Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng mưa rơi lách tách, Ngôn Trăn mơ hồ nghe thấy vài thanh âm không giống nhau truyền đến: "Cố Thanh Hà, cậu có nghe tiếng gì là lạ không?" Cô quay đầu hỏi Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà cẩn thận lắng nghe: "Có."

Dưới màn đêm, giữa mênh mông mưa phùn, tuy rằng tiếng mưa rơi có chút ồn ào, nhưng chỗ này không phải là đường chính, xe chạy qua lại không nhiều lắm, chút thanh âm vẫn có thể nghe được. Đây có lẽ là âm thanh nức nở, lúc liên tục lúc ngắt quãng, giống như tiếng kêu của một con vật nhỏ.

"Cậu xem, bên kia... Có phải có một chó con không?"

Theo hướng chỉ của ngón tay Ngôn Trăn, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, quả thật nhìn kỹ mới có thể chú ý tới một cục bông trắng đang ở kia khẽ chậm rãi cử động. Cố Thanh Hà vừa định mở miệng, Ngôn Trăn đã bất chấp trời còn mưa mà nhanh chân tiến sát vào xem.

"Cố Thanh Hà cậu mau tới xem nè, thật sự là một bé chó con nha, trông còn nhỏ quá..."

Ngôn Trăn ngồi xổm dưới đèn đường, Cố Thanh Hà đành phải đi qua, đem dù che gắn lên trên người đối phương, nhìn chăm chú tiểu gia hỏa đang ở kia nức nở kêu to.

Toàn thân con vật tựa hồ đều trắng như tuyết, chỉ có trên đỉnh đầu của chó con mang theo một nhúm lông tơ màu đen, trông vô cùng nhỏ, so với bàn tay Ngôn Trăn thì lớn hơn một chút, hình như chỉ vừa cai sữa.

"Cố Thanh Hà, cậu xem chó con này còn nhỏ như vậy, bị mưa rơi trúng thì phải làm sao?" Ngôn Trăn đau lòng, hai tay nâng chó con trắng lên.

Chó con bởi vì bị ngày mưa lạnh làm ướt, toàn bộ cơ thể nhỏ run run rẩy rẩy cuộn tròn trên lòng bàn tay Ngôn Trăn, trong miệng thi thoảng kêu to.

Cố Thanh Hà nhìn quanh bốn phía, thấy dưới góc tường cách đó không xa có đặt nửa thùng giấy cứng, nơi này ở cạnh khu dân cư, phỏng chừng là một hộ gia đình nào đó đem chó con vứt bỏ ra ngoài.

"Bên kia có cửa hàng tiện lợi." Cố Thanh Hà giương mắt nhìn nhìn cách đó không xa có một chuỗi cửa hàng tiện lợi, ý bảo Ngôn Trăn ôm chó con tới đó, "Cậu cầm dù đi." Cố Thanh Hà đem dù giao cho đối phương, nàng tới góc tường đối diện cầm thùng giấy cứng lại đây.

"Bên trong có thảm nhỏ, xem ra là bị người ta bỏ rồi." Ngôn Trăn chăm chú nhìn thùng giấy cứng, thở dài một hơi.

"Tới cửa hàng tiện lợi trước."

"Được." Ngôn Trăn gật gật đầu.

Cố Thanh Hà ở phía trước dẫn đường. Lúc này Ngôn Trăn mới phát hiện đầu tóc của Cố Thanh Hà đều bị ướt dính sát trên mặt, không có Cố Thanh Hà ở bên phải, gió lạnh thổi tới mang theo hơi nước vả thẳng vào mặt cô. Trong lòng Ngôn Trăn bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng, cô ôm chó con chạy nhanh đến bên cạnh, chống dù che đồng hành cùng đối phương.

"Hoan nghênh quý khách!"

Tới cửa hàng tiện lợi 24h rồi, nghênh đón các cô là một giọng nữ thanh thúy. Hai cô đặt dù ở cửa, Cố Thanh Hà đi mua sữa bò ấm, Ngôn Trăn cẩn thận ôm chó con đến quầy thu ngân, nhân viên thu ngân là một tiểu tỷ tỷ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.

"Oa, thật là một chó con đáng yêu." Tiểu tỷ tỷ thu ngân nhìn đến con vật mà Ngôn Trăn đang ôm trong lòng, kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Ngôn Trăn liền cảm thấy có hi vọng, lập tức trả lời: "Cái kia... Tiểu tỷ tỷ, đây là bọn em nhặt được ở gần tiểu khu bên cạnh, chị có muốn nuôi không?"

Trong nhà Ngôn Trăn không thể nuôi chó mèo, bởi vì dì Dung bị dị ứng với lông động vật, mà Cố Thanh Hà chắc là càng không thể rồi.

Tiểu tỷ tỷ thu ngân vẻ mặt áy náy: "Chị cùng bạn thuê chung phòng, không thể nuôi động vật được."

"Vậy ạ."

Ngôn Trăn trong lòng uể oải, thấy Cố Thanh Hà cầm sữa bò ấm đi tới, lắc lắc đầu. Cố Thanh Hà khuấy khuấy sữa rồi cho vào cái đĩa nhỏ có sẵn trong thùng giấy cứng, Ngôn Trăn lập tức ôm chó con qua cho nó uống.

"Tiểu tỷ tỷ, bọn em có thể đặt chó con ở chỗ này không ạ? Xem xem có ai hảo tâm nhận nuôi hay không, nói không chừng người vứt bỏ nó lại hồi tâm chuyển ý muốn nuôi lại thì sao." Ngôn Trăn vừa giao phó vừa khẩn cầu nhân viên cửa hàng.

Nhân viên cửa hàng thấy hai học sinh bộ dáng thiếu nữ này, cũng không đành lòng từ chối, chỉ có thể nói: "Ừm... Chị chỉ có thể giúp trông chó con tới 10 giờ rưỡi thôi, sau 10 giờ rưỡi là chị giao ban rồi, nhân viên khác có chịu tiếp nhận hay không chị cũng không chắc lắm, huống chi chủ cửa hàng của bọn chị cũng không quá ưa thích chó mèo."

Ngôn Trăn nhìn nhìn đồng hồ, còn vài tiếng nữa là 10 giờ rưỡi, trong thời gian này người tới mua hàng nhất định đều sẽ thấy chó con, mong là có thể có người nhận nuôi nó.

"Cậu nói xem sẽ có người chịu nhận nuôi chứ?" Ngôn Trăn hỏi.

Cố Thanh Hà trả lời: "Có lẽ."

"Nhà mình không nuôi được, nhà cậu có thể nuôi không?"

Cố Thanh Hà hơi rũ mắt xuống, không lên tiếng, Ngôn Trăn liền hiểu rõ.

Sau khi về đến nhà, Ngôn Trăn phát ngốc nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường. Không biết có ai nhận nuôi tiểu gia hỏa kia hay không nữa. Cô trước sau vẫn chẳng yên lòng, nhưng cô lại không thể ích kỷ đem chó con về, dù sao thì cũng còn có dì Dung ở nhà mà.

[Có đó không? Cậu nói xem chó con có thể được ai đó nhận nuôi chứ?]

Cô nhìn nhìn thời gian, 10 giờ kém năm, sợ là Cố Thanh Hà còn đang học bài, Ngôn Trăn lại cuống quít thu hồi tin nhắn.

Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lát, thở dài một tiếng, đóng sách lại. Nàng im ắng đóng cửa phòng, vừa mới đi tới huyền quan, lúc đang cầm lấy dù đen, thì có một bóng đen nhanh chóng dời bước ra phía sau nàng, thình lình nắm đấm không chút do dự mà hướng tới bả vai nàng, nếu là người thường thì nhất định là không kịp tránh được trọng quyền tàn nhẫn này.

Hừ.

Hừ lạnh một tiếng, Cố Thanh Hà trước tiên cong người, hai tay nhanh nhẹn phản lại nắm đấm của đối phương, dùng hết sức chân và cánh tay quật người này ra đằng trước. Cả hai đồng thời ngã thật mạnh trên đất, chẳng qua là Cố Thanh Hà đã chống khuỷu tay xuống, cũng không chịu bao nhiêu đau đớn. Trong bóng đêm, một tay nàng như gông cùm xiềng xích mà chế trụ phần cổ yếu ớt nhất của người kia, sau đó nhanh chóng cầm dù đen trên mặt đất lên, không chút do dự mà hướng vào yết hầu đang nhô lên của người kia.

"Dừng dừng dừng, tính đánh thiệt hả?"

Người nọ ngã trên mặt đất, ăn đau đến mức hô một câu, thanh âm thô lỗ còn khẽ ho khan mấy cái. Lúc này Cố Thanh Hà mới buông dù, lạnh mặt mở đèn ở huyền quan lên, sau đó liền thấy lão ba của mình chậm rãi từ mặt đất ngồi dậy, làm bộ cực kỳ thương tâm mà muốn nàng đến đỡ, ngó thấy Cố Thanh Hà không để ý tới, đành phải tự mình bò lên.

"Lợi hại ghê, có thể tránh thoát được cái này, tiến bộ không ít ha." Thân hình cường tráng của ba Cố cong xuống, do vừa mới té ngã nên đi đường có chút lảo đảo, ông ngồi trên sô pha ở phòng khách, xoa xoa xương cột sống đã tê dại, khuê nữ ra tay thật tàn nhẫn mà.

"Con mà không tránh, lẽ nào lại muốn giống như trước kia mà nhập viện sao?" Cố Thanh Hà lãnh đạm đáp lời, nàng cũng chỉ mới ra có chút thủ đoạn.

Ba Cố vẻ ngoài ủy khuất một chút, ông chỉ là muốn cùng con gái bảo bối "giỡn" một chút thôi mà: "Trễ vậy rồi con còn định ra ngoài à?"

Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm ba mình trong chốc lát, mở miệng nói: "Ba, con muốn thương lượng cùng ba chuyện này."

Ba Cố lập tức vui sướng cười ra tiếng: "Chuyện gì thế?"

"Con muốn nuôi chó." Cố Thanh Hà sợ ba mình không đồng ý, lại nói thêm một câu, "Lớn một chút sẽ đem ra trông cửa tiệm cho ba."

Ba Cố vừa nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nghĩ khó mà được con gái thỉnh cầu như vậy, lại nói có thêm một con chó cũng sẽ náo nhiệt hơn chút, vì thế bảo: "Đừng chọn con hung dữ quá, đem ra tiệm không dọa người là được."

Cố Thanh Hà gật gật đầu, liền bung dù ra cửa. Nàng đi được vài đoạn, thi thoảng lại nhìn thời gian một chút. Lúc nàng chạy chậm tới trước cửa của cửa hàng tiện lợi kia, vừa vặn bắt gặp chị nhân viên ban nãy từ cửa tự động đi ra.

"A, em là học sinh cao trung vừa rồi đưa chó con tới phải không, làm sao vậy?" Tỷ tỷ nhân viên cửa hàng vừa giao ban, lập tức nhìn thấy cô gái diện mạo thanh lệ này, trên người đối phương có sự xa cách khó tả khiến cô liếc mắt một cái liền nhận ra, chẳng qua lần này biểu tình của học sinh cao trung này có phần nôn nóng.

"Tốt quá, cho em hỏi chó con còn ở đây không?" Cố Thanh Hà hỏi.

"A, chó con còn ở bên trong á, chị đã nói một tiếng với chủ cửa hàng rồi, chủ cửa hàng thấy nó đáng thương, quyết định cho nó ở lại chờ mưa tạnh." Nhân viên cửa hàng nói, quay đầu lại chỉ vào cục bông trắng ở mặt sau của cửa kính trong tiệm.

Cố Thanh Hà thấy rõ tiểu gia hỏa đang nằm bò trong đó, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi: "Em nhận nuôi nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro