Chương 5 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Xin phép cho au để hình CP của au nha, không liên quan đến nội dùng truyện ạ)

Đệ tử đó nhanh chóng nói "vâng", cung kính hành lễ, mãi đến khi ra khỏi đại điện mới lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Hắn một khắc đều không muốn lưu lại nơi này, cúi đầu bước nhanh về phía trước. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới ngẩng đầu lên.  Không nhìn không sao, nhìn một phát cả người đều toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt sự hoảng hốt sợ hãi một chút đều không giảm. Hắn né sang một bên theo tiềm thức,  đôi môi trắng bệch phát run, đến khi người đi xa, mới ép ra được ba chữ "Vân Trung Quân". 

Hắn biết rằng phu nhân đang tìm kiếm người giống với Vân Trung Quân, nhưng những người vào  Vân Trung Thành trước đây, nhưng không một ai giống với Vân Trung Quân như cái người vừa đi ngang qua. Sự việc ở Táng Thiên Quan không đáng để phu nhân đích thân tự mình tới, nhẽ nào là vì người nọ? Nàng ấy thật là tìm thấy Vân Trung Quân rồi? Cái ý niệm này như điện quang vụt lóe qua, hắn lòng bất an, bước chân càng vội vã hơn.

Trong điện.

 Thiếu nữ bị đưa vào bên trong sau khi hành một lễ liền an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên, khônng nói một lời.

Lạc Linh Phong sớm đã biết được danh tính nàng ấy, biết được nàng  ấy là người thân của một trong số các nạn nhân.  Một cô bé mồ côi với một thị nữa nương tựa vào nhau, tình như thủ túc, hai người đến Táng Thiên Quan ba năm trước, dự định là ở nơi này sinh sống, nào ngờ rằng bi kịch sẽ xảy ra. Người tu đạo đều không thể thoát khỏi sinh tử bi ai, phàm nhân càng là như thế.

Lạc Linh Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm thiếu nữ một lúc sau, mới cười lên, chậm rãi nói: "Ngẩng đầu lên."

Thiếu nữ vẫn như cũ không nói chuyện, nàng nghe lời ngẩng đầu, một đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào Lạc Linh Phong, có chút khẩn trương dùng đôi tay xoắn tay áo, nhưng trên mặt lại nhìn không ra nửa điểm sợ sệt. Lạc Linh Phong nhớ lại diện mạo của Ngụy Vân Thư, Vân Trung Quân lúc đó là một người thanh nhã, trang nghiêm, người trước mặt mặc dù trông rất giống nhưng khí chất vẫn là thua rất xa.

Không phải Ngụy Vân Thư.

Lạc Linh Phong đưa ra phán đoán, đột nhiên có chút vô vị.

Nàng muốn cho thiếu nữ kia rời đi, nhưng ánh mắt làm như thế nào cũng không rời khỏi được khuôn mặt đó. Một lúc sau, nàng mỉm cười và nói: "Ngươi tên gì?"

Thiếu nữ không tụ ti không kiêu ngạo đáp: "Bẩm phu nhân, tiểu nữ họ Vân tên Đan."

"Họ Vân sao?" Lạc Linh Phong đứng dậy, phủi tay áo, chậm rãi đi về phía thiếu nữ. Nàng giơ tay nâng cằm thiếu nữ, ép nàng ấy ngẩng đầu lên cao hơn. Lạc Linh Phong nhìn vào đôi mắt linh động nhưng lại cứng cỏi đó, có vẻ như muốn mượn lần này dựng lên hình dáng thiếu nữ của Ngụy Vân Thư. Khi nàng nhìn thấy Ngụy Vân Thư, đối phương đã là Nguyên Anh Chân Quân danh mãn thiên hạ Trước đây nàng chưa từng tìm hiểu dục vọng ham muốn của Ngụy Vân Thư, nhưng đến nay tâm ma nhốt nàng đến chết, nàng khó hiểu tưởng tượng ra một đời của Ngụy Vân Thư, mà nàng ép buộc mình bước vào đoạn thời gian vắng bóng nàng .

Nàng rõ ràng biết sự hoang đường của việc này, nhưng không có cách nào để bản thân mình thoát ra.

Nàng không để ý Ngụy Vân Thư, làm thế nào lại lưu lai vết hằn sâu như vậy?

Nàng không chịu khống chế bắt đầu chán ghét sự nhẹ nhàng và nhân ái của Ngụy Vân Thư.

Lạc Linh Phong nghiêng đầu buông tay thiếu nữ ra nhướng mày cười nói: "Tên hay, thích hợp gia nhập Vân Trung Thành của ta, đúng không?"

Vân Đan thong dong điềm tĩnh hành lễ: "Tiểu nữ một thân phàm thân, linh chân mông muội, sao có thể dám nghĩ đến?" lời thì nói như vậy, nhưng đôi mày của nàng đã tiết lộ ra cảm xúc của nàng, không có nửa điểm mặc cảm.

Lạc Linh Phong vô cùng hứng thú nói: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Một con đường lên trời bày ra trước mắt, ngươi đều không nguyện ý đi?"

Vân Đan trầm mặc không lên tiếng, một lúc rồi lên cao giọng nói: "Không! Người khác có thể đi, tại sao ta không thể? Trải qua những chuyện gần đây, làm ta hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào chính mình, bằng không đợi người khác đến giúp đỡ thì xương đã sớm lạnh rồi. "Nói đến sau cùng, giọng điệu nàng mang mấy phần tự ti. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lạc Linh Phong, âm thanh có lực nói: " Trên lưng, trong hộp, đao ba tấc - Thay trời mà chỉ người bất công!"

Lạc Linh Phong ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Vân Đan.

Khi nàng và Ngụy Vân Thư bên nhau mười mấy năm, ít nhiều cũng biết được những chuyện của Ngụy Vân Thư.

Vân Trung Quân đời trước mang về Ngụy Vân Thư lúc ấy còn là một kẻ ăn xin, một là do nàng căn cốt bất phàm, hai là người không biết chữ như nàng lại nói ra một câu.

Hoàn toàn giống với Vân Đan lúc này ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro