Chương 7 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Môn đệ tử trên Phi Kiếm đều xuất thân từ Vân Trung Thành thế gia đại tộc, có Lạc Linh Phong thì vâng vâng dạ dạ, chịu những cơn giận vô cớ đó cũng không dám phát ra tiếng, nhưng khi đi ra ngoài, sự kiêu ngạo của đại gia tộc hoàn toàn. bộc lộ. Nhìn thấy Tạ Chí Siêu đưa tay ấn dao, hắn lập tức tức giận nói: "Các hạ là muốn ngăn cản Vân Trung Thành ta làm việc ư? Nếu đã như thế, đừng trách ta vô lễ!" Vừa dứt lời, tay phải hắn chỉ về phía trước liền trông thấy một miếng phi thoa giống như con cá linh động vù vù bay ra, hướng thẳng phía hai người Ngụy Vân Thư bay đến. (na ná như con thoi vậy ó ae, tui cũng ko rõ nó tên chính xác là gì, chỉ có thể để phiên âm)

"Vạn sư huynh!" Đệ tử Vân Môn đến trước sắc mặt đột biến, lập tức lên tiếng ngăn cản. 

Vạn sư huynh làm sao có thể bằng lòng từ bỏ? Miếng phi thoa này của hắn là một kiện linh khí thượng thừa,  chỉ cần nuôi dưỡng một đoạn thời gian sẽ sinh ra chân linh, một bước thành chân khí. Pháp khí chia làm bốn cấp: bảo khí, linh khí, chân khí và đạo khí. Đạo khí là pháp khí chấn đạo của một tông, linh khí đồng dạng cũng vô cùng hiếm có, cho dù là đại tộc đệ tử nếu không phải là đệ tử đích hệ được dày công bồi dưỡng căn bản không có khả năng được tộc ban cho chân khí. Phi thoa của hắn muốn nuôi dưỡng không chỉ cần đem nó đặt trong nội phủ tôi luyện, mà còn cần phải mài giũa qua chiến đấu. Bây giờ đã tìm được cơ hội chiến đấu, hắn bấm một pháp quyết, ngay lập tức đem miếng phi thoa vũ động nhấp nhoáng.

Tạ Chí Siêu nhìn thấy Vân Trung Thành đệ tử này ra tay trước, vẻ mặt gàng ngày mất kiên nhẫn. Ánh đao bạc để lại vài vết khí sắc nhọn giữa không trung, chỉ nghe thấy vài tiếng đập mạnh, phi thoa đến đi vô tung đột nhiên xuất hiện giữa không trung, không những thế còn xuất hiện một số vết nứt. 

Ngụy Vân Thư đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, mặc dù nói cùng lúc là Kim Đan cảnh, nhưng Tạ Chí Siêu là Bất Châu chân truyền đệ tử, tu luyện [Khai Thiên Quyển], công pháp thiên về bá đạo, mạnh mẽ, và là tự bản thân từng bước từng bước tiến bộ. Mà vị Vân Trung Thành đệ tử này một thân công lực đa phần dựa vào thuốc do gia tộc cung cấp mà đề tăng, căn bản không thể thắng.

"Ngươi vậy mà làm tổn thương phi thoa của ta?" Vạn sư huynh giận giữ bừng bừng, đem phi thoa triệu hồi trở về, nhìn vết nứt bên trên trái tim như rỉ máu. Pháp khí này liên quan đến công lực của hắn, một khi hỏng mất, bản thân hắn cũng thấp đi mấy cảnh giới. Đến lúc này hắn không thể bình tĩnh được nữa, đem linh lực trong kim đan bức ra, hóa thành tấm sương mù tầng tầng sát khí, lại lần nữa tế ra phi thoa.

Tạ Chí Siêu vốn vẫn còn lưu tình, dù gì cũng đều là tiên môn đại phái, không nhất thiết kết hạ tử thù, nhưng thấy vị đạo nhân này một bộ dạng không chết không ngừng nàng cũng có chút phẫn nộ. Đao quang đại triển, hung hãn như thủy triều, dữ dội như sóng đập vào bờ.

Chính lúc hai luồng sức mạnh sắp va chạm vào nhau,  một luồng ánh sáng tuyết sắc như tơ lướt qua, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng có thể đem đao quang cùng với tấm sát khí phân khai.

Ngụy Vân Thư thần sắc hơi thay đổi, ngay tại khoảnh khắc tuyết sắc kia xuất hiện, nàng bèn giơ tay quét qua mặt, tức khắc thay đổi dung nhan. Đây là một kiện thần khí, tên gọi "Tố Trần Sa". Khi mà Lạc Linh Phong gả vào Vân Trung Thành, biểu hiện ra ngoài là Kim Đan tu vi. Nàng sợ Lạc Linh Phong xảy ra chuyện, bèn khắp nơi tìm kiếm bảo vật, tế luyện "Tố Trần Sa" một loại chân khí phòng vệ bảo hộ bản thân. Vật này xuất hiện, chỉ sợ Lạc Linh Phong cũng ở cách đây không xa.

"Tạ đạo hữu" Ngụy Vân Thư thấp giọng gọi một câu.

Khi đao quang của Tạ Chí Siêu tiếp xúc với tuyết quang, nàng cũng biết đó là kiện chân khí, nàng thu đao, quay người nhìn Ngụy Vân Thư trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc. Vốn dĩ Bá đạo hữu có vài phần tương tự Vân Trung Quân,  nhưng hiện tại dung mạo thay đổi, quả thực một phần tương tự cũng không còn, dung mạo phổ thông, ném vào trong đám đông đều không tìm ra. Tư duy xoay chuyển, nàng cũng không có dò hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn "Tố Trần Sa" chặn lại  Vân Trung Thành đệ tử đang cuồng nộ.

"Dừng tay!" Âm thanh vang lên muộn một khắc.

Ngụy Vân Thư nghe được thanh âm trong trẻo, đem ánh mắt nhìn xuống, thấy một thiếu nữ đội đạo quan hoa sen, áo báo trắng thêu hạc. Còn về dung mạo nàng ấy - quả thực là quá quen thuộc. Ngụy Vân Thư trong lòng không tránh khỏi nổi lên vài gợn sóng. Là bộ dáng lúc trẻ của nàng, nhưng khí độ lại không có lấy nửa điểm giống nàng, chắc người này là nguyện nhân để Lạc Linh Phong đặc biệt đến Táng Thiên Quan một chuyến. Ngụy Vân Thư lại liếc nhìn "Tố Trần Sa" trong tay đối phương, ép xuống tâm trạng đang dậy sóng, thu hồi ánh mắt.

"Vân sư tỷ" Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên , đừng nói đến Vạn đạo nhân tính tình cực xấu, ngay cả hai người xuất hiện đầu tiên cũng không tình nguyện gọi một phàm nhân không có nửa điểm linh lực như thế. Nhưng dù sao nàng ta cũng là ký danh đệ tử, mà bây giờ trong tay còn cầm một kiện chân khí. 

"Vạn sư đệ ngươi đang làm cái gì?" Vân Đan cũng ra dáng "sư tỷ" khiển trách một câu, sau đó không quản sắc mặt của Vạn đạo sĩ rất khó coi, hướng về hai người Ngụy Vân Thư, Tạ Chí Siêu chắp tay, nhẹ nhàng nói: "Thứ lỗi, đệ tử trong môn không hiểu chuyện, làm phiền hai vị đạo hữu."

"Đúng là không hiểu chuyện." Tạ Chí Siêu cười lạnh, mỉa mai: "May hắn là đệ tử Vân Trung Thành, nếu không hắn đã bị giết vô số lần rồi."

Vạn đạo hữu trong lòng tức giận trừng mắt Tạ Chí Siêu: "Ngươi——"

Vân Đan cao giọng mắng: "Vạn sư đệ!" Nàng trừng mắt nhìn Vạn đạo sĩ, cho đến khi hắn tức giận ngậm miệng lại, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chiếc bình ngọc tinh xảo, giọng ấm áp nói: "Đây là một hũ vân sa, xem như là lời xin lỗi của hai người." Vân sa này không phải của tông môn, mà là do Lạc Lăng Phong đưa cho, hiện tại đường đường chính chính lấy ra, thực sự đã thu hút sự ngưỡng mộ của hai vị Vân Môn đệ tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro