Chương 20: Cảnh Nhuế! Cô là đồ nữ lưu manh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô là người đầu tiên mà tôi chủ động quyến rũ." Khi Cảnh Nhuế định nói thêm cái gì đó, Trì Gia đã gạt tay nàng ra, sau đó cười lạnh.

"Ha ha ha........." Trì Gia cười khinh thường, yên tĩnh nằm ở một bên giường, nheo mắt rù rì nói, "Mệt mỏi quá, ngủ đi."

Cảnh Nhuế còn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của Trì Gia, nhưng không có nhìn kĩ càng, một âm thanh vang lên, cái gì cũng không còn nhìn thấy nữa, một mảnh đen kịt.

Là Trì Gia tiện tay tắt đèn, căn phòng lập tức bị chôn vùi trong yên tĩnh.

Cảnh Nhuế cũng im lặng xoay người đi, lúc ngủ hai người một trái một phải đưa lưng về phía nhau, phần chính giữa trống rỗng, khoảng cách còn đủ một người nằm.

Trì Gia chưa ngủ, còn đang suy nghĩ về những câu vừa rồi Cảnh Nhuế nói, nhất là câu chủ động quyến rũ. Trong chốc lát, Trì Gia đã có chút ảo tưởng rằng Cảnh Nhuế thích mình, nàng nằm trên người mình, khi dùng âm thanh gợi cảm mê hồn gọi mình là "bảo bối", tim của Trì Gia đều muốn tan chảy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, lời nói ở trên giường là..... Khó tin nhất, chỉ có ma quỷ mới biết hồ ly tinh cũng dùng cách này để quyến rũ bao nhiêu thiếu nữ khác mà thôi.

Người ta thường hay nói nếu có thể tin tưởng lời của nam nhân nói, thì heo mẹ đều có thể trèo lên cây rồi, nhưng bây giờ Trì Gia thấy, nếu có thể tin lời của Cảnh Nhuế, heo mẹ có thể trèo lên cả đỉnh Everest.

Tuy Trì Gia không hiểu rõ về Cảnh Nhuế, nhưng tại sao cảm thấy như vậy, đại khái lý do là vì kinh nghiệm trên giường của Cảnh Nhuế, thật sự quá..... Phong phú.

Họ Cảnh đúng thật là hồ ly tinh chuyển kiếp, dù là nam hay nữ đều có thể ăn sạch. Trì Gia kéo chăn bông lên trùm đầu, trong lòng không khỏi rối loạn, tại sao nàng phải quan tâm lời nói của Cảnh Nhuế.

Lúc hai người chìm vào giấc ngủ thì trời đã tối muộn, hầu như tới rạng sáng mới chịu ngủ say.

Mặc kệ đêm qua hai người nằm ngủ có bao nhiêu cách xa nhau, đến sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều quấn quýt ôm nhau, ngủ còn rất ngon lành, nói khoa trương hơn chút là, hận không thể mò mẫm vào trong cơ thể của đối phương.

Tút tút tút-----------

Điện thoại đặt trên đầu giường của Trì Gia rung lên.

Nhưng khi Trì Gia ngủ say, giống như bị bất tỉnh, hoàn toàn lơ đi không nhúc nhích.

Trì Gia có năng lực mà người thường không có được, nàng có đồng hồ sinh học không liên tục, chỉ cần là ngày đi làm, sáng sớm mỗi ngày sẽ luôn thức giấc đúng giờ, nhưng nếu là ngày nghỉ, nàng có thể ngủ từ tối hôm nay đến tối hôm sau.

Đi làm muộn hoặc nghỉ làm sẽ bị trừ lương, nhưng nói đến tiền thì Trì Gia chưa bao giờ không cẩn thận.

"Là heo à? Ngủ như chết vậy." Cảnh Nhuế tỉnh dậy nhẹ giọng nhắc nhở, điện thoại rung không ngừng, Trì Gia còn vùi đầu trong lòng nàng, miệng hơi mở, suýt chút nữa liền chảy nước bọt, dáng vẻ lúc ngủ thật không bình thường.

"Có người gọi đến......" Cảnh Nhuế đẩy Trì Gia hai lần, Trì Gia không tỉnh ngủ, còn dùng chân gắt gao kẹp lấy chân mình, càng ngày càng càn rỡ.

Hiện tại mới năm giờ sáng, tối hôm qua các nàng ngủ trễ, lại mệt mỏi, dậy không nổi cũng là chuyện bình thường.

Cảnh Nhuế bị chuông điện thoại làm phiền đến mức chịu không được, nàng đoán người gọi là Giản Dịch, nếu không ai lại gọi vào lúc sáng sớm như vậy. Nàng nghiêng người, chạm vào điện thoại của Trì Gia, vừa nhìn màn hình điện thoại hiển thị, quả nhiên đúng là Giản Dịch.

Vuốt màn hình, nhấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Giản Dịch, "Tiểu Gia, cậu và chị Cảnh Nhuế dậy chưa? Chúng ta nên đi rồi."

"Là tôi, Tiểu Dịch."

Trong lúc nhất thời Giản Dịch không nhận ra giọng của Cảnh Nhuế, nhưng đây không phải giọng của Trì Gia, nên cũng đoán được là Cảnh Nhuế, "Chị Cảnh Nhuế, giọng của chị bị sao vậy?"

"Khả năng...... Là do máy điều hòa thổi hơi lạnh nên bị cảm nhẹ." Giọng của Cảnh Nhuế có chút khàn, về phần nguyên nhân, chắc cũng không cần giải thích thêm.

"Chị không sao chứ?"

"Không sao."

"Hai người chuẩn bị xong chưa? Bây giờ chúng ta lên đường đi, chậm thêm chút nữa sẽ không thấy được mặt trời mọc đâu." Giản Dịch nghe giọng lười biếng của Cảnh Nhuế, cảm giác giống như vừa tỉnh ngủ.

Cảnh Nhuế mắt nhìn Trì Gia, ngủ giống như heo chết, mà chính lúc này nàng cũng mở mắt không lên, "Trì Gia còn đang ngủ, chúng tôi sẽ không đi chung."

"Hả....? Còn đang ngủ à?" Giản Dịch không hiểu nổi, hôm qua hẹn nhau năm giờ sáng nay gặp mặt, còn nữa, Trì Gia không đi tại sao Cảnh Nhuế cũng không đi, Giản Dịch nghĩ tốt hơn mình nên hỏi qua chút, "Chị Cảnh Nhuế, chị cũng không đi sao?"

"Ừ, tối qua chúng tôi......" Cảnh Nhuế ngừng một lúc, sau đó tiếp tục cười nói với đầu dây bên kia, "Tối hôm qua tôi và cô ấy thảo luận về phương án thiết kế, thức khuya, hơi mệt, nên không đi được."

Khó trách giọng nói mệt mỏi như vậy, Giản Dịch liên tục bày tỏ sự áy náy, "Xin lỗi chị, quấy rầy chị nghỉ ngơi rồi, vậy chị tiếp tục ngủ đi, thật ngại quá."

"....... Em và Vân Hân đi chơi vui vẻ."

Giản Dịch cúp máy, sau đó giải thích với Vân Hân, "Tiểu Gia và chị Cảnh Nhuế nói sẽ không đi."

"Tại sao đột nhiên không đi?"

"Nói là đêm qua thức khuya, quá mệt mỏi, bây giờ Tiểu Gia không đứng lên nổi nữa, cũng là chị Cảnh Nhuế nghe máy."

"Tối hôm qua hai cô ấy......" Nghe đến mấy câu này, sắc mặt của Vân Hân trở nên có chút phức tạp.

Giản Dịch nói với vẻ mặt đơn thuần trong sáng, "À, chính là thảo luận về phương án thiết kế, thảo luận cả đêm."

"Thảo luận phương án cần phải cả đêm mới xong?"

"Đúng vậy." Giản Dịch gật gật đầu.

Dường như Vân Hân đã hiểu rõ chút gì đó trong chuyện này, Cảnh Nhuế nói lý do như thế, đoán chừng chỉ có thể là lừa gạt Giản Dịch. Vân Hân kéo cánh tay của Giản Dịch, "Chúng ta đi thôi, để hai cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi."

Cảnh Nhuế đặt điện thoại xuống, sau đó tiếp tục nằm xuống giường, Trì Gia giống như con mèo sữa, liền dán vào người nàng, da mặt đủ dày, còn lấy cánh tay ôm vuốt ve lưng nàng, ăn đậu hũ của người ta một cách tự nhiên.

Đã như vậy, còn nói không thích nữ nhân.

Trì Gia lúc ngủ thường thích ôm một cái gì đó, liền đem Cảnh Nhuế biến thành gối ôm, nhưng ôm Cảnh Nhuế thoải mái hơn gối rất nhiều vừa ấm áp còn thơm ngào ngạt. Nàng ngửi mùi hương trên người Cảnh Nhuế đến mức muốn nghiện.

"Cái tướng ngủ này......" Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mặt Trì Gia một hồi lâu, nhìn xong đột nhiên cười cười, thật ra lúc Trì tiểu thư yên lặng, miễn cưỡng như còn vài phần điềm đạm nho nhã, được xem là thuận mắt.

Cảnh Nhuế nằm một hồi, cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu, sau đó liền nheo mắt di chuyển cơ thể, thò tay qua ôm chặt Trì Gia, hai người dính lại một chỗ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

"Hừ......." Trì Gia cũng muốn phối hợp, chui đầu vào hõm cổ của Cảnh Nhuế, hết cọ cọ rồi lại ngửi, thật giống con cún, nhưng Cảnh Nhuế hết lần này đến lần khác lại thích cảm giác này, vừa hơi ngứa vừa ấm, rất thoải mái.

Hai người chìm vào giấc ngủ, kim phút đã chạy hơn cả chục vòng.

"Cảnh Nhuế!! Cô là đồ nữ lưu manh...! Còn chiếm tiện nghi của tôi nữa!" Lúc Trì Gia tỉnh dậy, phát hiện Cảnh Nhuế ôm mình, tay còn đặt ở ngực mình, ước chừng là đã xoa nắn suốt đêm qua.

Cảnh Nhuế bị đánh thức bởi giọng nói chói tai của Trì Gia, nàng từ từ nhắm mắt lại ôm Trì Gia hạ giọng oán trách, "Tối hôm qua cũng đã kêu cả đêm, cô còn sức lực nữa à......"

"Cô!" Trì Gia vừa thẹn vừa xấu hổ.

Cảnh Nhuế đau đầu, nàng trừng mắt liếc Trì Gia, trong giọng nói lộ ra vẻ ghét bỏ thêm bất lực, "Sờ soạng cả đêm, tay của cô ở chỗ đó của tôi cũng có chịu dời đi sao?"

Trong lòng bàn tay là khối mềm mại, Trì Gia chột dạ, nàng lấy tay ra khỏi ngực của Cảnh Nhuế.

Đêm qua, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không có tư cách nói bị chiếm tiện nghi.

"Còn không chịu thức dậy, sẽ không thấy được mặt trời mọc." Trì Gia lăn từ giường xuống, chuyện này vẫn nhớ rõ như in, đi một chuyến xa như vậy, tất cả là vì muốn buổi sáng nay sẽ đi đón bình minh. Chủ yếu là nàng muốn chuyển chủ đề nói chuyện, không muốn tiếp tục ở chung phòng với Cảnh Nhuế nữa.

Chuyện tối hôm qua, Trì Gia cũng không muốn nhắc tới.

Tấm rèm cửa sổ dày đặc che khuất đi ánh sáng từ bên ngoài, Trì Gia hoàn toàn không rõ tình hình đang diễn ra,  cho rằng trời vẫn chưa sáng.

Cảnh Nhuế cầm lên điện thoại nhìn thời gian, đỡ trán, rồi lại giội cho Trì Gia một chậu nước lạnh, "Đã năm giờ chiều rồi, xem mặt trời mọc gì nữa, chờ xem mặt trời lặn thì còn được."

Trì Gia kéo rèm cửa sổ, mặt trời bắt đầu đi xuống hướng tây.

Cảnh Nhuế nằm trên giường, mắt nhìn bóng lưng của Trì Gia đang đứng trước cửa sổ sát đất, nàng chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra thân hình gầy gò nhỏ bé, và đôi chân dài mảnh mai cân đối.

Đó là một cảnh tượng đẹp, Cảnh Nhuế tựa vào đầu giường, miễn cưỡng thưởng thức vẻ đẹp này.

Đêm qua sau khi quan hệ với nhau, dường như vẫn còn rất nhiều dư âm đọng lại.

"Tại sao Tiểu Dịch cũng không gọi điện thoại cho tôi......" Trì Gia phàn nàn, khi nàng quay đầu lại, phát hiện Cảnh Nhuế đang lười biếng mà nhìn chăm chú vào mình, mà trên người nàng, có thể thấy được những dấu hôn ở khắp nơi...... Cái màu của vết hôn kia, tựa như hôn đến không còn sức lực và không muốn dứt ra.

Nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong đêm qua trên chiếc giường lớn, mặt Trì Gia có chút nóng rát, nàng thật sự có một chút đói khát, hơn nữa có thể nói Cảnh Nhuế còn tận sức tận lực quyến rũ nàng.

Được mấy người có thể kháng cự lại sức quyến rũ của hồ ly tinh đây.

"Tiểu Dịch gọi điện thoại cho cô, nhưng tôi nghe máy, nói chúng ta không đi." Cảnh Nhuế nói xong, xuống giường, đi đến phòng tắm.

Trì Gia nhìn qua bóng lưng đẹp mắt của Cảnh Nhuế, mặc chiếc váy ngủ toát ra phong tình muôn vàn, đồng thời giải thích cái gì gọi là nữ nhân gợi cảm đạt mức cực đại.

Năm giờ chiều, bên ngoài vẫn có người phơi nắng, Trì Gia trông thấy liền cảm thấy phiền muộn.

Phòng tắm truyền ra âm thanh nước chảy ào ào, phòng tắm được thiết kế bằng kính nửa trong suốt nên hơi mờ mờ thấy được bên trong, Trì Gia vừa vặn có thể chứng kiến được hình dáng của Cảnh Nhuế khi tắm dưới vòi sen, nhưng chỉ liếc nhìn hai giây, sau đó quay đầu đi.

Dựa vào bệ cửa sổ bên cạnh, Trì Gia suy nghĩ, trong lòng không khỏi thắt nghẹn, các nàng lên giường làm tình, người bình tĩnh nhất vĩnh viễn là hồ ly tinh. Lúc các nàng còn trên giường rõ ràng sinh lòng yêu thích người kia, nhưng khi xuống giường lại là một trạng thái khác, hoàn toàn là hai bộ mặt.

Nhưng nàng đối với Cảnh Nhuế, đôi khi không giống như vậy?

Trên giường nhiệt tình nồng cháy, dưới giường thì lạnh nhạt. Nói tóm lại, mối quan hệ của các nàng, bất quá chỉ là một cuộc vui đùa mà thôi.

Nhưng Trì Gia biết rõ mình có chút để tâm đến Cảnh Nhuế, nếu không đêm qua nàng sẽ không tự nhiên đi hỏi đối phương đã ngủ với bao nhiêu thiếu nữ. Đối diện với lòng mình, Trì Gia thừa nhận mình đã có chút tình cảm với Cảnh Nhuế, bằng không sẽ không lên giường với nhau.

Có lẽ Trì Gia mắc phải cái tính "dễ phải lòng ai đó", quá dễ dàng lâm vào một đoạn tình cảm, cảm giác đến nhanh, mà đi cũng rất nhanh.

Hồi còn ở đại học, đã chia tay hết bảy lần.

Nàng không thể phân biệt được đâu là rung động, đâu là cảm tình và thích, càng đừng nói chi đến việc yêu đương, Trì Gia đã nghi ngờ bản thân nhiều lần, nàng từng yêu thật lòng một người nào chưa? Không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy tình yêu chỉ có như vậy, không giống như người khác miệng luôn nói yêu ai đó đến khắc cốt ghi tâm. Tình yêu mà nàng nói đến cùng với tình yêu của người khác, không phải cùng một loại.

Lúc trước, chỉ cần cảm thấy đối phương coi như cũng được, Trì Gia liền thẳng thắn nhận lời tỏ tình, kết quả mèo mù chưa từng đụng phải chuột chết, mà mỗi cuộc tình đều kết thúc êm xuôi không có vấn đề gì.

Trì Gia cho rằng Cảnh Nhuế là "đồ cặn bã", nhưng thật ra nàng cũng không tốt hơn ai, ban đầu nàng không được lòng các nữ sinh trong khoa, dù sao trong bốn năm thay bạn trai tới mấy lần, đã vậy bạn trai cũ của nàng đều là những nam thần trong trường, nàng có thể được lòng người khác sao?

Mỗi lần chia tay, đều là Trì Gia chủ động lên tiếng trước, mà hơn phân nửa lý do đảo lên, đều là không có cảm giác. Trì Gia không niệm tình cũ, không có cảm giác, hay chán ghét thì liền chia tay, không chút luyến tiếc.

Lúc trước trong trường học còn không ít người gọi nàng là "tai hoạ". Còn là tai hoạ chuyên chọn trúng được nam thần.

Mà bây giờ Trì Gia đã nghĩ thông suốt, vì không muốn gieo hoạ cho người khác, cũng không gieo hoạ cho chính mình, biện pháp tốt nhất chính là, không được dễ dàng bắt đầu một cuộc tình, cũng xem như là có trách nhiệm với hai bên.

Giống như trước kia, nàng nhất định sẽ nhận lấy sự theo đuổi của Tần Đông, nhưng bây giờ thì không.

Thật ra, sống độc thân cũng tốt.

Sau khi trải qua một đêm "buông thả cuối cùng", hôm nay, các nàng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nên như thế nào thì vẫn là như thế đó, rất bình thường.

Cho dù trong lòng có cái gì đó, Trì Gia cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nàng không biết suy nghĩ của Cảnh Nhuế, dù sao vẻ mặt của hồ ly tinh chính là không sao cả, Trì Gia tích cực làm bộ dáng không sao cả giống như Cảnh Nhuế.

Khoảng năm giờ rưỡi, Trì Gia lại nhận được cuộc gọi đến của Giản Dịch, gọi nàng lên núi cùng nhau xem mặt trời lặn.

Trì Gia đồng ý, tuy không đón được bình mình, nhưng đón hoàng hôn thì cũng được, đi hết một chặn đường xa xôi, ít nhất cũng phải nhìn mặt trời một chút.

Thay quần áo xong, Trì Gia chuẩn bị xuất phát, quay đầu nhìn lại, trông thấy Cảnh Nhuế không mang giày cao gót nữa, cũng đổi thành quần áo thoải mái thích hợp cho leo núi, quả nhiên người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.

"Này..... Chân cô đau thì không nên đi chung đâu." Trì Gia lấy túi xách, có lòng tốt nhắc nhở một câu, "Đến lúc đó tôi sẽ không cõng cô nữa."

Cảnh Nhuế mang giày thể thao xong, một thân quần áo nhẹ nhàng, nàng đi đến trước mặt Trì Gia, cười cười, "Chân của tôi trước sau không bị gì."

Trước sau không bị gì, Trì Gia cảm thấy mình lại bị Cảnh Nhuế trêu đùa, "Vậy sao tối qua cô còn để tôi cõng hả!"

"Tôi đã nói không cần rồi." Bởi vì là đi
ra ngoài thư giãn, nên Cảnh Nhuế trang điểm rất nhẹ, nhưng khí chất không hề giảm đi chút nào, chẳng qua do đêm qua chơi đùa điên cuồng, trên mặt mang theo vài nét mệt mỏi mà thôi. Nàng dựa người vào tường, nghiêng đầu nhìn Trì Gia, "Hơn nữa, tôi thấy cô rất muốn cõng tôi, nên tôi cho cô cõng."

Trì Gia: "........"

Được, nói không lại nàng. Trì Gia cảm thấy mình như bị coi thường, tự nhiên nhiều chuyện đi quan tâm hồ ly tinh làm chi không biết, đúng là ăn no rảnh rỗi không việc làm.

Sáu giờ chiều, lúc này mà đi bộ trên núi thì không thực tế lắm, đoán chừng leo lên núi để xem sao trên trời lúc đêm xuống. Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi cáp treo đi xuống chân núi, sau đó mới lên núi tụ họp lại với Vân Hân và Giản Dịch.

Tại cửa hàng tiện lợi dưới chân núi, Trì Gia cầm lên một chai nước lọc tinh khiết, vốn định thuận miệng hỏi Cảnh Nhuế muốn uống nước không, nhưng nghĩ đến chuyện quê mặt vừa rồi, chẳng muốn hỏi nữa, mua chai nước cho mình liền đi.

Cảnh Nhuế lấy túi tiền ra định mua hai tấm vé cáp treo.

Trì Gia ngăn cản Cảnh Nhuế lại, nói, "Mỗi người tự mua vé cho mình, sòng phẳng đi."

Cảnh Nhuế bất lực, tiến đến trước mặt Trì Gia, thấp giọng nói, "Vậy tiền cô với tôi đi thuê phòng có cần sòng phẳng?"

Trì Gia nhớ tới đêm đó lần đầu tiên các nàng đi khách sạn, liền đặt phòng cao cấp nhất là "phòng dành cho tổng thống", nàng nhíu mày cắn răng một cái, "Khi về tôi sẽ đem tiền trả lại cho cô!"

Một đêm đó, đoán chừng bằng một tháng lương của nàng.

"Hai vé." Cảnh Nhuế tiếp tục trả tiền, lấy hai tấm vé. Một bên liếc liếc vẻ mặt buồn phiền của Trì Gia, "Đi thôi, không đi nữa thì trời sẽ tối."

Một cáp treo dành cho bốn người ngồi, Trì Gia chui vào trong, ngồi xuống chỗ đối diện góc của Cảnh Nhuế, tận lực duy trì khoảng cách xa nhất, toàn bộ hành trình không nói một câu.

__________

Bởi vì chương này rất dài ( hơn hai chương gộp lại ), nên mình chia ra cho dễ edit cũng như đỡ dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro