, đầu ngón tay của Đàm Vân Thư đang nhẹ nhàng lướt qua, chạm đến cơ thể của cô.

Cả người Phương Du không khỏi căng thẳng.

Cô đã từng làm chuyện này với Đàm Vân Thư rất nhiều lần, mỗi lần đều là cô chủ động, cô rất quen thuộc với cơ thể của Đàm Vân Thư, nhưng một số nơi trên cơ thể cô lại là điều mới mẻ với Đàm Vân Thư, dẫn đến việc khi bị Đàm Vân Thư chạm vào, cảm giác như dòng điện chạy qua, làm cô rùng mình.

Cô có cảm giác như mình trở thành một chiếc thuyền lá nhỏ giữa biển khơi.

Nhưng thực tế cô biết rằng mình chưa sẵn sàng để Đàm Vân Thư "chiếm đoạt", ít nhất là... không phải khi Đàm Vân Thư đang trong tình trạng say rượu.

Trong suy nghĩ của cô, chỉ khi cả hai đều tỉnh táo, mới có thể tận hưởng vẻ đẹp trong lúc đối phương động tình.

May mắn là trước khi Phương Du kịp ngăn cản hành động của Đàm Vân Thư, thì vì không còn đủ tỉnh táo và cạn kiệt sức lực, Đàm Vân Thư đã dừng lại sau một thời gian ngắn, thậm chí còn kéo áo Phương Du xuống lại.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của Đàm Vân Thư vẫn còn vương lại chút hơi men, cô cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi của Phương Du và nói hai từ: "Xin lỗi."

Phương Du ôm lấy cô: "Không sao đâu."

Phương Du vén tóc Đàm Vân Thư ra sau tai, rồi cười nói: "Ngủ ngon nhé, Đàm Vân Thư."

"Ngủ ngon."

Đàm Vân Thư nằm xuống bên cạnh, lông mi lại khép xuống.

Phương Du nhìn cô như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy khó chịu với phản ứng sinh lý không thể kiểm soát của mình. Cô thành thạo mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần lót rồi vào phòng tắm, một lúc sau mới bước ra.

Đàm Vân Thư đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn và ổn định.

Phương Du nhẹ nhàng đi lại gần, lấy từ túi của Đàm Vân Thư ra chiếc bịt mắt, đeo lên cho cô ấy, sau đó mới tắt đèn ngủ và nằm xuống bên cạnh.

Một đêm ngủ ngon, hiếm khi không bị ai trong khu nhà làm phiền.

Gần chín giờ, Phương Du mới mở mắt.

Hôm nay là thứ bảy, công việc bán thời gian ở quán cà phê của cô chỉ bắt đầu vào buổi chiều, nên trước khi đi ngủ cô đã tắt báo thức, giấc ngủ này hoàn toàn là tự nhiên tỉnh.

Cô mơ màng một lúc, ký ức dần quay trở lại, không khỏi cảm thấy đêm qua trôi qua một cách mơ hồ, nhưng trong sự mơ hồ ấy, khóe môi cô lại không kìm được mà cong lên.

Quay đầu nhìn sang, Phương Du thấy Đàm Vân Thư cũng đã tỉnh.

Chiếc bịt mắt tối qua đeo cẩn thận giờ đã bị Đàm Vân Thư đẩy lên trên trán, mái tóc dài xoăn của cô hơi rối, nhưng lại toát lên vẻ đẹp lười biếng. Đàm Vân Thư cũng đang nhìn Phương Du, chỉ là đôi mày cô hơi cau lại, trông có vẻ tâm trạng không được tốt.

Phương Du chớp mắt, lo lắng hỏi: "Cậu có thấy khó chịu không? Đau đầu hay buồn nôn không?"

"Không." Đàm Vân Thư trả lời xong, đôi mày giãn ra, gương mặt lại trở về vẻ tươi cười như thường ngày.

"Ừm..." Phương Du kéo dài giọng, "Vậy cậu có nhớ những gì xảy ra tối qua không?"

"Nhớ."

Đàm Vân Thư giơ tay tháo chiếc bịt mắt, nghiêng người, chống đầu nhìn Phương Du, không nhịn được cười: "Mình không uống đến mức mất trí nhớ đâu, Phương Du."

"Được rồi." Tai của Phương Du hơi nóng lên, "Vậy mình dậy trước nhé."

"Ừ."

Khi Phương Du không còn ở cùng mình trong một không gian nữa, nụ cười trên môi Đàm Vân Thư dần biến mất, cô không khỏi xoa xoa trán.

Cô đang làm gì vậy?

Tại sao cô lại đến khu nhà 35 Tinh Hồ sau khi uống rượu?

Tại sao cô còn muốn làm chuyện đó tối qua...

Đàm Vân Thư hạ thấp mi mắt, xoa xoa đầu ngón tay, giấu tất cả những băn khoăn vào trong.

Trong khi đó, Phương Du đứng trước gương trong phòng tắm, đã đưa ra một quyết định - cô sẽ tặng món quà cho Đàm Vân Thư sớm hơn dự định.

Không vì lý do gì khác, cô ích kỷ muốn thấy Đàm Vân Thư cài chiếc trâm cài này vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp.

Vì vậy, khi Đàm Vân Thư vệ sinh cá nhân xong và bước vào phòng ngủ của Phương Du, cô thấy Phương Du đưa cho mình một chiếc túi.

"Đây là gì?" Đàm Vân Thư nhận lấy, nhưng không có ý định mở ra ngay lập tức.

"Quà tốt nghiệp."

"Quà tốt nghiệp?" Đàm Vân Thư hơi ngạc nhiên, nhướng mày, "Bây giờ đã tặng rồi sao?"

"Cũng không khác gì lắm."

Phương Du nói xong thì dừng lại một chút: "Nhưng cậu phải về nhà mới được mở ra."

"Cảm ơn cậu."

Rèm cửa đã được kéo ra, ánh nắng chiếu vào, nhưng không gian có vẻ nhỏ hơn so với biệt thự Đàm gia.

Từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, Phương Du đứng gần cửa sổ, trông như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng, cả người cô ấy đều dịu dàng, dáng vẻ mỉm cười trông rất đáng yêu.

Đàm Vân Thư không nhìn lâu, cô nhấc túi của mình lên và bỏ chiếc túi quà vào bên trong.

"Mình về trước đây, Phương Du." Đàm Vân Thư lại mỉm cười.

Phương Du kéo cổ tay cô lại, tháo kính ra, nhón chân lên một chút và rướn người hôn cô.

Tay Đàm Vân Thư đang cầm túi buông lỏng, túi rơi xuống đất, nhưng không ai quan tâm đến nó.

Cô ôm Phương Du chặt hơn bất cứ lần nào trước đây, cuối cùng còn đẩy Phương Du ngồi xuống ghế, nâng khuôn mặt của Phương Du lên và làm nụ hôn trở nên sâu hơn rất nhiều.

Khi kết thúc, cả hai đều thở dốc.

Ánh mắt của Đàm Vân Thư lại phủ lên một lớp sương mỏng, cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi vẫn còn phiếm sáng của Phương Du, nhìn cô, và khẽ nói: "Mình thật sự phải đi rồi, Phương Du."

"Lần sau gặp." Phương Du mỉm cười gật đầu.

Đàm Vân Thư: "Được."

Cô ngừng lại một chút: "Lần sau gặp."

Một phút sau, Đàm Vân Thư xuống lầu, dù ánh nắng vàng rực rỡ phủ khắp mặt đất, cô vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Cô mở chiếc ô che nắng, thấy bóng mình bị bao trùm dưới ô.

Hơn nửa giờ sau, Đàm Vân Thư trở về biệt thự. Khi đang sắp xếp đồ đạc trong cốp xe, cô mở túi và nhìn thấy chiếc túi mà Phương Du đã tặng.

Không biết bên trong có gì, cô do dự một chút rồi vẫn quyết định lấy nó ra, cầm theo rời khỏi gara.

Phương Cần đang ở phòng khách biệt thự, cầm món bánh mới làm của mình cho Thôi Uyển thử, hai người vừa ăn bánh vừa trò chuyện. Là người giúp việc, Phương Cần giữ tư thế thật sự thấp, bà đứng trong khi Thôi Uyển ngồi.

Khi hai người đang bàn về việc lần sau sẽ làm món bánh nghệ thuật nổi tiếng là "Sư tử thức tỉnh", thì thấy Đàm Vân Thư xuất hiện với chiếc túi trong tay.

Phương Cần nhìn chiếc túi Đàm Vân Thư đang cầm, thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã che giấu sự bất ngờ của mình.

Thôi Uyển gọi Đàm Vân Thư lại ngồi bên cạnh: "Vân Thư, đến đây nếm thử món bánh dứa này, hương vị rất ngon, thanh mát và tinh tế, ăn vài miếng sẽ cảm thấy rất dễ chịu."

Đàm Vân Thư mỉm cười từ chối: "Con vừa ăn sáng xong, mẹ à."

"Con cầm gì trong tay vậy?" Thôi Uyển hỏi tiếp.

Đàm Vân Thư không đổi sắc mặt, lướt ánh mắt qua Phương Cần trong nửa giây rồi mới trả lời: "Là quà tốt nghiệp của bạn con tặng."

"Con sắp đính hôn rồi, cần phải thu xếp lại tâm tư." Thôi Uyển liếc nhìn cô một cách lạnh lùng, "Bạn bè phải chọn những người ưu tú, nhớ chưa?"

"Vâng."

"Con nhớ rồi."

Đàm Vân Thư nói: "Vậy mẹ, con xin phép lên lầu trước."

"Ngủ nghỉ cho tốt."

***

Sáng thứ Hai, Phương Du trở lại làm việc tại văn phòng. Vừa mới họp xong buổi sáng, cô đã nhận được tin nhắn từ chị Tiêu. Ban đầu, cô nghĩ rằng chị lại liên hệ để giao cho cô một sự kiện triển lãm thương hiệu nào đó, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là lần này chị Tiêu nói về việc quản lý của trung tâm thương mại ở phía Tây vừa liên lạc với chị để xin thông tin liên lạc của Phương Du.

Có lẽ không lâu nữa, vị quản lý sẽ gọi điện cho Phương Du, và chị Tiêu bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.

Phương Du ngạc nhiên hỏi: 【Chị Tiêu, chẳng lẽ em đã gây ra chuyện gì sao?】

【Làm gì có!!!】 Chị Tiêu trả lời với ba dấu chấm than.

【Nghe giọng của quản lý đó, chắc là có chuyện tốt đến với em đấy, nhưng khi chị hỏi thì anh ta lại không nói. Không sao, Tiểu Du, em cứ chờ điện thoại là được.】

Phương Du thở phào nhẹ nhõm.

【Cảm ơn chị Tiêu, nếu thật sự là tin vui thì em sẽ mời chị ăn cơm.】

【Được thôi.】 Chị Tiêu không khách sáo, nhận lời ngay.

Đến ba giờ chiều, Phương Du nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ ở Liễu Thành.

Không muốn ảnh hưởng đến tiến độ công việc, cô đứng dậy khỏi bàn và đến một nơi gần cửa sổ để nghe máy: "Xin chào, tôi là Phương Du."

"Chào cô Phương, tôi là quản lý của trung tâm thương mại 'Lâm Lý'..."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phương Du vẫn còn chút ngỡ ngàng.

Ý của vị quản lý này là cô sẽ có một buổi phỏng vấn vào tối nay, và cơ hội này xuất phát từ nụ cười của cô khi quay quảng cáo vào ngày 20 tháng 5.

Phương Du cảm thấy không chắc chắn, thậm chí cô nghĩ rằng vị quản lý này có thể là kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên, sau khi thêm quản lý vào WeChat, cô đã dẹp bỏ nghi ngờ này. Trang cá nhân của vị quản lý toàn là nội dung liên quan đến "Trung tâm Thương mại Lâm Lý", bao gồm cả các bức ảnh.

Quản lý nhắn: 【Cô Phương đã cân nhắc chưa?】

Quản lý nhắn tiếp: 【Nếu đã cân nhắc, xin hãy đến văn phòng của 'Trung tâm Thương mại Lâm Lý' sau khi tan làm, phòng số...】

Phương Du mím chặt môi, tâm trạng hơi rối bời.

Nhưng cuối cùng, cô đã đồng ý.

May mắn thay, trang phục đi làm của cô thường không quá xuề xòa, tương đối chính thức.

Buổi tối 8h sau khi xong việc, cô gọi một chiếc taxi và đến "Trung tâm Thương mại Lâm Lý". Dù không chắc chắn nội dung buổi phỏng vấn và lý do tại sao cô được mời tham gia, nhưng nếu điều kiện do bên đó đưa ra tốt hơn so với văn phòng hiện tại, cô sẽ thử xem.

Nửa giờ sau, Phương Du đã đến dưới tòa nhà văn phòng hạng A của "Trung tâm Thương mại Lâm Lý".

Quản lý mặc vest đứng chờ dưới lầu, thấy cô đến, anh ta mỉm cười: "Cô Phương, xin chào, xin mời theo tôi."

"Cảm ơn."

Tòa nhà văn phòng ở đây được xây dựng rất sang trọng, khắp nơi đều có camera, Phương Du cảm thấy yên tâm hơn, đứng thẳng lưng hơn một chút.

Vài phút sau, cô được quản lý dẫn đến một văn phòng.

Và người ngồi ở vị trí chính trong văn phòng chính là Thẩm Ánh Chi.

Phương Du lập tức nhận ra cô, vì cô đã xem rất nhiều bức ảnh về Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư.

"Chào cô, tôi là Thẩm Ánh Chi." Thẩm Ánh Chi mời cô ngồi xuống ghế đối diện.

Quản lý khéo léo rót cho Phương Du một ly nước rồi rời khỏi phòng. Phương Du bình tĩnh ngồi xuống, đơn giản nói: "Tôi là Phương Du."

"Lý lịch của cô tôi đã điều tra kỹ rồi." Thẩm Ánh Chi chống hai khuỷu tay lên bàn, như thể đang thuộc bài: "Phương Du, học tại khoa Kế toán, Đại học Liễu Thành, sống tại khu 35, Tinh Hồ, gia cảnh khó khăn, mẹ làm việc ở một công ty dịch vụ gia đình, cô đã nhận học bổng quốc gia và từng giành giải trong các cuộc thi lớn..."

Phương Du lắng nghe, hai tay dưới bàn siết chặt thành nắm đấm, môi cũng mím chặt, cô không biết Thẩm Ánh Chi nói những điều này để làm gì.

Thẩm Ánh Chi thư giãn hơn một chút, nhìn Phương Du rồi tiếp tục: "Cô Phương, với nghị lực và sự kiên trì của cô, việc làm được một việc gì đó không phải là khó khăn, dù thế giới có nhiều người như vậy, nhưng ai bảo cô đã cười trước ống kính? Tôi muốn cho cô một cơ hội."

"Tôi không hiểu lắm, Thẩm tiểu thư."

"Ý tôi là," Thẩm Ánh Chi cười rạng rỡ, "Tôi có thể giúp cô vươn ra biển lớn, nhưng cô cũng phải giúp tôi vượt qua sóng gió." "Thực ra, tôi thiếu nhân tài, và còn thiếu những người hoàn toàn tin tưởng tôi, và tôi cũng tin tưởng họ."

Nói đến đây, Thẩm Ánh Chi đẩy hợp đồng về phía Phương Du.

Phương Du cầm hợp đồng và xem xét.

Trên hợp đồng yêu cầu cô sau khi tốt nghiệp phải từ bỏ công việc hiện tại và làm việc tại trụ sở chính ở Kinh thành. Những cuộc phỏng vấn không phải lo lắng, vì Thẩm Ánh Chi sẽ sắp xếp cho cô.

Mức lương và đãi ngộ ở Kinh thành là mức bình thường, nhưng cao hơn nhiều so với ở Liễu Thành, lại còn sẽ bao gồm cả chỗ ở.

Thành thật mà nói, đây là công việc tốt hơn nhiều so với bất kỳ công việc nào Phương Du có thể tìm thấy ở hiện tại.

Tuy nhiên, cũng có yêu cầu, đó là cô phải phát triển trong vòng một năm và trở thành một trợ lý xuất sắc.

Nếu cuối cùng không đạt yêu cầu, cô sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp thôi việc.

Phương Du xem xét kỹ hợp đồng, đôi môi cô mấp máy: "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi..."

"Đừng vội từ chối." Thẩm Ánh Chi nói, "Nếu sau khi nhận bằng tốt nghiệp mà cô vẫn nghĩ vậy, thì hãy từ chối tôi sau."

"...... Được rồi."

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Phương Du lại gọi một chiếc taxi, đích đến là khu 35 Tinh Hồ.

Trong xe có mùi thuốc lá, cô hạ cửa sổ ở ghế sau, ánh mắt không dừng lại trên phong cảnh bên ngoài.

Cô không khỏi suy nghĩ về việc liệu lời mời này có liên quan đến Đàm Vân Thư không, nếu có, thì mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư trước đây là không công bằng.

Nếu không thì...

Phương Du nghe tiếng gió, chìm vào im lặng.

Liễu Thành có những điều cô không thể bỏ lại, dù là mẹ hay Đàm Vân Thư, hay bốn người lớn tuổi ở quê, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải xa họ đến vậy.

May mắn là cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ.

Không biết Đàm Vân Thư đang làm gì, vừa nghĩ đến cô ấy thì tâm trạng căng thẳng của Phương Du nhẹ nhõm hơn một chút.

***

Đàm Vân Thư đang lựa chọn thiệp mời đính hôn đã được chuẩn bị sẵn từ nhà họ Lư.

Chiếc thiệp mà cô cầm trên tay có chữ "Thiệp mời đính hôn" được in nổi bằng vàng. Khi mở ra, cô có thể thấy tên của cô và Lư Quý Châu, cùng với lời chúc, ngày đính hôn sau ba tháng và địa chỉ tiệc cưới. Ngoài ra, còn có một bức tranh được vẽ tay, mô tả cảnh cô bị mất thăng bằng trên du thuyền và được Lư Quý Châu đỡ. Bên cạnh bức tranh là câu chữ "Vừa nhìn đã định".

Có nhiều kiểu thiệp mời khác nhau, đều rất trang trọng, nhưng bất kể kiểu nào, Đàm Vân Thư đều cảm thấy chúng rất chói mắt.

Thôi Uyển hài lòng nhất là tấm thiệp cô đang cần trong tay: "Một lát nữa con gửi tin nhắn cho Lư gia, làm theo kiểu này nhé, con thấy thế nào? Con gái."

"Vâng."

Đàm Vân Thư gật đầu: "Cái này đẹp hơn một chút, những cái khác thì có vẻ hơi đơn giản."

Thôi Uyển lại nhìn cô vài lần, hỏi một cách thờ ơ: "Con và Phương Du tiểu thư, con gái của Phương Cần, là bạn khá tốt đúng không?"

Đàm Vân Thư không trả lời, cũng không nhìn về phía mẹ.

Dù vẻ ngoài của cô có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã dậy sóng.

Cô nghĩ mình đã giấu rất tốt rồi.

"Còn ở lại qua đêm tại nhà cô ấy, và còn đón cô ấy đi làm về nữa."

Thôi Uyển nhìn con gái, giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể chống cự: "Dù gì các con cũng là bạn bè, đến ngày con tốt nghiệp, hãy gửi cho cô Phương Du một chiếc thiệp mời nhé."

"Ta sẽ nhờ chú Xương trông chừng việc con gửi thiệp cho cô ấy."

Faye: Đọc mà phẫn nộ. Nhưng tình cảnh DVT là có thể hiểu được, ở ngoài thực ra cũng vậy thôi, ở trong 1 gia đình như vậy thì không có quyền quyết định cho tương lai là rất bình thường. Chẳng trách tác giả tóm tắt đây là câu chuyện về những người học cách "nắm vận mệnh trong tay". DVT muốn có được tình yêu thì phải nắm được vận mệnh trong tay mình, không ai có thể điều khiển được cuộc sống của mình ngoài mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro