Chương 6 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Trung Quân đời trước mang về Ngụy Vân Thư lúc ấy còn là một kẻ ăn xin, một là do nàng căn cốt bất phàm, hai là người không biết chữ như nàng lại nói ra một câu.

Đó chính xác là những gì Vân Đan đã nói vào lúc này. ! !

Vân Trung Quân đời trước Vân Thanh Tử xuất thân là đệ nhất thế gia của Vân Trung Thành, như các Vân Trung Quân đời trước đó cao xa bất phàm, phàng phất như núi cao trong mây mù, không thể chạm tới . Nàng ấy tự dưng sẽ không nói chuyện của Ngụy Vân Thư với người khác. Về phần bản thân Ngụy Vân Thư ...... khi nàng ngồi lên vị trí Vân Trung Quân, tuy bên cạnh vây quanh rất nhiều Vân Môn đệ tử, nhưng người ta nhìn lại là quyền lực và địa vị của nàng, căn bản không có một ai cùng nàng làm bạn tâm giao. Phải biết rằng trong hàng ngàn năm nay, Ngụy Vân Thư nàng là người duy nhất không phải xuất thân thế gia lên nắm quyền Vân Trung Thành.

Nếu như Vân Thanh Tử không có gấp gáp đột phá mà viêm lạc, nàng vẫn có thể vì Lạc Vân Thư quét sạch một ít chướng ngại, nhưng công lực của nàng lại một mực đến bước đó, không thể không tiến về phía trước. Đáng tiếc hái Đạo quả chỉ là mộng, một thân động tiên toàn bộ bị thiêu hủy. Phù Lê Tiên Vực đã 3000 năm không có người thành công hái được Đạo quả tiến đến Thượng cảnh rồi, càng là như thế thì khi công lực đủ sẽ càng muốn đi thử, làm người đầu tiên trong ngàn năm.

Giấc mộng bất tử, thật hoang đường.

Lạc Linh Phong có chút hoảng hốt, chậm rãi, gương mặt lại hiện lên chút mỉa mai. Nghĩ đến Ngụy Vân Thư, bốn chữ " Đừng nên hận nữa" kia lại vang vọng bên tai nàng, chọc nàng phiền nộ khác thường. Giờ đây lại gặp được người giống như Ngụy Vân Thư,  cỗ cảm xúc đó của nàng sắp nhịn không nổi rồi. Cô không nhìn Vân Đan nữa, tùy ý xua tay nói: "Ta tạm nhận ngươi làm ký danh đệ tử, còn về chuyện khác, đợi về đến Vân Trung Thành lại nói sau." (mỹ nữ à, đây có phải là dẫn rắn vô nhà không đây?)

Vân Đan lập tức bái tạ: "Đệ tử bái kiến ân sư!"

Lạc Linh Phong đàm đạm đáp lại một tiếng, hóa thành một đạo khói rời đi.

Vân Đan đứng dậy, trầm mặc ở trong đại sảnh hồi lâu, lông mày không tự chủ mà nhíu lại. Tuy rằng như ý nguyện gia nhập Vân Trung Thành, nhưng luôn có một dự cảm chẳng lành, giống như có điều gì đó đang vượt qua tầm kiểm soát. Thái độ của Lạc Lăng Phong đối với nàng rất lạnh lùng, cảm xúc cũng rất khó đoán. Không phải nói nàng ta với Vân Trung Quân cảm tình sâu đậm, và vì đó mà một đêm bạc đầu sao? Nàng ta khắp nơi tìm kiếm "thế thân" của Vân Trung Quân, nhẽ nào bản thân mình học không có giống hay sao? Nàng chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách nhỏ,  đây là  nhân gian biên soạn về cuộc đời của Vân Trung Quân, thư tịch về tính tình và sở thích. Thế gia tử xem thường Vân Trung Quân, nhưng những người lăn lộn trong vũng bùn lại mười phần ngưỡng mộ, vì trên người nàng họ nhìn thấy hy vọng. Thanh Vân chi đạo, người người đều có thể đi.

Nhập đạo? Vân Đan nhẹ nhàng khịt mũi, trong mắt luân chuyển mấy phần ác ý, nhét cuốn sách vào tay áo.

Lạc Linh Phong chung quy vẫn là Lạc Thủy Thần Nữ được vạn chúng chú mục, nhất cử nhất động đều có thể khơi dậy một cuộc thảo luận. Nàng hành động không kiềm chế cũng không có ý định che giấu bất cứ điều gì, không lâu sau, việc nàng thu nhận một vị thiếu nữ làm ký danh đệ tử lan truyền khắp đường ngang ngõ dọc. Đến Ngụy Vân Thư và Tạ Chí Siêu đều có nghe qua.

Trăng lên giữa trời, thanh quang như nước.

Tạ Chí Siêu ngồi trên lan can, dù là giỏi uống rượu như nàng cũng có chút say. Nàng quay sang nhìn Ngụy Vân Thư và nói với vẻ xúc động: "Vị thiếu nữa đó thật may mắn, trực tiếp được vị kia thu nhận làm ký danh đệ tử. Tuy không phải là chân truyền, nhưng người đó rốt cuộc khác những người khác, đã tu luyện đến cảnh giới động tiên, dù có là ký danh đệ tử, sau này những kẻ nịnh bợ nàng ta sẽ không ít."

"Ta tưởng rằng trong núi Bất Châu không có cái gọi là nhân tình thế sự." Ngụy Vân Thư khẽ mỉm cười, đem huyền công vận chuyển, mùi rượu quanh thân lập tức tiêu tán sạch sẽ. Một cơn gió mát thổi qua, mái tóc khẽ lay động, che đi thần sắc trong trẻo trong đôi mắt. Tiên Vựa tứ đại tông phái, tu sĩ Đỉnh Bất Châu là ít nhất, chỉ có số lượng trăm, nhưng mỗi người đều tinh thông kiếm đạo. Họ theo đuổi sự hoàn hảo, chỉ tu nhất kiếm. Vì vậy, mặc dù trên người đao binh sát khí nặng, có thể một lời không hợp là đánh, tuy nhiên trên thực tế, đều có một sự chân thành hiếm có.

Tạ Chí Siêu nói: "Bất Châu ta tự nhiên là không cần, nhưng ta cuối cùng vẫn phải hạ sơn, những thứ này đều là đại sư tỷ nói cho ta. Nàng luôn sợ ta xuống núi bị lừa. Vẫn may là ta may mắn được một Bất Châu đề tử nhặt về, nếu như rơi vào tay ba giáo phái còn lại .... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro