Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng học, Ngôn Trăn dài cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Cố Thanh Hà tiến vào lớp, cô một đường trông ngóng mà nhìn chằm chằm người này, thẳng tới khi Cố Thanh Hà ngồi vào chỗ, Ngôn Trăn mới thu hồi tầm mắt.

"Cố Thanh Hà."

Đối phương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, Ngôn Trăn há miệng thở dốc, không nói tiếp. Cô biết, bất kể Cố Thanh Hà làm gì cũng đều là chính xác cả. Cho nên cô liền dự cảm tiết tới bản thân nhất định sẽ bị gọi tên phê bình, dù sao thì Cố Thanh Hà làm việc nề nếp như vậy, sao có thể quên ghi tên cô chứ.

"Lão sư nói thế nào?" Cô vẫn hỏi một câu, để chuẩn bị tâm lý cho tốt.

"Cả lớp chỉ có mình cậu đi trễ." Cố Thanh Hà nói.

"A, mình biết rồi, quả nhiên vẫn là bị ghi." Trong lòng Ngôn Trăn có chút không vui, trắng mắt liếc nhìn đối phương một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cũng chẳng biết mình không ăn sáng mà chạy tới trường làm chi nữa..."

Ngôn Trăn trong lòng khó chịu, mềm như bông mà ghé lên trên bàn, Cố Thanh Hà nghe đối phương thì thầm trong miệng, chỉ nhìn cô một cái, rồi cũng không hỏi đến.

Mà thần kỳ chính là, tới tiết Chương lão sư liền trực tiếp truyền thụ cho học sinh nội dung trọng điểm của bài học, hoàn toàn không dùng mười phút đầu để nhận xét về tiết tự học như thường lệ. Ngôn Trăn còn đang chuẩn bị tiếp đón hết ánh mắt rửa tội của cả lớp, kết quả vậy mà lại vững vàng vượt qua.

Cái tình huống gì thế này?

Ngôn Trăn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Thanh Hà đang nghiêm túc nghe giảng bài, cô chuyển động bút viết, nghĩ mãi không ra, nếu Cố Thanh Hà đã ghi tên cô, lão sư sao lại không phê bình? Coi như lão sư đổi tính vậy. Thế là cô khẽ mừng thầm suốt cả một tiết, vừa chuẩn bị tan học tới siêu thị mua gì đó lấp đầy bụng, thì đại biểu môn tiếng Anh Vương Viện Viện cản cô lại, nói: "Ngôn Trăn, lão sư bảo cậu đến văn phòng lấy bài kiểm tra tiếng Anh về phát cho cả lớp."

"Ặc, cái này không phải chuyện của cậu sao?" Kêu cô đi làm gì, Ngôn Trăn hỏi lại.

"Lúc tan học Chương lão sư có nói." Vương Viện Viện cũng không hiểu, cô ấy chỉ truyền lời lại mà thôi.

Trong lòng Ngôn Trăn vô cùng khó chịu, mới vừa rồi còn tưởng tránh được một kiếp, kết quả cửa lớn địa ngục vẫn vì cô mà mở ra. Cô ghét nhất là tới văn phòng, cô muốn bỏ trốn, ngó trái ngó phải đúng lúc đối diện với Cố Thanh Hà cũng đang giương mắt nhìn mình, Ngôn Trăn liền giận dỗi bắt chước dáng vẻ hung tợn trừng mắt liếc nhìn đối phương, sau đó tức giận ra khỏi cửa lớp, bỏ lại Cố Thanh Hà vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế.

"A, cậu đi đường không biết nhìn sao."

Một giọng nói uyển chuyển mềm mại vang lên, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng lại kéo tới vài ánh mắt của một ít bạn học khác.

"... Tôi không đụng trúng cậu." Ngôn Trăn cau mày, nhìn vẻ ngoài giảo hảo của nữ sinh này, chưa kể tới lối đi nhỏ, mà là cô vốn không có đụng trúng người này.

"Làm sao, cậu không thể bởi vì khó chịu việc bị Chương lão sư gọi tới văn phòng mà liền đụng người, vốn dĩ là do cậu đi trễ, mọi người đều thấy cả." Nữ sinh không nhanh không chậm nói, còn giống như bị đau thật mà nhăn mày xoa xoa bả vai, rõ ràng giọng điệu điềm tĩnh, mặt mang theo ý cười xinh đẹp, nhưng lời nói lại có phần âm lãnh.

Được rồi, giờ thì mọi người đều biết cô đi trễ.

Ngôn Trăn nhấp miệng, híp mắt đánh giá cô gái trước mặt, xem xem đây là nhân vật lớn nào. À, là Liêu Dĩnh năm nay xếp hạng nhì, nghe nói nam sinh theo đuổi nàng cũng phải tạo thành một đội bóng đá rồi nhỉ.

"Nếu cậu cảm thấy là tôi đụng cậu bị thương, vậy cậu cũng đụng lại tôi đi." Ngôn Trăn nói.

"Này, cậu không biết xin lỗi sao!" Nữ sinh đứng cạnh Liêu Dĩnh chất vấn, ngữ khí ác liệt lại còn tràn đầy khiêu khích.

Nữ sinh này, mười phần trung khí, giọng cũng lớn, Cố Thanh Hà ở phía sau cũng giương mắt nhìn về phía các cô bên này.

"Cậu lại là ai nữa?" Ngôn Trăn thật sự không biết nữ sinh cao lớn thô kệch này là ai và từ đâu chui ra.

"Cậu..."

Nữ sinh cao lớn vừa định lên tiếng thì đã bị Ngôn Trăn khống chế dừng lại, cô lập tức cười tủm tỉm nói: "Cái kia, thật ngại quá, hôm nay không rảnh cùng các vị giao lưu, lão sư còn đang tìm tôi tới gom bài, hay là các cậu đi cùng tôi đi~? Sau đó tôi lại nhận lỗi."

Ngôn Trăn thấy mấy nữ sinh đối diện đã sắp phát hỏa mà bộ dáng lại chỉ có thể giương mắt nhìn, ở trước mặt cả lớp bọn họ cũng không dám làm gì, cô đành phải nhún nhún vai rồi phi nhanh tới văn phòng.

Cố Thanh Hà chứng kiến một màn này, khóe miệng bất giác hiện lên vẻ tươi cười. Nàng đứng lên, thừa dịp trước lúc vào học còn chút thời gian, liền đi xuống lầu.

...

"Cố Thanh Hà!?"

Căn tin trường học, Lục Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn bạn cùng lớp Cố Thanh Hà, đối phương "Ừ" một tiếng, xem như đã đáp lại cô. Ánh mắt cô dừng ở trên tay Cố Thanh Hà, trong tay đối phương đang cầm một cái sandwich.

"Cậu chưa ăn sáng à?"

Cố Thanh Hà hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình phức tạp, cũng không trả lời cô. Lục Vãn Vãn ngậm ống hút uống sữa bò tiến đến cạnh nàng, mặt đầy nghi hoặc, cô chưa từng thấy Cố Thanh Hà mua đồ ăn vặt ở trường: "Mình còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ ăn đồ ăn vặt ở trường, cũng không biết Trăn Trăn có bị Chương lão sư giáo huấn hay không nữa?"

"Không biết." Cố Thanh Hà nhích người, duy trì chút khoảng cách với Lục Vãn Vãn.

"Hồi nãy Liêu Dĩnh nói chuyện thật khó nghe, bất quá nhiều người thấy Trăn Trăn đi trễ như vậy, cậu không ghi cũng không được, ai..." Lục Vãn Vãn một đường nói, một hộp sữa bò đã hút hơn phân nửa.

Cố Thanh Hà hơi hơi nhíu mày, nàng không quá thích Lục Vãn Vãn gọi người kia thân mật như vậy: "Sữa bò của cậu là lấy ở chỗ nào vậy?" Cố Thanh Hà quay đầu hỏi Lục Vãn Vãn, nhìn đến hộp sữa trong tay đối phương vỏ ngoài có in hình một quả dâu lớn.

"Hả?" Lục Vãn Vãn nghe không rõ.

"Sữa bò đó có vị gì thế?" Cố Thanh Hà vừa định đem sandwich đến quầy tính tiền, nhưng lại dừng bước, quay đầu nhìn đồ uống trên kệ.

"À à, vị dâu tây, uống khá ngon á, ở kia, hàng ngang thứ ba kia kìa." Lục Vãn Vãn lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào đồ uống trên kệ. Cố Thanh Hà đi tới đó, cũng cầm một hộp, nhìn một chút, sản phẩm mới, thành phần chứa 5% dâu tây.

"Cảm ơn."

Cố Thanh Hà đi đến trước quầy tính tiền, rất khách khí mà nói một tiếng cảm ơn với Lục Vãn Vãn.

Lục Vãn Vãn trừng to mắt ngây ngẩn cả người, mới nãy nếu không phải ảo giác, Cố Thanh Hà vậy mà lại nhìn cô cười nhạt một chút, khỏi phải nói, Cố Thanh Hà cười rộ lên thật đúng là khá xinh đẹp.

...

Đói quá đi... Mình nhất định sẽ không bao giờ dậy sớm tới trường mà không ăn cơm nữa đâu!

Ngôn Trăn vừa rời khỏi văn phòng, lập tức buông xuống nụ cười giả dối, cô ôm một chồng bài kiểm tra tiếng Anh chậm rãi trở về lớp 1. Chương lão sư thật sự chỉ gọi cô tới lấy bài kiểm tra thôi, mặt khác cũng không nói gì, càng không đề cập tới việc buổi sáng cô đi trễ. Ngôn Trăn bắt đầu hồi tưởng lại lúc cô gần đi thì Chương lão sư đã nói:

"Trông thế mà em cùng Cố Thanh Hà ở chung rất hòa hợp ha, như vậy cũng khá tốt, lão sư yên tâm rồi."

Sao lão sư lại nói các cô ở chung rất hòa hợp? Còn nữa, các cô ở chung thì khá tốt hồi nào, Cố Thanh Hà còn không phải đại thần công tư phân minh mà ghi tên cô đưa cho lão sư ư...? Không đúng, nếu đã báo cáo rồi, lão sư biết cô đi trễ mà không bắt cô viết kiểm điểm, chẳng lẽ nguyên nhân là Cố Thanh Hà?

Ngôn Trăn mang theo nghi hoặc, ôm một chồng giấy kiểm tra tiếng Anh phóng lên trên bàn của Vương Viện Viện: "Tiếp theo là chuyện của cậu, mình không quen mặt nhiều người lắm."

Nói xong cô liền lia mắt đến chỗ của hạng nhì Liêu Dĩnh, đối phương đang cùng mấy nữ sinh vừa nói vừa cười. Cô thấy Cố Thanh Hà từ cửa sau đi vào, trong tay không biết còn cầm cái gì, khóe miệng lập tức bất giác giương lên. Cô chạy tới chỗ ngồi, hai tay chống lên bàn của Cố Thanh Hà, nhịn cười hỏi: "Có phải cậu đã giúp mình nói tốt trước mặt lão sư không?"

"Không có." Cố Thanh Hà không cho rằng đó là nói tốt.

Ngôn Trăn híp mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà, đối phương vẫn là một bộ biểu tình không mặn không nhạt, cô đành phải thôi: "Hừ, cũng được, mình coi như là đúng rồi nhé, dù sao cậu cũng sẽ không biểu đạt gì nhiều. Nói đi, vừa mới tan học cậu đi đâu vậy, nãy mới thấy cậu vào lớp?"

Chỉ thấy Cố Thanh Hà do dự một lát, sau đó đem túi đồ định bỏ vào ngăn bàn lấy ra, đưa cho Ngôn Trăn.

"Đây là cái gì, cho mình à?"

Thấy Cố Thanh Hà gật gật đầu, Ngôn Trăn đành nhận lấy, mở ra liền thấy bên trong vậy mà lại là một cái sandwich, còn có một hộp sữa bò dâu tây. Cô dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thanh Hà, có phần khó tin nói: "Cậu... Đây là mua cho mình?"

"Ừ."

"Cậu... Cậu sao lại mua cái này cho mình, cậu tự nhiên tan học lại vì mình mà mua sao?" Ngôn Trăn vừa cười vừa ngượng ngùng mở ra, tâm tình cô vốn hỏng trong nháy mắt đã giãn ra, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, "Cậu khỏi phải nói, mình thích nhất là cái loại sandwich này, bên trong có nhân chân giò hun khói ăn rất tốt, còn có sữa bò uống cũng ngon nữa..."

Nói nhiều thật.

Cố Thanh Hà nghĩ vậy, mím môi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ngôn Trăn ăn sandwich. Nàng vốn định nói bụng của đối phương thầm kêu sẽ quấy rầy nàng học nên mới đi mua linh tinh, kết quả sau khi Ngôn Trăn uống một ngụm sữa bò liền đột nhiên nhìn về phía nàng, cười một cái thật tươi rói sáng lạn.

"Cố Thanh Hà, cậu đối với mình thật tốt!"

"Tôi cũng không phải..." Cố Thanh Hà muốn phủ định.

"Cậu thật là, mình đã nói vậy rồi thì cậu phải vui vẻ tiếp nhận, như thế mới ngoan chứ." Ngôn Trăn cười rộ lên, khóe miệng cong cong giống như một cây cầu, lúm đồng tiền bám bên khóe miệng như ẩn như hiện, cực kỳ đẹp.

Có lẽ là Cố Thanh Hà cảm thấy nụ cười này quá mức lóa mắt, nàng ngây người một lát, đáy mắt rung động không thể che giấu, liền quay đầu đi không nhìn cô nữa, mấy lời đàng hoàng muốn nói cũng nuốt luôn vào bụng.

Thẳng đến buổi chiều tan học, khi Cố Thanh Hà từ nhà vệ sinh trở về, phát hiện trên bàn học của mình có nhiều thêm một chai nước có ga vị dâu tây. Nàng nghi hoặc cầm lấy nhìn thoáng qua, mặt trên có dán một tấm card nhỏ màu hồng nhạt––

Trưa nay cậu cũng chưa uống nước, không biết cậu có thích vị này hay không, mời cậu dùng (trái tim nhỏ).

Cố Thanh Hà hiếm hoi cười một cái, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là ai viết, chữ viết của Ngôn Trăn độc hữu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. Nàng hơi nâng mắt nhìn lên tìm kiếm bóng dáng người kia. Mà giờ phút này, Ngôn Trăn đang trốn ở bên ngoài phòng học, lẳng lặng nhìn lén qua cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro