Chương 9 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Đan bây giờ mới thở phào một hơn, nghĩ tới danh phận "chân truyền đề tử", ánh mắt đột nhiên biến khẩn trương. Việc nàng mưu đồ ở gần ngay trước mắt, đối với những hy sinh đó là cần thiết. Nàng thậm chí còn cảm thấy đối phương chết thật tốt, đỡ phải lưu lại người sống theo dấu vết đến trên người nàng. Đoạn thời gian này nàng luôn cùng với Vân Môn đệ tử hành động, cũng hiểu rõ hơn bản lĩnh truy tung của đối phương.

Lạc Linh Phong nói: "Ngươi trước tiên lấy [Nhất khí chính nguyên kinh] đi tu hành, nhanh chóng sớm ngày tu hành ra sợi linh khí đầu tiên. Còn về phần ngoại vật để tu luyện ngươi không cần quan tâm, có bổn tọa ở đây sẽ không thiếu ngươi cái gì. Qua một thời gian bèn cùng bản tọa tới phần mộ Lạc Dương."

"Phần mộ Lạc Dương?" Mí mắt Vân Đan giật giật, bên đó tà khí nồng đậm, vị này đang yên ổn tại sao lại nghĩ đến việc đến đó? Vì sao không trở về Vân Trung Thành?

"Lạc Thủy Cung phát đi Lạc Thủy Chân Thiếp, bản tọa dù sao cũng xuất thân từ Lạc Thủy Cung làm sao có thể bàng quan?" Lạc Linh Phong cười, cái cười này như trăm hoa đua nở, thiên địa bỗng nhiên thất sắc.

Vân Đan có thể nghe ra sự vui mừng trong tiếng cười của Lạc Linh Phong nhưng nàng luôn cảm thấy trong đó có điều dị thường, nhưng đối phương không có dự định tiếp tục nàng cũng khó hỏi lại. Phù Lê Tiên Vực tứ đại thế lực kì thực quan hệ bình thường, Lạc Thủy Thần Cung với Vô Thần Hải thân thiết hơn, hai đại gia tộc nhiều lần liên hôn. Chỉ là từ lần trước thiếu chủ Vô Thần Hải từ hôn với Lạc Thủy Thần Cung thì rất ít khi nhìn thấy hai nhà có liên lạc nữa.

Thế nhân đều nói Lạc Thủy Công Chúa leo lên cành cây Vân Trung Thành, nhưng thực tế lúc Lạc Thủy Thần Cung tứ đại thế lực chiến đấu quyết liệt Vân Trung Thành không có nửa điểm động tác. Có người nói Lạc Thủy Thần Nữ không có được Vân Trung Quân yêu thích, tuy nhiên càng nhiều người nói tuy rằng Lạc Linh Phong là người của Lạc Thủy Thần Cung nhưng mối quan hệ của nàng với gia tộc không có tốt. Suy cho cùng sự háo sắc và bạo ngược của Lạc Hoành Quân thế nhân đều biết. Trong thời gian chính thê bị thương nặng cùng với em vợ vụng trộm tức chết chính thê, chuyện này sớm đã trở thành trò cười. mà Lạc Thủy Thần Nữ vừa khéo là đích nữ của Lạc Hoành Quân và chính thê.

Ngụy Vân Thư về đến sương phòng, đè nén tâm trạng trùng trùng đối với Lạc Linh Phong, đốt một thanh linh khói  ngồi xếp bằng trên đệm tu luyện. Nếu đã quyết định vứt bỏ tất cả, thì Lạc Linh Phong cùng với mọi thứ ở Vân Trung Thành đều không liên quan đến nàng.

 Qua một đêm.

Ngụy Vân Thư gặp Tạ Chí Siêu, nói chuyện vài câu, quyết định rời khỏi doanh địa Vân Môn. Lúc đầu vẫn lo lắng Lạc Linh Phong sẽ cố ý ngăn cản nhưng cho đến khi họ ra đến bên ngoài vẫn chưa hề nhìn thấy thân ảnh Lạc Linh Phong, nàng ấy đối với chuyện này dường như không quan tâm. Hoặc là đêm qua có lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi, Ngụy Vân Thư nghĩ tới đây trong lòng chợt nổi lên cảm giác buồn bã không thể giải thích.

"Nếu muốn đi Lạc Thủy Thần Cung, vẫn là đường thủy nhanh hơn. Bá đạo hữu, con lừa ngốc cả ngươi e là không được." Tạ Chí Siêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Vân Thư đang cưỡi lừa nói đùa. Phần lớn Lạc Thủy Thần Cung đệ tử đều tu luyện thủy pháp, vì vậy nơi tông môn tọa lạc phần lớn đều có sông hồ bao quanh, được mệnh danh là Thủy Quốc. Dưới trướng của bọn họ có không ít thủy quái, chính vì điều. này mà họ mới có thể cùng Vô Thần Hải qua lại thân thiết một chút. Nếu bọn muốn đi phần mộ Lạc Dương, như thế nào cũng đều phải đến bái phỏng chủ nhà trước, hướng Lạc Thủy đi một chuyến.

Ngụy Vân Thư cười nói: "Không sao, vậy thì cho nó lên thuyền rồng đi."

Tạ Chí Siêu đổi chủ đề nói: "Bá đạo hữu, ngươi nói tu sĩ Táng Thiên Quan xuất hiện có quan hệ gì đó với tà tu xuất hiện ở phần mộ Lạc Dương?"Giữa Ma Đạo, luôn nằm trong trạng thái một mất một còn. Ba nghìn năm trước, kì thực ở hành lang tội lỗi xảy ra một lần bạo động, lúc đó "tà ma nguyên sơ" hồi sinh, tiên môn đã tốn nhiều sức lực mới trấn áp được, vì thế mà tổn hại ba vị động thiên kỳ. Những "tà ma nguyên sơ" đã tồn tại từ đầu, tu vi của chúng tương đương với Động Thiên tu sĩ, vô pháp tiêu diệt, chỉ có thể chấn áp. Về phần những tà tu trong tiên vực thực ra đều bị tà niệm của "tà ma nguyên sơ" lây nhiễm, bọn họ càng giống như tôi tớ của "tà ma nguyên sơ".

Ngụy Vân Thư cảm khái thở dài: "Ma kiếp khởi, là thiên đạo chi thường a."

Nếu chỉ là đoạn đường ngắn, tu sĩ có thể dùng độn thuật đến đó, nhưng với con đường dai xuyên qua nguyên cả một lục địa tốt nhất vẫn nên dùng pháp khí. Tạ CHí Siêu quen thuộc tìm thấy trong tiên thành một cửa hàng có bán thuyền, chuẩn bị thu mua một chiếc bảo thuyền. Ai ngờ rằng vừa mở lời đói phương liền xua tay từ chối, liên thanh nói: "Hết rồi hết rồi." Hai người hỏi kỹ càng một lượt mới biết, gần đây có không ít tu sĩ đến hỏi mua bảo thuyền nhưng càng nhiều hơn do quản sự của thành trì khác chuyển điều đi rồi.

Quản sự cảnh giác nhìn hai người Ngụy Vân Thư: "Đánh bạo hỏi một câu, tiên khách có phải hay không chuẩn bị đến Nam Châu?"

Ngụy Vân Thư gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy."

Quản sự đáp: "Nếu hai vị không vội có thể chờ nửa tháng sau. Bến thuyền Vương gia có một chiếc bảo thuyền sắp tới sẽ chở khách đến Nam Châu." Nói đến cũng là vì Táng Thiên Quan nằm ở nơi hẻo lánh, có ít chuyến đi xuyên châu địa. Xa xỉ có thể trực tiếp mua thuyền, mà những tu sĩ khốn quẫn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là rời khỏi Táng Thiên Quan, đi đến nơi khác xem vận may.

Ngụy Vân Thư đột nhiên nghĩ tới chuyện ở "phần mộ Lạc Dương", nàng cùng Tạ Chí Siêu đối mắt, đạt thành nhất trí. Đưa một hũ linh châu cho quản sự, nàng nhướng mày cười nói: "Vậy thì làm phiền rồi."

Người quản gia lập tức mỉm cười và liên tiếp bảo chứng: "Giao cho ta là được."!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro