Chương 5 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Xin phép cho au để hình CP của au nha, không liên quan đến nội dùng truyện ạ)

(Hôm nay Au vui vì CP phát đường nên đăng sớm, hehehe)

Sau khi phát giác ra được khí tức quen thuộc đó,  trong lòng Lạc Lăng Phong gần như tràn ngập bóng dáng "Ngụy Vân Thư", nhưng điều trước đây không quan tâm, tất cả giờ lại trở thành ác mộng, không thể thoát khỏi. Khi nghe được thuộc hạ báo cáo, một tia sáng lạ lóe lên trong mắt nàng, tay cầm chiếc lư hương mạ vàng trổ hoa, nàng đàm đạm hồi đáp: "Đều đưa đến doanh địa Vân Môn, trước tiên hỏi chuyện tà tu."

Mặc dù nhắc đến " tà tu", nhưng nàng lại không quan tâm, những chuyện như này Vân Môn đệ tử sẽ xử lý. Nàng vẫn đang nghĩ về Ngụy Vân Thư. Bọn họ kết thành đạo lữ  mấy chục năm, Ngụy Vân Thư cầu đạo chi tâm rất là tha thiết, lại đến từ nhân gian, từ một kẻ ăn mày đáng thương trở thành Vân Môn đệ tử, lại từng bước bò lên vị trí Vân Trung Quân, như thế nào lại có thể nguyện ý rơi vào kết cục thân chết đạo vong? Vậy thì có phải là kế kim thiền thoát xác? để tương lai có thể trùng sinh? Nhưng nàng tìm kiếm nhiều người giống nàng ấy về ngoại hình và thần thức như vậy, nhưng không có một ai là nàng ấy.

Quảng trường trung tâm, Vân Trung Thành đệ tử giơ pháp kiếm, tay bắt pháp quyết, sau đó nhưng sợi ánh sáng hỗn loạn bay lượn, chầm chậm lại biến hóa thành một làng khói hướng ra bên ngoài bay đi. Những đệ tử này vẻ mặt trầm mặc, ánh mắt quang mang chợt lóe, lập tức theo vết khói mà đi. Vùng đất tội lỗi chiếm cứ Bắc Châu, mặc dù các đại môn phái đều có đệ tử đóng quân tại biên cảnh, hình thành một tuyến phòng thủ. Nhưng chỉ có thể đảm bảo rằng tà ma sẽ không mạnh mẽ tấn công, về phần những kẻ tà tu lẻn vào tiên cảnh, thì không thể hoàn toàn ngăn chặn, vì vậy những giáo phái nhất đứng đầu như Vân Trung Thành đều có môn pháp truy lùng tà tung. 

"Đó là thuật truy hồn mịch tích của Vân Môn đệ tử, có người chết từ lâu không cách nào truy hồn, nhưng những người mới chết, hồn chưa kịp tan hết." Tạ Chí Siêu lẫn trong đám người, hướng Ngụy Vân Thư, người vẫn mang thần sắc bình tĩnh. Nàng cho rằng Ngụy Vân Thư thật là tán tu bình thường từ trong núi ra, liền nói ra tất cả mọi kiến thức về tiên vực, cuối cùng bổ sung: "Bất Châu ta cũng có bí pháp, nhưng chỉ có thể dùng truy tung những đối thủ từng mà chúng ta đánh qua, mà nó còn đỏi hỏi có đao ý hoặc kiếm ý thượng thừa, ở điểm này không bằng pháp thuật của Vân Môn có thể sử dụng rộng rãi."

"Tuy rằng muộn là một chút, nhưng cũng đến rồi. Chuyện tà tu ở Táng Thiên Quan không cần chúng ta bận tâm nữa rồi. Bá đạo hữu, không bằng đi quán rượu, như thế nào? Tạ Chí Siêu cười, nàng giờ bầu rượu trên thắt lưng, còn cần bổ sung thêm rượu vừa uống xong.

Ngụy Vân Thư có chút hoảng hồn, nàng ngước nhìn quảng trường trở nên vắng vẻ khi Vân Môn đệ tử rời đi, trong lòng có chút chán nản thất vọng. Những người thân thiết đó ồn ào mà đến, lại ồn ào rời đi, đại thể cũng biết không thể thay đổi được gì, chỉ cầu "báo thù", hoặc là nghĩ muốn người bên cạnh không rơi vào hoàn cảnh như vậy.

"Tuy ta đến Táng Thiên Quan không lâu, nhưng cũng biết ở đâu có rượu ngon." Tạ Chí Siêu một mình lẩm bẩm không ngừng, chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Vân Thư, lời nói đột ngột ngừng lại. Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng thở dài, nói: "Bá đạo hữu, rượu ngon tiêu sầu!"

Ngụy Vân Thư mím môi cười nói: "Vậy mời Tạ đạo hữu dẫn đường.". Nàng vốn không đam mê hưởng lạc, một lòng hướng tu đạo, đến những thứ như rượu rất ít khi động đến. Chính đến sư phụ đến khuyên nàng, cũng chỉ uống vài ly, không muốn bị ngoại vật nhiễu loạn tâm trí. Tu sĩ tại  Vân Trung Thành đa số là thế gia đệ tử, tùy tùng ra vào như vân, coi trọng bối cảnh, thể hiện xa hoa phong lưu, nàng tuyệt không ưa cái thói quen này. Điểm này cũng thường bị những người kia chỉ trích, bọn họ luôn trong tối giễu cợt khí độ của nàng. Xuất thân của nàng không tốt, trước khi nhập Vân Môn là kẻ ăn xin bốn bể cầu sống, không giống như những người sinh ra trong gấm vóc phú quý, trầm trong khoái lạc. Tiện nhân nhỏ bé, ngồi lên Vân Trung Quân chi vị, nắm giữ Vân Trung Thành to lớn như vậy, tự nhiên sẽ bị người căm ghét. Nàng luôn như đi trên mép vực thẳm, chỉ cần nàng bước một bước, sẽ thịt nát xương tan, nhưng dù là vậy, những người đó vẫn muốn giết nàng.

"Bá đạo hữu, có vẻ như hiếm khi uống rượu?" ngồi trong một quán rượu nhỏ, Tạ Chí Siêu nhìn Ngụy Vân Thư một lúc, mới chống má mở miệng hỏi.

Ngụy Vân Thư nhấp một ngụm, cười nhẹ: "Đúng."

Tạ Chí Siêu trầm tư, một lúc sau mới nhướng mày mỉm cười: "Trong núi vô mỹ tửu, nhưng đến hồng trần, cần phải say vài hồi! Tuy rượu trên đường phố không thể so được với ngọc lỏng mỹ tửu trên thiên cung, nhưng lại được ủ bằng dư vị cua hồng trần, một hớp nuốt xuống lưu lại hương thơm ngào ngạt."

Ngụy Vân Thư chậm rãi gật đầu, nàng rót một ly rượu, cùng Tạ Chí Siêu cụng ly. Nàng trong lòng nghĩ, nàng không làm Ngụy Vân Thư nữa, nàng cũng không cần cẩn thận từng li từng tí như bước trên băng mỏng, sợ dẫn đến người khác chế diễu.

Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, tư thái của nàng  có nhiều thêm mấy phần lười biếng, cùng với Tạ Chí Siêu chạm mắt. Nàng cười, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ nhấc đôi đũa gõ nhẹ vào bát rượu sứ trắng thấp giọng say ca.

Trạm đóng quân của Vân Môn.

Các đệ tử Vân Trung Thành đang hướng Lạc Linh Phong đang báo cáo chuyện của tà tu, họ lần theo tung tích bắt được năm kẻ, phần lớn đề có tu vi dưới kim đan. Theo lời bọn chúng nói, bọn chúng cùng trưởng lão trong giáo phái đi ra, nhưng hiện tại các trưởng lão ở đâu, dù có tra tấn thế nào cũng không nói ra được, hiển nhiên là không có biết. Sau khi đệ tử giải thích cặn kẽ mọi chuyện, vẫn không dám ngẩng đầu lên. Người phía trên không nói một lời, nhưng đem tới áp lực khổng lồ, phảng phất như lưng như kim chích, đứng ngồi không yên.

Trong quá khứ, Vân Trung Quân luôn tốt bụng và rộng lượng, mặc dù tu vi rất cao nhưng đối xử với các đệ tử của mình một cách hòa nhã, khiến mọi người khó cảm thấy sợ hãi. Những đệ tử này vốn xuất thân thế gia, mưa dầm thấm lâu, không tránh khỏi đối với chủ quân khinh thường. Mà vị Quân phu nhân này xưa ít khi xuất hiện, mọi người luôn cho rằng nàng chỉ là một bông hoa tơ hồng phụ thuộc vào Vân Trung Quân, nhàn rỗi thì đàn lên mấy bài thay Vân Trung Quân giải tỏa.

Nào biết rằng họ đều đánh giá sai về vị phu nhân này! Ngày ấy cánh cửa vấy đầy máu, phàm là có trưởng lão phản đối đều bị thủy triều mênh mông đánh cho hồn phi phách tán. Quân phu nhân duyên dáng như nước mặt vô biểu tình đứng trong vũng máu, bộ y phục tinh xảo lộng lẫy bị máu tươi nhuộm đỏ. Nàng không hề dè chừng các thế lực ở Vân Trung Thành, nàng cũng không sợ Vân Trung Thành sẽ nguyên khí đại thương sau nội chiến, bất cứ ai cản đường nàng đều sẽ bị giết, cuối cùng vẫn là các thế gia trong thành thỏa hiệp trước, các trưởng lão trong tộc nói nàng quá nửa là điên rồi, đợi mà xem, nàng sớm muộn sẽ rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh.

Sau này môn nhân nhìn thấy Quân phu nhân đều nơm nớp lo sợ.

"

Nói như vậy vẫn còn một ít tà tu kim đan cảnh ở trong Táng Thiên Quan hay sao?" Giọng  Lạc Linh Phong vang lên, nàng dựa vào ghế, một tay chống cằm, không nhìn vào đệ tử, chỉ tùy tiện xua tay nói: "Đi xuống, kiểm tra lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro