Chương 10: Dược dục bức độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu nói này của Bách Lý Tình Thiên, khiến Trần Minh Triết cùng Mạc Tòng Hàn có chút hồ đồ.

Không có một câu nói của Trần Minh Triết, bệ hạ sao có thể biết có giang hồ đệ nhất thần y Bách Lý Tình Thiên tồn tại? Nếu không, làm sao Bách Lý Tình Thiên nàng lại biết được cơ thể công chúa đã nhiễm cổ độc, hơn nữa còn thoi thóp, lại đúng lúc xuất hiện ở hoàng cung vì công chúa chẩn trị.

Bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ công chúa phát bệnh, Bách Lý Tình Thiên sẽ vô thanh vô thức xuất hiện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Bách Lý Tình Thiên nhàn nhạt nói: "Các ngươi không cần suy đoán nữa, dù các ngươi có đoán đến thiên nam địa bắc, ngũ hồ tứ hải, các ngươi cũng không đoán ra, hà tất phải phí tâm tư. Các ngươi chỉ cần biết được một chuyện, đó là nhất định công chúa sẽ tỉnh lại. Những thứ khác, không cần các ngươi bận tâm."

Mạc Tòng Hàn đỡ Trần Minh Triết đứng dậy, lúc này, bên ngoài cửa cung đi vào một tiểu cung nữ mặt mũi thanh tú.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Tình Thiên, khẽ thi lễ, hỏi: "Bách Lý thần y, dược trì đã chuẩn bị thỏa đáng. Hiện tại chỉ có nước trong, xin hỏi phải dùng phương pháp phối chế nào?"

Bách Lý Tình Thiên đưa tay chỉ về Trần Minh Triết, nhàn nhạt nói: "Phối dược, là sở trường của hắn."

Cung nữ lập tức nhìn về phía Trần Minh Triết.

"Chuyện này..." Trần Minh Triết hơi giật mình, lập tức hỏi Bách Lý Tình Thiên, "Rốt cuộc cần phối thuốc gì?"

Bách Lý Tình Thiên dở khóc dở cười nói: "Là dược dục, đương nhiên phải phối thanh nhiệt giải độc dược liệu. Ngốc chết ngươi rồi!"

Trần Minh Triết bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã cười làm lành nói: "Đúng vậy, ta quá ngốc rồi. Được rồi, ngươi tên là gì?"

Cung nữ nhẹ giọng nói: "Nô tì tên Phất Nhi."

"Được, Phất Nhi. Ngươi đi với ta một chút đến Ngự Y Lâu, ta lập tức đem dược liệu đưa đến." Trần Minh Triết bước ra cửa cung, bước chân dừng lại.

Thật ra trong lòng hắn vẫn cứ hổ thẹn với Bách Lý Tình Thiên, quay đầu về nàng trịnh trọng nói: "Bách Lý cô nương, đời này kiếp này, Trần Minh Triết ta nợ ngươi một cái mạng."

Bách Lý Tình Thiên lại nói: "Mạng là của chính ngươi, ngươi không nợ ta cái gì."

Mặc cho Bách Lý Tình Thiên từ chối như thế nào, Trần Minh Triết đều toàn tâm toàn ý nhận định, là hắn mắc nợ nàng.

Nhìn hai người càng đi càng xa, Bách Lý Tình Thiên thu hồi tầm mắt, phát hiện Mạc Tòng Hàn đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn Trưởng công chúa.

Trong ánh mắt chăm chú kia toát ra tình ý sâu sắc, lại như vĩnh hằng bất biến tinh nguyệt, rọi sáng toàn bộ bầu trời xám xịt.

Bách Lý Tình Thiên có chút động dung, cũng đưa mắt về phía công chúa, khuôn mặt nàng cực kỳ thanh lệ, lại toát lên một loại an lành ý vị.

Vị Trưởng công chúa này, rất giống mẹ của nàng. Hơn nữa, dáng vẻ nàng lúc ngủ say, vô cùng xinh đẹp.

Chẳng trách Mạc Tòng Hàn sẽ thích vị công chúa này, bề ngoài của nàng không tính là tuyệt sắc, nhưng dáng vẻ hào hoa phú quý, lại lộ ra khí tức an lành cùng ngăn cách với thế gian, càng hấp dẫn người.

Không cần trang dung điểm xuyến, vẻ đẹp tự nhiên cũng đã hiển lộ ra tính cách cùng cuộc sống của nàng.

Nàng hẳn là loại người thanh dật, bên trong lại có chút lạnh lùng, người như thế sẽ không khiến người khác cảm thấy nhàm chán, ngược lại, đặc biệt có sức hấp dẫn. Sự hòa hợp bên trong cùng với mị lực thành thục, là thứ cực kì mê hoặc người khác.

Bên trong hơi nước, lộ ra hình dáng ngọc trì to lớn tròn trĩnh.

Dưới màu ngóc bích trắng ngà lấp lánh ánh sáng chói mắt, ngọc chất ưu mỹ hoa lệ, mát lạnh vô cùng.

Ngọc chất cùng với chạm trổ của ngọc trì này đều là trân phẩm thế gian hiếm có, dùng để tắm rửa, thực sự có phần xa xỉ.

Mùi thuốc nồng nặc lan tràn ra toàn bộ cung điện, lẳng lặng phiêu tán xung quanh vách tường, chầm chậm thẩm thấu, từng giọt từng giọt đọng lại.

Nơi này là một cung điện u tĩnh nằm giữa phía nam Ngự Hoa Viên cùng Phượng Các, gọi là Tẩm Nguyên Điện.

Tẩm Nguyên Điện không phải là nơi chuyên dành cho người trong hoàng thất tắm rửa, chỉ là tạm thời mà có, bởi vì công chúa cần tắm thuốc, bất kể là ao hay là nước ao, nhất định phải trở nên rực rỡ.

Bách Lý Tình Thiên chính mình nhìn thấy cảm giác rất hài lòng, mảnh hơi nước kia quá mức dày đặc, hơn nữa toàn bộ là mùi thuốc, xác thực rất phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng.

Chỉ sợ Trần Minh Triết kia đem hết thải dược liệu có thể trừ độc của Ngự Y Lâu nhét đầy túi mà mang ra, mùi vị đậm như vậy, đối với người nghiên cứu y thuật rất nhiều năm như nàng, cái mũi cũng có khó chịu nổi.

"Nhẹ nhàng một chút! Nếu dám quấy nhiễu công chúa, ta lấy đầu chó của các ngươi." Tàng Thứ vung phất trần một cái, sắc mặt u ám như quỷ, hai mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm nhóm thị vệ, bộ dáng kia như hận không thể ăn thịt người.

Gần đây hắn có cảm giác bụng dần dần đau nhiều thêm, còn hai cái huyệt đạo kia ngày càng đau đớn hơn rồi. Vì lẽ đó dẫn đến tính tình của hắn hết lần này đến lần khác lên cao, căn bản một hạt cát cũng làm hắn khó chịu.

Những thái giám cung nữ kia không dám ở nơi này đối đầu chọc giận đến tổng quản, bằng không, bọn họ sẽ khó nhìn thấy mặt trời sáng mai.

Bách Lý Tình Thiên cảm thấy thú vị vô cùng, bỗng nhiên xa xôi than thở: "Ai da, đều là trúng độc như nhau, vì sao có người liền có thể thư thư phục phục phao tắm thuốc, mà có mấy người, một mực cũng chỉ có thể sống trong thống khổ."

Mi mắt Tàng Thứ nhảy lên một cái, không chút biến sắc nói: "Bách Lý y tiên nói tới trúng độc, chính là chỉ chứng bệnh gần đây Tạp gia (*) đang mắc phải sao?"

========

(*) Tạp gia: Là một học thuyết thời kì Tiên Tần, tổng hợp tất cả học thuyết của nhiều nhà khác lại với nhau, không có nội dung rõ ràng. Tạp gia còn để chỉ những kẻ không chuyên, cái gì cũng biết nhưng không hề tinh thông. Còn trong truyện, chỉ là cách Tàng Thứ tự gọi mình.

========

Bách Lý Tình Thiên nhìn bọn thị vệ hết sức cẩn trọng nhấc huyễn giường của công chúa đi vào, sau đó liếc Tàng Thứ một cái, nhàn nhạt nói: "Hoàng cung lớn như vậy, ngươi một mực muốn đi nơi đó. Nhưng ngươi có biết, độc này đã lan đến tận xương tủy, không còn thuốc chữa trị rồi.

Tàng Thứ kinh hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thân thể xụi lơ ngã ra đằng sau.

Bọn thái giám liền vội vàng đem hắn đỡ lấy, gặp Tàng Thứ bộ dáng chỉ còn lại sáu phần hồn phách như vậy, bọn họ lao nhao cả kinh nói: "Công công..."

Mấy tên thị vệ hết sức cẩn trọng đem nhuyễn giường nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh ao, sau đó lập tức lùi ra.

Bách Lý Tình Thiên đi vào bên trong điện, nghiêng đầu phân phó: "Đem toàn bộ cửa sổ đóng kín, không có lệnh của ta, bất luận người nào cũng đều không được bước vào nửa bước, bao gồm cả hoàng đế, bằng không công chúa chắc chắn sẽ chết."

Mạc Tòng Hàn sâu sắc nhìn nàng, thời khắc này hắn không cách nào hình dung tâm tình của chính mình, chỉ cảm thấy trái tim rất khó chịu. Cuối cùng, hắn không hề nói gì, ra hiệu thị vệ đem cửa sổ đóng kín.

"Bách Lý cô nương, bảo trọng!" Trần Minh Triết không nhịn được muốn quỳ xuống, nhưng có cảm giác đầu gối bỗng nhiên cứng lại.

Giống như bị một nguồn sức mạnh cầm giữ, căn bản không cho hắn có cơ hội quỳ xuống. Lúc này, cửa điện đã bị phong tỏa, bóng người tao nhã kia đã biến mất khỏi tầm mắt. Sức mạnh trên đầu gối bỗng nhiên được giải trừ, hắn tất nhiên sáng tỏ.

Trong phòng hơi nước tràn ngập, mùi thuốc dày đặc.

Bách Lý Tình Thiên thử một chút nước ấm, cảm thấy hơi nóng. Bất quá đây đối với công chúa đã lâu không tắm rửa mà nói, là có lợi.

Trên giường nhỏ nữ tử chỉ mặc một bộ áo đơn nguyệt sắc, một bên quai hàm trắng như tuyết hiển hiện rất nhiều vết ban đỏ to to nhỏ nhỏ, hình dạng bất nhất.

Bách Lý Tình Thiên thở dài, nếu nàng không kịp thời niêm phong lại hai huyệt Kỳ Môn cùng Nhật Nguyệt của công chúa, e rằng độc tố đã sớm xâm nhập trái tim.

Có thể coi là như vậy, cổ độc này cũng hết sức lợi hại, trong thời gian niêm phong lại huyệt đạo còn có thể lan tràn mà lên trên. Nếu buổi tối đó chậm trễ một khắc, dung nhan thanh lệ này của công chúa, chỉ sợ là đã ảm đạm phai mờ rồi.

Bách Lý Tình Thiên biết rõ không thể làm lỡ thời gian, liền vung tay ra.

Áo đơn trên người công chúa lập tức tung bay lên, như bị một luồng khí lực tác động. Tựa như sóng nước gợn lăn tăn, trằn trọc chảy xuôi theo thân thể trắng như tuyết mà lại lả lướt hấp dẫn.

Tóc đen giống như lập tức bị một luồng sóng biển dội rửa, tự động bay lượn mà lên.

Hai mắt công chúa như trước khép chặt, mặt mũi tái nhợt bởi vì hơi nước nóng hun đúc bên dưới, hai gò má lại mơ hồ hiện ra đỏ ửng, thanh lệ động nhân, mỹ lệ mê người.

Bách Lý Tình Thiên cảm thấy giờ khắc này công chúa thật sự rất đẹp, thanh lệ bên trong lộ ra một loại linh động khí tức, đưa tay mở ra vạt áo của mình, quần áo dần dần được  bóc ra, đồng thời lộ ra một cơ thể trắng như tuyết, hoàn mỹ không thể tả.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy công chúa, đi dọc theo bậc thang từ từ tiếp nhập nước trong ao.

Hơi nước tràn ngập, trong mông lung mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được hai cái cô gái xinh đẹp thân thể quang lỏa đang ngâm mình trong dòng nước cuồn cuộn sôi trào.

Bách Lý Tình Thiên nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy song chưởng tiếp xúc không chỉ là nước ấm không bớt đi nhiệt năng, mà là một mảnh da thịt mềm mại nhẵn nhụi như ngọc.

Tình trạng thân thể của Liễu Trường Ca vẫn tính là tốt đẹp, ngoại trừ phệ hồn sâu độc quấy phá, căn bản sẽ không để lại thêm bất kì vết tích nào.

Liễu Trường Ca lúc này quay lưng Bách Lý Tình Thiên, thân thể trắng noãn như bị một luồng khí lưu sôi trào nâng đỡ, không cách nào nhúc nhích.

Chỉ có thể mặc cho bằng người sau lưng dùng đôi bàn tay tinh tế nhẵn nhụi kia vô hạn gần kề thân thể của nàng, cùng với trái tim của nàng. Trong cơn mông lung, giống như xuất hiện ảo ảnh.

Đó là một mảnh rừng hoa đào mỹ lệ, một nữ tử mặc hoa bào sung sướng ôm lấy một tiểu mỹ cô nương , trong mảnh rừng đào tràn ngập hương thơm vui vẻ chơi đùa.

Thỉnh thoảng mệt mỏi, nữ tử ôm tiểu oa nhi nằm ngã lên đất, trên mặt đất đều là cánh hoa đào mềm mại. Giống như là dùng đến những thứ ôn nhu tốt đẹp nhất trong thiên hạ dệt nên mộng cảnh hoàn mỹ.

Trên mặt nữ tử toàn là mềm mại yêu thương, trong ánh mắt lại tràn ngập một loại thú vị, ngón tay ngọc mềm vuốt nhẹ sống mũi nhỏ nhắn thanh tú của nữ nhi, âm thanh nhu hòa như nước: " Nữ nhi của ta... đường nét của ngươi thật đẹp...Mà giọng nói của ngươi, càng thâm thúy mê người...Tựa như bài hát tuyệt hay, lưu truyền khắp cổ kim. Chi bằng, gọi ngươi là Trường Ca đi..."

"Mẫu hậu..." Tiểu oa nhi nhếch môi nở nụ cười, "Trường... Ca...?"

Rừng hoa đào có rất ít ngày mưa dầm, lần này tâm tình của mẫu thân hình như không được vui vẻ giống thường ngày.

Nàng yên tĩnh ngồi bên lương đình, nhẹ nhàng xoa xoa bộ đàn cổ, tâm tư đã sớm tung bay, không biết đang suy nghĩ gì...

Trường Ca chạy đến bên cạnh mẫu thân, đem nghi ngờ trong lòng hỏi đến: "Mẫu hậu, vì sao cả ngày người sầu não uất ức, có phải là phụ hoàng xử lý việc triều chính quá lâu, không đến thăm người. Người cảm thấy cô độc, có phải không?"

Nữ tử ôn nhu xoa xoa đầu Trường Ca, Trường Ca đã chín tuổi rồi, tóc nàng thật là dài. Nàng trước sau đều ở trước mặt nữ nhi ôn nhu cười, bởi vì nàng không biết, sau này nàng có thể cười được như vậy nữa hay không.

Cay đắng trong nụ cười tuy rằng khó có thể che giấu, nhưng mà Trường Ca hẳn là không hiểu, bởi vì nàng mới chín tuổi, vẫn còn non nớt.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Trường Ca, ngươi sinh hoạt ở đây được chín năm, có muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút hay không?"

Trường Ca lắc lắc đầu, nói: "Ta không nghĩ đến, bởi vì ta phải bồi tiếp mẫu hậu. Mẫu hậu là nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, phụ hoàng vì sao không quý trọng người đây?"

"Trường Ca..." Nữ tử bỗng nhiên ôm lấy Trường Ca, chảy nước mắt, hôn lấy môi mắt của nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit