Chương 3 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Chí Siêu vỗ đầu, đột nhiên hỏi: "Bá đạo hữu, bằng hữu của ngươi sao rồi?"

Hơi thở của Ngụy Vân Thư ngưng trệ một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Chết rồi."

Sắc mặt Tạ Chí Siêu hơi thay đổi, cô đứng hướng Ngụy Vân Thư hành một lễ và nói: "Xin lỗi." 

"Không sao đâu." Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Đây là sự giải thoát cho nàng ấy." Không có nỗi đau khi không có tình yêu, cũng không lo lắng sẽ mất đi nữa. Một mạng đổi một mạng, là thiên ý. 

Đang trò chuyện, tiếng con lừa từ trong rừng  bỗng phát ra âm thanh chói tai khó chịu truyền đến, nổi gió rồi.

Bóng cây trải dài, tầng tầng lớp lớp, giống như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.  

Trong những bóng cây, màu sắc kỳ lạ xuất hiện, những sợi tơ máu như mạng nhện đâm lên khỏi mặt đất lao thẳng vào những người trước mặt như một tia sét.

Tạ Chí Siêu phản ứng rất nhanh, nghe thấy tiếng gió xào xạc liền rút đao ra, thanh đao màu bạc phát ra cỗ hàn ý tựa nguyệt luân, chém về phía huyết tơ làm chúng biến thành những mảnh vụn.

"Tà ma." Sắc mặt Tạ Chí Siêu lạnh lùng, nàng nắm thanh đao, tay áo phấp phới trong gió. Những huyết tơ đó cực kỳ quỷ dị, chỉ cần còn lưu lại một sợi huyết tơ thì nó có thể liên tục sản sinh. Trong khoảnh khắc, toàn bộ khu vực bị bao phủ trong huyết quang đầy ác ý. Những sợi huyết tơ đỏ tươi dâng lên, muốn chui vào cơ thể Ngụy Vân Thư và Tạ Chí Siêu.

Cây phất trần trong tay Ngụy Vân Thư phẩy một phát, một tia bạch quang quét về phía trước, sau đó những huyết tơ đó như tuyết dưới mặt trời, tan biến trong nháy mắt.Đến cuối cũng nàng cũng là đã chết một lần, bây giờ nàng không có thân thể chỉ có nguyên hồn, tu vi không đến một thành như trước, chỉ có thể là đến kim đan cảnh. Trừ phi ___ một ý niệm đột nhiên xuất hiện Ngụy Vân Thư lại đè nén xuống. Nàng che môi, ho nhẹ một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Bọn chúng không có đi vào thôn, so với những phàm nhân kia, linh trí - khí lực - huyết mạch của tu sĩ càng bổ dưỡng hơn."

Tạ Chí Siêu toàn thân căng thẳng, nàng không sợ nhưng huyết tơ kỳ lạ khó lường này. Chỉ là nếu đối phương cứ trốn trong bóng tối không ra ngoài, bọn họ cũng không thể có biện pháp. "Bá đạo hữu, ta có một cách." Tạ Chí Siêu là người can đảm, nàng mang trong mình sự dũng cảm, không sợ chết của Bất Châu đệ tử, sẵn sàng chấp nhận rủi ro, nàng bí mật truyền âm, đem kế hoạch của mình nói cho Ngụy Vân Thư. Vốn dĩ đao quang hình thành một trận đao sát, bảo vệ bản thân kín kẽ không lọt gió, bây giờ rút đi một nửa, cho những sợi huyết tơ đó cơ hội thâm nhập.

Ngụy Vân Thư nói: "Tạ đạo hữu, hay là để ta đến đi." Những kẻ tà tu của vùng đất tội lỗi đều đi trên con đường dùng máu thịt của chúng làm vật hiến tế, nấng cao tu vi bản thân. Cái thứ này chỉ sợ là Bạch Đường Liên huyết tơ, một khi thứ này xâm nhập cơ thể, sẽ như ăn mòn từ tim xuống đến chân, cho đến khi huyết nhục chủ nhân hoàn toàn biến mất. Bất Châu đệ tử tôi luyện thân thể bằng kiếm ý, trên người kiếm ý trăn ngàn vạn, nhưng Tạ Chí Siêu mới đạt kim đan cảnh, suy cho cùng huyết nhục vẫn chưa hoàn toàn tôi luyện thành kiếm khí, cho nên làm như vậy vẫn tiềm ẩn khá nhiều nguy hiểm. Hướng Tạ Chí Siêu cười cười, Ngụy Vân Thư đưa tay vỗ vỗ sợi huyết tơ đỏ ngầu trước mặt, phần lớn huyết tơ đều bị đập tan, nhưng cũng sót một vài sợi xâm nhập vào cơ thể nàng.

"Bá đạo hữu, ngươi ___ "

Ngụy Vân Thư giơ tay ra hiệu im lặng, nàng hạ mắt xuống và nhìn quả cầu màu máu đang đập trên cổ tay trái mình, cười khẩy một tiếng. Tay ấn pháp quyết, nhưng là trực tiếp dùng sợi huyết tơ này suy đoán thân phận đối phương. Tuy rằng nàng không có thân thể, nhưng tâm trí lại vô cùng rộng lớn, chỉ trong một hơi thở, nàng đã tìm được nơi ẩn náu của đối phương. Tay phải phất trần phẩy một phát, một đạo ánh sáng chói lóa xuyên thấu qua khu rừng tối tăm, hướng phía trước đánh tới.

Tạ Chí Siêu lập tức hiểu ra, không còn do dự bởi hành động của Ngụy Vân Thư, trường đao gầm lên, đao quang đan xen xào xạc, như tấm lưới bạc không lọt gió bao phủ phía trước. nàng tu luyện là [Khai thiên quyển] một trong những công pháp của Bất Châu, có thái dị, thái sơ, thái thủy, thái tố, thái cực ngũ cảnh, nàng hiện tại tu luyện đến thái sơ cảnh, khoảnh khắc đao quang xuất hiện cực kỳ dễ thấy, nhưng rất nhanh chuyển thành trạng thái tiên thiên nhất khí vô hình vô chất, một đao này tên gọi "thái sơ".

Một tiếng hú chói tai phát ra từ khu rừng, tiếp đó trong bụi cây nhảy ra một đạo hồng y thân ảnh, khuôn mặt người này biến dạng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một đôi mắt xám chứa đầy giận dữ và hận thù. Tay hắn cầm lá cờ đã bị đao quang chém đứt, giơ hai ngón tay lên trước mũi, miệng lẩm bẩm gì đó. Khi câu thần chú rơi xuống, một đạo thân ảnh huyết sắc kỳ dị từ dưới chân hắn bò lên, đây là huyết hồn do tà công luyện thành, chỉ còn thiếu hai mạng người là có thể đạt được trạng thái cửu cửu quy y, sinh ra linh tính. Hắn đưa tay về phía trước liền có trận âm phong ầm ầm thổi đến, kết hợp với tiếng hú của huyết hồn tạo thành trận quỷ âm quỷ dị, thê lương.

Tạ Chí Siêu cười lạnh một tiếng, bước chân chuyển động, đã cầm đao giết về phía huyết hồn. Nàng bộ pháp linh hoạt, thân ảnh phiêu dật khó nắm bắt, xuất đao cực nhanh. Đến khi huyết hồn nổ tung thì vết tích của đao mới hiện ra. 

Hồng bào tà đạo nhân sắc mặt cực khó coi, sư muội đã nói cùng nhau đến, nhưng đến giờ khắc này vẫn không thấy xuất hiện. Hắn vốn dĩ cũng không nghĩ đến sẽ hiện thân, nhưng không nghĩ đến hai kẻ huyền môn đệ tử này thật sự có bản lĩnh. Hắn không nghĩ quá nhiều, tập trung linh lực trong cơ thể, hét lớn một tiếng, lập tức phóng ra một tấm lệnh bài, chỉ là lệnh bài không đối phó với Tạ Chí Siêu mà hướng đến người bên cạnh _ Ngụy Vân Thư đánh tới. Thứ này là huyết hồn lệnh, có thể tạm thời kiểm soát khống chế tu sĩ bị nhiễm Bạch Đường Liên huyết tơ nhưng chưa bị luyện hóa., trong tay hắn ta chỉ có một tấm. Mặc dù lòng đau đớn vạn phần nhưng cũng chỉ có thể làm vậy. 

Huyết Hồn Lệnh khi cách Ngụy Vân Thư ba thước đã biến thành một đạo hồng quang, điểm xuyết tại tâm mày của nàng như hoa mận rơi.

Hồng bào tà đạo nhân vui mừng khôn xiết, hắn tránh né dao quang sắc bén, lùi lại một bước. Trừng mắt nhìn Ngụy Vân Thư, hét lớn: "Đi! Giết nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro