Chương 40: Ứng trước lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           Trên đường trở về, Diệp An Nhiên rõ ràng nhận thấy có điều gì đó không ổn trong giọng nói của Từ Tĩnh, như thể đã khóc.

Diệp An Nhiên còn đang do dự không biết có nên hỏi hay không thì Từ Tĩnh đã mở miệng hỏi cô ấy về công việc vào buổi chiều. Vai diễn cung nữ nhỏ của Diệp An Nhiên thật ra rất tốt, là một trong những cung nữ nhỏ bé được hoàng đế yêu thích nhưng cô không có nhiều đất diễn, khi đại cung nữ sai khiến những tùy tùng, hoặc là khi phi tử muốn ra ngoài chỉ cần có đám người theo sát phía sau là đủ rồi.

Có lẽ là vì lần đầu đóng phim, mặc dù trên đường đến Từ Tĩnh đã truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho cô, nhưng cơ thể cô vẫn sẽ rất cứng khi đi phía sau một đám cung nữ.

Kết quả là một nhóm người phải quay đi quay lại nhiều lần, quay đến lần thứ 3 thì đạo diễn tức giận bảo cô ra ngoài, nữ minh tinh đóng vai phi tần cũng rất không hài lòng. Sau đó vẫn là người phụ trách đưa cô vào đã cố ăn nói ngon ngọt, mới khiến đạo diễn nguôi cơn giận và cho cô một cơ hội cuối cùng.

Diệp An Nhiên ủ rũ cúi thấp đầu, chậm chập nói: "Mặc dù mọi chuyện đã qua, nhưng rất nhiều thành viên trong đoàn đã có ý kiến ​​với tôi, cho nên họ có lẽ sẽ không muốn tôi đến nữa!"

Từ Tĩnh cười động viên: "Lần đầu đóng phim đều như vậy, huống hồ cô cũng không phải người tốt nghiệp chuyên ngành này, chỉ cần quay ba lần đã rất giỏi rồi." Từ Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lần đầu tiên tôi hát trên sân khấu, cơ thể nhũn ra, giọng run, thậm chí còn quên lời, khán giả bên dưới mắng vốn đuổi khỏi sân khấu, sau này biểu diễn rất nhiều cuộc tranh tài, tôi mới chậm rãi làm quen."

Thật ra những lời này đều là gạt Diệp An Nhiên, Từ Tĩnh không chỉ có tài cô đặc biệt đối với âm nhạc mà cô ấy còn là người sinh ra để "ăn bát cơm này", không những không sợ hãi khi lần đầu tiên hát trên sân khấu mà cô ấy đã thể hiện vô cùng xuất sắc.

Nhưng Diệp An Nhiên không biết, cô vô cùng cảm kích ngẩng đầu lên: "Cảm ơn cô, Từ Tĩnh."

Sau đó, Từ Tĩnh lại truyền thụ cho Diệp An Nhiên một vài kinh nghiệm trong diễn xuất, Diệp An Nhiên nghe rất chăm chú, và với cảnh quay thực tế, rất nhiều chuyện trước kia không hiểu, bây giờ giống như là xóa tan mây mù nhìn thấy trời quang, lập tức trở nên trong suốt.

Sau khi đưa Diệp An Nhiên đến nơi, Từ Tĩnh nhìn bóng lưng Diệp An Nhiên biến mất, lúc này mới quay đầu xe về nhà. Vốn dĩ cô còn đang do dự không biết có nên đến cuộc hẹn với Bạch Hàn hay không, nhưng cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm đến gặp Diệp An Nhiên.

Không đi, đồng thời sau này giữ khoảng cách với Bạch Hàn, dù sao hiện tại cô cũng không cần trông cậy vào anh ta, nếu anh ta thật sự muốn đối phó với cô, cô cũng không cần cố chấp làm ngôi sao màn bạc. Dù sao mấy năm này cô cũng kiếm đủ tiền, chỉ cần không phung phí thì vẫn có thể nhàn nhã cả đời.

Lúc về đến nhà, Từ Tĩnh mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm, nếu như là trước đây nhất định sẽ mời Diệp An Nhiên đi ăn cùng, nhưng tối nay cô lại quên mất, Từ Tĩnh biết điều này là bởi vì cơn ác mộng cô gặp lúc chiều.

Cô không muốn xuống lầu, định ở nhà tùy tiện ăn một chút gì đó lót dạ, mở tủ lạnh ra thì thấy chẳng có gì ngoài mấy hộp sữa hết hạn, sau đó cô thấy trong ngăn đá có một hộp sủi cảo.

Là bánh nhân thịt lợn, thật ra Từ Tĩnh không thích bánh nhân thịt lắm, chỉ là trước kia nhà nghèo, rất ít khi được ăn thịt, nên cô sinh ra một loại chấp nhất không tên đối với thịt, chờ khi có tiền, sẽ lập tức mua thịt.

Cũng may cô là người ăn vào không dễ phát mập, dù có ăn thế nào cũng sẽ không mất dáng, vì vậy mà cả người đại diện và trợ lý đều không ngăn cản cô ăn.

Sau khi sủi cảo chín, cô lấy ra đặt trong một chiếc bát sứ trắng lớn, Từ Tĩnh gắp một cái rồi cắn một miếng, lớp trám trắng xanh lộ ra trên lớp bánh như làn da trắng tuyết, phảng phất như một vệt xanh biếc xuất hiện trong Đông Nhật Băng Thiên Tuyết Địa.

Không khí tràn ngập mùi thơm của thịt, húp một ngụm canh nóng hổi lan xuống cổ họng, cả người như được ngồi trước bếp lửa trong đêm lạnh giá.

Ăn sủi cảo xong, Từ Tĩnh cũng uống cạn bát canh, bụng hơi căng ra, rửa sạch xoong nồi, bát đũa, sau đó đi rửa mặt, rồi đọc kịch bản, trước khi đi ngủ, cô theo thói quen kiểm tra điện thoại di động, lúc này mới nhận ra điện thoại đã hết pin tắt nguồn.

Sau khi sạc điện thoại và khởi động máy một lúc, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đổ về, ngoại trừ trợ lý và quản lý, còn lại đều là một số không quen thuộc. Từ Tĩnh làm như không thấy dẫy số xa lạ kia, mà chỉ mở tin nhắn do người đại diện và trợ lý của cô gửi đến.

Tất cả đều hỏi tại sao cô không nghe điện thoại và đang ở đâu, cô kiểm tra thời gian, đều đã là năm sáu giờ chiều, Từ Tĩnh suy nghĩ một chút, liền gọi lại.

Đỗ Uy vừa tiếp điện thoại đã hỏi cô ở đâu, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: "Từ Tĩnh, bây giờ cô đang ở đâu?"

Từ Tĩnh cảm thấy có chút áy náy: "Buổi chiều điện thoại bị hết pin, mới vừa nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh và trợ lý."

"Vậy thì tốt rồi." Đỗ Uy thở phào nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy, có chuyện gì tìm tôi sao?"

Bên kia trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng, cẩn thận từng li từng tí một: "Từ Tĩnh, cô liên lạc lại với Bạch Hàn rồi sao?"

Từ Tĩnh ngẩn ra, Đỗ Uy là người duy nhất biết chuyện giữa cô và Bạch Hàn, vì vậy quản lý này chính là người mà Bạch Hàn tìm cho cô. Lúc đầu, Đỗ Uy dẫn dắt một số ca sĩ tuyến đầu, là người đại diện khá nổi tiếng trong giới, khi Bạch Hàn yêu cầu anh ta tập trung dẫn dắt một mình cô, tuy Đỗ Uy không vui, nhưng vẫn đáp ứng vì nói gì thì nói Bạch Hàn vẫn là sếp của anh ta, nhưng thái độ đối với cô lại vô cùng kém.

Sau đó có lẽ bởi vì cô có tư chất tốt, Đỗ Uy mới dần dần để tâm đến, cũng chính bởi vì như vậy, Đỗ Uy vẫn không thích cô có liên quan đến Bạch Hàn cho lắm. Dù sao Bạch Hàn là người đã có hôn thê, nếu chuyện này bị phanh phui thì sự nghiệp của cô cũng sẽ bị hủy diệt.

Sau khi chuyện kia xảy ra, cũng là Đỗ Uy cứng rắn dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý, vì Đỗ Uy biết chuyện kia, nên đó từ đó tới nay chưa bao giờ đề cập tới Bạch Hàn ở trước mặt cô nữa.

Đã nhiều năm như vậy, Từ Tĩnh không ngờ sẽ có một ngày lại nghe thấy tên Bạch Hàn từ miệng Đỗ Uy, cô nói dối theo phản xạ: "Không có, làm sao vậy?"

"Năm giờ chiều nay anh ta đã gọi điện thoại cho tôi." Đỗ Uy nhẫn tâm đâm thủng lời nói dối của Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh sững sờ.

Cuối cùng Đỗ Uy cũng thở dài một hơi, ý vị sâu xa nói: "Từ Tĩnh, lấy thân phận và địa vị hiện giờ của cô, không cần thiết ở bên Bạch Hàn, dù sao anh ta cũng là đàn ông đã có gia đình, lỡ mọi chuyện bị phanh phui, coi như cô có là Thiên hậu thì cũng sẽ thương gân động cốt."

"Cô cũng biết đấy, quyền quyết định chưa bao giờ thuộc về tôi." Coi như cô không còn là nghệ sĩ thuộc công ty giải trí của tập đoàn Bạch thị, coi như bây giờ cô tự sáng lập studio của riêng mình, vậy thì sao chứ, chỉ cần cô vẫn muốn gia nhập Làng Giải Trí thì cô cũng không chọc nổi vào tập đoàn lớn như Bạch thị.

Trái tim Đỗ Uy chùng xuống.

"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không dây dưa với anh ta nữa." Từ Tĩnh giả vờ ung dung nói.

Đỗ Uy trầm mặc một hồi: "Cứng quá dễ gãy."

Đương nhiên Từ Tĩnh biết lời này của Đỗ Uy là có ý gì, so với việc thỏa hiệp như lúc trước thì cô thà rút khỏi giới giải trí.

Không biết có phải bởi vì trong lòng đã đưa ra quyết định hay không mà buổi tối hôm đó Từ Tĩnh không bị mất ngủ nữa.

Nhưng Diệp An Nhiên thì lại mất ngủ. Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, trong đầu không phải cảnh tượng buổi chiều ở trường quay thì chính là ngày mai phải làm như thế nào, nhưng điều đáng lo ngại hơn là sợ ngày mai tỉnh dậy sẽ không nhận được điện thoại gọi từ đoàn làm phim.

Sau đó, cô lại nghĩ về con gái, buổi chiều cô định vào bệnh viện thăm con, nhưng quay phim hết một buổi chiều, cô quay lại thì đã muộn nên bác sĩ đương nhiên không cho cô vào. Cô không biết điều gì đã xảy ra với con gái, mà có lẽ sẽ không sao, nếu không thì bệnh viện đã gọi điện đến.

Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, Diệp An Nhiên đã ngủ thiếp đi, có điều bởi vì trong lòng mong nhớ con gái nên ngày hôm sau Diệp An Nhiên đã thức dậy thật sớm.

Sau khi sửa soạn xong cô bắt xe buýt tới bệnh viện, tuy buổi sáng không thể thăm bệnh nhưng cách trên cửa kính có thể nhìn vào bên trong phòng bệnh, con gái vẫn an tĩnh nằm trên giường bệnh, trên người đứa trẻ được phủ một lớp chăn của bệnh viện và cắm các loại máy móc.

Diệp An Nhiên kiểm tra một hồi số dư trong tài khoản, trong lòng căng thẳng, chỉ còn dư lại 1 vạn tệ, nhiều nhất có thể chống đỡ hai ngàn, thẻ của cô chỉ còn dư lại 1000 đồng. Lúc này bỗng Diệp An Nhiên cực kỳ hối hận, lúc trước không nên trả lại tiền cho Từ Tĩnh, nếu không bây giờ đã có tiền để trả cọc rồi.

Có điều hối hận cũng vô dụng, việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng lấy được tiền, không biết phía đoàn phim có cho ứng trước lương không, thật ra Diệp An Nhiên cũng biết là không thể, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.

Chờ khi đến trường quay phim quay xong cảnh quay của mình, Diệp An Nhiên không vội về nhà, mà là đứng ở bên cạnh xem người khác diễn. Chờ đến buổi tối sau khi kết thúc, Diệp An Nhiên thừa dịp lúc mọi người rời khỏi mới đi theo sau đạo diễn, bên cạnh đạo diễn còn có phó đạo và Nhà Sản Xuất, Diệp An Nhiên muốn chờ sau khi hai người kia đi khỏi mới tiến lên.

Chỉ là khi thấy ba người khi sắp lên xe mà vẫn chưa tách ra, Diệp An Nhiên liền quýnh lên, không chút nghĩ ngợi chạy lên phía trước, ngăn ba người lại, gian nan mở miệng, giải thích rõ nguyện vọng của mình.

Ba người kinh ngạc nhìn qua Diệp An Nhiên, vẻ mặt thay đổi dần, cuối cùng vẫn là Nhà Sản Xuất xì xì cười một tiếng: "Cô là nghệ sĩ nào, xưa nay tôi chưa từng thấy có người xin ứng trước lương đó."

Thực tế không phải là không có, khi đoàn phim mời các ngôi sao nổi tiếng hoặc ký hợp đồng với các diễn viên chính thì họ sẽ trả trước một phần tiền lương, nhưng những diễn viên quần chúng làm bia đỡ đạn này thường được trả một lần sau khi diễn xong.

Đạo diễn đứng ở giữa vẻ mặt khó coi, giận dữ mắng: "Cô là tiểu cung nữ đi diễn ba lần mới đạt ngày hôm qua phải không, ngày mai đừng đến."

Diệp An Nhiên không ngờ đạo diễn sẽ nổi trận lôi đình, kinh hoảng nhìn ông ta, thấp giọng cầu xin. Nhưng đạo diễn đã tức giận rời đi, mà hai người bên cạnh ông cũng đã đi theo.

Chỉ để lại Diệp An Nhiên đứng cô đơn tại chỗ, phía sau chính là trường quay ầm ĩ, công nhân viên vừa dọn dẹp vừa đùa giỡn, Diệp An Nhiên không biết mình đứng bao lâu, đến khi hai chân tê cứng thì trường quay phía sau cũng đã quét dọn xong, đèn cũng đã tắt.

Diệp An Nhiên kéo thân thể mệt mỏi đi ra ngoài, khi ngồi trên xe buýt bỗng điện thoại di động vang lên, là bệnh viện gọi điện thoại tới.

"Xin hỏi có phải là mẹ của Diệp Hân Dao đó không?"

Trái tim Diệp An Nhiên chợt căng thẳng, bàn tay đang cầm điện thoại cũng hơi dùng sức: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"À, không cần lo lắng, con gái cô đã tỉnh rồi, cô mau tới bệnh viện một chuyến đi!"

Editor: Tử Hy



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro