Chương 43: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đi dạo quanh công viên nhỏ vài lần, Chu Gia Di mang giày cao gót, không được bao lâu thì cảm thấy mệt mỏi, tuy còn muốn ở riêng với Tần Mặc thêm một hồi nhưng thật không kiên trì nổi.

Tần Mặc vẫn luôn biết Tần Nguyệt thích trẻ con, đừng nhìn cô lúc nào cũng vô tư thậm chí tính tình đôi khi có chút không tốt, nhưng khi nhìn thấy trẻ con thì trong mắt luôn mang theo sự ghen tị.

Trước đây từng nói Tần Nguyệt nên tìm người phù hợp để kết hôn rồi sinh con, nhưng Tần Nguyệt vẫn luôn không chịu. Cuối cùng bị buộc cho hết cách nên đành nói cũng không thích trẻ em lắm, chỉ là hâm mộ khoảng thời gian khi còn nhỏ, tuổi nhỏ, lúc nào cũng cảm thấy khoảng thời gian đó là vui vẻ nhất, trong sáng nhất và vô tội nhất.

Tần Mặc và Chu Gia Di đi tới, sau khi Tần Nguyệt thấy thì cười nói: "Chị, chị Gia Di."

Chu Gia Di nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực Tần Nguyệt đang đeo như gấu túi, cười trêu ghẹo: "Em bắt cóc được đứa nhỏ này ở đâu vậy!"

Diệp Hân Dao ở trong ngực Tần Nguyệt nghe thấy phía sau có người nhắc đến mình, nhịn không được quay đầu lại, khi nhìn thấy Tần Mặc thì sợ tới mức cánh tay đang ôm cổ Tần Nguyệt trở nên căng thẳng, cả người đều hướng vào ngực Tần Nguyệt mà trốn, mặt cũng nhanh chóng quay đi, chôn ở trong lòng Tần Nguyệt.

Tuy Diệp Hân Dao còn nhỏ nhưng cô bé còn nhớ rõ ngày ấy khi Tần Mặc và Diệp An Nhiên cùng đến phòng giáo viên, còn giúp Diệp An Nhiên đuổi người phụ nữ kia đi, khi đó cô bé vô cùng cảm kích Tần Mặc, cảm thấy Tần Mặc là người tốt.

Nhưng sau đó ở trong phòng nghe được những lời đó của Tần Mặc, tuy cô bé nghe không hiểu những cũng có thể cảm nhận được Tần Mặc không thích mình, cho nên vô cùng sợ hãi.

Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên là Tần Nguyệt cũng nhận ra, nhưng chỉ nghĩ Diệp Hân Dao bị sắc mặc lạnh lùng của Tần Mặc dọa cho sợ hãi, vì thế cười nói với Tần Mặc: "Chị, chị xem chị đi, mặt lúc nào cũng lạnh như vậy, dọa đứa nhỏ rồi thấy không."

Tần Mặc nhìn chằm chằm Diệp Hân Dao không nói gì, tuy vừa rồi chỉ liếc qua một cái nhưng cô vẫn nhận ra, Diệp Hân Dao chính là con gái của Diệp An Nhiên, Tần Mặc không thích Diệp Hân Dao, vừa thấy Diệp Hân Dao là sẽ nghĩ đến Diệp An Nhiên, dù sao khuôn mặt hai người họ hao hao nhau, giống như là từ một cái khuôn đúc ra.

Mà nghĩ Diệp An Nhiên, sẽ nghĩ đến việc cô đã kết hôn, còn sinh cho người đàn ông khác một đứa con.

Tần Nguyệt nói xong cũng không đi để ý tới Tần Mặc, cúi đầu dỗ dành Diệp Hân Dao, vừa nhẹ vỗ lưng cô bé vừa nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, cô ấy là vậy đó, thật ra tâm địa rất tốt, chỉ là con hổ giấy." Nhưng Diệp Hân Dao vẫn không chịu lộ mặt ra, thậm chí Tần Nguyệt có thể cảm nhận được thân thể căng thẳng của Diệp Hân Dao, rõ ràng là sợ hãi tới cực điểm, Tần Nguyệt bất mãn ngẩng đầu: "Chị à, chị không thể cười một cái được hay sao?"

Tần Mặc thờ ơ: "Chúng ta cần phải trở về rồi."

"Em còn chưa muốn về, ngồi một lát đi!" Tần Nguyệt ngồi ở trên chiếc ghế không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu dỗ dành Diệp Hân Dao: "Không phải Hân Dao thích xem hoạt hình sao? Cháu hãy tưởng tượng mình là Tôn Ngộ Không, đó chính là yêu tinh, cháu chỉ cần cây gậy là có thể đánh chết nàng."

Khóe miệng Tần Mặc giật giật, không nghĩ tới Tần Nguyệt vì dỗ dành Diệp Hân Dao, lúc thì nói cô là hổ giấy, lúc lại nói cô là yêu tinh, còn muốn một gậy đánh chết cô. Cũng không biết nếu Tần Nguyệt biết đứa nhỏ này là ai rồi thì còn có thể tiếp tục ôm được hay không. Nhưng Tần Mặc cũng biết, mình sẽ không thể nào chủ động nói, cô không muốn để Tần Nguyệt biết mình và Diệp An Nhiên có qua lại, dù sao Tần Nguyệt cũng hận người kia như vậy.

Chỉ là khi Diệp Hân Dao nghe xong lời của Tần Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, quay đầu rụt rè nhìn Tần Mặc, mím môi nở nụ cười, như là nhớ tới lời của Tần Nguyệt, nụ cười trên mặt lại càng sâu, đôi mắt xinh đẹp cũng cong như trăng lưỡi liềm nhỏ.

Tần Mặc ngẩn ra, Chu Gia Di ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên: "A mặc, ginhf như đứa nhỏ này có chút giống chị!"

Tần Nguyệt và Tần Mặc theo bản năng đều nhìn lên mặt Diệp Hân Dao, Tần Nguyệt phụ họa: "Chị à, quả thật có chút giống, nhưng cũng không biết giống chỗ nào." Tần Nguyệt cau mày, cẩn thận đánh giá.

Chu Gia Di điểm danh: "Hình dáng, đường nét của khuôn mặt rất thú vị, ngũ quan cũng có chút bóng dáng, nhưng cũng không phải rất giống."

Tần Nguyệt chợt nhận ra, quay đầu cười với Tần Mặc nói: "Chị à, sự thật là như thế này. . . . . ." Nói còn chưa hết câu, nhìn thấy sắc mặt Tần Mặc đen lại, giống như sắp nhỏ ra giọt mực, câu kế tiếp Tần Nguyệt không thể nào nói ra được.

Chu Gia Di lại không thấy, mà nhìn chằm chằm Diệp Hân Dao, mở miệng trêu ghẹo: "A Mặc, đứa nhỏ này không phải là con của chị đấy chứ!"

Tần Mặc kinh ngạc đứng đó, giống như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn có thể nghe được lời nói chưa hoàn chỉnh của Tần Nguyệt và câu nói đùa của Chu Gia Di, rất gần lại giống như rất xa, giống như tiếng hát yếu ớt bên bờ bồ.

Đột nhiên Tần Mặc nhớ tới lần đó cùng Diệp An Nhiên đi đến trường học, hình như bên cạnh cửa phòng làm việc dán chữ "lớp một".

Đứa trẻ học lớp một khoảng sáu, bảy tuổi, mà sáu, bảy năm trước, Diệp An Nhiên còn trong tù, cô ấy không thể kết hôn với người đàn ông khác.

Tần Mặc cũng nghĩ đến Diệp An Nhiên từng nói là cha của đứa trẻ đang làm việc ở nơi khác, cha đứa trẻ chưa từng xuất hiện khi đứa trẻ nằm viện, cho dù ở thành phố xa xôi, con gái xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể ngay cả cái mặt cũng không thấy, để cho người phụ nữ ra ngoài bôn ba như vậy.

Cả người Tần Mặc hơi sững lại, Tần Nguyệt và Chu Gia Di gọi cô vài tiếng cũng không nghe thấy. Cô nghĩ đến nhiều năm trước, khi cô nói sẽ tổ chức hôn lễ, Diệp An Nhiên lôi kéo cô đi nước ngoài, nói là ở nước ngoài có phương pháp sinh con bằng tủy sống.

Truyện chỉ đăng tại Wattpad, mọi nguồn khác đều là ăn cắp!

Thời gian 8 năm, cái này mới thí nghiệm thành công trên động vật, nhưng vì nghiên cứu quá khiến người ta sợ hãi, không được duy trì, sau đó có tin tức cho rằng thí nghiệm đã thành công, nhưng là lén tiến hành, cũng không công khai.

Mà lấy lúc ấy vì chuyện liên quan đến cha Diệp nên vẫn tìm đến. Dĩ nhiên là lấy tủy của cô, nhưng không lâu sau cô đã quên mất. Một là kiến thức xương tủy quá mơ hồ, hai là trong lòng cô đầy rẫy những kế hoạch trả thù.

Hiện giờ trải qua những lời Chu Gia Di và Tần Nguyệt vừa nói, quá khứ bị chôn vùi sau mây đen dường như bị một đôi bàn tay to gạt sang một bên, ánh trăng từ trong tầng mây đen chiếu xuống, soi rõ trái tim cô.

Tần Mặc bị suy đoán kinh người ấy đánh bại, bị ý niệm đáng sợ ấy dọa cho phát sợ, nghĩ đến những lời ác ý của mình và những gì mình đã làm với Diệp An Nhiên, trên mặt liền mất đi huyết sắc.

"A Mặc, rốt cuộc chị làm sao vậy?" Chu Gia Di nhìn gương mặt không còn huyết sắc và thân thể hơi run rẩy của Tần Mặc, nhịn không được bắt lấy của cô mà lay động, trong ánh mắt mang theo lo lắng.

Tần Mặc rốt cục định thần lại, đang chuẩn bị trả lời Chu Gia Di thì lại nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Tần Nguyệt đã không thấy đâu, vội vàng truy hỏi: "Tiểu Nguyệt, đứa nhỏ em mới ôm đi đâu rồi?"

Nhắc đến đứa nhỏ lại khiến Tần Nguyệt không vui, bất mãn nói: "Còn không phải chị à, dọa đứa nhỏ phát sợ nên mẹ người ta dẫn đi rồi."

Tần Mặc lòng tràn đầy chuyện liên quan đến đứa bé, chỉ nghe được hai chữ đã đi còn lại không nghe được gì nữa, cô chỉ để lại câu "Chị có chút chuyện." rồi chạy đến khoa nội trú.

Chu Gia Di và Tần Nguyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng của Tần Mặc, chờ phản ứng lại thì Tần Mặc đã sắp chạy đến cửa lớn của khoa nội trú rồi. Người người ra ra vào vào khoa nội trú, Tần Mặc vừa vào đã như giọt nước hòa vào biển, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Tần Nguyệt bất mãn than thở: "Chị của em đang làm cái gì không biết, vậy mà lại bỏ rơi chúng ta ở đây rồi chạy mất."

Tuy Chu Gia Di cũng nghi hoặc, nhưng vẫn trấn an Tần Nguyệt: "Có thể là có chuyện gì rồi cho nên rất sốt ruột."

Tần Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Gia Di đang mỉm cười nói giúp cho Tần Mặc, vui cười nói: "Chị Gia Di, lúc này mới bao lâu chứ, vậy mà đã nói giúp cho chị em rồi."

Mặt Chu Gia Di đỏ lên, ngượng ngùng trừng mắt liếc Tần Nguyệt một cái: "Em mà còn nói lung tung cẩn thận chị không để ý tới em nữa."

"Hì hì, chị Gia Di, chị đúng là trọng sắc khinh bạn!!" Tần Nguyệt ra vẻ đau lòng.

"Tiểu Nguyệt. . . . . ." Chu Gia Di bất mãn thấp giọng nói.

"Được rồi được rồi, em không nói nữa được chưa!" Rột cuộc Tần Nguyệt cũng chịu thua, không trêu ghẹo Chu Gia Di nữa: "Hôm nay chúng ta về thôi, ngày mai lại tới."

Tần Mặc chạy một mạch đến quầy trước của khoa nội trú và hỏi Diệp Hân Dao nằm ở phòng số mấy, sau đó lại chạy tới thang máy, nhấn lên bàn phím và hồi hộp chờ đợi.

Tần Mặc hưa bao giờ cảm thấy tốc độ thang máy chậm như vậy, dường như đã một thế kỷ trôi qua mà thang máy vẫn chưa đi xuống, nhất là cô cảm thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người đứng và bọn họ đều đang chờ thang máy.

Tần Mặc luôn ghét đám đông, nhất là lúc đông vô số người, nếu là trước đây thì cô thà đi cầu thang bộ, nhưng vì có thể tới phòng bệnh của Diệp Hân Dao sớm một chút, cô thà đi theo mọi người chen chúc trong thang máy.

Cuối cùng thang máy cũng đến, Tần Mặc ra sức chen vào trong đám người lao về phía thang máy, thật vất vả mới chen vào được. Lại là một cực hình nữa, tầng nào cũng sẽ dừng lại, có người lên có người xuống, Tần Mặc cảm thấy mình như bị đặt ở trên chảo rán bánh chẻo, thời khắc chịu sự dày vò.

Thật vất vả mới tới được lầu của phòng bệnh, Tần Mặc vội vàng đuổi tới cửa phòng bệnh, cửa phòng luôn đóng kín, người ở bên trong hẳn là rất nhiều, truyền ra từng đợt tiếng cười nói ồn ào.

Bỗng Tần Mặc dừng bước lại, nhìn cửa phòng, trong lòng chần chờ do dự. Cô định nói gì sau khi đi vào đó, cô không quen ai ở trong đó, chẳng lẽ nói tới thăm Diệp Hân Dao sao? Đúng rồi, cũng không biết Diệp An Nhiên có ở nhà hay ở bên trong, nếu như cô đi vào, có phải Diệp An Nhiên sẽ đuổi cô ra ngoài hay không.

Còn có đứa bé kia, nhất định là rất sợ cô, giống như vừa rồi vậy, bỗng Tần Mặc cảm thấy được có chút chua sót. Tần Mặc không biết mình đứng ở cửa bao lâu, cô cảm thấy hai chân có chút đau, còn chưa hạ quyết tâm có nên đi vào hay không, thì cửa đột nhiên từ bên trong mở ra.

Tần Mặc giật mình, còn chưa kịp tránh thì người bên trong đã ra ngoài rồi.

Editor: Tử Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro