Chương 4 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảnh khắc huyết quang âm tà lạnh lẽo xâm nhập cơ thể, Ngụy Vân Thư cảm giác nó cộng hưởng với huyết mạch nàng, âm thầm lặng lẽ áp chế thần thức nàng. Nếu thật là huyết mạch thâm nhập cơ thể, có thể cỗ áp lực càng mạnh mẽ, tiếc là nàng chỉ là một đạo hồn phách hóa thân, không có nửa điểm huyết mạch để nuôi dưỡng huyết tơ. Nàng bình tĩnh nhìn tên tà tu, vận dụng huyền môn tâm pháp, lập tức ép ra một tia tà khí ra khỏi cơ thể, hồng ấn tại tâm mày dần dần biến mất.

 Ngụy Vân Thư chậm rãi bước về phía trước, , phất trần phét về phía trước, một cỗ năng lượng khổng lồ ập xuống như thủy triền cuồn cuộn. Nàng không giống như Tạ Chí Siêu, cần đến gần thân xác kẻ tà tu, đem pháp quyết tụ tập, vô số hào quang hóa thành cương khí sắc bén liên tiếp không dứt trực tiếp đánh vào tà đạo nhân.

Tà đạo nhân đại kinh thất sách, hắn không chưa từng nghĩ rằng huyết lệnh hồn không có tác dụng. Người trước mắt nhìn quan cũng chỉ là kim đan tu sĩ, là, sao có thể thoát khỏi sự khống chế của huyết tơ? Chỉ là lúc này hắn không còn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bắt đầu tính kế chạy trốn. Công lao của hắn vốn không bằng sư muội, những thắng lợi trước đều có sự phối hợp của sư muội, bây giờ khi đối phó với các đệ tử chân truyền của Huyền Môn, đã sớm lộ ra điểm yếu của mình.

Tạ Chí Siêu đã nhìn ra khuyết điểm của tên tà đạo nhân, tấn công càng mạnh mẽ cường hãn. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, vô số hàn quang tứ phía lay động, cuồng lưu khuấy động, đã vỡ cây đổ. Tà đạo nhân đỉnh đầu tinh quang biến mất, hắn phát ra hai âm thanh "hô hô" kỳ lạ, tay phải giơ lên, một đạo đao quang tiến đến ngay sau đó, một khắc sau, một cái đầu màu xám bay lên cao và rơi xuống mặt đất.

"Những kẻ tà đạo nhân này thật phiền phức" Tạ Chí Siêu thu đao, nàng ghê tởm liếc nhìn xác tên tà tu, búng ngón tay, một đạo linh hỏa rơi trên cái xác, thiêu sạch sẽ dấu vết về sự tồn tại của hắn. Nếu để nàng nói, các đại tông môn nên liên kết với nhau sau đó tấn công vùng đất tội lỗi, nên quét sạch những gia hỏa ở đó sẽ tốt hơn. "Bá đạo hữu, ngươi vẫn ổn chứ?" Nàng chuyển hướng Ngụy Vân Thư, tràn đầy quan tâm hỏi. Dùng đao khí tôi luyện thân thể, không dung vật lạ, nàng nắm chắc tám thành có thể đẩy huyết tơ ra ngoài, nhưng là Bá đạo hữu ___ một tán tu có thể đạt được diệu kế không? 

Ngụy Vân Thư cười đáp: "Không sao." Nàng không muốn đề cập đến chuyện riêng của mình, trạng thái hiện tại của nàng không khác gì những tu đạo sĩ bình thường nếu nàng không chủ động nhắc đến, người khác sẽ không thể nhận ra sự khác biệt của nàng.

Tạ Chí Siêu cẩn thận nhìn, thấy  Vệ Vân Thư thực sự không có việc gì, mới thở phào một hơi. Một lúc sau, Tạ Chí Siêu lại có chút lo lắng lên tiếng: "Cũng không biết đã có bao nhiêu tà ma lẻn vào Táng Thiên Quan." Nơi này thông đến vùng đất tội lỗi, tuy rằng nói là địa giới của Vân Trung Thành, nhưng một khi thất thủ đó không còn là chuyện của một mình Vân Trung Thành.

Trong Táng Thiên Quan

Ngã tư nối liền toàn bộ quan thành, chợ về đêm cực kỳ yên tĩnh. Từ trên cao nhìn xuống, đèn đuốc tại các gia hộ tụ lại với nhau tựa hào quang huyết sắc, mãnh liệt như muốn thiêu dụi cả tòa thành.

Nội thành, đường Đông Nam, trong một tiểu viện, trong phòng vẫn đang lượn lờ khói gỗ thông, từng chút từng chút một che đi mùi máu tanh thoang thoảng. Ngồi bên đống lửa là một thiếu nữ mặc váy trắng, đôi mắt đen tối và lạnh lùng như mực. Đợi đến khi mùi tanh trong phòng tan hết, lúc này nàng mới từ từ nhấc ngọn đèn đã tắt lên, thấp giọng nói: "Chết rồi? Thật là bất hạnh a." Nàng nhếch miệng cười khó hiểu, ném chiếc đèn lồng vào đốm lửa, nhìn nó từ từ bị ánh lửa nuốt chửng. Đôi mắt âm u đó cuối cùng cũng có một chút biến động. Sự u ám đó lui dần, nàng cả người dường như sống lại, nhiều thêm mấy phần linh động và hoạt bát.

Tiếng gõ cửa "dong dong" vang lên.

Thiếu nữ cười một tiếng: "Vào" 

Cót két một tiếng, thị nữ đẩy cửa tiến vào, bước từng bước nhỏ, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn thiếu nữ: "Tiểu thư, vị đó ngày mai là đến Táng Thiên Quan rồi."

"Nhanh như vậy sao?" Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào, nàng đưa tay vén tóc, ánh mắt lóe qua một tia hung ác. Thị nữ còn chưa nói đến câu thứ hai, hồng quang quét qua, nhiều vệt máu chảy khắp cơ thể, chỉ trong thời gian vài nhịp hô hấp đã hút hết huyết nhục của nàng ta. Huỵch một tiếng, chiếc thi thể khô héo "bụp" một tiếng ngã xuống mặt đất. Nụ cười mãn nguyện hiện lên trên gương mặt thiếu nữ, liếm môi, vén tay áo, bước qua cỗ thi thể. 

_

Sáng sớm hôm sau, Vân Trung Thành đệ tử đã đến, những thi thể bị tà ma giết hại đều được đặt tại quảng trường trung tâm của Quan Thành. Ngoại trừ những người sớm đã bị lửa thiêu dụi, vậy mà vẫn còn gần trăm. Người đến xem không nhiều, phần lớn đều là người thân của người đã khuất, tiếng nức nở thâm thấp hòa lần với tiếng mắng chửi, có vẻ phi thường ầm ĩ, ồn ào. Thiếu nữ cũng đồng dạng lẫn trong đám đông, nàng an an tĩnh tĩnh ngồi trước cỗ thi thể của người thị nữ, vô âm rơi lệ. Nàng sinh ra vốn đã xinh đẹp, giọt nước mắt này, như hạt mưa trên hoa lê, khiến người sinh lòng thương xót vô hạn. Mọi người xung quang đều im lặng tránh người sang một bên để các đệ tử Vân Trung Thành hướng đến nàng đầu tiên.

Cùng lúc.

Ngụy Vân Thư cùng Tạ Chí Siêu cùng với những phàm nhân di chuyển một đường tiến vào trong thành.

"Bá đạo hữu, Vân Môn đệ tử đã nói rồi, vị Quân phu nhân kia hôm nay sẽ vào thành." Tạ Chí Siêu một mặt xem náo nhiệt, liếc nhìn Vệ Vân Thư đang không nhanh không chậm bước đi, nàng còn đang nghĩ đến việc giúp nàng ấy một tay. 

Vệ Vân Thư chầm chậm rãi bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn gặp nàng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro