Chương 39: Vai quần chúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói là tìm được vai diễn giúp cô, cũng không có nhiều cảnh quay, là nhân vật cung nữ trong phim truyền hình cổ trang, không quá nổi bật, cũng không cần diễn xuất nhiều, có thể sẽ quay khoảng chừng mười tập.

Có điều mặc dù như vậy, người tranh nhau lấy vai diễn này cũng rất nhiều, mặc dù ngay cả vai phụ cũng không bằng, nhưng vai quần chúng có thể xuất hiện lại có lời thoại, nếu như diễn tốt, nếu sau này có cơ hội cũng chưa chắc còn có thể nâng cao một bước.

Đỗ Uy vì nhân vật này đã hao tốn công sức một phen, tuy bản thân anh ta giao thiệp rộng, nhưng muốn lặng yên không tiếng động lấy được nhân vật này vẫn tương đối khó khăn.

Từ Tĩnh không ngờ Đỗ Uy sẽ để tâm đến thế, cô biết Đỗ Uy rất không thích Diệp An Nhiên, vốn nghĩ anh ta chịu liên hệ tìm vai quần chúng cho đã là tốt lắm rồi.

Sau khi Diệp An Nhiên cúp điện thoại lập tức nói chuyện này cho Vưu Tiếu, Vưu Tiếu cũng rất vui mừng, sau khi cùng Diệp An Nhiên về nhà thu dọn một phen lại cùng cô đợi ở bên ven đường chờ người tới đón.

Người đến đón Diệp An Nhiên là Từ Tĩnh, Từ Tĩnh đã đổi xe, lúc đến trước mặt, Diệp An Nhiên cũng chưa nhận ra được, vẫn là Từ Tĩnh hạ cửa sổ xuống trước mời cô lên xe thì cô mới biết.

Sau khi lên xe, Từ Tĩnh vừa lái xe vừa giải thích: "Tôi đã đổi chiếc xe khác, sợ bị người ta nhận ra."

"Thật ra tôi có thể tự đi một mình." Diệp An Nhiên vốn cảm thấy rất bất an, khi nghe Từ Tĩnh giải thích như vậy, lại càng khiến cô thấp thỏm.

Từ Tĩnh cười động viên: "Cô chưa quen thuộc đường, tôi chở cô đi sẽ tiện hơn."

Diệp An Nhiên mím môi không hé răng, Từ Tĩnh hơi ảo não, ngày hôm nay mình đã quá thất thố, cô biết rằng, đối với người như Diệp An Nhiên, mẫn cảm nhất, cần cẩn thận từng li từng tí một.

Bên trong buồng xe nhất thời yên tĩnh lại, một lát sau, Từ Tĩnh mở miệng nói cho Diệp An Nhiên một ít kỹ năng quay phim và vài chỗ cần chú ý, Diệp An Nhiên nghe chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi đôi điều, như là một học sinh hiếu học nhất trong lớp.

Trong chốc lát, Từ Tĩnh đã nói đến miệng đắng lưỡi khô, sau khi Diệp An Nhiên để ý, nhanh chóng nhìn ra khe hở giữa ghế lái và ghế phụ, một chiếc cốc giữ nhiệt được đặt ở đó một cách lặng lẽ.

Diệp An Nhiên vặn nắp, đưa cốc cho Từ Tĩnh, lúc này mới đã thấy dưới hai mắt cô thâm quầng, hốc mắt trũng xuống, vừa nhìn chính là không nghỉ ngơi tốt.

"Buổi tối cô ngủ không ngon sao?" Diệp An Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Từ Tĩnh sửng sốt một chút, cười nói: "Đọc kịch bản quá muộn."

"Ngủ trễ không tốt cho cơ thể, sau này. . . Sau này cố gắng đừng thức khuya quá." Diệp An Nhiên căng thẳng nói, tay đặt trên đầu gối căng thẳng níu chặt ống quần, chỉ sợ Từ Tĩnh cảm thấy cô nhiều chuyện.

Cũng may Từ Tĩnh không cảm thấy vậy, cảm kích nở nụ cười với cô: "Được, cám ơn cô đã quan tâm."

"Cô là bạn của tôi." Diệp An Nhiên vừa vặn nắp đặt cái cốc về chỗ cũ, vừa thấp giọng trả lời.

Xe đến gần trường quay, Từ Tĩnh dừng xe lại: "Tôi chờ cô ở đây, cô vào trong tìm người phụ trách trong đoàn phim này, nói cho anh ta biết vai diễn của cô, anh ta sẽ đưa cô đi hóa trang, thay quần áo và nói thời gian quay cho cô."

Diệp An Nhiên cảm kích nói: "Cám ơn cô, thật sự, thực sự cám ơn cô lắm."

"Vừa rồi còn nói là bạn tốt, bây giờ sao lại khách sáo."

Diệp An Nhiên lắc đầu: "Không phải khách sáo, là cảm kích thật." Sau khi xuống xe, Diệp An Nhiên vẫn mở miệng: "Tôi chưa biết khi nào mới có thể trở về, hay là cô về nhà trước đi, không cần chờ tôi."

"Tôi về nhà cũng không có chuyện gì để làm, ở đây chờ cô cũng được."

"Không sao, thật sự không cần mà." Diệp An Nhiên liên tục xua tay. Từ Tĩnh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đồng ý: "Vậy cũng được!"

"Vậy trên đường về cô chú ý an toàn." Diệp An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa xe rời đi.

Tuy rằng đáp ứng Diệp An Nhiên về nhà, nhưng Từ Tĩnh không lái xe rời đi, mà đợi Diệp An Nhiên đi rồi, liền ngã ghế tựa xuống, nằm ở ghế nghỉ ngơi.

Thật ra vừa nãy cô nói dối Diệp An Nhiên, tối hôm qua ngủ không ngon cũng không phải vì đọc kịch bản, mà vì gặp ác mộng cả buổi tối, nhưng cô không muốn nói ra chỉ sợ Diệp An Nhiên sẽ truy hỏi.

Nhưng không ngờ ngủ một hồi, Từ Tĩnh lại lần nữa mơ thấy Bạch Hàn, mơ thấy lần đầu tiên cô và Bạch Hàn gặp nhau.

Khi đó cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường sắp tốt nghiệp, còn Bạch Hàn là thiếu gia mới tiếp quản công ty. Trường học tổ chức một cuộc thi ca hát, giải nhất là một vạn tệ, cô luôn thiếu tiền, tuy không xuất thân từ khoa âm nhạc nhưng Từ Tịnh vẫn đăng ký tham gia cuộc thi.

Bất ngờ, Từ Tĩnh đấu từ vòng loại tới chung kết, lúc đó Bạch Hàn là nhà tài trọ của cuộc thi, nghe nói là hội học sinh sinh viên hao tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được tập đoàn Bạch thị tài trợ.

Thời điểm chung kết, một cái tên trong ban giám khảo chính là Bạch Hàn, sau khi cô thắng được hạng nhất, lại theo các giáo viên trong trường và Bạch Hàn đi du lịch.

Cô và Bạch Hàn nói chuyện rất hợp nhau, hai người còn thường đi ăn riêng, Bạch Hàn cười nói giọng của cô rất êm tai, quả thực có thể làm ca sĩ, còn nói nếu như cô muốn làm ngôi sao màn bạc thì có thể ký hợp đồng với công ty của bọn họ.

Từ Tĩnh không muốn vào làng Giải Trí, dù sao là một người bình thường không thể bình thường hơn, đi hát làm ca sĩ thực sự quá xa vời, vì vậy tất nhiên lập tức từ chối. Cuối cùng anh ta đề nghị cô thực tập ở tập đoàn Bạch thị, cô rất động lòng lập tức đáp ứng.

Sau đó trong nhà xảy ra chuyện nên cần tiền, cô bất đắc dĩ tham gia cuộc thi nữ ca sĩ được yêu thích do đài truyền hình tổ chức, sau khi chiến thắng, cô ấy không chỉ có tiền mà còn có thể thành danh, nếu bây giờ may mắn trở thành ca sĩ nổi tiếng, có tiền thì càng vui sướng.

Sau đó cô thắng giải nhất, đồng thời thành công ký hợp đồng với công ty, mà công ty vừa vặn chính là của Bạch Hàn.

Khi đó cô vẫn rất ngây thơ cho rằng chẳng qua là trùng hợp, sau đó mới biết, tất cả những thứ này chính là cái bẫy mà Bạch Hàn đặt ra, cái bẫy khiến cô phải qua lại với hắn. Khi đó cô trẻ tuổi nông nổi, tất nhiên nổi giận đùng đùng cự tuyệt, còn tức giân muốn mắng Bạch Hàn một trận.

Sau đó cô bị công ty ghẻ lạnh, hợp đồng là mười năm, cô không có chỗ để đi, hơn nữa trong nhà còn món nợ bức thân, cuối cùng cô đầu hàng với hiện thực, cúi đầu với Bạch Hàn.

Lúc tỉnh lại từ ác mộng, toàn bộ quần áo của Từ Tĩnh đều ướt đẫm mồ hôi, ngoài xe sắc trời dần dần tối, đèn trong bãi đậu xe đã sáng lên, đèn nê ông màu sắc sặc sỡ của những cửa hàng xung quanh cũng lập loè tia sáng chói mắt.

Từ Tĩnh nằm xuống lần nữa, xuyên qua cửa kính nhìn bóng đêm bên ngoài, trong lòng một mảnh ôn hòa. Kỳ thực đã rất lâu cô không mơ tới chuyện cũ không thể tả này, dù cho thường nghe được tin tức liên quan đến Bạch Hàn trên báo chí hay trên ti vi, trong lòng vẫn không gợn sóng, nên cô vẫn cho rằng mình đã sớm quên đi chuyện này.

Có thể chiều hôm qua ở trong phòng bao nói chuyện với Bạch Hàn, buổi tối hôm đó cô lập tức mơ tới quá khứ, bây giờ chỉ cần vừa nhắm mắt thì sẽ nằm mơ.

Thật ra, sau những gì đã xảy ra hai năm trước, trong tiềm thức, cô chưa bao giờ nhớ về những chuyện đã xảy ra vào đêm giông bão đó, cũng không nghĩ đến thứ đã gây ra trên người khiến cô tuyệt vọng. Cô đang lừa người gạt mình, miễn là không nghĩ nữa, chuyện kia dường như chưa hề diễn ra.

Không ai biết, một mình cô nằm ở lạnh lẽo trên sàn nhà bao lâu, cũng không ai biết, một thân một mình cô đi trong mưa to lạnh lẽo bao lâu, càng không ai biết, lúc lái xe từ biệt thự đi ra, cô liều lĩnh tăng tốc độ xe tới vạch cao nhất.

Cô điều khiển xe điên cuồng, phóng xe về phía trước trong đêm mưa mênh mông, trên người vẫn còn vết máu, khi một chiếc xe tải lớn lao tới trước mặt, cô có cỡ nào muốn không né không tránh xông lên đến xe hư người chết, cuối cùng đụng cô tan xương nát thịt.

Nhưng khi gặp nguy hiểm, cô lại né tránh trong tiềm thức, lúc sắp va chạm với xe tải lớn, lúc gấp khúc, cô đã cho xe vào góc cua, đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng, mặc dù không có trực tiếp đụng với, nhưng vẫn là đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ rất khốc liệt.

Trong lúc cửu tử nhất sinh, cuối cùng cô cũng thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là cô không cách nào ngủ, chỉ cần vừa nhắm mắt, này cơn ác mộng sẽ không ngừng tái diễn, thuốc ngủ cũng dần dần mất đi tác dụng.

Sau đó cô uống qua nhiều thuốc, được đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày, thuốc ngủ cuối cùng cũng bị cưỡng bức lấy ra, cô cũng buộc phải đi khám bác sĩ tâm lý. Sau một năm điều trị, cuối cùng cô cũng dần bình thường trở lại, nhưng bác sĩ tâm lý nói với cô rằng cô vẫn chưa thực sự bình phục, quá khứ bị cưỡng bức chôn chặt trong đáy lòng, chính là tự lừa dối bản thân..

Nàng cũng biết rằng, chuyện như vậy phát sinh ở trên người bất kỳ ai, cũng không có cách nào quên, chỉ có thể lựa chọn chôn chặt. Có điều may mắn là, trong hai năm qua, cô không có một lần nhớ tới chuyện cũ này, nếu không phải bởi vì trong giới giải trí thường nghe được tên Bạch Hàn, ngẫu nhiên đọc được tin tức, sợ là cô sẽ không nhớ tới người này.

Nhưng ngày hôm qua, khi cô gặp lại Bạch Hàn, khi cô cùng Bạch Hàn ngồi đối diện nhau, Bạch Hàn đem chiếc vali chuyện cũ đã bị phong ấn kia xé ra, đoạn quá khứ không thể chịu đựng kia lần nữa hiện lên.

Từ Tĩnh chưa từng khóc, lúc quay phim, khó khăn nhất chính là khóc, đạo diễn thường tức giận giơ chân, không phải tuyến lệ của cô hỏng rồi. Không ai biết, từ đêm mưa hai năm trước, cô đã chảy hết nước mắt, giống như mỹ nhân ngư bị con người vớt lên, khóc đến ra máu sau này cũng không để lại nước mắt.

Nhưng hôm nay, Từ Tĩnh lại bật khóc lần nữa, những giọt nước mắt ấm áp chảy xuống khóe mắt như hạt châu đứt đoạn, chảy qua ốc tai, qua dái tai, qua cổ, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh.

Quần áo ở đó ướt đẫm, Từ Tĩnh cũng không lau đi, cứ để mặc cho nước mắt rơi xuống, không biết đã khóc bao lâu, Bạch Hàn gọi đến, giọng nói của cô đã hơi chút khàn khàn.

"Ở đâu?"

Từ Tĩnh khịt mũi, không hé răng.

"Trả lời." Giọng bên kia lạnh như băng.

"Có chuyện gì?" Từ Tĩnh hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng để cho mình bình tĩnh lại.

Bên kia quả nhiên không nghe được: "Tôi chờ em ở chỗ cũ."

Từ Tĩnh không lên tiếng, bên tai chỉ truyền đến âm thanh đô đô đô của điện thoại di động, cho thấy đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Giữa lúc cô đang đấu tranh, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ kính, Từ Tĩnh quay đầu, nhìn thấy Diệp An Nhiên đang đứng ở ngoài xe.

Editor: Tử Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro