Chương 3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Xin phép cho au để hình CP của au nha, không liên quan đến nội dùng truyện ạ)

Ánh trăng lặng lẽ xuyên áng mây và rơi xuống đất như nước.

Ngụy Vân Thư nhìn trăng sáng, trong lòng nghĩ về Vân Trung Thành cùng Lạc Linh Phong. Những người chúc mừng nàng trở thành nguyên anh trong lòng đều kinh thường một kẻ ăn xin là nàng, kinh bỉ sị hèn mọn của nàng,  cảm thấy nàng không xứng làm Vân Trung Quân. Vậy Lạc Linh Phong thì sao? Hay là cảm thấy mình mạnh mẽ cước đoạt, ép nàng ấy gả đến Vân Trung Thành?

"Bá đạo hữu đây là có tâm sự ư?" Tạ Chí Siêu lau vết rượu trên khóe môi, nhìn Ngụy Vân Thư hỏi.

Ngụy Vân Thư tâm niệm khẽ động, quá khứ của nàng có quá nhiều bí mật xấu xa mờ ám, nhưng luôn cần sự giải thoát. Nàng quay lại nhìn Tạ Chí Siêu, cân nhắc một hồi rồi nói: "Ta có một vị bằng hữu, nàng ấy đối xử rốt tốt với bằng hữu của nàng, cơ hồ là trăm ý trăm thuận, nhưng không biết vì sao, bằng hữu của nàng lại cấu kết với một số người khác cùng ám sát nàng."

Tạ Chí Siêu hai mắt sáng lên, đột nhiên trở nên hứng thú: "Thù gia hận quốc?"

"Không có" Ngụy Vân Thư lắc đầu, " Coi như cửu biệt trùng phùng, bằng hữu của nàng ấy sớm đẽ quên quá khứ, sau này cũng không cần nhắc lại nữa."

Tạ Chí Siêu "Hừ" một tiếng, nàng giơ ngón tay gõ nhẹ vào bầu rượu,lại hỏi: "Lẽ nào là mạnh mẽ cướp đoạt?"

Trên mặt Ngụy Vân Thư hiện lên một tia do dự. Tạ Chí Siêu không đợi nàng đoán ra, tiếp tục nói: "Bạn của ngươi địa vị và quyền lực cao hơn sao?"

"Tính là như vậy, chỉ là nàng ấy chưa bao giờ dùng quyền lực bắt ép một ai." Ngụy Vân Thư trả lời. Nàng kỳ thực đã biết Lạc Linh Phong đã có hôn ước, có chỉ là sau đó khi tìm thấy Lạc Linh Phong cũng không từng nghĩ qua cái gì cả. Sau đó, Lạc Thần Thủy cung với Vô Thần Hải hủy hôn ước, lại chính Lạc Thần Thủy cung chủ động đề xuất liên hôn với Vân Trung Thành.

"Bá đạo hữu nói lời này không đúng." Tạ Chí Siêu lắc đầu. "Sư tỷ ta nói qua, nếu như ngươi nắm giữ quyền lực, dù chỉ là một ánh mắt, người bên dưới đều sẽ dùng hết tâm tư suy đoán, họ đều không động thanh sắc hùa theo. Bằng hữu của ngươi không phát hiện không đại biểu nó không phát sinh."

"Ý của đạo hữu là ___" Ngụy Vân Thư do dự một lát, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc trả lời, "Vị đạo hữu của bằng hữu ta đã từng có hôn ước, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà giải trừ. Lẽ nào là bởi vì người bằng hữu đó của ta hay sao?"

Tạ Chí Siêu lắc đầu nói: "Khó nói." Nàng chưa trải qua sự việc tương tự, không biết rõ chi tiết, không có cách từ hai ba lời nói của đối phương mà có được đáp án.

Ngụy Vân Thư thở dài: "Vậy ra đó là lý do tại sao nàng ấy ghét bằng hữu của ta? Là trách nàng đã chia rẽ uyên ương? Nhưng nàng ấy trước nay không có đề cập đến vị hôn thê đó, chúng ta đã nghĩ rằng nàng ấy đối với người đó là không có cảm tình."

"Hoặc là ngươi với bằng hữu của ngươi bị nàng ấy lừa rồi, hoặc chính là ___" Tạ Chí Siêu dừng một chút rồi mới nói: " Hận không phải là bằng hữu của ngươi, mà là bản chất của việc này cùng với sự vô năng vô lực của bản thân, chỉ bị người khác thao túng." Nàng chưa có gặp qua nhưng sư tỷ nàng đề cập qua không ít, lời sư tỷ nói luôn luôn đúng.    (Vâng lại thêm một vị công sợ nóc nhà, nóc nhà nói gì cũng đúng.)

Ngụy Vân Thư buồn bã nói: "Là như vậy sao? Nếu thật là như vậy, thì đúng là do nàng ấy tắc trách rồi."  Kỳ thực sau đó, nàng có thể cảm nhận được chút phản kháng của Lạc Linh Phong, nàng biết Lạc Linh Phong không thích nàng, nghĩ buông tay cho nàng ấy rời đi, nhưng nàng ấy lại từ chối. Nàng càng mong chờ Lạc Linh Phong có thể lưu lại Vân Trung Thành, có thể lưu lại bên cạnh nàng, nhưng là không nghĩ đến, lưu lại nàng ấy lại là lòng hận thù mạnh mẽ đến độ có thể hủy thiên diệt địa. " Người bằng hữu đó của ta trước đó cũng đã nghĩ đến việc từ chối hôn ước, nhưng đối phương từ chối."

"Dựa vào lời nói của đạo hữu hình dung, ta. thấy vị bằng hữu của ngươi có chút rắc rối." Tạ Chí Siêu không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nàng thẳng thắn nói: "Muốn cưới thì cưới, muốn bỏ là bỏ, đây là coi đối phương thành cái gì? Vị đạo hữu của bằng hữu ngươi địa vị thấp hơn, nếu quay trở về tộc, nàng ấy phải đối mặt với nhưng gì? Mặc dù tu đạo chúng ta luôn nói buông bỏ chấp niệm, một lòng hướng đạo,  nhưng suy cho cùng là đều từ phàm nhân mà ra, lại trong phàm trần lăn lộn, ít nhiều cũng nhiễm ít cảm tính của phàm nhân. Nhưng vì điều này mà phải đối với người bên cạnh mình xuống tay thì cũng tính là lòng dạ độc ác rồi. Tạ Chi Siêu hứ một tiếng, chỉ nghĩ đến điều này đã toàn thân ớn lạnh. Nàng chỉ cảm thấy song phương đều không đủ thành khẩn, nhưng nếu vì điều này mà dẫn đến sinh tử thì không đáng.

Ngụy Vân Thư không có đáp lời, Lạc Thủy Thần Cung mặc dù là nam châu đệ nhất, nhưng quyền lực trong tộc quá mức phức tạp, Thần Cung Chi Chủ không thể nắm giữ kiểm soát toàn bộ trưởng lão. Vốn dĩ có thể giữ mối quan hệ xã giao, nhưng đã sớm tan vỡ. Lạc Thần Cung đã từng lớn mạnh lại bỉ phá hủy bởi nhiều thế lực thù địch lẫn nhau. May mắn họ vẫn chưa mất đi lí tính, biết kẻ thù lớn nhất của họ là vùng đất tội lỗi. Trong số đó dường như có tác phẩm của Lạc Linh Phong, nàng biết, Lạc Linh Phong đối với gia tộc nàng không có chút hòa khí, chỉ có hận ý. Bị hận thù chiếm đoạn sao có khả năng hạnh phúc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro