Chương 42: Gặp gỡ Diệp Hân Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tần Nguyệt trừng mắt, kinh ngạc nhìn Diệp An Nhiên, nhưng sau đó lại cau mày, lộ ra vẻ chán ghét: "Sao cô lại ở đây!"

"Cô là Tần Nguyệt." Diệp An Nhiên mím môi, cuối cùng cũng nhận ra đối phương.

Tần Nguyệt hơi nâng cằm lên, ngạo nghễ nói: "Cô làm gì ở đây?"

Diệp An Nhiên rũ mắt xuống, giọng nói bình tĩnh, cất bước chuẩn bị rời đi: "Không liên quan gì đến cô."

Tần Nguyệt không chịu để cô đi, tiến lên ngăn bước cô, không hài lòng nói: "Sao lại không liên quan đến tôi." Nói xong, đột nhiên nghĩ tới chị gái cô cũng đang nằm viện, lại gặp phải Diệp An Nhiên ở đây, chẳng lẽ hai người họ đã chạm mặt nhau?

Chợt Tần Nguyệt nhớ tới một đêm trước, chị gái cô uống say bí tỉ ở phòng khách, luôn miệng gọi tên Diệp An Nhiên.

Sắc mặt Tần Nguyệt trở nên lạnh lùng, chất vấn nói: "Cô lại định chạy tới chọc tức chị tôi sao?."

Diệp An Nhiên chợt căng thẳng, chẳng lẽ Tần Nguyệt đã biết trước đó cô và Tần Mặc đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, không nói gì.

Mặc dù Tần Nguyệt và Tần Mặc là chị em ruột, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau, Tần Mặc hướng nội còn Tần Nguyệt hướng ngoại. Lúc trước Khi hai người lần đầu tiên đến Diệp gia, Tần Nguyệt đã nhanh chóng kết thân với cô, hai người trở thành bạn tốt của nhau, mỗi ngày họ cùng nhau đi học và đến trường, cùng nhau xem TV và chơi đùa, sau này lớn lên thì họ đã đi mua sắm và ăn uống cùng nhau.

Diệp An Nhiên còn nhớ lúc hai người ngồi trên sô pha xem Tam quốc diễn nghĩa, khi chiếu đến đoạn ba người kết nghĩa tại vườn đào, Tần Nguyệt đã ôm lấy cô và nói cũng muốn kết nghĩa như vậy với cô. Vì vậy, hai người đặt một cái bàn trong sân, tìm một cái bát sứ trắng tinh xảo chất đầy cát mịn, sau đó vào trong bếp tìm hoa quả và thịt và đặt trên một cái bàn.

Quỳ gối trước bàn, trên tay cầm nén hương, giống nhân vật trong phim, hào hùng vạn trượng lập lời thề. Nhưng một ngày nọ, bỗng Tần Nguyệt trở nên lạnh nhạt với cô, hai mắt mờ mịt không hiểu đang xảy ra chuyện gì, vừa định hỏi thì thái độ của Tần Nguyệt dành cho cô lại giống như trước kia.

Nhưng Diệp An Nhiên vẫn cảm thấy giữa hai người họ có một số thay đổi, cô luôn cho rằng mình quá nhạy cảm, sau này xảy ra chuyện như vậy, cô mới nhận ra không phải mình nhạy cảm mà đó là sự thật.

Tần Nguyệt đối xử tốt với mình để đào tận tim phổi mình, sau khi xảy ra chuyện đó, Tần Nguyệt không còn duy trì vẻ thân thiện như trước nữa, cuối cùng chỉ còn lại ghét bỏ và sắc bén.

"Diệp An Nhiên, cô không biết xấu hổ sao. Nhà họ Diệp của cô đã bị chúng tôi lật đổ, vậy mà cô vẫn thích chị gái tôi như vậy, đồ không biết xấu hổ." Tần Nguyệt nheo mắt lớn tiếng chửi bới...

"Tôi không có." Diệp An Nhiên khẽ run lên, không phải vì sợ hãi mà là vì tức giận, cô biết khi đó mình thật sự rất nực cười, lại bị người mình thích lợi dụng, khiến cha cô tự sát còn mẹ cô thì phải chết. Cô nhát gan không nghĩ đến chuyện trả thù mà nghe theo lời cha, ép bản thân không được hận thù, quên đi quá khứ...

Nhưng tại sao cô ta lại luôn bới móc vết thương đã đóng vảy của mình, rắc muối lên vết thương của người khác là điều hạnh phúc đến vậy sao?

Tần Nguyệt sững sờ một lúc, cô không ngờ Diệp An Nhiên lại phản bác, cô vẫn nhớ sau khi xảy ra chuyện đó, Diệp An Nhiên đã chạy đến cửa căn nhà họ thuê để tìm cô, cô vừa mở cửa vừa mắng nhiếc Diệp An Nhiên.

Lời cô nói thật khó nghe, chính bản thân còn tự cảm nhận được, nhưng Diệp An Nhiên không phản bác một lời, im lặng chịu đựng. Diệp An Nhiên là một bông hoa trong nhà kính, cô được chăm sóc cẩn thận suốt thời gian qua, chưa từng trải qua mưa gió nên đột nhiên bị đối xử như thế này, cô không biết phải chống trả thế nào.

Nhưng mà, đã bảy năm trôi qua, Diệp An Nhiên ở trong tù ngây người năm năm, cộng thêm hai năm rèn luyện ngoài xã hội, làm sao có thể không chút đổi thay.

Tần Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Không có, nếu không thì cô tới bệnh viện làm gì?"

Cho dù lúc này Diệp An Nhiên có ngốc thì cô cũng biết tại sao trông Tần Nguyệt lại có vẻ cảnh giác như vậy, rõ ràng là Tần Mặc đang ở bệnh viện này, có lẽ Tần Nguyệt nghĩ cô đến đây vì Tần Mặc.

Diệp An Nhiên rất muốn nói cho Tần Nguyệt biết rằng cô ta đã suy nghĩ nhiều, cô hoàn toàn không biết Tần Mặc đang ở bệnh viện này, huống chi là dây dưa với Tần Mặc.

Cô ở đây là vì con gái của mình, nhưng lại không muốn nói vì không muốn cho Tần Nguyệt biết bất cứ chuyện gì liên quan đến mình.

Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua Tần Nguyệt, không nói gì.

Tần Nguyệt thấy Diệp An Nhiên như vậy thì tức giận, mỗi lần đều như vậy, giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô ta, giống như trời sinh đã bị thiệt thòi, mà trên đời này người không thể không thiếu nợ chị em cô nhất, chính là nhà họ Diệp bọn họ.

Huống hồ, trên đời này ai mà không từng chịu thiệt thòi, vậy mà cô ta lúc nào cũng tỏ ra như vậy, Tần Nguyệt không thể quên được việc chị gái mình đã từng cảm thấy rất đau khổ vì Diệp An Nhiên, mỗi lần Diệp An Nhiên bày ra dáng vẻ này thì chị cô đều buông vũ khí đầu hàng.

Thậm chí có lần vì Diệp An Nhiên mà chị cô còn muốn dạy dỗ cô một chút, cho nên cô cực kỳ chán ghét, thật ra cũng không phải cực kỳ ghét mà là sau khi biết mọi chuyện thì mới sinh ra cảm giác này.

Tần Nguyệt đang muốn nói thì Diệp An Nhiên đã bắt đầu đi khỏi, cô ta chưa kịp ngăn cản thì đối phương đã đi mất. Tần Nguyệt nổi giận đùng đùng nhìn bóng dáng Diệp An Nhiên đang dần đi khỏi, mãi đến khi biến mất, cô ta mới đành xoay người đi về phòng bệnh của Tần Mặc.

Phòng bệnh của Tần Mặc là phòng VIP, cùng một tòa với các phòng bệnh thường, nhưng ở tầng cao nhất. Tần Nguyệt vừa mở cửa đã nhìn thấy Tần Mặc ngồi ở trên giường bệnh, tay trái cầm chai truyền dịch, tay phải cầm bút, trên hai chân bày một phần văn kiện, trên chiếc bàn ở bên cạnh còn chất một đống tài liệu.

Tần Nguyệt chạy tới trước mặt Tần Mặc, giật lấy phần tài liệu kia: "Chị, chị đã bệnh tới mức phải nhập viện rồi mà còn ở đây làm việc sao."

Tần Mặc bất mãn nhíu mày, không để ý tới lời của Tần Nguyệt, nghiêm nghị nói: "Đưa tài liệu cho chị."

Nếu là người khác chỉ sợ đã nhanh sợ hãi, nhưng Tần Nguyệt cũng không để ý, không chỉ lấy văn kiện kia ném đến chiếc giường bên cạnh,ngay cả văn kiện trên bàn dài cũng mang đi nốt.

"Cho dù hôm nay chị đánh chết em, em cũng không đưa văn kiện cho chị, chị có biết là chị bỗng nhiên bất tỉnh trong văn phòng, thiếu chút thì hù chết em, nếu không phải chị Gia Di đi tìm chị, em nghĩ đến thứ hai mới có người biết chị ở văn phòng." Tần Nguyệt lớn tiếng giảng giải: "Bác sĩ nói chị làm việc quá sức mới có thể bất tỉnh, bây giờ chị phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Chị đã ngủ cả đêm rồi ." Tần Mặc nhẹ giọng nói: "Đưa tài liệu cho chị đi!"

Tất nhiên Tần Nguyệt không đáp ứng: "Không được, bây giờ chị là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi nhiều, trước hết em đưa văn kiện cho người khác giữ, chờ chị xuất viện thì đưa lại cho chị."

Tần Mặc quát lớn: "Đừng gây sự, Tiểu Nguyệt, hiện tại công ty đang ở thời điểm mấu chốt nhất, thời gian chính là tiền tài, bây giờ những văn kiện đó không xử lý, đợi xuất viện cũng đã muộn." Tuy cô biết Tần Nguyệt muốn tốt cho cô, nhưng lúc này công ty đang tiến vào giới giải trí, đang là thời khắc mấu chốt, nếu đợi đến khi xuất viện, e rằng có một số việc chỉ sợ đã không kịp xử lý.

Tần Nguyệt nhất quyết không cho, hai người giằng co đứng lên. Chu Gia Di vừa vào cửa liền nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, cô cười đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn, nhìn hai người nói: "Hai chị em xảy ra chuyện gì thế?"

Tần Nguyệt vừa thấy Chu Gia Di, giống như thấy được cứu tinh, kéo cánh tay Chu Gia Di, bất mãn tố cáo: "Còn không phải do chị của em, đã thành người bệnh rồi, còn xem văn kiện, em nói chị ấy, chị ấy còn tức giận."

Chu Gia Di cười cười, ngồi trước mặt Tần Mặc: "A Mặc, bác sĩ dặn dò với chúng tôi nói rằng nhất định phải để chị nghỉ ngơi nhiều, công việc dù quan trọng, nào có quan trọng bằng thân thể, hơn nữa thân thể chính là tiền vốn liếng, chị nhất định phải yêu quý."

Tần Mặc gật đầu: "Đã ngủ một buổi tối rồi."

Tần Nguyệt bất mãn: "Chị xem, chị của em cứ như vậy, vừa rồi cũng nói như vậy."

Chu Gia Di diu dàng nói: "A Mặc, hay là chị ăn cơm trước đi, chúng ta đi dạo cùng chị một lát, sau đó chị lại làm việc tiếp."

Tần Mặc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, khó trách Chu Gia Di mang theo hộp cơm, lúc cô đang làm việc không thấy đói, lúc này Chu Gia Di vừa nói thì mới cảm giác được.

Ăn cơm cộng thêm đi dạo cũng phải hai giờ, sau khi trở về còn nhiều thời gian, Tần Nguyệt cũng không phản đối.

Tần Mặc gật đầu: "Được thôi!"

Tần Nguyệt nhất thời mặt mày hớn hở: "Hì hì, chị Gia Di, là chị lợi hại, vậy mà có thể lay chuyển được cái đầu gỗ nhà em."

Trong lòng Chu Gia Di cũng vui vẻ, dù sao Tần Nguyệt cũng chưa nói chuyện với Tần Mặc, mà Tần Mặc lại nghe lời của cô, nhưng Chu Gia Di cũng không quá vui mừng, hơi cong môi: "Đâu có, chỉ trùng hợp đến giờ ăn cơm thôi." Chu Gia Di mở hộp cơm giữ nhiệt ra, hơi ngại ngùng nói: "Chị không biết em tới, nên chỉ làm cho chị của em, hay là hai người chia nhau ăn đi."

Tần Nguyệt hờ hững xua tay: "Không cần đâu, trước khi đến em đã ăn rồi."

"Đây là bánh chẻo em tự làm, không biết chị thích ăn không." Chu Gia Di đưa hộp cơm qua.

Nước canh được hầm với xương, rất thơm, trên đó còn có vài lát hành, trong canh là những viên bánh chẻo như mặt trăng lưỡi liềm, thỉnh thoảng còn có màu đỏ nổi lên, Tần Mặc mò ra một cái, là củ cà rốt. Tần Mặc nhíu mày, thứ cô không thích ăn nhất chính là cà rốt.

Ở trước mặt Chu Gia Di, tất nhiên cô không thể nói ra, cho nên cuối cùng sau khi ăn bánh bao, uống mấy ngụm canh, cô liền đặt hộp cơm lên bàn.

"A Mặc, chị không thích ăn cà rốt sao?"

Tần Mặc còn chưa mở miệng, Tần Nguyệt đã giành nói trước: "Chị của em là người rất kén ăn, có rất nhiều thứ không thích, cà rốt, rau thơm, rau cần... khoan đã."

Chu Gia Di 'cười khúc khích' một tiếng: "Không ngờ A Mặc lại kén ăn như vậy."

Bỗng Tần Mặc hơi hoảng hốt, nhớ tới nhiều năm trước, lúc cô và Diệp An Nhiên còn ở bên nhau, lúc ấy Diệp An Nhiên biết được cô rất kén ăn, kinh ngạc trừng đôi mắt to tròn, sau đó lại đi học nấu nướng, xóa hết hương vị cà rốt rau thơm, cũng rất ngon.

Nhưng sau khi hai người chia tay, không có ai lo lắng cho cô, ngay cả em gái cô cũng không, tất nhiên cô không thể yêu cầu, nên cũng chưa từng ăn.

Sau khi truyền dịch xong, ba người ra khỏi phòng bệnh, cùng đi dạo trong công viên nhỏ ở phía dưới, trong công viên có rất nhiều người bệnh và người nhà, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế nói chuyện phiếm hoặc là tập thể dục trên các thiết bị.

Ba người vòng quanh công viên vài vòng, Tần Nguyệt đã than mệt, chạy tới chiếc ghế ngồi, để hai người tiếp tục đi dạo, Chu Gia Di và Tần Mặc tất nhiên biết sở dĩ Tần Nguyệt làm như vậy, hoàn toàn là muốn tạo cơ hội cho hai người.

Lúc Vưu Tiếu dắt Diệp Hân Dao xuống lầu đến công viên, trên ghế đã đầy người, ngoại trừ vị trí của Tần Nguyệt, chỉ có một mình cô ta.

Vưu Tiếu dắt Diệp Hân Dao đi về phía Tần Nguyệt, lịch sự hỏi: "Xin chào, cho hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?"

Tần Nguyệt lắc đầu: "Không có, hai người ngồi đi!"

Vưu Tiếu phải dắt Diệp Hân Dao xuống dưới là do sau khi Diệp An Nhiên rời đi không bao lâu thì Diệp Hân Dao đã gọi mẹ, tuy không khóc, nhưng vẫn nhỏ giọng gọi khiến Vưu Tiếu rất đau lòng, sau đó những bệnh nhân trong phòng bệnh đề nghị, lại hỏi ý kiến y tá rồi mới dắt Diệp Hân Dao xuống lầu.

Nhưng mà Diệp Hân Dao vừa khỏi hẳn không bao lâu, y tá đã dặn kỹ không thể vận động mạnh, nếu không sẽ làm các cơ quan nội tạng bị nứt.

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad, mọi nguồn khác đều là ăn cắp!

Vì vậy tuy rằng đi xuống dưới, Vưu Tiếu không cho đứa nhỏ chơi các dụng cụ thể dục, mà là đưa điện thoại di động cho nó xem hoạt hình.

Tần Nguyệt ngồi ở bên cạnh cảm thấy nhàm chán, nhìn thoáng qua Diệp Hân Dao, không hiểu sao cảm thấy Diệp Hân Dao có một loại cảm giác quen thuộc, không khỏi nhìn thêm vài cái, nhưng vẫn không nghĩ được cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có.

Vưu Tiếu nhận thấy Tần Nguyệt khác thường, cô nghi ngờ liếc Tần Nguyệt, Tần Nguyệt không hề ngượng ngùng, trên mặt trưng ra một nụ cười thật tươi, hỏi Vưu Tiếu: "Chào cô, đây là con của cô sao?"

Vưu Tiếu cười: "Tôi là bạn của mẹ con bé."

Tần Nguyệt không tiếp tục hỏi, dù sao cũng là người lạ, cô ta lại nhìn Diệp Hân Dao: "Bạn nhỏ, cháu tên gì?"

Diệp Hân Dao ngẩng đầu nhìn một người xa lạ như Tần Nguyệt, mím môi không nói. Tuy không nói lời nào, nhưng Tần Nguyệt lại không cảm thấy được cái gì, chỉ thầm cảm thán trong lòng rằng ánh mắt của đứa nhỏ này thật to, hơn nữa còn đen, như viên ngọc đen đặt trong nhung lụa.

Vưu Tiếu cảm thấy Tần Nguyệt trông cũng sáng sủa và xinh đẹp, nhìn không giống người xấu, vì thế nói: "Dao Dao, không thể không lẽ phép như vậy, dì hỏi sao con không nói!"

Diệp Hân Dao ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cháu tên là Diệp Hân Dao."

Giọng nói non nớt lại nhỏ, như là con mèo nhỏ mới sinh, lòng Tần Nguyệt trong nháy mắt đều tan chảy, cô tìm trong ba lô một lúc, tìm ra mấy viên kẹo đường, cười đưa đến trước mặt Diệp Hân Dao: "Cầm ăn đi, thích ăn kẹo đường không?"

Diệp Hân Dao nhìn thoáng qua bàn tay của Tần Nguyệt, lắc đầu, không đưa tay nhận lấy: "Mẹ nói, không được lấy đồ của người khác."

Tần Nguyệt sửng sốt, không ngờ Diệp Hân Dao lại có khí chất như vậy, trẻ em bình thường đều thích kẹo đường, nhất là bé gái, Tần Nguyệt nhìn thoáng qua Vưu Tiếu, cười nói: "Nếu mẹ cháu cho cháu lấy thì sao?"

Diệp Hân Dao nhỏ nói: "Mẹ của cháu không có ở đây."

Tần Nguyệt chỉ vào Vưu Tiếu: "Đây là gì của cháu vậy?"

Diệp Hân Dao quay đầu nhìn thoáng qua Vưu Tiếu: "Dì ấy là mẹ đỡ đầu."

"Cháu cũng gọi cô ấy là mẹ đỡ đầu, vậy mẹ đỡ đầu không phải là mẹ sao?"

Đôi mắt đen của Diệp Hân Dao nhìn thoáng qua Tần Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Vưu Tiếu, không hé răng, biểu cảm này khiến Tần Nguyệt càng thêm quen thuộc.

Vưu Tiếu gật đầu một cái, cuối cùng Diệp Hân Dao mới đưa tay ra nhận kẹo đường của Tần Nguyệt, nói một tiếng "Cám ơn", sau đó xé mở một gói trong đó, bỏ viên kẹo màu trắng vào trong miệng, một dòng sữa tràn ngập mùi thơm, Diệp Hân Dao hơi cong môi, lộ ra một nụ cười nhỏ.

"Thật đáng yêu." Tần Nguyệt xoa đầu Diệp Hân Dao, tóc rất mềm nhưng hơi ít, còn hơi vàng, vừa nhìn đã biết do thiếu dinh dưỡng.

Thực tế có thể thấy, trên gương mặt gầy gò gần như không có thịt, khiến người ta xót xa. Diệp Hân Dao ngẩng đầu nhìn Tần Nguyệt, để Tần Nguyệt tùy ý xoa đầu mình, sau đó cúi đầu xem hình ảnh trên di động.

Tần Nguyệt hỏi ý kiến Vưu Tiếu: "Có thể cho tôi ôm đứa nhỏ một cái không?"

Vưu Tiếu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, Tần Nguyệt cười cảm ơn cô, sau đó ôm Diệp Hân Dao vào lòng, ban đầu Diệp Hân Dao còn muốn giãy dụa, nhưng nhìn thoáng qua Vưu Tiếu, sau khi được cô đồng ý thì không động đậy nữa.

Ngược lại còn đưa tay lên ôm cổ của Tần Nguyệt, Tần Nguyệt cảm thấy nếu mình là kem thì Diệp Hân Dao giống như là mặt trời, cơ hồ sắp làm cô tan chảy rồi: "Hân Dao, cháu mấy tuổi rồi?"

"Thưa dì, cháu 6 tuổi rồi."

"Vậy không phải đã học lớp 1 rồi sao."

Diệp Hân Dao gật gật đầu.

Tần Nguyệt tiếp tục dịu dàng hỏi: "Vậy thành tích của cháu thế nào?"

Diệp Hân Dao mím môi cười, kiêu ngạo trả lời: "Trong bài kiểm tra hàng tháng, cháu đạt 98 điểm môn ngữ văn và 100 điểm môn toán."

"Wow, vậy chắc là cháu đều đứng thứ nhất rồi."

Diệp Hân Dao tự hào gật đầu.

"Không ngờ cháu lại giỏi như vậy đó!" Tần Nguyệt giơ ngón tay cái lên.

Diệp Hân Dao ngượng ngùng khẽ mỉm cười, vùi mặt vào lòng Tần Nguyệt. Khi Chu Gia Di và Tần Mặc đi tới, vừa lúc nhìn thấy Tần Nguyệt đang vui vẻ ôm một đứa nhỏ trong ngực. 

Editor: Tử Hy



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro