Chương 2 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vân Thư xuống lừa, đỡ thiếu nữ đang hoảng sợ trên mặt đất dậy, dùng giọng nói nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của thiếu nữ.

Cùng lúc đó, ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm của Bất Châu đệ từ nhắm thẳng vào nàng. Ánh mắt của nàng ấy mang đến ba phần nghi hoặc, dường như đang suy nghĩa một việc đại sự. Một lúc lâu, nàng ấy hướng Ngụy Vân Thư giơ tay hành một lễ hỏi: "Các hạ nhìn rất quen mắt, không biết là đệ tử nhà nào?" Âm thanh nàng ấy véo von trong vắt, quang minh lỗi lạc.

"Một tán nhân, không môn không phái" - Ngụy Vân Thư dừng lại một khắc - "Bá Phong Lưu".

"Thì ra là Bá đạo hữu" Bất Châu đệ tử cười, cũng không quá để ý lời nói của Ngụy Vân Thư. Mặc dù nàng nhìn không ra tu vi của đối phương nhưng khí tức của Ngụy Vân Thư cực kỳ thuần khiết, không thể nào là lũ chuột từ vùng đất tội lỗi. Nàng là lần đầu tiên rời khỏi Bất Châu Đỉnh, cũng không có qua nhiều tâm tư phòng bị, buông xuống cảnh giác, nàng hướng Ngụy Vân Thư báo lên gia môn: " Bất Châu Đỉnh chân truyền đệ tử, nhất ký xuân thu Tạ Chí Siêu". Quen biết xong, nàng lại hỏi " Bá đạo hữu cũng là vì  việc tà ma trong [Táng Thiên Quan] mà đến phải không?"

Ngụy Vân Thư lắc đầu, rũ mi, ôn nhu nói: "Ta chỉ là ngang qua." Nhìn thấy Tạ Chi Siêu trên lông mày lộ vẻ lo lắng hỏi: "Chuyện phát sinh ở nơi đây ngươi thế nào lại không có nghe qua?"

" Mới xuất hiện mấy ngày trước, ta cũng là đi ngang qua phát hiện." Tạ Chí Siêu gãi đầu thở dài: "[Táng Thiên Quan] dù sao cũng là địa giới của Vân Môn, mà tình hình ở Vân Trung thành  nghĩ tưởng đạo hữu cũng biết."

"Vân Trung thành như thế nào?" Một đường đi đến, Ngụy Vân Thư luôn cố ý né tránh đến những chuyện ở Vân Trung thành, cho nên ký ức của nàng đã dừng lại tại ba năm trước. Nàng biết ràng Vân Đan Tú sư huynh đối với nàng luôn không phục, muốn ngồi lên vị trí Vân Trung Quân, mặc dù sư tôn cũng nói hắn không gánh vác được trách nhiệm to lớn, nhưng có sự phụ tá của các vị trưởng lão, tình cảnh cũng không thể quá xấu?. Ngụy Vân Thư thầm nghĩ, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tạ Chi Siêu, nàng cười một cách áy náy :" Thứ lỗi, ta trước đây một mực trên núi tu luyện, cho nên không rõ ràng tình huống bên ngoài."

"Thì ra là vậy" Tạ Chí Siêu nghe xong bừng tỉnh, trong những người tu đạo, có không ít người ẩn cư trong núi rừng, không màng thế sự. Chỉ là trong mắt các đệ tử đại phái, đây đều là tiểu đạo. Không vào hồng trần sao giải hồng trần? Mà không giải hồng trần sao có thể giác ngộ? Vì vậy, khi đạt tu luyện đến trình độ nhất định, đệ tử các tông phái sẽ chọn xuống núi để rèn luyện và mài giũa đạo tâm. Chỉ là việc tu hành của người khác không đến phiên nàng đến dạy bảo. Nàng nhìn Ngụy Vân Thư cười giải thích: "Ba năm trước, Vân Trung thành xảy ra biến động lớn, sau khi Vân Trung Quân qua đời, Quân phu nhân bắt đầu điều tra sự tình, phát hiện nhiều trưởng lão cấu kết với tà ma âm thầm mưu hại Vân Trung Quân. Trải qua một trận giết chóc mới giải quyết được việc này, nhưng cho dù có trả thù được, Vân Trung Quân cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa..."

Nói đến cuối, trong giọng nói của Tạ Chí Siêu có chút buồn bã.

Ngụy Vân Thư mí mắt giật giật, thấp giọng nói: "Tà ma?"

"Đúng vậy." Tạ Chí Siêu cảm khái nói: " Tà ma ở vùng đất tội lỗi sở trường nhất là mê hoặc nhân tâm, chỉ là không thể nghĩ đến cả những trưởng lão của Vân Trung thành cũng bị mê hoặc rồi. Tuy ràng bây giờ Quân phu nhân là người chấp sự của Vân Trung thành, nhưng mà một cây khó chống a, Vân Trung Quân chi vị một mực bỏ trống, kẻ tham nó cũng không ít."

"Có thể nàng ấy vẫn ôm ý niệm rằng Vân Trung Quân vẫn ở trên thế gian này. Trong suốt ba năm qua, nàng ấy luôn tìm kiếm người có ngoại hình tương tự  Vân Trung Quân. Chân tình sâu tựa biển a."

Ngụy Vân Thư không đồng tình với lời nói của Tạ Chi Siêu, nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ấy sợ mình vẫn ở  trên thế gian, muốn diệt cỏ tận gốc? Nếu đã như vậy, việc né tránh đệ tử  Vân Trung thành lại càng quan trọng hơn. Nàng vẫn muốn tiếp tục dò hỏi tin tức về Vân Trung thành, nhưng đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh lanh lảnh.

"Bốp" một tiếng, hóa ra là Tạ Chí Siêu tự mình vỗ mạnh một phát vào đầu.

"Ta nhớ ra rồi!" Nàng dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn Vệ Vân Thư: "Cuối cùng ta cũng biết vì sao ngươi trông quen mắt như vậy, dáng vẻ của người cùng với bức chân dung của Vân Trung Quân được nhân gian lưu truyền có mấy phần trương đồng. Nếu như là để người của Vân Trung thành tìm được há có phải là có thể trở thành chân truyền đệ từ rồi sao? Đây chính là một bước lên mây a." Nói đến cuối cùng, Tạ Chi Siêu chớp chớp mắt, nhếch miệng cười. Không quan tâm là tu đạo hay phàm nhân, tâm tính hay tuệ căn, tất cả đều đưa về Vân Trung thành... Đến cùng thì động thái này vẫn có một chút hồ nháo rồi.

Trong tứ châu Phù Lê tiên vực, Lạc Thủy Thần cung sớm đã bị chia cắt, bây giờ ngay cả đứng đầu bốn cõi là Vân Trung thành cũng biến thành như vậy rồi, lẽ nào thực sự đã đến thời khắc "Ma trướng đạo tiêu" rồi hay sao?

Vệ Vân Thư cười hiển nhiên" Tiên lộ của về người khác, không phải của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro