Chương 9 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Linh Phong không có trả lời. Nàng nhìn chằm chằm Ngụy Vân Thư, cứ cảm thấy đôi mắt đó nằm trên gương mặt bình phàm kia có chút không thích hợp.

Ngụy Vân Thư dần dần bình tĩnh lại, điềm tĩnh để mặc Lạc Linh Phong nhìn mình. Lạc LInh Phong mà nàng biết năm đó mới không có ngang ngược không có phép tắc như vậy, quả nhiên là "thấy cây không thấy rừng" làm cho nàng không thể nhìn rõ con đường phía trước.

"Đúng là rất may mắn." Lạc LInh Phong lạnh lùng nói, nàng tin tưởng vào trực giác của mình, mặc gì nhìn không ra trên người này có gì bất thường nhưng lại có thể gợi lên cảm xúc của nàng, hoặc có thể trong tương lai sẽ một lần nữa gặp lại. Nàng không nguyện ý bỏ qua bất kỳ điều gì, nếu như là Bất Châu Chi Đỉnh đệ tử quả thực không dễ làm, nhưng nếu là một tán tu bình thường thì dễ nói rồi. Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ta cảm thấy ngươi căn cốt phi phàm, có ý thu nhận ngươi gia nhập tông môn, ngươi cảm thấy như thế nào?" (Au: hỏi làm j tỷ ơi, trực tiếp đánh ngất đem đi)

Phù Lê Tiên Vực không có tu sĩ Đạo Quả cảnh, tu luyện đến Động Thiên cảnh sẽ là sự đỉnh cao của tồn tại, chỉ một cái phất tay có thể rung chuyển sơn hải. Nếu có thể được một vị Động Thiên Chân Nhân bảo hộ, ngay cả khi hành tẩu bên ngoài có xung đột thì người đó sẽ phải suy nghĩ kỹ, dù sao cũng khao ai muốn mất đi mạng sống của cả nhà. Những chuyện tốt như vậy sẽ không có ai từ chối. Lạc Linh Phong cũng cho như vậy, nói xong nàng mỉm cười một mình đợi Ngụy Vân Thư trả lời.

Ngụy Vân Thư cau mày, nàng thực sự không rõ ràng suy nghĩ của Lạc Linh Phong. Lẽ nào gặp được người mà nàng có hứng thú đều muốn thu nhận xuống dưới trướng? Còn với lý do "căn cốt" nàng vốn không có tin. Suy cho cùng nàng bây giờ chỉ là một đạo nguyên hồn, có nhiều pháp khí bảo hộ, đến Động Thiên Chân Nhân cũng không thể nhìn thấu. Thần sắc nàng lạnh đi vài phần, phất trần trong tay nàng đung đưa trong gió, dáng vẻ chất phác, tinh khiết không còn nữa, ngược lại nhiều. thêm mấy phần nhuệ khí. Nàng ngước mắt nhìn Lạc Linh Phong nhỏ giọng nói: "Bần đạo tự có sư phụ, sao có thể nhập môn phái khác?"

Lạc Linh Phong ngạc nhiên nhìn Ngụy Vân Thư, từ khi nàng nắm quyền Vân Trung Thành đến nay không có một ai dám từ chối, làm trái ý nàng. Mắt nàng lóe lên một tia hàn ý nhẹ giọng nói: "Tiểu tông môn làm sao có thể bảo hộ ngươi trên con đường tu đạo?"

Nàng nói quả thực không sao, tu đạo sĩ muốn thành phải có bản thân, pháp khí, tài lực, bằng hữu, đất đai, thiếu một cái đều không được. Lấy nhập đạo bước đầu tiên "thoát thai hoán cốt" mà nói, nếu chỉ dựa vào tự bản thân đi tìm tòi, nói không chừng phải đi qua rất nhiều đường vòng nhưng nếu như có Động Thiên Phúc Địa lại được sư trưởng bảo hộ, truyền dạy chân pháp vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều. Nếu muốn rũ bỏ nhục thể phàm thai thì phải thiêu đốt "khiếu huyệt" ,  "khiếu huyệt" sẽ thai nghén ra chân hỏa, về sau có thể dùng chân hỏa tôi luyện vân sa hấp thu linh khí, đem nó chuyển đổi thành linh lực bản thân có thể sử dụng. Có thể thiêu đốt nhiều nhất ba mươi sáu "khiếu huyệt" nhưng từ xưa đến nay người có thể đạt đến con số này cực hiếm. Nếu như có thể qua ba mươi là có thể nhìn lén được đại đạo, nhưng nếu như không có sư trưởng và môn pháp thượng thừa thì tán tu là không có khả năng. Đã bước đi bước thứ nhất thì sau này khó có thể bù đắp được.

"Đó là chuyện của bản thân ta" Ngụy Vân Thư lạnh lùng đáp lại, trước mặt Động Thiên Chân Nhân mà có thái độ như vậy cũng được coi là cứng rắn. Ngụy Vân Thư không có ý tưởng sẽ tiếp tục cùng Lạc Linh Phong trao đổi, đánh một cái gật đầu: "Nếu như Chân Nhân không còn việc gì thì bần đạo xin phép cáo lui trước."

Lạc Lăng Phong đột nhiên nói: "Chậm đã!" Nàng ánh mắt thêm mấy phần nghiêm túc nhìn về phía Vệ Vân Thư. Vốn áp lực của Động Thiên cảnh có thể áp được Kim Đan cảnh, nhưng nàng vẫn không thể làm ra chuyện khiến đồng đạo chê cười. Thấy Ngụy Vân Thư dừng lại nàng lại nói: "Đạo hữu xưng hô như thế nào?" với thân phận của nàng, chỉ cần một câu hỏi sẽ có đệ tử đưa cho nàng tất cả thông tin, nhưng lúc này nàng lại nhìn chằm chằm Ngụy Vân Thư chờ câu trả lời.

"Bá Phong Lưu" Ngụy Vân Thư đáp xong cũng không quản thần sắc của Lạc Linh Phong, phất tay áo xoay người rời đi. 

Lạc Linh Phong nhìn bóng lưng Ngụy Vân Thư rời đi, trong lòng lặp đi lặp lại ba chữ "Bá Phong Lưu" . Nhìn vào lần tiếp xúc ngắn ngủi này, căn bản không nhìn ra trên người đối phương có điểm gì là lãng mạn phong lưu, hoặc là khi đối mặt với người lạ mới cẩn trọng như vậy? Bất quá gan cũng rất lớn, Kim Đan tu sĩ nhỏ bé, lại dám làm trái ý của Động Thiên cảnh.

"Sư tôn." Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Linh Phong.

Lạc Lăng Phong quay người lại nhìn thấy Vân Đan, khẽ gật đầu với nàng.

Thì ra sau khi bị đuổi đi, Vân Đan cũng không có đi xa. Đợi khi nhìn thấy Ngụy Vân Thư rời đi, nàng lập tức quay trở về. Sau khi hành lễ, nàng bay ra một thần sắc nghiêm túc hỏi: "Trên người tán tu đó có cái dì dị thường ư? Nhẽ nào có liên quan đến tà tu?"

Lạc Linh Phong liếc nhìn Vân Đan, cười mà như không cười, không nhanh không chậm nói: "Ngươi vì cớ gì lại nghĩ như vậy?" Nếu như Ngụy Vân Thư còn ở đây, nàng tuyệt không vì suy nghĩ chủ quan của mình mà loạn đoán lai lịch người khác. Mặc dù có một số điểm tương tự Ngụy Vân Thư  nhưng thần, cốt không phải, suy cho cùng cũng chỉ là con búp bê đất sét hình người.

Vân Đan trong lòng phát lạnh, nàng lập tức nhận ra mình nói sai rồi, nàng không dám đối mặt với Lạc Linh Phong, căng thẳng tìm lý do: "Nếu như không có dị thường, như thế nào có thể kinh động sư tôn?"

"Bản tôn đơn giản là có hứng thú không được sao?" Lạc Linh Phong cười cười cố ý đáp. Không đợi Vân Đan kịp phản ứng, nàng lại chậm rãi nói: "Nhẽ nào trên người ngươi có dị thường?"

Vân Đan nghe xong lòng rơi xuống đáy vực. Trong lòng nàng có quỷ, bèn cảm thấy trong lời của Lạc Linh Phong có ý,  giây lát mất đi chừng mực. Nàng hận không thể lập tức quỳ xuống tự biện giải, nhưng tỉ mỉ  nghĩ đến tác phong của Vân Trung Quân khi đối nhân xử thế lại đem tâm trạng cấp bách đó đè xuống. Những lúc như thế này lấy bất động ứng vạn biến là sự lựa chọn tốt nhất.

"Ngươi không cần câu nệ như vậy." Lạc Linh Phong nhìn Vân Đan nhẹ nhàng nói: "Ngươi là ký danh đệ tử của ta, sau này nếu có thể đạt Trúc Cơ kỳ, càng sẽ thành chân truyền, ngươi cùng với người khác không giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro