Chương 7 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Chi Siêu sẽ không từ chối những thứ đáng lẽ phải nhận, đưa tay nhận lấy, đặt  hũ vân sa vào lòng bàn tay, không thèm nhìn mà đưa cho Ngụy Vân Thư, cười nói: "Bá đạo hữu, ngươi giữ đi."

Ngụy Vân Thư mỉm cười, không từ chối ý tốt của Tạ Chí Siêu. Nàng nhìn chằm chắm vào ký danh đệ tử của Lạc Linh Phong, đợi câu nói tiếp theo. Đương nhiên chuyện này sẽ không kết thúc ở đây, nếu như Vân Trung Thành có năng lực tìm ra thi thể của tà tu thì cũng sẽ có khả năng tìm ra họ. Dù sao liên quan đến tà tu, bọn họ trả lời một phen không thể là không được.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Tạ Chí Siêu nhận lấy đồ vật, Vân Đan lộ ra nụ cười. Nàng cũng muốn mời hai người Ngụy Vân Thư đến nơi đóng quân của Vân Môn một chuyến, nhưng giọng nói nhẹ nhàng với khiêm tốn, không có nửa điểm hùng hổ hăm doạ.

Tạ Chí Siêu không phải là loại người không thể buông xuống được "chuyện nhỏ nhặt", nhìn thấy Vân Đan xuống nước, lại cùng Vân Trung Quân có mấy phần tương tự. Tuy nhiên, nàng không trực tiếp đồng ý mà là hướng Ngụy Vân Thư hỏi: "Bá đạo hữu, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu nói: "Vậy thì đi một chuyến đi." Những kẻ tà tu ở đến nơi này đều là Kim Đan kỳ, với tính cách của Lạc Linh Phong sẽ không phải bất cứ việc gì cũng tự mình giải quyết, nàng ấy chỉ sợ là vì "mình" mà đến (mình ở đây là chỉ Ngụy Vân Thư chứ không phải bản thân Lạc Linh Phong nha) , hiện nay đã tìm thấy người rồi, không nhất thiết xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Vân Đan nhìn Ngụy Vân Thư gật đầu, âm thầm thở ra một hơi. Nàng bái nhập vào Vân Trung Thành, nhưng không muốn làm việc đầu tiên đã thất bại. Tên Vạn đạo nhân không có mắt, nàng thì nhận ra đao pháp mà đối phương sử dụng rõ ràng là của Bất Châu Chi Đỉnh. Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Đan hiện lên một tia oán độc, chỉ là nàng cúi đầu, nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình.

Mà Ngụy Vân Thư lại cảm giác được tia ác ý rõ ràng, không thể không dừng cước bộ, đến lông mày cũng đều nhíu lại. Nàng không có mở ra thần thức, bốn bề đều không có dị thường, nên đã buông xuống chuyện này. Hướng Tạ Chí Siêu đang lo lắng mà mỉm cười, tiếp tục theo chân Vân Trung Thành đệ tử, hướng đến nơi đóng quân của bọn họ trong thành.

Nơi đóng quân của Vân Môn ở trung tâm Táng Thiên Quan, diện tích rộng lớn, phòng ốc nối liền san sát, ngay ngắn như là một tòa thành trong thành. Tiến vào nơi này, đèn đuốc sáng lạng, tỏa sáng tứ phía như ban ngày. Dọc đường có những hàng liễu hồng, kỳ hoa dị thảo, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi thực lãng mạn. Rất nhiều bạch san đệ tử lui tới, bọn họ nhìn thấy Vân Đan, đánh một cái thủ thế, liền nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn kỹ hơn. Người này thực sự quá giống Vân Trung Quân, bất giác có cảm giác rằng Vân Trung Quân đã trở lại.

"Chính là ở trong phòng này." Vân Đan chỉ về phía trước. Nàng bước nhanh về phía trước vài bước, hướng vị đạo sĩ đang hộ ở cửa giải thích mục đích đến. Đệ tử đó không dám lơ ​​là, lập tức hướng trong phòng bẩm báo. Không lâu sau bèn lui ra, vui vẻ dẫn Ngụy Vân Thư và Tạ Chí Siêu vào trong.

Trong phòng, một vị lan bào ống rộng, đạo nhân đầu đội kim quan ngồi xếp bằng trên nệm, bên tay trái bày một kiện pháp khí trông giống la bàn, là "Định Chân Ngôn Bàn", một khi có ai nói dối trước nó sẽ phát ra linh quang. Chỉ là vật này vô dụng đối với người có gông lực cao, thông thường chỉ đem ra để phán xét chân tướng chanh chấp giữa các đệ tử. Vị đạo sĩ này nhìn thấy hai người Ngụy Vân Thư cũng chỉ nhẹ khẽ chớp mắt. Ánh mắt của ông ta cuối cùng lướt qua mặt Vân Đan, trong mắt hiện lên tia chán ghét và khinh thường không che giấu.

"Đây là tông môn ta Trần Chân Quân." Vân Đan thấp giọng nói. Có thể được gọi là Chân Quân tự nhiên là đã tu đến Nguyên Anh tu sĩ.

Ngụy Vân Thư giơ tay chào, thần sắc bình tĩnh. Cô nhận ra ông già này, xuất thân Vân Trung Thành Trần tộc, tên chỉ một chữ "Kỳ", là một trong những Vân Môn đạo sĩ đã vây giết nàng. Tận mắt nhìn thấy người đã phản bội mình, trong lòng Ngụy Vân Thư không có quá nhiều biến động, sau khi chào xong nàng cúi đầu đứng đó. Nàng và Tạ Chí Siêu đều không phải Vân Trung Thành đệ tử, cùng lắm tôn trọng ông ta chỉ là vì ông ta tu luyện cao hơn một cảnh giới.

Trần Kỳ vuốt râu, không muốn gây khó dễ cho hai người "tiểu bối".  Ông ta chỉ như bình thường hỏi chuyện họ trước sau khi gặp tà tu. Hai người Ngụy Vân Thư cũng nói sự thực, đáng tiếc khó có thể tìm ra manh mối nào từ trong đó, dù sao vừa gặp mặt đã động thủ cho đến tận khi đối phương hồn bay phách tán. Trần Kỳ cũng không thất vọng, ông ta mời hai người họ đến đây chỉ để chứng minh rằng họ không liên quan gì đến những kẻ tà tu, đem  "Định Chân Ngôn Bàn" cất vào trong tay áo, phất tay, ra hiệu người trong phòng có thể rời khỏi.

"Hai vị bằng hữu, đã không còn sớm nữa, chi bằng ở lại Vân Môn nghỉ ngơi một đêm?" Sau khi ra ngoài Vân Đan đề nghị.

Ngụy Vân Thư ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau một chuyến dày vò này đã một giờ trôi qua. Nàng quay sang nhìn Tạ Chí Siêu, nhẹ giọng nói: "Tạ đạo hữu cảm thấy thế nào?" Nơi đóng quân của Vân Môn rõ ràng có trận pháp tụ tập đại khí và linh khí, nơi đây linh lực dồi dào, càng thích hợp cho người tu đạo tu luyện dưỡng thương.

Tạ Chí Siêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có thế." Theo ý của nàng thì Ngụy Vân Thư là tán tu, nền móng yếu, trên người sợ rằng tiền tiết kiệm không nhiều, có thể ở nơi đóng quân của Vân Môn như là động thiên phú địa nghỉ ngơi một đêm, luôn có nhiều lợi ích hơn ngủ nơi giường trời chiếu đất.

Vân Đan nhìn thấy điều này, lập tức an bài một viện tử có hai gian sương phòng liền kề.

Sau khi tất cả các đệ tử Vân Trung Thành rút lui, Ngụy Vân Thư thở phào nhẹ nhõm. Nàng cau mày, dường như nghĩ đến điều gì, vỗ vỗ đầu, ồ một tiếng. Không đợi Tạ Chí Siêu hỏi, nàng liền đem con lừa A Mang trong túi linh sủng thả ra. Ở cái đêm gặp tà tu đó, Ngụy Vân Thư sợ nó bị hút cạn máu liền đem nó thu lại, sau đó giải quyết xong tên tà tu nàng liền quên mất A Mang.

A Mang mới vững chân sau khi đạp xuống đất, liền ngẩng đầu "áng" một tiếng, giơ một chân, đá về phía Ngụy Vân Thư không nương tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro