Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt một buổi chiều Vu chủ quản không có nói với Duẫn Thanh một câu nào,Duẫn Thanh cũng kiên quyết không lên tiếng.Sắp đến lúc tan tầm Vu chủ quản ở trong công ty xử lý hợp đồng công việc và nhắn tin vào máy tính của Duẫn Thanh: Buổi tối sẽ mở tiệc mừng người mới đến,xong việc thu dọn một chút rồi cùng đi.

Duẫn Thanh đối với chủ quản có tính tình ngạo mạn này có ấn tượng rất không tốt,nhưng là đối phương không mang chút thù hằn nào trong lời nói nên trên mặt Duẫn Thanh cũng nóng lên,có chút ngượng ngùng,nhắn lại " Ân",xem như đáp lại.

Toàn bộ nhân viên của Thanh Đằng đều tham gia tiệc mừng người mới này,cái cô gái đầu nấm kéo tay Duẫn Thanh như là hai chị em ruột rất thân thiết,đi theo mọi người đến quán ăn Munich đối diện ký túc xá ăn cơm.Cái cô gái đầu nấm kêu nàng gọi cô là Trương Thi,rồi cám ơn nàng đã giúp cô đỡ buồn bằng giọng nói lý nhí,về sau có việc gì không hiểu nàng cứ trực tiếp hỏi cô ấy,đều là tỷ muội tốt của nhau mà.

Duẫn Thanh cảm thấy được Trương Thi biểu hiện có chút khoa trươn,trong lòng bất an cũng giảm đi chút ít,nhưng chỉ mỉm cười không nói.

Đoàn người đi vào quán ăn, Vủ chủ quản đi trước quay lại nói với mọi người là Vu tiểu thư đã đặt chỗ cho mười người ăn.Một đồng nghiệp đến hỏi nàng:" Chủ quản,động tác của chị thật là nhanh,đặt khi nào vậy? Vu chủ quản cười nói,:" Chính là buổi chiều nhờ một người mua cà phê,vốn nghĩ là muốn mời mgười đó uống cùng,ai dè người đó từ chối."Duẫn Thanh nghe nói như thế,ánh mắt tự giác nhìn qua,không nghĩ tới đúng lúc Vủ chủ quản cũng nhìn nàng.Duẫn Thanh cuống quít rời tầm mắt đi.

Cái gọi là tiệc mừng người mới đến thật ra chỉ là mọi người tìm cớ để công ty chi tiền ra mời cơm,nếu mà đi ăn mà không uống rượu thì thật mất mặt.Vủ chủ quản làm chủ thì phải gọi hai hai rượu lớn,bời vì ban biên tập Thanh Đằng đều là con gái,chỉ có ít con gái uống rượu,cho nên hai chai rượu là cũng đủ rồi.

Đón người mới đến lần này đương nhiên là hoan nghênh Duẫn Thanh,chính là trong quán ăn,Duẫn Thanh tuyệt đối là ngồi một mình trong góc nhìn mọi người cười đùa với nhau.Duẫn Thanh trời xinh tính tình ngại ngùng,người khác hỏi một câu nàng đáp một câu,hơn nữa bình thường chỉ trả lời một hoặc hai từ,làm mọi người muốn thân cnagf nàng đều cảm thấy chán nản là ngậm miệng.

Vu chủ quản cùng Duẫn Thanh ngồi đối diện nhau ở hai góc,tuy rằng khoảng cách là rất xa nhưng ánh mắt rất dễ dụng nhau ở cùng một vị trí,nhiều lần hai người đều mờ nhạt nhìn đối diện nhau,mà mỗi lần Duẫn Thanh đều mất tự nhiên mà nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.Nàng biết là biểu chiều đã hiểu lầm Vu chủ quản,nghĩ là Vu chủ quản đùa bỡn sai nàng đi mua cà phê,không nghĩ tới là muốn hẹn nàng đi uống trà.Hiểu nhầm lần này coi như là Duẫn Thanh học hỏi được kinh nghiệm cho sau này đi,tuy rằng cá tính của Vu chủ quản làm cho nàng không thích,nhưng là nàng hiểu nhầm nên vẫn có chút xấu hổi và không chấp nhận được.

Các cô gái thì vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm,bên biên tập thì nói chuyện của nhà xuất bản Bát Quái,vừa ăn vừa nói tác phầm của nhà xuất bản Bát Quái,cơm rượu cứ như vậy mà xong.

Trương Thi hỏi Duẫn Thanh đi băng cái gì,Duẫn Thanh nói đi tàu điện ngầm,Trương Thi nói rằng cô đi xe bus,hai người hai hướng khác nhau,vậy là tạm biệt.Duẫn Thanh xách túi đi chưa được mấy bước,thấy Vu chủ quản cạnh xe ô tô ở ven đường tay cầm gọi điện thoại.

Duẫn Thanh đi ngang qua người cô,nhìn cô lê phép gật đầu,đang muốn đi trước,Vu chủ quản gọi lại.

" Cô đi đâu vậy?" Vu chủ cầm bả vai Duẫn Thanh,hỏi.

" Tôi về nhà a"

" Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về một đoạn."

"...."...Duẫn Thanh thầm nghĩ rằng,cô hỏi không cần đợi đáp án của ta đã muốn đưa ta về,chẳng lẽ cô ghi hận trong lòng muốn lợi dụng lúc bóng đêm dày đặc để báo thì nàng?

" Không đươc,Vu chủ quản,hẳn là không tiện đường."

" Cô không biết nhà tôi ở chỗ nào,sao lại biết không tiện đường"

Duẫn Thanh thầm nghĩ mình phải dùng Càn Khôn Đại Na Di mới khiến cho người Vu chủ quản già mồn này,rõ ràng là nàng muốn nói với cô ấy như thế,nhưng là xế chiều hôm nay cô duyên vô cớ hiểu nhầm ý tốt cô ấy,nếu hiện tại bây giờ đác tội với cô ấy,Duẫn Thanh đại khái là đêm nay có thể tiếp tục thức đêm xem mỹ kịch trực tiếp cùng Đông Văn Thanh nói cúi chào.

Hai người ngối trên xe taxi,Vu chủ quản đóng cửa xe còn nói điện thoại.Duẫn Thanh nghe nàng nói:" Tốt lắm,buổi sáng ngày mai tôi sẽ bay đến đó,các người đến sân bay đón tôi.Chuyện triển khai không cần bàn bạc,chúng ta đã hàng năm cố định triển khai vấn đề này,ký hợp đồng là ký hợp đồng,không cần bọn hắn nói chúng ta chuyển chúng ta liền chuyển.."

Nghe âm thanh,Vu chủ quản phải là đang nói đến chuyện công việc,đối phương ngang ngược mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời? Như vậy là không được,mỗi lần bên Hàng Châu có vấn đề gì đều là trọng yếu phi thường.

Chủ quản lại bắt đầu giáo huấn người,loại công việc này bận rộng đến mức toàn bộ thời gian đều bị công việc chiếm cứ. Duẫn Thanh xoa bóp huyệt Thái Dương,xem ra nhà nangfvaf nhay cô về ngược đường,cũng không biết là nên xuống xe hay nói với lái xe một tiếng,phỏng chừng con đường này là về nhà Vu chủ quản.Quên đi,chờ cô ấy nói chuyện cong rồi cùng cô ấy nói chuyện.

Vu chủ quản cúp điện thoại xong nói với lái xe:" Phiền anh dừng ở phía trước cầu vượt."

Duẫn Thanh lắp bắp kinh hãi---không thể nào? Làm sao về đến nhà đây?

Vu chủ quản thanh toán rồi đi ra khỏi taxi,thấy Duẫn Thanh vẫn còn bên trong xe,nói với nàng,:" Tới rồi,xuống xe đi"

Duẫn Thanh nhỏ giọng nói:" Không được,tôi....phải về nhà." Vừa mới ăn nhiều như vậy lại còn uống thêm bia,bụng Duẫn Thanh chắc không chống đỡ nổi,muốn nói là Vu chủ quản khách khí,như vậy còn muốn mời nàng lên nhà uống chén rượu,cũng thật sự là khó xử cho dạ dày nàng.

Vủ chủ quản xoay người tiến vào trong xe,đặt ngón tay lên vai Duẫn Thanh chỉ chỉ.:" Đêm nay cô không cần trở về,ở nhà của tôi,sáng mai theo tôi đi Hàng Châu công tác."

"....A? Tôi?"

"Đúng vậy,tiểu trợ lý của tôi."

Duẫn Thanh lúc này mới nhớ tới thân phận của mình--đúng vậy,nàng hiện tại đúng là trợ lý của chủ quản...Cho nên,quả nhiên là chủ quản đại nhân đi nơi nào,nàng cũng sẽ đi nơi đó sao? Chính là....Nàng hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì cả!

Cứ như vậy,không hiểu gì,Duẫn Thanh cùng Vu chủ quản vào nhà cô.

Hai người đứng trong thang máy.thang máy chậm rãi đi lên,lên tới lầu hai mươi mốt.Duẫn Thanh đứng cạnh Vu chủ quản.Cổ họng Duẫn Thanh phát ra âm thanh trầm mặc vì xấu hổ,nàng thật sự không phải loại người có thể chấp nhận được việc ngày đi làm đầu tiên đã ở chung phòng với một người,nhưng là chủ quản đại nhân đã ra lệnh,nàng có phải hay không là không còn đường sống? Ở chung trong khi làm việc thì miễn cường có thể chống đỡ được,nhưng mà đến ở nhà cô ấy....

Nhưng Vu chủ quản không có lấy một tia xấu hổ,mang theo Duẫn Thanh vào nhà,đá đôi dép lê đến cho nàng đi.

"Đêm nay cô ngủ lại phòng khách được chứ? Tôi đi dọn dẹp cho cô một chút,sáng mai sáu giờ phải rời giường,chuyến bay rất gấp..Mà,tôi bắt buộc cô đến nhà tôi ngu có làm cho cô khó xử không? Thật có lỗi,bời vì nhà tôi gần sân bay,muốn mai đi cùng với cô cho tiện.

"Không,không cần thấy có lỗi ạ" Duẫn Thanh cời giày,lễ phép đem đôi giày để vòa giá,đi đôi dép lê con thỏ hồng nhạt Vu chủ quản đưa....Như nào mà nàng lại cảm thấy đôi dép lê kia với Vu chủ quản suốt ngày không cười có chút gì đó giống nhai.

Vu chủ quản lấy trong tủ lạnh ly nước nho,nhét vào trong tay nàng. :Cô chán ghét tôi như vậy mà còn tới ở với tôi,điểm này rất đáng để giải thích

Duẫn Thanh cầm ly nước nho đứng tại chỗ,có ý nghĩ phản bác" Tôi không có chán ghét cô như vậy,chỉ là chán ghét một chút thôi",nhưng mà....Hiểu nhầm buổi chiều thật đáng xấu hổ,lời nói như thế vẫn nên để ở trong lòng,không nên nói ra.

Vu chủ quản nhìn mái tóc màu đen của Duẫn Thanh được ngọn đèn phòng khách nhà nàng chiểu trở nên sáng ngời,bộ dạng giống như một con thỏ nhỏ dịu dàng đứng một chỗ,nhịn không được mà muốn đâm đâm nàng,khi dễ nàng..Nhưng mà Duẫn Thanh tuyệt đối không phải là con thỏ ngoan ngoãn dịu dàng,giống như lúc này nàng trầm mặc bản thân mình cũng chính làm một loại kháng cự,Vu chủ quản hiểu được điều đó.

" Vé máy bay còn chưa có đặt." Vu chủ quản đem Laptop trong túi cô ra," Phiền cô đặt vé một chút,tôi đi tắm rửa trước."

" Dạ...được." Duẫn Thanh ngồi vào ghê salon,khởi động Laptop.

Laptop hiện lên màm hình chờ,trên màn hình ghi người sử dụng là " Vu Tĩnh Dĩnh" Duẫn Thanh nghĩ thầm,Vu chủ quản có tên cũng thật nữ tính," Vu chủ quản,mật mã cô là....."

Vu Tĩnh Dĩnh đã đem áo khoác cài lên giá,lấy tay gạt gạt tóc rồi ngồi vào bên cạnh Duẫn Thanh.

Lúc Vu Tĩnh Dĩnh dựa vào Duẫn Thanh ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người cô,cái mũi xịt xùi,theo bản hướng quay sang bên cạnh.

" Cô không thích nước hoa." Vu Tĩnh Dĩnh nhìn màn hình máy tính,trên bàn phím gõ vài cái.

Duẫn Thanh không cố ý không nhìn tói mật mã Vu Tĩnh Dính,nói " Lỗ mũi tôi dường như rất là mẫn cảm....."Nói còn chưa xong nàng liền xịt xịt mũi,cố cho âm thanh nhỏ nhất,hắt xì rồi thêm câu" Thực xin lỗi"

Vu Tĩnh Dĩnh đứng dậy nói" Cô đặt vé đi,đặt chuyến bay lúc tám giờ,chúng ta phải tới Hàng Châu trước giờ trưa để khai trương hội trường.

"Được"

phòng trong nhà Vu Tĩnh Dĩnh nhìn rất mới,Duẫn Thanh biết tiểu khu này giá cả cũng không thấp.Mặc dù cách sân bay không xa nhưng là giao thông thuận tiện, xem ra mua nhà ở nơi ngoại ô như thế thì nhà cũng phải có tiền và quyền thế.Cô Duẫn Thanh cũng từng muốn mua nhà ở đây,nhưng mà xung quanh không có trường tiểu học cho con cô với lại không có phương tiện nên không mua.

Tiền lương căn bản lúc trước của Duẫn Thanh là bốn nghìn năm trăm tệ,qua kỳ thực tập thì có thể tăng lên theo phần trăm.Nghĩ đến Vu Tĩnh Dĩnh tiền lương phải tầm hơn vạn...Nhưng mà Vu Tĩnh Dĩnh nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi,cho dù tiết kiệm như thế nào cũng không thể mua nối nhà ở tiểu khu này.

Duẫn Thanh tìm thấy trang web để đặt vé máy bay,thấy có thời gian nên mở trang web xem mấy loại phòng khách,phong cách tối giản nhưng trang hoàng đầy đủ tiện nghi,phong cách này cùng tính cách Vu Tĩnh Dĩnh có chút giống.Nhưng là kiểu cách đồ gia cụ nhà Vu Tĩnh Dĩnh này chắc chắn rất đắt tiền,Duãn Thanh có bạn tốt làm thiết kế đồ nội thất,cho nên Duẫn Thanh mưa dầm thấm lâu cũng hiểu biết sơ qua.

Vu chủ quản này...Trong nhà hẳn là có rất nhiểu tiền,Duẫn Thanh nghĩ.Nghĩ xong rồi lại cảm thấy mình thật là nhiều chuyện,nhà người ta có tiền hay không có liên quan gì tới mình? Vì thế liền từ bỏ,không suy nghĩ thêm nữa.

Đột nhiên điện nhà tắm sáng lên,Duẫn Thanh ngạc nhiên.Thì ra nhà tắm cùng với ghê sô-pha ở phòng khách là đối diện,phòng tắm cùng phòng khách chỉ cách nhau một cánh của với tấm kính mờ ảo,hiện giờ phòng tắm đã đóng lại,có người ỏ bên trong nhưng lại nhìn rất rõ ràng.

Duẫn Thanh hoảng sợ,không biết là Vu Tĩnh Dĩnh muốn làm cái gì! Nàng rất xấu hổ,không biết nên làm thế nào mới tốt.Đúng lúc đó tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại,bóng dáng người đó nhích lại gần,mở của thủy tinh,lộ ra một cái khe hở.

Duẫn Thanh nhìn bên trong khe hở thấy Vu Tĩnh Dĩnh không có mặc quần áo,mặc dù hơi nóng ở xung quanh,Vu Tĩnh Dĩnh giống như là xà tinh ngàn năm mới tu luyện thành công biến thành hình ảnh lúc ban đầu.Trong phòng tắm một mảnh khói mờ cùng với bóng đèn dung hợp.Vu Tĩnh Dĩnh đứng ở đó vén mái tóc đen dài ra đằng sau khuôn mặt tinh xảo,đứng đó nhìn Duẫn Thanh.

Bóng điện làm làm cơ thể Vu Tĩnh Dĩnh không bị lộ ra ngoài nhiều lắm,nhưng vẫn là làm cho Duẫn Thanh trong khó chịu mà nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

" Cô...Làm sao vậy?" Duẫn Thanh không nhĩ tới Vu Tĩnh Dĩnh lại có thể bày ra thân thể của mình một cách tự nhiên như vậy được.

" Lấy giúp tôi cái khăn tắm." Trái ngược với sự nhăn nhó của Duẫn Thanh,Vu Tĩnh Dĩnh trong lòng rất tự nhiên.

" Được,ở đâu?" Duẫn Thanh cúi đầu.

"Ở ban công phòng ngủ của tôi.".

"Được,chờ một chút.".

Duẫn Thanh nhanh chân nhanh tay lấy khăn tắm đem đến,cúi đầu đứng ở của phòng tắm.Vu Tĩnh Dĩnh tiếp nhận khăn tắm,nhìn đôi môi mỏng manh cùng hàng lông mi thật dài của Duẫn Thanh,anh mắt chăm chú không rời.

"Cám ơn,tiểu trợ lý."Vu Tĩnh Dĩnh nói.

"Không có việc gì" Duẫn Thanh nghe được Vu Tĩnh Dĩnh xưng hô là tiểu trợ lý chợt tỉnh ngộ,Vu Tĩnh Dĩnh cũng không phải là có ham mê kỳ quái gì,cô ấy chỉ xem mình là tiểu trợ lý.," Tôi ra ngoài"

Vu Tĩnh Dĩnh cười,đóng cửa lại.Duẫn Thanh ngồi trở lại ghê sa-lon,trong lòng khó chịu,cảm giác như mình bị đùa bỡn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro