Chương 47: Chia tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp An Nhiên rũ mi không nói gì, Tần Mặc thở dài, tiếp tục nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đứa nhỏ ở một nơi tốt hơn thôi."

"Cô đừng uổng công vô ích, tôi sẽ không để cô đến gần con bé." Diệp An Nhiên không muốn nói thêm câu nào với Tần Mặc nữa, nói xong lập tức xoay người rời khỏi.

Tần Mặc nhìn Diệp An Nhiên đi vào trong phòng, nhìn cửa phòng bị đóng lại, nhìn bóng Diệp An Nhiên biến mất.

Vốn Diệp An Nhiên tưởng rằng sau khi Tần Mặc bị mắng chửi thậm tệ thì sẽ bỏ cuộc, nào biết lúc chiều, sau khi dắt Diệp Hân Dao xuống tầng dưới chơi trở về, thì phát hiện bệnh nhân cùng phòng đều không thấy đâu, dò hỏi y tá mới biết hai người họ đã xuất viện, Diệp An Nhiên không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Tuy hai bệnh nhân cùng phòng và người nhà của họ đều rất tốt, có thể do quá nhiều người, mỗi ngày đều rất ồn ào, Diệp Hân Dao lại là trẻ con, sức lực có hạn, nên ban ngày cần ngủ nhiều một chút. Nhưng mỗi lần ngủ không bao lâu thì sẽ bị tiếng trò chuyện của họ đánh thức.

Không phải Diệp An Nhiên chưa từng nhắc nhở họ nhỏ tiếng một chút, nhưng chỉ nhỏ giọng một lúc thì đâu lại vào đấy. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Hân Dao nhăn nhó vì bị đánh thức, Diệp An Nhiên đều cảm thấy đau lòng, nhưng cô không có cách nào khiến họ yên tĩnh một chút, dù sao phòng bệnh này cũng không phải của riêng cô.

Sau khi Diệp Hân Dao nghe nói hai bệnh nhân khác cùng phòng đã xuất viện, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười vô cùng xán lạn, cô bé vui vẻ nói: "Mẹ ơi, sau này chúng ta có thể ngủ ngon rồi, không bao giờ bị đánh thức nữa."

Diệp An Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Đúng vậy."

Lúc hai người nói chuyện với nhau, Tần Mặc đứng ở cạnh cửa, do có bức tường che chắn, vừa hay hai người không nhìn thấy cô, nhưng may mắn là cửa hé mở một nửa, âm thanh phía trong có thể truyền vào tai Tần Mặc một cách rõ ràng.

Nghe giọng của hai người vui vẻ phấn chấn nói chuyện với nhau trong phòng bệnh, khóe môi Tần Mặc không khỏi nhếch lên. Trên thực tế, hai bệnh nhân kia không phải thật sự đã xuất viện, mà là Tần Mặc chi tiền để hai người đó chuyển ra ngoài.

Đứng ngoài phòng bệnh một lúc, Tần Mặc nghe thấy Diệp An Nhiên đang dỗ Diệp Hân Dao ngủ, một lúc sau, Diệp An Nhiên cầm điện thoại đi ra. Tần Mặc đã sớm nghe thấy tiếng bước chân, để không bị Diệp An Nhiên bắt gặp nên vội vàng bước đi.

Tần Mặc không muốn bị Diệp An Nhiên biết cô đứng ở ngoài cửa phòng, sợ bị Diệp An Nhiên nghĩ chuyện này do cô làm, Diệp An Nhiên không muốn nhận bất kỳ ý tốt nào của cô, cũng không muốn cô đến gần Diệp Hân Dao, nếu biết chuyện này do cô làm, nhất định sẽ cự tuyệt.

Lúc Diệp An Nhiên đi ra, trên tay cô cầm điện thoại, khoảng cách quá xa, Tần Mạc không nghe rõ Diệp An Nhiên nói gì, chỉ có thể nhìn thấy vẻ do dự trên mặt cô, sau khi cúp điện thoại, Diệp An Nhiên đứng ở hành lang, một lúc sau mới quay người đi vào.

Buổi chiều lúc đi căn tin ăn cơm, trên đường Diệp An Nhiên tình cờ gặp một người nhà của nhà của bệnh nhân cùng phòng kia, người này nhiệt tình chào hỏi Diệp An Nhiên, Diệp An Nhiên sửng sốt một chút, mở miệng hỏi: "Không phải con của cô đã xuất viện rồi sao?"

Người nọ vẻ mặt mơ hồ: "Đâu có, chúng tôi chỉ dọn tới phòng bệnh khác thôi."

Hiện tại Diệp An Nhiên không hiểu rõ nữa thì cô mới là kẻ ngốc, cô chắc chắn chuyện này do Tần Mặc làm, cô không chịu đưa con bé đến phòng VIP, cô ta lập tức đuổi hết bệnh nhân khác trong phòng đi.

Diệp An Nhiên cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho Tần Mặc ngay để chất vấn, nhưng lúc ra ngoài cô không mang theo điện thoại di động, muốn gọi điện thoại thì phải đợi quay về, nhưng khi trở lại phòng bệnh, Diệp An Nhiên đã bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy mình không cần phải nhiều lời nữa, Tần Mặc muốn làm gì thì làm, chỉ cần thái độ của cô kiên định, bất kể Tần Mặc có làm gì, cũng không liên quan tới cô, hơn nữa với tình cảnh hiện tại của cô cũng không làm gì được Tần Mặc.

Diệp An Nhiên cảm thấy cô phải cố gắng kiếm tiền, khi cô có thể cho con những thứ tốt hơn, Tần Mạc sẽ không thể tiếp cận họ nữa.

Sau khi nhìn Diệp An Nhiên trở về phòng bệnh không bao lâu, Tần Mặc mới gọi điện thoại cho Chu Gia Di. Ngày thường Tần Mặc rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Chu Gia Di, lúc Chu Gia Di nhận được điện thoại thì rất vui mừng, vẫn không quên hỏi cô: "Không phải chị còn ở bệnh viện sao?"

Lúc này Tần Mặc mới nhớ ra mình vẫn là bệnh nhân, nhưng mấy ngày nay chạy tới chạy lui vì chuyện của Diệp Hân Dao, cô đã sớm quên mất.

"Khỏe rồi." Tần Mặc nói ra mục đích của mình: "Em đến đây một chuyến, chúng ta gặp nhau một chút."

Vốn dĩ Tần Mặc muốn mời Chu Gia Di đi ra ngoài, nhưng Chu Gia Di nhất quyết muốn đến nhà cô, Tần Mặc đành phải đồng ý.

Vừa vào cửa, mùi thơm của cơm canh đã xông vào mũi, trên người Chu Gia Di mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt đáng yêu, tươi cười rạng rỡ: "A Mặc, chị chưa ăn cơm đúng không!"

Tần Mặc vốn định nói mình ăn rồi, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng chưa kịp mở miệng, bụng đã kêu ục ục liên hồi, Chu Gia Di nghe vậy bèn cười, kéo cánh tay cô đi vào phòng ăn.

Tần Mặc rút tay lại, Chu Gia Di kinh ngạc nhìn cô, nhưng không đợi Tần Mặc mở miệng, Chu Gia Di đã vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi đến phòng ăn.

"Em làm ba món có một món canh, chị vừa xuất viện, em nấu thanh đạm một chút."

Tần Mặc gật đầu, tuy rất đói bụng, nhưng Tần Mặc không muốn ngồi xuống ăn, công bằng mà nói, Chu Gia Di rất tốt với cô, dù là trước hay sau khi thân thiết, đặc biệt là với tư cách là một nghệ sĩ, cô lại càng để ý đến chuyện sinh hoạt hơn.

Tần Mặc thấy có lỗi với Chu Gia Di, trong lúc nhất thời cô nghĩ nếu không phải gặp lại Diệp An Nhiên, nếu không biết Diệp Hân Dao là con của mình, cô nhất định sẽ lấy Chu Gia Di. Tuy cô không yêu Chu Gia Di, nhưng cả hai lại rất hợp nhau.

Chỉ là trên đời này chưa từng có chuyện nếu như, khi gặp lại Diệp An Nhiên, cô gần như không thể nói với bản thân rằng chuyện với Diệp An Nhiên đã kết thúc, miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc của mình mà bắt đầu lại từ đầu, miễn cưỡng hẹn hò với Chu Giai Di.

Tất nhiên Chu Gia Di nhìn ra hôm nay Tần Mặc có chuyện muốn nói với cô, nhìn sắc mặt của cô ấy đoán là không phải chuyện gì tốt, bỗng nhiên Chu Gia Di hơi lo lắng, trong lòng hiện lên một dự cảm không lành, vội vàng giành nói trước, giọng nói giống như cầu xin: "Mình ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."

Tần Mặc do dự nhìn Chu Gia Di, tất nhiên cô nhìn thấy được sự khẩn cầu trong đôi mắt ấy, Tần Mặc đành phải đồng ý. Tuy vậy suốt bữa ăn Tần Mặc luôn ngẩn người, vất vả chờ đợi đến lúc ăn cơm xong, Chu Gia Di lại ngựa không dừng vó(*) mà vội vàng đi rửa chén, không cho Tần Mặc có cơ hội nói chuyện.

(*) Làm liên tục không ngừng nghỉ

Nếu là người khác, nhất định Tần Mặc sẽ không như vậy, nhưng cô và Chu Gia Di quen biết lâu như vậy, Chu Gia Di lại đối xử với cô rất tốt, cô không thể xem như không có gì, nên Tần Mặc chỉ mặc cho Chu Gia Di kéo dài thời gian.

Chu Gia Di rửa chén ở phòng bếp đã lâu, nhưng rốt cuộc chỉ có mấy cái đĩa, hai cái chén, hai đôi đũa, rửa chậm thế nào cũng sẽ xong. Chu Gia Di đã đoán được, Tần Mặc muốn nói gì với cô.

Từ lúc bước vào cửa, Chu Gia Di đã cảm thấy Tần Mặc có tâm sự nặng nề, ánh nhìn mang theo sự kiên quyết, cô không muốn nghĩ đến chuyện xấu, nhưng hành vi của Tần Mặc lại khiến cô phải nghĩ đến.

Sau khi rửa sạch chén bát, đặt vào tủ khử trùng, Chu Gia Di cẩn thận rửa tay lau khô mới đi ra, Tần Mặc ngồi trên sô pha, cô liếc mắt thấy đãi trái cây trên bàn, mở miệng trước: "Em đi gọt trái cây cho chị."

Vừa nói, hai tay của cô đã bưng đĩa trái cây, vừa định xoay người đi vào phòng bếp, cuối cùng Tần Mặc cũng mất kiên nhẫn lên tiếng: "Gia Di, em đừng đi, tôi ăn no rồi."

Cả người Chu Gia Di cứng đờ, lúc quay người lại, trên mặt gượng cười, thuận thế ngồi ở trên sô pha đối diện Tần Mặc: "Vậy thì tốt."

Tần Mặc do dự một hồi lâu mới mở miệng: "Gia Di, chúng ta chia tay đi!"

Chu Gia Di như bị sét đánh, cô ngẩn ra một lúc, không thể giữ nổi nụ cười trên mặt, cô lẩm bẩm: "Tại sao?" Rõ ràng mấy ngày trước còn tốt lắm mà, nhưng chỉ vài ngày sau, chị ấy đột nhiên muốn chia tay, chẳng lẽ là do mấy ngày nay mình quá bận rộn, không đến bệnh viện thăm chị ấy sao?

Tuy Chu Gia Di là người dẫn chương trình talk show có chút tiếng tăm, nhưng lần này do có Tần Mặc tham gia nên địa vị của cô mới tăng lên một cách rõ rệt, gần đây nhà sản xuất của một bộ phim truyền hình đã tìm đến cô, muốn cô trở thành nữ thứ phiên hai trong bộ phim đó.

Trước đây Chu Gia Di tốt nghiệp chuyên ngành điện ảnh truyền hình, kỹ năng diễn xuất bình thường, không có xuất thân nên thành tích cũng bình thường, sau này tình cờ trở thành người dẫn chương trình cũng trở nên nổi tiếng, nhưng không có ai mời cô ấy đóng phim truyền hình.

Vậy nên khi được người tìm tới cửa, Chu Gia Di rất vui mừng, dẫn người đại diện tới đàm phán với đối phương, vậy nên không thể đến thăm Tần Mặc mỗi ngày.

"Là do mấy ngày nay em không tới thăm chị sao?" Chu Gia Di vội hỏi: "Mấy ngày này em bận công việc mà."

Tần Mặc lắc đầu, tất nhiên cô biết Chu Gia Di bận rộn: "Không liên quan đến chuyện đó, cũng không liên quan đến em."

"Vậy thì tại sao?!"

Tần Mặc do dự một hồi, cô không muốn nói chuyện này với người khác, dù đó là Chu Gia Di cũng không được, nhưng cô cảm thấy mình không nên giấu giếm, Chu Gia Di đã vì cô mà trả giá rất nhiều, hơn nữa cô chính là người chủ động đề nghị hẹn hò, Tần Mặc cảm thấy có lỗi với Chu Gia Di.

Tần Mặc kể cho Chu Gia Di nghe toàn bộ sự việc, cái chết của cha mẹ cô, cô và em gái được đưa đến nhà họ Diệp, mối quan hệ giữa cô và Diệp An Nhiên, cô phát hiện ra sự thật về cái chết của cha mẹ mình, cuối cùng cô lợi dụng Diệp An Nhiên, khiến nhà họ Diệp tan cửa nát nhà. Sau đó, chuyện xảy ra sau khi cô gặp lại Diệp An Nhiên.

Chu Gia Di sửng sốt, cô không ngờ Tần Mặc lại có quá khứ như vậy, càng không ngờ Tần Mặc từng có người yêu cũ thắm thiết đến thế. Ở trong ấn tượng của Chu Gia Di, Tần Mặc vẫn luôn lạnh lùng, như ánh trăng sáng trên bầu trời.

Tuy Tần Mặc tự thuật cực kỳ bình tĩnh, nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu của Tần Mặc đối với cô bạn gái cũ đó, lấy tính cách của Tần Mặc, sau bảy năm vẫn có thể nhớ nhung một người, dù biết rõ không thể ở bên nhau còn đi dây dưa, mặc dù là cách thức không tốt, nhưng điều này không thể thay đổi việc Tần Mặc thích đối phương.

Nhưng điều càng làm cho Chu Gia Di cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là cô bạn gái cũ đó lại sinh ra một đứa con cho Tần Mặc, cô cũng từng nghe tới chuyện sinh con bằng tủy, trong giới đã có vài cặp vợ chồng giàu có cũng bí mật ra nước ngoài làm phẫu thuật.

Tần Mặc không đồng ý, quyết tuyệt nói: "Tuy chúng ta đã chia tay nhưng tôi sẽ coi em như bạn bè, về sau có chuyện gì cũng có thể tới tìm tôi."

Sự tình đã trở thành kết cục đã định, Chu Gia Di đành phải áp xuống sự chua xót trong lòng mình, gian nan dò hỏi: "Cô ấy là ai?"

Tần Mặc không nói gì, cô không định nói ra tên của Diệp An Nhiên, tuy biết Chu Gia Di không phải loại người có dã tâm nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm.

Chu Gia Di thở dài: "Vậy được rồi!"

Tần Mặc gật đầu: "Chuyện này là tôi có lỗi với em, về sau nếu có chuyện gì tôi sẽ tận lực giúp đỡ em."

Chu Gia Di hiểu ý của Tần Mặc, nhưng cũng không từ chối, cô không thể bị mất tình yêu sau đó còn mất luôn cả sự nghiệp được. Nếu sau này ở trong giới Tần Mặc bằng lòng bảo hộ cô, tin rằng sự nghiệp của cô nhất định sẽ phát triển không ngừng.

"Nhưng dù như vậy thì bạn gái cũ của chị nhất định cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu." Dù sao Tần Mặc cũng đã khiến người ta tan nhà nát cửa, nếu là cô thì khẳng định sẽ làm tới cá chết lưới rách.

Dĩ nhiên Tần Mặc cũng biết điều đó, nhưng cô không có ý định sẽ bỏ cuộc: "Tôi sẽ nỗ lực."

"Nếu cả đời này cô ấy vẫn không tha thứ cho chị!"

Tần Mặc không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Tôi đây cũng sẽ cả đời yên lặng đứng phía sau cô ấy." Nhìn Diệp An Nhiên của cô, nhìn con gái của cô, Tần Mặc hạ quyết tâm.

Chu Gia Di không biết mình nên đồng tình với Tần Mặc hay là bạn gái cũ của cô, Tần Mặc là người mà cô thích, đương nhiên cô sẽ đau lòng vì Tần Mặc, nhưng đổi một góc độ khác, cô lại nghĩ đến bạn gái cũ của Tần Mặc, bị hại thảm như vậy, nếu còn có thể ở bên với Tần Mặc, vậy thì nhất định là một người vô tâm.

Trước khi đi, Tần Mặc còn không quên dặn dò Chu Gia Di: "Chuyện này có thể giữ bí mật không, đừng nói cho em gái tôi biết."

Chu Gia Di gật đầu.

Nhưng chuyện này cuối cùng cũng bị Tần Nguyệt phát hiện, Tần Nguyệt gọi điện thoại cho Chu Gia Di kêu Chu Gia Di tới nhà chơi nhưng bị từ chối. Chuyện như vậy trước đây chưa từng có, Tần Nguyệt thấy hoài nghi, hỏi thật lâu thì Chu Gia Di đều lấy cớ bận rộn công việc.

Lúc đầu, cô có thể bị lừa một hai lần, nhưng sau ba bốn lần, ngay cả Tần Nguyệt có là kẻ ngốc thì cùng nhận ra có gì đó không đúng, cô nhớ mỗi lần trò chuyện với Chu Gia Di thì không bao lâu sẽ quay sang nói về chị gái cô.

Chu Gia Di và chị gái cô thỉnh thoảng cũng đi ăn, nhưng họ đã không liên lạc với nhau gần một tuần nay. Cô lại cố ý đi hỏi Tần Mặc, Tần Mặc vẫn luôn bận rộn với công việc, hỏi thêm mấy câu liền không để ý đến cô.

Tần Nguyệt không có cách nào, đành phải đi hỏi Chu Gia Di, lì lợm la liếm một hồi rốt cuộc nhận được tin hai người đã chia tay.

"Chị Gia Di, hai người đã chia tay rồi!!" Tần Nguyệt trừng lớn hai mắt, kinh ngạc cao giọng nói.

Chu Gia Di gật gật đầu.

"Rốt cuộc là vì sao, đang êm đẹp sao lại chia tay chứ." Tần Nguyệt nóng vội hỏi.

Chu Gia Di không nói gì.

Tần Nguyệt nhào tới nắm lấy cánh tay của Chu Gia Di: "Chị Gia Di, chị mau nói cho em biết, chị thật sự không thích chị em sao?"

Ánh mắt Chu Gia Di có chút bi tương, đương nhiên là cô thích Tần Mặc, tuy kiểu thích này còn vì một vài nguyên nhân khác, nhưng cũng không thể phủ nhận việc cô thích Tần Mặc, chỉ là Tần Mặc kiên quyết muốn chia tay với cô. Nếu đã tới bước này rồi, cô đương nhiên muốn nỗ lực tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn.

Nhìn thấy Chu Gia Di còn chưa nói chuyện, Tần Nguyệt đã vội vàng chạy tới, chợt trong lòng Chu Gia Di có một tia ý tưởng, cô không quên Tần Mặc từng nói đến chuyện Tần Nguyệt kiện bạn gái cũ của cô ấy lên tòa. Hẳn là Tần Nguyệt rất ghét người phụ nữ kia! Cho nên Tần Mặc mới bảo cô giữ bí mật, nếu để Tần Nguyệt biết thì nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản.

Tần Mặc và Tần Nguyệt nhìn như thường xuyên lạnh nhạt, nhưng cô có thể nhìn ra Tần Mặc thực sự quan tâm đến người em gái ruột duy nhất này, đến lúc đó chuyện thật sự xảy ra, có lẽ cô sẽ có cơ hội trở về bên Tần Mặc lần nữa!

Chu Gia Di chần chờ mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, em biết bạn gái cũ của A Mặc không?"

Lời kia vừa thốt ra, Chu Gia Di liền nhìn thấy Tần Nguyệt thay đổi sắc mặt, Tần Nguyệt không thể tưởng tượng nhìn Chu Gia Di, lắp bắp nói: "Chị Gia Di... Chị... có phải chị đã biết hay không..."

Lòng Chu Gia Di trầm xuống, xem ra những gì Tần Mặc nói đều là thật sự, nhưng cô vẫn bình tĩnh gật đầu: "A Mặc nói cho chị biết."

Tần Nguyệt cắn môi dưới, căm giận hỏi: "Chị gái em ở bên người phụ nữ đó từ bao giờ?"

"Chị cũng không biết." Chu Gia Di lắc đầu: "Chị ấy chỉ nói bạn gái cũ đã sinh cho chị ấy một đứa con, cho nên..."

Tần Nguyệt trợn mắt há hốc mồm: "Sinh con!!!"

"Đúng vậy."

Tuy Tần Nguyệt vẫn luôn nghe nói khoa học kỹ thuật tiến bộ, nhưng cô thật sự không thể tưởng tượng tới chuyện hai người phụ nữ với nhau cũng có thể sinh con, hiện giờ thụ tinh trong ống nghiệm cũng cần tinh trùng của đàn ông mà! Qua thời gian rất lâu, Tần Nguyệt mới tiêu hóa được tin tức này, cô lấy lại tinh thần, trấn an vỗ vỗ tay Chu Gia Di.

"Chị Gia Di, chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để chị gái em và Diệp An Nhiên ở bên nhau." Tần Nguyệt kiên định nói: "Chị và chị gái em mới là xứng đôi vừa lứa."

Chu Gia Di nghe thấy ba chữ ' Diệp An Nhiên ' thì trong lòng khẽ động: "Tuy chị thích A Mặc, nhưng hai người ở bên nhau thì vẫn cần cả hai đều có tình cảm, chị không muốn miễn cưỡng."

Tần Nguyệt cắn răng, oán hận nói: "Chị Gia Di, mặc kệ thế nào, em cũng sẽ không để người phụ nữ đó và chị gái em ở bên nhau đâu."

Sau khi ra khỏi nhà của Chu Gia Di, Tần Nguyệt liền lái xe chạy tới công ty của Tần Mặc, không màng tới sự kinh ngạc của nhân viên trong công ty, một đường chạy như bay tới văn phòng của Tần Mặc, cũng không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.

Tần Mặc đang vùi đầu vào phê duyệt văn kiện, góc trên bên trái chất đầy một chồng, bên cạnh còn có một ly cà phê, nhưng cũng đã lạnh, khi nghe thấy tiếng mở cửa kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Tần Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy?"

Tần Nguyệt hùng hổ lái xe tới đây, muốn chất vấn Tần Mặc về chuyện của Diệp An Nhiên, nhưng trên đường đi cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Nếu lúc này hỏi, chỉ sợ Tần Mặc sẽ biết Chu Gia Di nói chuyện này cho cô ta. Như vậy tương lai dù Tần Mặc có cắt đứt với Diệp An Nhiên thì cũng sẽ không qua lại với Chu Gia Di.

Tần Nguyệt lắc đầu nhìn Tần Mặc: "Không có việc gì, chỉ đến thăm chị thôi."

Sắc mặt Tần Mặc dịu đi, chỉ vào sô pha ở đối diện, nói: "Vậy em ngồi ở sô pha một lát đi, còn lâu lắm chị mới xong."

Tần Nguyệt gật đầu, ngồi ở trên sô pha nhìn Tần Mặc làm việc. Tần Nguyệt không thích đi làm, hơn nữa chị cô có công ty, cho nên từ sau khi tốt nghiệp cũng không đi làm, vẫn luôn chạy khắp nơi mua vui. Cô cũng vẫn luôn biết công việc của chị mình rất bận cũng rất mệt, thường xuyên thức cả đêm vì công việc, cô cảm thấy đau lòng nên mới cảm thấy chị mình cần có người ở bên chăm sóc.

Cô và Chu Gia Di quen biết nhau trong một bữa tiệc, thật ra trước kia cô không thích người trong giới giải trí cho lắm, cảm thấy quá khéo léo, nhưng khi cô và Chu Gia Di thực sự đã chơi thân, hơn nữa ở Chu Gia Di cũng không có cái loại cảm giác nịnh nọt, cho nên cô mới có thể trở thành bạn tốt với Chu Gia Di, sau đó giới thiệu Chu Gia Di cho chị mình.

Tuy chị cô không nói gì, nhưng cô cũng biết chị mình còn nhớ thương Diệp An Nhiên, tuy ngay từ đầu cũng không biết, nhưng sau vài lần chị cô say rượu thì cô mới biết. Cô giới thiệu Chu Gia Di cho chị cô ngoại trừ việc muốn có người chăm sóc chị ấy thì chính là muốn mượn cơ hội này khiến chị ấy quên Diệp An Nhiên.

Không phải người xưa có câu muốn quên một đoạn tình cảm thì nhất định phải bắt đầu một cuộc tình mới hay sao.

Nhìn thấy chị gái mình hẹn hò với Chu Gia Di, cô còn từng cho rằng đã thành công, nhưng không nghĩ tới nửa đường Diệp An Nhiên lại ra mặt, cô thật sự muốn tới để chất vấn. Nhưng khi ngồi đây nhìn chị gái mình vẫn đang miệt mài làm việc trong bộ dáng yếu ớt, bỗng nhiên cô có chút đau lòng, thậm chí có lúc còn nghĩ, chị ấy thấy vui là được.

Nhưng cũng chỉ là nháy mắt, cô không thể chấp nhận được việc chị gái cô và Diệp An Nhiên ở bên nhau, giữa hai người họ còn mối huyết hải thâm thù, dù cho quá khứ đã trôi qua cũng không thể xóa nhòa được.

Editor: Tử Hy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro