Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Thanh ngồi trên ghế Sa lon ở cửa đợi giám đốc Vu đến,lúc trước nàng đi phỏng vấn cũng chờ trên cái ghế sa lon này.

Duẫn Thanh nhớ rõ lúc trước HR gặp nàng phỏng vấn sau đó đưa nàng thẳng đến gặp giám đốc,nói chuyện cùng giám đốc không có nhiều lắm,nhưng là thấy nàng có tính chuyện nghiệp và đã qua rèn luyện nên giám đốc đối với Duẫn Thanh đặc biệt có hảo cảm.Cuối cùng giám đốc nói nàng đi công tác học hỏi kinh nghiệm với cấp trên,ba ngày sau trở về.Chờ nàng đến công ty chính thức báo danh đi làm là thời điểm có thể gặp được giám đốc.Duẫn Thanh nghe giám đốc nói thế có nghĩa là đã thông qua phỏng vấn,lúc đầu mới tốt nghiệp nàng không nghĩ là có thể tìm được việc làm thuận lợi như vậy,đây là việc làm đầu tiên trong đời.

Công ty trách nhiệm hữu hạn văn hóa tuổi trẻ Đông Phương kỳ thật không phải là chuyên ngành mà lúc đầu nàng lựa chọn.

Công ty văn hóa Đông Phương đích thực là một nhà xuất bản có tiếng,công ty thành lập gần mười năm.Trong tay có mấy tạp chí nổi tiếng,trang web,lượng tiêu thụ năm nào cũng đứng nhất,được rất nhiều những người trẻ tuổi yêu mến.Duẫn Thanh nhìn đến thông báo tuyển nhân viên trên trang web của công ty Văn Hóa Tuổi Trẻ Đông Phương cho một tòa tạp chí tên Thanh Đằng ( Tuổi Trẻ ).Giám đốc thông báo tuyển dụng trợ lý,nàng liền thuận tay đăng ký sơ yếu lí lịch của mình. -kỳ thật nàng muốn đi làm ở tạp chí Khoa Học Viễn Tưởng,cho dù làm ở đó có lẽ sẽ rất vất vả nàng đều bằng lòng,có thể nói là nàng từ nhỏ đến lớn đã xem tạp chí Khoa Học Viễn Tưởng.Duẫn Thanh tuy bề ngoài là một cô giá tinh tế,nhưng bên trong là một cô gái rất cứng rắn người thân của nàng ai cũng biết.Nàng nhận được giấy báo trúng tuyển liền gọi cho bạn thân của nàng nói rằng nàng làm ở tạp chí Thanh Đằng,bạn thân còn giật mình" Cậu căn bản là không thích thể loại này mà,cậu không phải là không biết gì về tạp chí của mấy cô gái trẻ sao?

Duẫn Thanh thở dài,đúng là nàng cũng không thích những bài báo của Thanh Đằng,thậm chí ở cái tờ tạp chí,trang web lượng tiêu thụ đều đứng đầu nhưng nàng vẫn không thích.Nàng lúc còn học trung học đã có mua qua tạp chí Thanh Đằng xem,đáng tiếc là nhìn hai ba dòng chữ đầu đã vứt....Chính là nàng yêu thích Khoa Học Viễn Tưởng nhưng mà lại điện thoại nhất định không cho nàng đi phỏng vấn,có thể là cảm thấy nàng đi học văn học tiếng Đức nên không thể hiểu rõ được thực chất của khoa học viễn tưởng Trung Quốc,mà nàng còn những cô gái học văn học Trung Quốc đều cố tình thông cảm cho nàng,nàng không biết là nên khóc hay nên cười.

Có lẽ bởi vì Giám đốc Đông Phương-Đông Thanh Văn cho Duẫn Thanh một cảm giác rất thân thiết,nàng cũng từng thực tập ở nhà xuất bản Đại Tứ,gặp giám đốc ở đó không xem nhân viên ra gì.Vị giám đốc Đông Thanh Văn này cho Duẫn Thanh một ấn tượng tốt,rất ôn hòa đến mức Duẫn Thanh có chút ngại.Vì thế,khi nhận được công việc về nhà suy tư một ngày,quyết định theo lời giám đốc nói,thứ hai đến đi làm.

Chính là nàng suy nghĩ đến chuyện rất kỳ quái,vì sao mà nhân viên lại gọi lãnh đạo là Vu chủ quản không phải là chủ biên sao?.Bình thường ở tạp chí trước không phải vẫn gọi lão Đại là chủ biên sao?

"Tiểu Duẫn,đi theo ta." Cô gái tiếp tân trở lại,mỉm cười nhìn Duẫn Thanh nói.Duẫn Thanh đang suy nghĩ ở trên trời dưới đất,bỗng nhiên nghe thấy thanh liền đứng lên thật nhanh,túi đặt ở đùi đều rơi xuống đất.

Tiếp tân giúp Duẫn Thanh nhặt túi lên,đưa đến trước ngực nàng nói :" Cứ bình tĩnh,đồng nghiệp ở Thanh Đằng tối lắm." Đưa nàng vào bên trong vừa đi vừa nói," Cô xem văn phòng của chúng ta bố trí có phải giống cảm giác của gia đình không ? Giám đốc cùa chúng ta thiết kế văn phòng là muốn vừa giống nhà ở vừa giống nơi làm việc,kết cấu LOFT,có ban công,buồng vệ sinh,trong phòng vệ sinh có bồn cầu tự hoại,bồn tắm lớn cùng vòi hoa sen,nếu mà cô không ngại thì có thể tắm rửa ở công ty." Tiếp tân một bên nói một bên đưa Duẫn Thanh đi thăm quan công ty.Duẫn Thanh đi đâu trong công ty cũng vẫn thấy thiên hướng là màu vàng,đúng là một cảm giác ấm áp gia đình.Xem ra Đông Văn Thanh giám đốc đúng là một giám đốc rất hiền lành.Không chỉ có giám đốc hiền lành,đi dọc theo đường nhìn thấy đồng nghiệp ai cũng mỉm cười gật đầu với nàng,Duẫn Thanh vội vàng không ngừng đáp lẽ,cũng rất là vất vả.

Tạp chí Thanh Đằng có văn phòng ở lầu hai,Duẫn Thanh cùng tiếp tân đi đến lầu hai thì tiếp tân nhỏ giọng nói." Vu chủ quản của cô là một chủ quản rất có cá tính,rất là nguyên tắc của chủ quản.." Còn chưa nói xong,vừa mới đi tới đầu cầu thanh Duẫn Thanh cảm thấy trước mắt trước xóa,vô số dấu đóng của máy in giống như bông hoa tuyết bay đầy trời,tiếp tân và Duẫn Thanh đứng yên tại chỗ.

Giấy trải dàu khắp sàn nhà,một cô gái cao gầy với mái tóc dài cùng một cô gái có đầu nấm đứng đối nhau,cái cô gái cao gầy kia trừng mắt nhìn cô gái đầu nấm." Loại bài viết như thế này mà cô không biết xấu hổ mà nói đã qua sơ thẩm? Tôi cần cái thứ như vậy sao? "

Cô gái đầu nấm hai mắt đỏ lên,giọng nói lý nhí:" Thực xin lỗi,Vu chủ quản,tôi....tôi sẽ cầm sửa chữa lại."

Duẫn Thanh sắc mặt nhất thời đen lại,bả vai không khỏi run lên-người này chính là đại hỗn đại Vu chủ quản?

Vu chủ quản lúc này mới phát hiện Duẫn Thanh,hai người liếc nhau,Duẫn Thanh thở gấp,Vu chủ quản liền lộ ra một vẻ mặt cười như không cười,đúng vậy,biểu tình này giống với biểu tình khi ăn kẹo cao su như đúc.:" Ăn bánh mì xong rồi,phải đi công tác ?"

Tiếp tân một bên đang hỗ trợ cô gái đầu nấm nhặt giấy,liền hỏi:" A,Vu chủ quản,chị cũng quen biết biết Tiểu Duẫn ạ?"

"Cũng không hẳn." Vu chủ quản trở lại bàn làm việc của nàng,ánh mắt của cô để ở trên ống đựng bút,rút ra một chiếc bút," Hôm đó là trời mưa,tôi muốn giúp nàng mà che ô,chỉ là nàng không để ý tới tôi mà thôi."

Tiếp tân nhìn Vu chủ quản lại xem Duẫn Thanh,đã thật lòng cảm nhận được hôm nay áp suất của ban biên tập Thanh Đằng sẽ rất lớn,tiếp tân bày ra vẻ mặt công việc mỉm cười,đen giấy tờ nhặt lên để vào tay của cô gái đầu nấm,rồi đi ngang qua người của Duẫn Thanh đưa cho nàng một ánh mắt --Thấy chưa,Vu chủ quan chính là một cô gái cá tính như vậy đấy.

Duẫn Thanh quả thật không nói nên nói gì,không nghĩ tới là thành phố lớn như thế này rồi mà lại gặp cô gái kinh người đó! Ngày đó cô ấy chê ô giúp nàng lại bị nàng từ chối ý tốt,bây giờ liền đứng trước mặt nàng,mà lại còn là người lãnh đạo trực tiếp nàng,không tốt,không tốt...

Duẫn Thanh đứng ở chỗ cũ không biết nên làm như thế nào mới tốt.Vu chủ quản bảo nàng ngồi vào chỗ trống phía bên phải,trên chỗ trong đó còn có máy tính,mặt bàn cùng ghế dựa đều rất sạch sẽ,tất cả đều làm bằng thủy tinh rất hoàn hảo,chỉ cần Vu chủ quản chỉ cần liếc con mắt là có thể biết được Duẫn Thanh đang làm gì.

Duẫn Thanh mới nhận chực nên đối với những người ở hoàn cảnh này này tương đối câu nệ,mà vừa rồi chủ quản đại nhân mới hung hăng la hét cô gái đầu nấm kia nên lúc sau mười người trong phòng làm việc không có ai dám nói gì.Da dầu Duẫn Thanh có chút run lên--âm thanh Vu chủ quản nói chuyện cũng không cao,nhưng chính là làm cho người khác có cảm giác sợ hãi,loại con gái này thật sự.....không thể gả đi sao?

Vủ chủ quản đưa cho Duẫn Thanh một quyển sách những thông báo và nội quy công ty,và sẽ trang web văn học của công ty cùng với sách báo khóa trước của Thanh Đằng cho Duẫn Thanh xem,việc chính của nàng hôm này là làm quen với nghiệp vụ của công ty,ngày mai bắt đầu giao cho nàng một chút công việc đơn giản.

Duẫn Thanh lật xem tạp chí,thi thoảng liếc trộm Vu chủ quản một cái,thấy Vu chủ quản thật sự còn đang xem bài viết.Duẫn Thanh có chút nghi hoặc,nếu đã làm ở Thanh Đằng,vì sao lại còn muốn xem văn học trên trang web? Vu chủ quản cái gì cũng không nói,Duẫn Thanh cũng không phải không biết xấu hổ nên không hỏi,một buổi sáng rất nhanh đã thành quá khứ

Giữa trưa các đồng nghiệp mời người mới là Duẫn Thanh ra phòng bếp ăn cơm.Duẫn Thanh ngày đầu tiên đi làm nên không mang theo đồ ăn nên đồng nghiệp liền giúp nàng đến phòng ăn kêu đầu bếp làm cơm giúp nàng,kêu nàng đi rửa tay ăn cơm.

Duẫn Thanh thấy cơm trưa còn có canh và bốn loại hao quả,ăn nhiều vậy sao?.Nàng ở nhà nhiều đã thành thói quen,cho tới bây giờ đều là ăn đồ ăn vặt nên căn bản không biết đói là gì.Hôm nay đi làm ngày đầu tiên vôi vàng đã quên không mang theo điểm tâm,sáng sớm bụng đã rất đói,nhìn trên bàn một đống đồ ăn ngon thì thật sự là cảm động.

Được rồi,ăn đồ ăn ngon này coi như để đền bù cho sự hung ác của chủ quản đi! Là người thì ai lại không có khuyết điểm?Nếu mà đồ ăn ngon thế này cũng không muốn thì thật sự có chút tiếc nuối.

Duẫn Thanh mang cơm trở lại bàn làm việc một tay dọn dẹp chỗ để ăn cơm,Vu chủ quản không biết đi đâu rồi,chỗ ngồi trống không.

Cô gái đầu nấm cầm bát canh đứng bên cạnh nàng,vẻ mặt đáng thương nhìn nàng

"Này!...." Duẫn Thanh không biết nói gì thì tốt,chỉ đơn giản chào.Cái cô đầu nấm ngũ quan đều nhăn lại,trầm giọng thở dài :" Cô thật là xui xẻo,làm trợ lý của nàng.".

"Ân?" Duẫn Thanh tuy rằng kinh nghiệm làm việc không có nhiều lắm,nhưng thời gian trước đi thực tập tiền bối ở công ty đã dạy cho nàng,nếu mà nghe được đồng nghiệp nói linh tinh,không cần nói theo,tất cả chỉ cần giữ nụ cười là tốt rồi.

"Vu chủ quản,cũng không phải ta không thích nàng,nhưng là...Haiz,bài viết này chính là nàng yêu cầu,hiện tại nàng lại nói là từ bỏ! Tại sao lại có thể như vậy...Tôi biết ăn nói như thế nào với tác giả đươc? Hơn nữa nàng còn muốn giảm tiền nhuận bút của tôi tháng này,nàng đứng ở phía sau,chúng ta đứng ở phía trước tiền tuyến mỗi ngày đều bị người ta mắng chửi,nàng căn bản là một chút cũng không thông cảm cho cấp dưới a." Cái cô đầu nấm nói xong hốc mắt liền đỏ,Duẫn Thanh nhanh lấy khăn giấy đưa cho nàng an ủi:

"Đừng khóc,cái gì cũng luôn có cách giải quyết."

" Giải quyết như thế nào...Deadline sắp đến rồi,tôi đã đưa cho nàng bài viết để nàng kiểm tra,nàng lại trả lại.Hồi trước rồi chẳng qua là không cẩn thận làm vỡ cái chén của nàng,đã bị nàng mắng,có thể thời gian tôi ở lại công ty cũng không còn dài nữa." Cái cô đầu nấm nói xong nước mắt chảy xuống,Duẫn Thanh thật sự xấu hổ,nhưng nếu mà không được ở lại chỗ này nữa thì cũng thật sự buồn.Tay chấn luống cuống.Duẫn Thanh vẫn là cầm khăn tay lau nước mắt cho cô ấy.

Xem ra Vu chủ quản ở văn phòng thực sự không nhận tội ngược đãi người khác,Duẫn Thanh cũng không ủng hộ phương thức làm việc của chủ quản này.Biết rằng là Duẫn Thanh cũng từng bị tạp chí khác thiếu quá nhiều tiền nhuận bút,đối phương còn có thái độ không quan quả thực làm cho người ta khó chịu.Cái cô đầu nấm nói thế Duẫn Thanh hiểu được là nhóm biên tập là vô tội,đáng chém nàng đao chính là chủ quản người không quan tâm đến tầm huyết của nhóm.

Buổi chiều,bắt đầu làm việc,Vu chủ quản đang nhìn bài biết,Duẫn Thanh cũng không liếc mắt nhìn cô một cái,Đến giữa chiều,Vu chủ quản lại nói với nàng:" Đi mua chén cà phê đi"

Duẫn Thanh trong lòng thở một hơi,coi như không thấy cô nói:"Việc này chủ quản đại nhân tự mình làm đi,tôi thấy không tốt khi tôi làm việc không phải của mình."

Duẫn Thanh nói xong những lời này ánh mắt của cả phòng đều nhìn về phía nàng,không khí dịu mát của ban ngày vì lời nói của Duẫn Thanh mà trong nháy mắt đóng thành băng.

Duẫn Thanh nhìn chằm chằm vào máy tính mà không nhìn Vu chủ quản.nàng nghe được âm thanh trong lòng mình--Được rồi,xem ra ngày đầu tiên đi làm đã bị đuổi việc,nói không chừng sẽ cùng cô gái đầu nấm ra về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro