Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà, kẻ có thói ở sạch này đi theo mình tới bồn rửa tay, cô liền tạo dáng theo bảy bước rửa sạch tay khiến đối phương không nói nên lời.

"Thế nào, có thơm không?" Ngôn Trăn vẫy vẫy những ngón tay thon dài của mình trước mặt Cố Thanh Hà.

Đối phương làm ngơ, đi tới quầy bán vé ở giữa rạp chiếu phim.

"Cũng không biết cậu ấy giận cái gì nữa..." Ngôn Trăn bĩu môi lẩm bẩm. Cố Thanh Hà là một con cá nóc biết đi! Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng, hiện tại còn nghiêm trọng hơn. Bên cạnh có một bé gái đang định rửa tay nhưng lại không dám tới gần bồn rửa.

"Vừa nãy em gái sợ à?" Ngôn Trăn mỉm cười đi qua hỏi.

Đối phương đờ đẫn gật gật đầu, sau khi thấy Cố Thanh Hà đã đi xa mới bước lên rửa tay.

"Cậu ấy là cá nóc biến thành, tới đây để báo ơn."

Vẻ mặt cô gái nhỏ nghi hoặc, em chỉ từng nghe qua cô gái trong vỏ ốc mà thôi.

Ngôn Trăn cười cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Thanh Hà, nhìn đối phương đang chọn chỗ: "Cá nóc tiểu thư, cậu định ngồi ở đâu thế?"

Cá nóc tiểu thư?

Cố Thanh Hà tròn mắt, không nói lời nào mà liếc nhìn người bên cạnh.

"Màu đỏ là ghế đã được chọn, còn màu xanh là ghế có thể chọn ạ." Tiểu tỷ tỷ trước quầy nhẹ giọng nhắc nhở các cô.

Ngôn Trăn im lặng xem Cố Thanh Hà chọn.

Cố Thanh Hà nhìn nhìn màn hình. Gần như tất cả ghế ở hàng trước và giữa đều đã được chọn, vẫn còn vài ghế rải rác ở hàng đầu tiên và hai hàng cuối. Tính toán đến việc xem phim với hiệu ứng màn hình tốt nhất, rốt cuộc Cố Thanh Hà đã chọn ghế 13 và 14 ở hàng cuối cùng.

Tiểu tỷ tỷ trước quầy hơi nhìn vào chỗ ngồi mà đối phương đã chọn, nhẹ giọng cười hỏi: "Em chắc chắn là chọn chỗ này à, chị in vé nhé."

"Dạ." Cố Thanh Hà gật gật đầu.

"Được, hai em chờ một lát." Tiểu tỷ tỷ mỉm cười nhìn các cô, rồi liền cúi đầu in vé, "Xin hỏi hai em có dùng Coca và bắp rang không?"

Cố Thanh Hà nghe xong thì theo bản năng nhìn Ngôn Trăn, Ngôn Trăn giơ ca cao lạnh trong tay lên, suy nghĩ một chút nói: "Đã có đồ uống rồi, hay là gọi một phần bắp rang đi."

"Một phần đủ không?" Cố Thanh Hà thành thật hỏi.

Ngôn Trăn nhướng mày. Hóa ra trong mắt Cố Thanh Hà, sức ăn của cô rất lớn?

"Được rồi, phiền chị lấy một phần bắp rang lớn ạ." Cố Thanh Hà lễ phép nói.

"Được."

Ngôn Trăn trước sau không lên tiếng mà chỉ ở bên cạnh nhìn Cố Thanh Hà, đối phương tới nơi nào cũng đều lóa mắt như vậy. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn xung quanh, bất kể là nam hay...nữ đều sẽ vô tình hay hữu ý mà nhìn Cố Thanh Hà. Gia hỏa này hôm nay không mang kính, là muốn xiên chết cả nam lẫn nữ sao!?

"Của em đây."

"Cảm ơn." Sau khi Cố Thanh Hà lịch sự nói cảm ơn và tiếp nhận bắp rang, tiểu tỷ tỷ trước quầy còn liếc nhìn nàng mấy lần, Ngôn Trăn thấy rất rõ điều đó.

"Sao thế?" Cố Thanh Hà cảm thấy hôm nay Ngôn Trăn có phần kỳ quái.

Ngôn Trăn mím môi lắc lắc đầu, sắc mặt khó chịu như vừa bị đổ thùng giấm: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt hoa hòe lộng lẫy."

"Hoa hòe lộng lẫy?" Cố Thanh Hà khẽ nhíu mày, nghiêm túc giải thích, "Dùng "hoa hè lộng lẫy" để mô tả một người ăn mặc diễm lệ, ngữ văn của cậu cần được học lại."

"Hừ."

Ngôn Trăn hừ lạnh một tiếng coi như đáp lại.

Cố Thanh Hà không hiểu lắm, đành phải đưa bắp rang trong tay cho bạn học Ngôn Trăn hình như đang buồn bực: "Không ăn à?" Cố Thanh Hà hỏi rồi giả vờ thu về.

Ngôn Trăn lập tức đoạt lại, trừng mắt liếc nhìn đối phương: "Ai nói mình không ăn." Ngôn Trăn tức giận chộp mấy viên nhét vào miệng, kết quả không ngoài dự đoán, ăn một lượt quá nhiều, bị sặc.

"Khụ khụ------" Ngôn Trăn ho đến mức hai mắt hồng hồng, Cố Thanh Hà đành phải vỗ nhẹ vào lưng đối phương, nhỏ giọng nói, "Tôi không có giành của cậu."

Ngôn Trăn nghe câu này liền muốn mắng người, nhưng vì ho khan mà hơi thở nặng nề, chỉ có thể trừng mắt mặc kệ đối phương vỗ lưng mình.

Lát sau, phim còn mười phút nữa sẽ chiếu. Các cô xếp hàng và bắt đầu soát vé. Đây là một bộ phim hài tình cảm, có rất nhiều đại minh tinh tham gia đóng, nghe nói vô cùng hot. Qua tư thế xếp hàng, có thể thấy có nhiều người là cùng bạn bè gì đó tới xem.

Ngôn Trăn đi trước, Cố Thanh Hà theo sau, các cô đã tìm được ghế số 13 và 14 ở hàng cuối cùng.

Vậy mà lại là ghế tình nhân.

Ngôn Trăn thấy chỗ ngồi của các cô không bị thứ gì chắn mất tầm nhìn, trong lòng cảm thán một câu. Cố Thanh Hà ở phía sau còn chưa hiểu rõ tình huống, Ngôn Trăn đã nhanh chóng bảo Cố Thanh Hà ngồi xuống.

Các cô xếp hàng sớm hơn, từng đợt người xem dần dần ngồi vào chỗ, hầu như tất cả những cặp đôi đều nắm tay nhau ngồi ở hàng cuối cùng. Nhân lúc ánh đèn đã tắt, thân thể Ngôn Trăn sát lại gần Cố Thanh Hà, nhỏ giọng hỏi vào bên tai đối phương: "Cậu biết không? Cậu đã chọn ghế tình nhân đấy."

Ghế tình nhân.

Trong bóng tối, Ngôn Trăn không biết sau khi nghe xong những lời này, Cố Thanh Hà đã tròn mắt nhìn Ngôn Trăn ở bên cạnh, sau đó từ tai đến mặt liền tức tốc đỏ lên.

Hơi thở ấm áp của Ngôn Trăn khẽ phả vào mặt nàng, Cố Thanh Hà có phần mất tự nhiên, nhỏ nhẹ nói: "Tôi không biết." Nàng đúng là không biết hàng cuối cùng là ghế tình nhân, người bán vé cũng không nhắc nhở nàng.

Mặc dù không thấy rõ đối phương, nhưng Ngôn Trăn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt quẫn bách lúc này của Cố Thanh Hà, cô phụt cười: "Hồi nãy mình không nhận ra, tới đây rồi mới biết."

"Ừm." Cố Thanh Hà hiển nhiên là cực kỳ cứng đờ mà đáp lại.

"Sao cậu lại chọn chỗ này, còn 1314 nữa?" Ngôn Trăn tiếp tục trêu đùa đối phương. Cô đoán rằng Cố học bá có thể còn không biết 1314 là ám chỉ điều gì.

"Tôi chỉ cảm thấy hiệu ứng màn hình ở đây tương đối tốt mà thôi." Cố Thanh Hà giải thích.

"Ra là vậy, mình còn tưởng..." Ngôn Trăn hơi nghiêng đầu, hết sức tự nhiên mà tới gần đối phương, chóp mũi như sắp chạm vào khuôn mặt nóng ran của đối phương.

"Tưởng cái gì?" Giọng của Cố Thanh Hà dường như hơi run run, nàng có chút mất tự nhiên khi Ngôn Trăn dựa vào gần như vậy.

Ngôn Trăn chớp mắt, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà thở nhẹ một hơi, khoảng lặng kéo dài vài giây này làm con người ta mơ màng lại xao xuyến. Rốt cuộc cô cũng không tiếp tục trêu chọc đối phương nữa, ngồi thẳng người dậy, đặt bắp rang lên đùi rồi lấy một viên cho vào miệng Cố Thanh Hà: "Mình còn tưởng là cậu muốn cùng mình một đời một kiếp, có vậy cũng không biết, rõ ngốc."

Không còn cách nào khác, cô không nỡ đùa giỡn Cố Thanh Hà, vì rõ ràng khi bị cô trêu chọc thì đối phương đã hơi thẹn thùng.

Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn giải thích, liền hiểu ra ý nghĩa của số ghế ngồi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thất bại và bất lực vì bản thân không giỏi biểu đạt, nàng hẳn là nên bảo Ngôn Trăn nghĩ nhiều rồi, nhưng nàng lại không muốn phủ nhận, chính nàng cũng không hiểu rõ tâm tình kỳ lạ này của mình.

"Sao vậy?" Đôi mắt đen mang theo ý cười dịu dàng của Ngôn Trăn nhìn sang người bên cạnh. Mỗi lần Cố Thanh Hà không nói chuyện, thì hoặc là nàng đang khinh thường, hoặc là đang suy nghĩ gì đó trong lòng, mà hiện tại có lẽ là vế sau.

Cố Thanh Hà nghiêm mặt, ra hiệu cho Ngôn Trăn rằng phim bắt đầu chiếu rồi. Ngôn Trăn đành quay đầu lại nhìn màn hình. Cô thích mùi hương nhàn nhạt trên người Cố Thanh Hà, thậm chí hôm tới nhà Cố Thanh Hà còn giả vờ mượn nhà vệ sinh, trộm ngắm nghía phòng tắm một chút, đều là sữa tắm và dầu gội rất phổ biến, cho nên hương thơm thoang thoảng này có lẽ là mùi hương cơ thể độc quyền của Cố Thanh Hà. Nghĩ vậy, Ngôn Trăn lơ đãng cắn môi dưới.

Kỹ năng diễn xuất tinh tế và hài hước của nhân vật chính trên màn hình, đã làm Ngôn Trăn cười như...ngỗng.

"Hahaha... Gì vậy chứ..." Ngôn Trăn không nhịn được mà bật cười, nước mắt tràn ra, "Phim này đúng là hay thật ha."

Ngôn Trăn vừa nói vừa tìm khăn giấy trong túi xách để lau mắt. Trong bóng tối, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên tay cô, Ngôn Trăn nghi hoặc nhấc mắt lên, Cố Thanh Hà cầm một tờ khăn giấy đưa cho cô.

"Cảm ơn..." Ngôn Trăn ngượng ngùng nhận lấy rồi lau mắt. Rạp chiếu phim tối tăm, chỉ có màn hình ở giữa thi thoảng sẽ phát ra ánh sáng chập chờn lên trên mặt đối phương, Ngôn Trăn liếc nhìn đến mê mẩn.

"Lông mi cậu thật dài." Ngôn Trăn nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà, cầm lòng không đậu mà cảm thán.

Cố Thanh Hà liếc nhìn cô, nói: "Xem phim đi."

"Cậu có cảm thấy mình cười có hơi không được thục nữ và ồn ào không?" Ngôn Trăn cầm khăn giấy trong tay, nhỏ giọng hỏi.

Cố Thanh Hà không hiểu sao đối phương lại đột nhiên hỏi điều này: "Không cảm thấy."

"Thật chứ?" Ngôn Trăn túm chặt cánh tay đối phương, muốn xác nhận lại một lần nữa.

Tầm nhìn của Cố Thanh Hà dừng trên mắt Ngôn Trăn, khóe mắt cô còn ươn ướt, lau chưa khô. Nàng lấy khăn giấy trong tay Ngôn Trăn ra, cẩn thận giúp đối phương lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Thật, cậu muốn cười thì cứ cười thôi."

Ngôn Trăn cảm nhận được độ ấm từ ngón tay của Cố Thanh Hà, cô đột nhiên rất muốn sự ấm áp này dừng lại một chút. Cô nhìn đôi mắt của Cố Thanh Hà, ánh mắt đối phương bị ánh sáng trên màn hình chiếu vào, dường như chứa cả sao trời lấp lánh xinh đẹp bên trong. Nếu Cố Thanh Hà cũng tốt với người khác như vậy, sợ là cô sẽ vô cùng khó chịu.

Là điên cuồng ghen tỵ.

"Cố nhãi con, cậu có thích ai không?" Giọng Ngôn Trăn rất nhỏ, nhưng Cố Thanh Hà tinh tường vẫn có thể nghe được.

Đúng lúc này, nhân vật chính trên màn hình đột nhiên đứng giữa sân khấu lớn. Khi nữ chính biểu diễn xong ca khúc cuối cùng và chuẩn bị rời đi, hắn đứng trong đám đông, bộ dáng bi thương hét lên: "Minh Anh, tại sao em không chịu quay đầu lại nhìn tôi!? Đời này của tôi đã có nhiều điều trái ý muốn, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc em sẽ ở bên tên tiểu tử Từ Bồi Lệ kia. Rõ ràng hắn cái gì cũng không xứng với em, rõ ràng tôi vẫn luôn, vẫn luôn thích em như vậy..."

Trong một bộ phim hài, người xem luôn đồng cảm với những cảnh lãng mạn thế này. Cuối phim, vai chính chơi đàn ghi ta đã cũ nát, luôn miệng nói "tôi thích em". Nhạc nền đúng lúc vang lên làm kích động tiếng lòng của vô số người xem, rất nhiều người vừa xem vừa lén lau nước mắt.

Cố Thanh Hà nhìn nhân vật chính yêu mà không có được, hài kịch lại hóa bi kịch. Bên tai thình lình vang lên câu hỏi của Ngôn Trăn, nàng có chút ngây người, không biết phải đáp lại thế nào.

Người nàng thích ư...

Thế nào mới có thể xem là chân chính thích một người? Giống như nhân vật chính trong bộ phim này, âm thầm trả giá và cam tâm chờ đợi trong cô độc sao? Tư vị đó thật không dễ chịu.

"Cậu nói xem, nếu thật sự đã thích một người, thì sẽ luôn cam tâm tình nguyện chờ đợi như vậy sao? Chờ đợi một tình yêu mà ngay chính bản thân cũng cảm thấy mơ hồ." Ngôn Trăn nhìn cảnh cảm động trong phim, lẩm bẩm tự nói, lại như đang hỏi người bên cạnh.

Cố Thanh Hà lặng lẽ nghe lời nói nhẹ nhàng của Ngôn Trăn, nàng rũ mắt xuống, như là đã suy nghĩ xong, ánh mắt kiên định nhìn vào một chỗ, nói: "Tôi sẽ chờ."

Ngôn Trăn tròn mắt nhìn đối phương, cô không ngờ Cố Thanh Hà thường ngày không hiểu phong tình lại nghiêm túc trả lời như vậy. Cô còn tưởng đối phương sẽ chỉ nói là "Tôi không biết".

Cô chợt bật cười, có lẽ Cố Thanh Hà thật sự sẽ như vậy. Nếu nàng yêu một người, sẽ thật sự âm thầm chờ đợi và quyết không đổi thay. Người càng ẩn nhẫn lạnh nhạt thì càng thâm tình. Với tính cách của nàng, có lẽ sẽ thật sự làm thế.

"Tự nhiên mình rất muốn xuyên tới tương lai, muốn xem một chút người mà cậu thích sẽ trông thế nào. Có thể được người ưu tú như cậu thích, nhất định cũng sẽ không kém cạnh gì." Ngôn Trăn nói, có phần chua xót mà quay mặt sang hướng khác, không muốn để đối phương nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Cố Thanh Hà không hiểu vì sao tâm tình của Ngôn Trăn đột nhiên trầm xuống. Nàng chỉ thật lòng nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, còn về việc có thích ai hay không... Đôi mắt tối đen của Cố Thanh Hà ánh lên tia sáng lập lòe, nàng nhìn thẳng vào sườn mặt của Ngôn Trăn, nàng không muốn trả lời vào lúc này.

"Không ăn bắp rang à?"

Cố Thanh Hà nói một câu, rồi lén lấy đi bắp rang trong tay đối phương, giả vờ định ăn.

Kết quả Ngôn Trăn coi đồ ngon như mạng lại không có phản ứng gì, mặc kệ nàng lấy đi.

Cố Thanh Hà mím môi, tay chân có chút luống cuống. Ngôn Trăn làm sao vậy? Sao đột nhiên lại trông uể oải thế này?

"Phim khó coi sao?" Cố Thanh Hà hỏi.

Ngôn Trăn lắc đầu, không lên tiếng.

"..." Lúc này, Cố Thanh Hà cảm thấy nội tâm của Ngôn Trăn còn khó lý giải hơn cả tích phân phức tạp.

"Mình chỉ là...khát." Ngôn Trăn bối rối quay đầu lại. Vừa rồi cô chưa điều chỉnh được cảm xúc, ánh mắt cô phức tạp nhìn Cố Thanh Hà, cũng không biết tại sao bản thân lại vì trong tương lai Cố Thanh Hà sẽ thích một ai đó mà khổ sở.

"Tôi đi mua cho cậu." Cố Thanh Hà định đứng dậy.

Ngôn Trăn giữ nàng lại: "Mình uống của cậu là được rồi."

Cố Thanh Hà hơi nghi hoặc nhìn Ngôn Trăn kén ăn này, đối phương sao có thể uống được thứ đắng như cà phê chứ.

Ngôn Trăn nhướng mày, vòng qua người đối phương và cầm lấy cốc cà phê vẫn còn ấm, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Thanh Hà, chậm rãi uống mấy ngụm nhỏ.

Rạp chiếu phim tối đen, Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm môi đối phương đang chạm vào miệng cốc duy nhất.

"Đắng quá." Ngôn Trăn nói, nhưng cô vẫn uống không thừa một giọt.

Ngôn Trăn lắc lắc cốc đồ uống đã cạn của ai đó, dáng vẻ "ngượng ngùng" trả lại cho Cố Thanh Hà.

Xem ra cô thật sự rất khát.

Cố Thanh Hà suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi cô: "Hồi nãy, cậu vì khát mà không vui sao?"

Trên môi Ngôn Trăn còn dính một ít cà phê, đầu tiên cô hơi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Cậu có thể nói với tôi mà." Giọng điệu của Cố Thanh Hà có phần tự trách.

Chẳng lẽ lại nói mình sợ cậu thích người khác sao? Ngôn Trăn chua xót trong lòng. Cô nhìn đối phương, cảm thấy Cố Thanh Hà thật sự rất tốt. Đột nhiên cô xuất hiện ý muốn đem đối phương giấu đi, loại cảm giác xúc động này lại ngay lập tức bị đánh vỡ bởi âm thanh thân mật của cặp đôi bên cạnh.

"Anh yêu, nơi này không được đâu... Ưm..."

"Có sao đâu chứ, âm thanh phim lớn như vậy, chẳng phải ai cũng hôn ở đây sao?"

...

Hai người các cô mặt đỏ tai hồng mà trừng mắt nhìn nhau, Ngôn Trăn quyết đoán đưa tay che tai Cố Thanh Hà lại: "Cậu là vị thành niên, không được nghe mấy lời này."

"Cậu cũng là vị thành niên." Cố Thanh Hà cau mày, Ngôn Trăn không chỉ che tai nàng lại, mà còn chạm vào gò má nàng.

"Không, mình lớn hơn cậu, cậu phải nghe lời mình." Ngôn Trăn nghiêm nghị nói, thuận tiện nhéo khuôn mặt nhỏ của đối phương một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro