Chương 10 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tên đạo sĩ nào dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, trên kim hoa quang mang triển khai, một khí phân thành mười sáu đạo kim ảnh rực rỡ, sát khí lộ rõ. Chỉ là phù phù hai tiếng, bèn đã xuyên qua huyền quang hộ thể của hai vị đạo sĩ áo xanh. muốn lấy đi sinh mạng hai người.

Ngụy Vân Thư đứng một bên có thể nhìn thấy rõ ràng, "kim hoa" rõ ràng là một kiện linh khí để tấn công tên gọi "Hoa Thần Thiếp", nếu không nhớ sai mà nói thì là đến từ bảo các Vân Trung Thành. Hai người đó đích xác đã nhắc đến Vân Trung Thành nhưng tội không đáng chết. Vân Trung Thành đệ tử từ bao giờ biến thành bộ dạng ngạo mạn ngang ngược như vậy? Nàng không thể ngồi yên nhìn hai người này bị Vân Trung Thành đệ tử giết chết, phất trần quét về phía trước, tức thì một đạo nhu quang miên miên không dứt chặn trước "kim hoa", đem linh khí bên trên từng ít một tiêu tán.

"Là ngươi?" Đệ tử Vân Trung Thành đánh lén bước ra, nhìn thấy Ngụy Vân Thư hắn thu hồi pháp khí cười lạnh.

Hai đạo sĩ áo xanh nhìn thấy đối phương đến từ Vân Trung Thành, sắc mặt của họ đột nhiên tái nhợt, những lời phàn nàn nguyền rủa đều không nói ra được. Môi run run, cuối cùng hướng Ngụy Vân Thư bái một cái đại biểu thành ý, sau đó hấp tấp rời đi, muốn trở về gác lửng khởi động trận pháp.

"Ta là ai? Nguyên lai là Vân Môn đồng đạo, quả thực là độc đoán vô song a, không hổ là đệ nhất sơn môn." Đôi mắt Tạ Chí Siêu lờ đờ, giơ nhón tay cái lên, mỉa mai trên mặt không hề che giấu.

Đạo sĩ đó cũng không cảm thấy mình có sai, cười khẩy: "Các ngươi có thân phận gì? Dám nghị luận Vân Trung Thành ta, đáng chết!" Hắn nhìn thẳng Tạ Chí Siêu "Các hạ là Bất Châu đệ tử, hà cớ gì phải chìm đắm trong trụy lạc?"

Tạ Chí Siêu nghe xong lắc đầu, nàng không thèm để ý đến tên đệ tử đó, mà quay sang Ngụy Vân Thư thở dài nói: "Vân Trung Quân mới mất có ba năm, Vân Môn đã phóng túng đến mức này, loại người gì đều có thể đưa đến cửa, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không còn nghe thấy cái tên "Vân Trung" nữa."

Đạo sĩ thấy Tạ Chí Siêu hạ nhục mình, tức thời tức giận: "Im miệng!" thúc giục "Hoa Thần Thiếp", lúc sau xuất hiện các loài hoa khác nhau,  trong không trung phân hóa ra vô số quang ảnh, muôn hồng nghìn tía, thật đẹp. Tuy nhiên ẩn giấu bên trong ánh sáng đó, ẩn giấu sát khí giết người. Tạ Chí Siêu cũng không có sợ hắn, nàng là Bất Châu đệ tử tu luyện đao khí kiếm khí nhưng sẽ không kìm nén cảm xúc bản thân. Lập tức rút đao khỏi vỏ, không quan tâm hắn có phải tiên môn đồng môn hay không, đều muốn chém một đao.

Nhưng chưa đợi đến khi Tạ Chí Siêu ra tay, trong khoang thuyền bay ra một đạo linh quang. Khi chúng nhân nhìn thấy đã điểm trên người Vân Trung đệ tử. Phảng phất như vô số đạo lưỡi âm thanh chém xuống, tên đệ tử hung tàn ngang ngược đó lập tức hóa thành huyết mạt.

Đôi mắt Tạ Chi Siêu giật giật, nàng nắm chặt cán đao. Nàng mới không tàn nhẫn đến thế.

"Kẻ ngang ngược tàn ác, đáng giết!" Một tiếng cười nhẹ vang lên, tiếp sau đó, một nữa đạo sĩ tóc bạc hồng y ung dung bước ra, y phục tung bay, khí độ ngời ngời. Nàng không nhìn người khác, ánh mắt ngay từ đầu đã rơi trên người Ngụy Vân Thư, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

"Đây là?" Tạ Chí Siêu trợn to hai mắt, trong đầu hiện lên một suy đoán.

Ngụy Vân Thư gật đầu nói "Ừm", cúi đầu chào nói: "Gặp qua Lạc chân nhân."

Tạ Chí Siêu:"......" Cứ cho là một bức tượng hóa thân của Động Thiên Chân Nhân cũng không cần phải chen chúc cũng bọn họ trên cùng một con truyền phải không? Nàng ấy muốn đi nơi nào chăng? Mà ánh mắt chằm chằm của nàng ấy, nhẽ nào là nhìn thấu được cái gì? Lòng đang nghĩ, Tạ Chí Siêu lại đánh mắt về phía Ngụy Vân Thư. Vẫn là khuôn mặt phổ thông không bất thường ấy, nhẽ nào đã nhìn thấu được ngụy trang của nàng ấy?

"Bá đạo hữu, là nhắm ngươi mà tới phải không?" Tạ Chí Siêu âm thầm nói.

Ngụy Vân Thư có chút thất thần, làm sao có thể nghĩ tới Lạc Lăng Phong sẽ ở đây?

Lạc Linh Phong vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Ngụy Vân Thư, chậm rãi nói: "Đệ tử tông môn hành động liều lĩnh làm hai vị đạo hữu chê cười rồi."!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro