Chương 10 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ)

Thời gian thấm thoát trôi qua, nửa tháng sau Ngụy Vân Thư và Tạ Chí Siêu cầm ngọc bài lên Vương gia bảo thuyền.

Vô số thuyền lớn xếp hàng dài trên sông rộng, nhưng chiếc thuyền này có điểm khác biệt. Trên thuyền ngoài mười tám tấm bàn long trận kỳ còn có ít nhất ba tầng cấm chế, nó không phải bảo khí nhập thủy bình thường mà là thượng đẳng linh khí. Sau khi toàn bộ cấm chế mở ra có thể chịu đựng toàn bộ đòn tấn công của Nguyên Anh tu sĩ.

Dù sao đi cũng là thủy thành, cách xa tiên vực, các đại tông phái đối với họ kiểm soát cũng kém đi. Trong nước có rất nhiều mãng xà, một loại thủy quái loài rồng tu hành, đụng phải một số kiêu ngạo không chịu phục tùng nếu như không có chút bản lĩnh sẽ ăn nhiều khổ cực. Mà quản sự tiên vực bên này, trưởng lão, chỉ cần không phải tôn tử nhà mình khó chịu, bọn họ đều nhắm một mắt mở một mắt, suy cho cùng con đường tu hành gập ghềnh, sinh tử đều là chuyện nhà, nếu không thể vượt qua là mệnh ngươi có một kiếp.

Con tàu xuất phát lúc ban sớm. Ngụy Vân Thư đứng ở mũi tàu, đưa tầm mắt ra xa, bầu trời trắng xóa, nghe từng đợt từng đợt sóng vỗ mênh mông, cuốn theo tâm trí của nàng.

"Xem ra Vân Sa vẫn là rất hấp dẫn, nhiều tu sĩ như vậy đi Nam Châu." Tạ Chí Siêu cầm bầu rượu trong tay, lười biếng dựa vào lan can.

Ngụy Vân Thư nhướng mày, thản nhiên cười nói: "Có lẽ chỉ là đi diệt tà yêu mà thôi." Ma khiếp giáng xuống, các đại giáo phái chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, qua một đoạn thời gian nếu như không thể liên kết thành một sợi thừng thì sẽ thành trò cười lớn.

Tạ Chí Siêu nghe xong liền bật cười.

Khi hai người đang nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lo lắng: "Việc đó có thật không?"

Ngụy Vân Thư đi theo nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy hai đạo sĩ râu ria xồm xoàm áo bào xanh đang nói chuyện, đang nhìn tình huống này với vẻ vô cùng xấu hổ.

"Quan tâm nó có thật hay không, đều không có liên quan gì đến chúng ta. Lần đi Nam Châu này, một mặt là trau dồi tu vi bản thân, một mặt là có thể lọt vào mắt xanh của vị cung chủ đó, tốt nhất có thể trở thành khách khanh. Ta đến Vân Sa đều vô lực đạt được, càng đừng nói đến thanh kiếm đó."

"Nhưng đó là [Thái Nhất] a!" Đạo sĩ lên tiếng trước đột nhiên cao giọng nói, nhận thấy tâm trạng mình có chút kích động, hắn ta vội vàng hạ giọng, [Thái Nhất] là bội kiếm của Vân Trung Quân, là chân khí đã sinh ra chân linh. Sau khi Vân Trung Quân chết, chân linh trong kiếm cũng bị tổn hại, điều đó có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể nắm lấy cơ hội trở thành chủ nhân của chân linh. 

"Sư đệ, câm miệng!" Vị tu sĩ còn lại âm thanh đột nhiên trở nên gay gắt, "Đừng nói chúng ta chỉ là Kim Đan, cho dù là Nguyên Anh, cũng không tranh được thanh kiếm đó. Trước tiên đừng nói đây là một thanh chân khí, chỉ cần có liên quan với Vân Trung Quân, ngươi cho rằng vị đó sẽ không hành  động sao? Phải biết rằng, Vân Trung Thành đến mặc tích của Vân Trung Quân đều muốn thu hồi, đừng nói đến thanh Thái Nhất kiếm."

. . . . .

Hai tu sĩ đó vẫn đang tranh cãi.

Sắc mặt Ngụy Vân Thư bình tĩnh như nước.

Tạ Chí Siêu đang suy tư, trong mắt lóe lên một tia linh quang, nàng thấp giọng: "Kiếm của Vân Trung Quân?" Vân Trung Quân tuy không phải Bất Châu đệ tử, nhưng cũng là tu kiếm đạo, công pháp của nàng lấy [Thái Thượng Tam Quang Ngọc Chương] làm cơ sở, kiếm khí lưu chuyển như quần tinh hội tụ. Năm đó Bất Châu có một vị sư huynh cùng tuổi cùng cảnh giới với Vân Trung Quân, trong một cuộc tỉ thí nào đó của tiên môn đã khiêu chiến Vân Trung Quân, kết quả bị một kiếm của Vân Trung Quân phá kiếm tâm, sao này ngây nhô dại dột, chỉ tu hành đến Nguyên Anh sau đó trì trệ không tiến bộ, chỉ có nhận công việc quản sự, ngây ngốc đến cuối đời. Thái Nhất kiếm đã là kiếm của Vân Trung Quân, trong đó nhất định phải có kiếm ý.

Ngụy Vân Thư liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của Tạ Chí Siêu, nàng không cần suy nghĩ nói: "Là tin tức giả." Vào sau khi nàng "thân viên", chân linh Thái Nhất kiếm quả thực tổn hại không nhỏ, hiện tại đang ở trong thất khiếu nàng tu dưỡng, làm sao có khả năng ở phần mộ Lạc Dương bên đó? CŨng không biết ai đã truyền tin tức này ra, mục dích của đối phương lại là vì cái gì? Ngụy Vân Thư cau mày, tạm thời đè nén nghi hoặc.

Cách đó không xa, hai vị đạo sư áo xanh còn đang tranh cãi, bỗng nhiên, một đóa hoa vàng nhạt được đẩy ra, tấn công nhanh như chớp về phía hai vị đạo sĩ. Phản ứng của tu sĩ áo xanh cũng không hề chậm, bấm một pháp quyết, bỗng nhiên một huyền quang xuất hiện, chặn đứng ánh sáng màu vàng. "Ai?" Một tiếng hét lớn vang lên như sấm rền mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro