Chương 8 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Linh Phong phát hiện ra Ngụy Vân Thư.

Nàng nên lập tức rời đi, nhưng những cảm xúc mà nàng tưởng đã buông bỏ hết lại quay trở lại, hãm lại bước chân nàng.

Nàng cau mày nhìn thân hình lắc lư bước đi dưới ánh trăng, thầm nghĩ Lạc Linh Phong đã thay đổi rất nhiều, hoặc là nói, khôi phục lại diện mạo ban đầu của nàng ấy. Tóc trắng qua vai, không trang sức ngọc trai ngọc bích, da tuyết môi đỏ, đôi mắt sáng như kiếm, khiến Lạc Linh Phong trông mê hoặc một cách kỳ lạ.

"Sư tôn, nàng là khách nhân cùng đến với Bất Châu đệ tử, phối hợp với con điều tra những kẻ tà tu." Vân Đan nhìn thấy Ngụy Vân Thư, vội vàng lớn tiếng giải thích.

Lạc Linh Phong phớt lờ Vân Đan,   nàng nhìn chằm chằm vào Ngụy Vân Thư, mắt cũng không chớp lấy một cái. Người trước mặt vẻ ngoài bình thường, tay cầm một cây phất trần, giống như nữ đạo sĩ tùy tiện có thể thấy trên núi, nếu như nhìn thấy một lần sẽ không nhìn thêm một cái. Nhưng là một đôi mắt sáng như sao,  Lạc Linh Phong nhất thời không rời mắt được. Giống như che giấu cảm xúc vô cùng phong phú,nhưng khi nhìn lại lại trở về tịch mịch, có tình mà lại vô tình. Trong lòng nàng xuất hiện một loại kích động mạnh mẽ, loại cảm giác này đám người Vân Đan vô pháp đem đến cho nàng, cứ như thể mọi thứ nàng mong đợi sắp vượt qua rào cản và hiện ra trước mặt nàng.

Lạc Linh Phong tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước nàng tiến tới, đều giải phòng một chút uy áp. Khóe môi nàng xuất hiện một nụ cười kỳ quái, như thể đang ngưỡng mộ điều gì đó.

Ngụy Vân Thư khẽ chau mày, lập tức thả lòng. Nàng né tránh ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả của Lạc Linh Phong nhìn sang hoa cỏ bên đường. Chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng , những cây cỏ đang nở rộ đó bị một cỗ cương khí như dòng nước lũ nghiền nát. Khói bụi tan đi, xung quanh trở nên trống trải, tầm nhìn trở nên thoáng đạt. 

"Nàng có ý gì?" Ngụy Vân Thư có chút khó hiểu. Nàng trước kia không thể hiểu rõ Lạc Linh Phong thì bây giờ cũng như vậy.

Vân Đan một mực theo sau Lạc Linh Phong. Nàng không hiểu tại sao Lạc Linh Phong đối với một nữ tu sĩ tầm thường lại có hứng thú. Nhưng bất cứ điều gì có quan hệ với Lạc Linh Phong nàng đều cảnh giác. Vì vậy nàng lại tiếp tục mỉm cười nói: "Sư tôn, vị bằng hữu này sợ là vô tình lạc vào nơi này, nàng không phải ___" 

Lại là một tiếng động lớn cắt đứt lời Vân Đan. 

Mí mắt Vân Đan giật giật, trên mặt hiện rõ sự bất an.

Lạc Linh Phong định thần quay đầu nhìn Vân Đan, dịu giọng nói: "Người về trước đi, nàng cũng xem như là khách nhân của Vân Môn, ta tự nhiên sẽ là không làm khó nàng."

Lời nói nhẹ nhàng triền miên như gió.

Quá khứ, Lạc Linh Phong cũng cùng bộ dạng này mà nói chuyện với nàng.

"Nàng tìm kiếm những người có dung mạo giống mình không phải là để "diệt cỏ tận gốc" hay sao? Đây là đang muốn làm gì?" Vấn đề lần lượt xuất hiện, Ngụy Vân Thư vẫy vẫy phất trần xóa đi những nghi ngờ trong tâm trí, bất động thanh sắc thở ra một hơi.

Vân Đan cắn môi dưới, ngó qua ngó lại có chút không cam lòng. Nhưng nàng biết bản thân cùng với Lạc Linh Phong vẫn chưa đến mức đó, lúc này vẫn chưa đến mức có thể trái lệnh Lạc Linh Phong mà không bị trách phạt. Nàng nở ra một nụ cười hướng Lạc Linh Phong bái lạy: "Sư tôn, đệ tử cáo lui."

Lạc Linh Phong lười biếng "ừm" một tiếng, đến mí mắt còn không buồn nhấc lên. Lực chú ý của nàng từ đầu đến cười đều dồn vào Ngụy Vân Thư, trong mắt dâng trào một cảm xúc đến bản thân nàng còn không rõ. Giống như là đã qua rất lâu, cũng như là chỉ một khoảnh khắc qua đi, Lạc Linh Phong cuối cùng cũng mở lời: "Ngươi là Bất Châu Chi Đỉnh chân truyền đệ tử?"

Ngụy Vân Thư lắc đầu nói: "Không phải"

Lạc Linh Phong cười nhẹ: "Ngươi một thân khí tức miên trường thâm hậu, và vạn phần tinh khiết, không giống xuất thân từ tiểu môn phái." Đạo thư thượng phẩm đều được cất giữ bởi các thế gia đại tông phái, truyền thừa của một số tiểu tông phái nhiều nhất chỉ đạt đến Nguyên Anh, căn bản không có khả năng sẽ hái được quả Đạo. Trừ khi là người đệ tử đó thức sự là thiên tài, nhưng nếu có người như vậy thì đại tông phái sớm đã ra tay cướp về rồi, làm sao có thể để nàng trên sơn dã tu hành.

Ngụy Vân Thư vốn không muốn nhiều lời đáp: " Chỉ là may mắn" Tâm trạng của nàng kém bình tĩnh hơn so với nàng nghĩ, nói là quên đi quá khứ, nhưng có nhiều nghi hoặc chưa thể giải quyết, gặp lại Lạc Linh Phong làm thế nào có thể thờ ơ được đây?

Nàng không nên nghe thấy tiếng đàn liến đến đây.

Chỉ là thói quen nghe đàn vài chục năm, tại sao ảnh hưởng đến nàng như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro