Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Mục Hiểu Hiểu vừa mới hạ sốt được một chút thì nàng nhận được cuộc gọi từ Thầy Vương. Trong điện thoại, Thầy Vương ấp a ấp úng, Mục Hiểu Hiểu ngồi trên giường, tay phải còn dán băng gạc, môi khô khốc: "Thầy Vương, có chuyện gì thì nói đi ạ, em chịu được."

Cuộc điều tra này kéo dài vòng này đến vòng khác, các bộ phận liên tục vào cuộc, dưới áp lực của dư luận, trường học cũng chịu đựng áp lực từ xã hội. Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, dư luận liên tục lên men, quanh trường học lại xuất hiện những "tình nguyện viên" từ trên mạng đến gây rối, nào là ném lon, nào là ném trứng gà, làm ầm ĩ không ngớt. Thậm chí còn có người trực tiếp gửi vòng hoa đến trước cửa trường, tạo áp lực vô cùng lớn. Sau khi trường học báo cảnh sát, những "tình nguyện viên" này lại chụp ảnh cảnh sát chấp pháp đăng lên mạng, nói rằng cảnh sát thô bạo, che chở cho Mục Hiểu Hiểu. Điều này lại kéo theo một làn sóng phẫn nộ khác từ cư dân mạng, từng đợt từng đợt, không ngừng không dứt.

Thầy Vương đến trường trước Mục Hiểu Hiểu một bước, ông đem mọi chuyện biết được nói thật cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng vốn dĩ đã mệt mỏi vì bị các bộ phận bên sở giáo dục và tổ kiểm tra liên tục gây áp lực, nghe thầy Vương nói xong, ông đứng im, hai tay để sau lưng, nhìn những người trẻ tuổi bên ngoài còn đang xô đẩy và gây rối với bảo vệ. Ông trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Tôi đã dạy dỗ bao thế hệ học trò, không ngờ rằng trong số đó lại có một anh hùng vô danh như vậy."

Câu nói của Hiệu trưởng làm thầy Vương ngỡ ngàng, ông ấy đứng ngẩn ngơ nhìn hiệu trưởng. Hiệu trưởng quay người lại, người đã gần 70 tuổi, năm nay là năm cuối cùng ông dạy ở trường. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật mái tóc bạc phơ đầy dấu vết thời gian của ông: "Người như vậy không nên bị cô phụ."

......

Dù vậy, Mục Hiểu Hiểu vẫn chuẩn bị phối hợp với công tác của trường.

Nàng rốt cuộc còn chưa tốt nghiệp, vẫn chỉ là một sinh viên đại học, về tình về lý, trường học yêu cầu, nàng đều nên trở về, tuy nhiên, nàng cũng không cho rằng mình cần phải giải thích điều gì.

Ngày hôm qua, Mục Hiểu Hiểu sốt cả ngày, khi tỉnh dậy, nàng thấy Tô Thu Vân ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh. Mẹ nàng đã già rồi, một chặng đường dài bôn ba, cùng nàng trải qua nhiều ngày như vậy, thân thể mẹ nàng chịu không nổi.

Nàng nhìn chằm chằm Tô Thu Vân một lúc, vành mắt ướt át. Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy Đại tiểu thư đứng ở cửa, tay cầm di động, nhẹ giọng nói chuyện gì đó.

Từ sau khi trở về, Tần Di hầu như không nghỉ ngơi, vẫn luôn bận rộn vì chuyện của Mục Hiểu Hiểu. Lúc cô thật sự không thể chịu nổi nữa thì đi rót một ly cà phê để giữ vững tinh thần.

Chuyện này quá lớn, mặc dù có tài lực và nhân lực mạnh mẽ, việc xâu chuỗi mọi chi tiết lại không phải là điều dễ dàng. Tần Di không chỉ muốn vạch trần những lời bịa đặt để trả lại sự trong sạch cho Mục Hiểu Hiểu mà còn muốn những kẻ bịa đặt phải trả giá đắt.

Lưu Vạn Niên và Lưu Phương thấy cô quá mệt mỏi, đã khuyên cô nên nghỉ ngơi một chút. Nhưng lúc này, Đại tiểu thư đang chạy đua với thời gian, làm sao cô dám nhắm mắt? Khuôn mặt cô mệt mỏi, không ai dám nói thêm gì, hai anh em chỉ có thể hy vọng Mục Hiểu Hiểu mau tỉnh lại để quản lý cô.

Ngay sau khi Mục Hiểu Hiểu tỉnh dậy không lâu, Đại tiểu thư nhận được cuộc gọi từ Mag. Trong điện thoại, giọng Mag trầm thấp, "Tần, cậu biết rõ đây là một cái bẫy."

Mag đi thẳng vào vấn đề, "Cậu có biết hiện tại bên trong Nam Dương, đã có tin đồn về quan hệ giữa cậu và Hiểu Hiểu không?."

Mặc dù chỉ là một tin đồn nhỏ, nhưng nó đã gây ra hiệu ứng chấn động ở tầng lớp cao cấp trong Nam Dương.

Trong tình hình phức tạp hiện nay, danh dự của doanh nghiệp trong nước được đặt lên hàng đầu. Một khi bị gắn mác tiêu cực, dù doanh nghiệp kinh doanh tốt đến đâu, những thành tựu trước đó cũng đều sẽ bị dư luận lôi kéo xuống vực sâu.

Gần đây, những hành động của Tần Di đã khiến các cổ đông lớn, những người trước đây còn ái muội và chưa đưa ra quyết định rõ ràng, đổ dồn ánh mắt về phía Tần Hải Long.

Nếu tin đồn là thật, rằng Đại tiểu thư Tần gia yêu một cô gái, và cô gái này lại bị cư dân mạng mắng chửi là "đại ác nhân", "xã hội bại hoại", thì những hậu quả liên quan sau đó không phải điều mà Nam Dương có thể chịu đựng.

Mục Hiểu Hiểu đối với Tần Di là người quan trọng nhất, là mạng sống của cô. Nhưng đối với tầng lớp quản lý, lợi ích tối thượng mới là điều quan trọng nhất. Cảm tình cá nhân phải nhường bước trước lợi ích tập thể.

Đối mặt với Mag chất vấn, Tần Di trầm mặc. Trong đầu cô chợt nhớ về hình ảnh khi còn nhỏ, lúc Mag rời đi và cùng cô ngoéo tay.

"Tần, cậu chờ mình, mình nhất định sẽ trở về, chớ quên mình a, mình vĩnh viễn là bạn tốt nhất của cậu."

Có những cảm tình, có những người, theo năm tháng trôi đi, theo sự tẩy rửa của xã hội, cuối cùng cũng ngày càng xa.

Tần Di trầm mặc làm Mag cũng trầm mặc theo. Không biết bao lâu, Mag nhẹ nhàng hỏi: "Tần, đây là sự lựa chọn của cậu sao?"

Đại tiểu thư khẽ chớp động lông mi, môi đỏ khẽ mở: "Đúng vậy, đây là lựa chọn của mình."

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, và cả trong tương lai, cô đều sẽ không thay đổi.

Điện thoại bên kia lâm vào trầm mặc, lâu dài trầm mặc, thực an tĩnh, tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.

Không biết đã bao lâu, Mag sâu kín nói: "Vậy chúc cậu hạnh phúc."

Thân là bạn duy nhất của Tần Di, cô ấy hiểu rõ cô, vẫn chưa từ bỏ hy vọng muốn giãy giụa lần cuối.

Trong vòng xoáy tình yêu này, Mag đã chứng kiến quá nhiều cảnh hôm nay tình ý triền miên, ngày mai trước lợi ích liền không đáng nhắc tới, khiến người cảm thấy thực buồn cười.

Từ góc độ lý trí, cô ấy vì Tần Di cảm thấy khổ sở, nhưng từ lập trường tình cảm, cô ấy lại vô cùng hâm mộ Mục Hiểu Hiểu.

Tắt điện thoại.

Tần Di xoay người, chính thấy Hiểu Hiểu từ trong phòng bước ra. Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, đưa tay lên nhẹ nhàng ra hiệu trước miệng: "Suỵt."

Tô Thu Vân còn đang ngủ, không nên làm ồn.

Đại tiểu thư đôi mắt thật sâu nhìn Mục Hiểu Hiểu, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Mục Hiểu Hiểu tiến lại gần, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô.

Đại tiểu thư trầm mặc một lát, rồi cũng nâng tay, ôm chặt lấy Hiểu Hiểu.

Nhẹ nhàng ôm.

Mang theo vô tận chua xót.

Kỳ thật Đại tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Mục Hiểu Hiểu tỉnh lại, có lẽ chính là lúc nàng cảm xúc hỏng mất. Tuy rằng mọi người đã tận lực để nàng tránh xa di động, rời xa internet, nhưng có một số việc, không phải nhân vi có thể ngăn cản.

Như vậy chuyện này, đổi ở ai cũng sẽ khó có thể tiếp thu, thống khổ không thôi. Đại tiểu thư đã tính đến tình huống xấu nhất, thậm chí đã thu hết mọi vật sắc bén trong nhà, ngay cả cửa sổ cũng bị phong kín.

Cô không thể mất đi Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu ôm Đại tiểu thư, ngửi trên người cô mùi đàn hương khiến người an tâm, nhẹ giọng nói: "Chị ngủ một lát đi."

Đại tiểu thư mím môi, nhìn nàng, trong mắt đầy lo lắng.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, nắm tay cô đặt lên má mình, nhẹ nhàng nói: "Chị không cần lo lắng cho em, em có thể chịu đựng được, chỉ cần hơi chút phát tiết một chút thì tốt rồi."

Nàng là ai chứ?

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần ly biệt, phản bội, khinh nhục...

Nàng đã quen rồi.

Càng nghĩ như vậy, lòng Đại tiểu thư càng khó chịu. Mục Hiểu Hiểu nắm tay cô, kéo cô đến bên sô pha, lôi kéo Đại tiểu thư ngồi xuống.

Nàng dỗ dành Tần Di: "Ngoan, chị như vậy, lòng em khó chịu."

Nàng đã rất khó chịu rồi, Đại tiểu thư không đành lòng nghe nàng nói như vậy.

Đại tiểu thư nghe lời, gối đầu lên chân Mục Hiểu Hiểu, nghiêng người nằm xuống.

Đang ở trong thư phòng bận rộn, Lưu Vạn Niên ra ngoài và nhìn thấy cảnh này, anh ta lặng lẽ lui trở lại, đôi mắt ướt át.

Đây chính là bộ dáng đẹp nhất của tình yêu đi.

Hai con người tràn đầy mệt mỏi, dựa sát vào nhau, cùng nhau liếm láp miệng vết thương. Dù bên ngoài có mưa rền gió dữ đánh úp lại, cũng không thể dao động các nàng nửa phần.

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng mát xa chân cho Đại tiểu thư, như trước đây khi cô chưa phục hồi, chỉ là giờ đây thủ pháp càng thành thạo, động tác càng ôn nhu hơn.

Dưới sự khẽ chạm của nàng, Đại tiểu thư cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần. Huyệt thái dương của cô cả ngày nay vẫn nhảy đau, thể lực và tinh lực đã tiêu hao quá mức nghiêm trọng.

Nhưng Đại tiểu thư không dám dừng lại, mà hiện giờ, sự bình tĩnh và thong dong của Mục Hiểu Hiểu làm cô tạm thời nhẹ nhõm thở phào.

Ngoài cửa sổ, mưa thu vẫn đang rơi, Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Đại tiểu thư đang nhắm mắt ngủ trên đùi mình, trong lòng nàng một mảnh yên lặng.

Chỉ một lát sau, Đại tiểu thư đã hô hấp trầm ổn, cô đã ngủ. Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn lên trán cô.

Trên đời này, điều khiến Mục Hiểu Hiểu sợ hãi không phải là những đồn đãi vớ vẩn, mà là nhân tâm.

Nàng thật sự thất vọng, buồn lòng, thậm chí có lúc đã cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng sự kiên trì suốt bao năm qua của mình chỉ là một trò cười trong mắt người khác, rốt cuộc là vì điều gì.

Nhưng nàng biết, mẹ và Đại tiểu thư đều đang bôn ba vì nàng, đều đang nỗ lực vì nàng. Còn có những thôn dân vây quanh ở cục Cảnh sát để phát ra tiếng nói bảo vệ nàng, những đứa trẻ trong trường học đuổi theo xe chạy vội để tiễn nàng... Cùng với những lời cổ vũ trong vô vàn tin nhắn ác ý.

Nàng không có lý do gì để ngã xuống.

Mãi cho đến khi Đại tiểu thư hoàn toàn ngủ say, Mục Hiểu Hiểu mới hôn lại lên trán cô. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi, đi đến bên Tô Thu Vân và nói khẽ: "Mẹ, con về trường học một chuyến."

Tô Thu Vân nhấp môi, lo lắng nhìn con gái.

Mục Hiểu Hiểu cười, đưa tay ôm lấy mẹ: "Mẹ yên tâm."

Dù không yên tâm, nhưng bà ấy hiểu con gái mình. Tô Thu Vân biết tính cách của Mục Hiểu Hiểu, khi đã quyết định thì không gì có thể lay chuyển được.

Trước khi rời đi, Mục Hiểu Hiểu lại nhìn Đại tiểu thư một cách thật sâu sắc. Sau đó, nàng khoác lên mình một chiếc áo mưa màu đen, lấy chiếc xe đạp công cộng và rời đi.

Nàng không cần ai bảo vệ mình, cứ đi lại như thói quen thường ngày.

Khi cánh cửa khép lại, ngay giây phút Mục Hiểu Hiểu ra ngoài, Đại tiểu thư đột nhiên mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.

Tô Thu Vân, đang định đắp chăn cho cô, ngừng lại và nhìn cô đầy lo lắng:...

Đại tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ mưa, khẽ nói: "Dì, em ấy đi rồi."

Mục Hiểu Hiểu vừa rời đi, Đại tiểu thư liền tỉnh giấc. Hiện tại tâm trí của cô đều dồn vào Mục Hiểu Hiểu, nên căn bản không thể nào ngủ yên được.

Tô Thu Vân gật đầu, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, con bé vẫn đi."

Đó chính là Mục Hiểu Hiểu, bất khuất kiên cường, không gì có thể đánh gục được nàng.

Cuộc đời của nàng giống như một cây cỏ nhỏ, từ khi sinh ra đã trải qua gió táp mưa sa, chịu đựng sự khắc nghiệt của cuộc sống. Có lẽ nàng sẽ ngắn ngủi thống khổ, ngắn ngủi mê mang, nhưng nàng sẽ không bao giờ lùi bước. Che ô giữa mưa, kiên định chờ đợi đến khi cơn mưa qua đi và ánh mặt trời chiếu sáng.

Mục Hiểu Hiểu một đường cưỡi xe đến trường học, lúc đến cổng trường, nàng kinh ngạc khi thấy vẫn còn nhiều người tụ tập.

Họ vẫn "chăm sóc" bức ảnh của Mục Hiểu Hiểu trước cổng, che ô tránh mưa.

Hiểu Hiểu cưỡi xe đạp, nhìn thấy chính mình bị bày trên mặt đất như "di ảnh," không khỏi tức giận và thốt lên: "Cmn!"

Mục Hiểu Hiểu không biết đám người này là anti-fan hay fan cuồng nữa. Họ thực sự đã lấy bức ảnh đẹp nhất của nàng, in đen trắng, đóng khung và đặt bên cạnh như một vật tế lễ, với quả táo và điểm tâm bày biện xung quanh.

Nàng không biết nên cười hay khóc, không biết họ thông minh hay ngu muội nữa.

Bên cạnh, một người đàn ông mặc áo mưa màu xanh lục bước tới: "Người bạn này, cậu cũng đến tham gia 'Liên minh phản đối Mục Hiểu Hiểu' sao? Nếu vậy, cậu đến bên này đăng ký một chút thông tin, sau đó tụi mình sẽ thêm cậu vào nhóm. Định kỳ tụi mình sẽ tổ chức các hoạt động."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng còn chưa rửa mặt, chưa chải đầu, không trang điểm, đến gần như vậy mà vẫn không nhận ra sao?

Mục Hiểu Hiểu cười, nụ cười tràn đầy khinh miệt và châm chọc.

Đây chính là hiện thực a.

Có một số người, tận lực bôi nhọ nàng, coi nàng như quân cờ, dùng mọi thời gian để chèn ép nàng, nhưng kết quả là thậm chí không nhìn rõ nàng trông như thế nào.

Đây chẳng phải là tùy tiện mà dẫm đạp sao?

Mục Hiểu Hiểu phất tay: "Tôi rất bận, các người cố lên, tạm biệt."

Khi nàng nói vậy, người đàn ông nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, rồi lại nhìn xuống bức ảnh trên mặt đất.

Mục Hiểu Hiểu đã leo lên xe chạy vào trường học.

Khung cảnh trong sân trường vẫn như cũ. Mục Hiểu Hiểu khóa kỹ xe đạp, bước nhanh vào bên trong, có không ít học sinh nhận ra nàng.

Tất cả đều đầy vẻ kinh ngạc, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Mục Hiểu Hiểu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nàng nhanh chóng bước vào trong. Hội trưởng và một số sinh viên năm tư nghe tin vội chạy ra đón. Vừa thấy Mục Hiểu Hiểu, họ như phát điên. Một nữ sinh đàn em ôm chầm lấy nàng, khóc nức nở: "Ô ô ô, Hiểu Hiểu, chị đã đến rồi, em đã nói mà, chị tuyệt đối sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy!"

"Ngọa tào, ngọa tào Hiểu Hiểu, về sau cậu chính là thần tượng của mình! Mà cậu cứ nghênh ngang vào trường học như vậy sao? Ngoài cổng đám ngốc đó không nhận ra cậu à?"

"Cái áo mưa này... Mua ở đâu mà rẻ a? Cả màu cũng phai rồi kìa."

......

Sân trường vẫn như cũ, người vẫn là những gương mặt quen thuộc, không khí cũng không khác biệt. Có lẽ còn có rất nhiều ánh mắt bất thiện, nhưng cảnh tùy tâm chuyển, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, trò chuyện cùng mọi người, rồi lập tức đi đến tòa nhà giảng dạy.

Ở đó, chờ đợi nàng là hiệu trưởng, các cán bộ giáo dục, lãnh đạo sở giáo dục, và các lãnh đạo điều tra...

Tất cả đều có mặt.

Mục Hiểu Hiểu trong đời chưa từng gặp qua nhiều quan chức như vậy. Trước khi vào, nàng chỉnh lại tóc, tháo áo mưa xuống.

Gõ cửa bước vào, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mục Hiểu Hiểu.

Tổ Kiểm tra tiến vào chiếm giữ trường học mới một ngày, họ lật xem toàn bộ hồ sơ của Mục Hiểu Hiểu trong thời gian ở trường. Ban đầu, họ ôm ý tưởng cần thiết phải tìm ra điểm vấn đề. Nhưng sau đó, nhìn vào từng bản báo cáo kinh ngạc, từng bảng thành tích ấn tượng, mọi người đều nhìn nhau không tin nổi.

Có lẽ, nàng thật sự có khả năng nghịch thiên đến mức có thể thay đổi mọi lý lịch?

Khi lòng người bị che mờ, cố chấp muốn nhìn thấy điều họ suy đoán trong lòng, dù hàng ngàn người bảo họ, họ cũng như kẻ mù, không nhận ra đâu là sự thật.

Mục Hiểu Hiểu đứng trên bục giảng, nhìn tóc bạc trắng của hiệu trưởng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay em trở về, không phải để phối hợp điều tra, mà chỉ muốn biểu đạt một chút cảm nhận của mình trong mấy ngày qua."

Mấy ngày nay, sóng gió nổi lên.

Có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn nàng.

Có rất nhiều người muốn ép nàng phải lên tiếng.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu chưa hề nói một lời.

Hôm nay, nhận lời mời của hiệu trưởng, nàng đến đây.

Nếu nói, sau hôm nay, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa trường học, đặt dấu chấm câu cho thời thanh xuân của mình, thì nàng sẽ trút hết mọi tâm tư ra trước khi rời đi.

Đi thì cũng đi rồi, không thể để nỗi nghẹn khuất còn đeo bám mãi, đúng không?

Mục Hiểu Hiểu đứng trên bục giảng, gương mặt nàng bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc đen dài dính trên trán.

"Tôi nghĩ, mọi người có lẽ đã tra lý lịch của tôi rồi, biết tôi lớn lên ở thôn Lâm Đông. Đó là quê hương, là nơi tôi trưởng thành."

Có những nỗi đau mà Hiểu Hiểu muốn quên đi nhưng lại bị xốc lên lần nữa.

"Khi mới sinh, tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi ở cửa thôn vào mùa đông khắc nghiệt. Bà đã nhặt tôi về và đưa vào cô nhi viện."

"Tôi rất biết ơn mẹ nuôi của tôi, Tô Thu Vân và bà nội Sở Vân Hạc. Các bà đã nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi nên người, dạy cho tôi tam quan đúng đắn, giúp tôi có được giá trị nhân sinh."

"Trên đời này, không phải ai cũng xứng đáng với danh xưng 'cha mẹ'. Với những người đã sinh ra tôi, tôi không đáng đánh giá họ."

"Những năm qua, tất cả những gì tôi làm đều đã được khai báo với cảnh sát. Nếu cần, mọi người có thể phối hợp với các bộ phận liên quan để kiểm tra. Tôi chỉ muốn nói một điều, từ nhỏ đến lớn, tôi, Mục Hiểu Hiểu," nàng hít sâu, ánh mắt kiên nghị, "Không thẹn với trời, không thẹn với đất."

"Tôi không biết mọi người trên mạng, rốt cuộc muốn thấy kết quả như thế nào. Nhưng mấy ngày nay, tôi suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Vì sao lại như thế này? Những bình luận ác ý, hận không thể đào mộ tổ tiên tôi để chửi bới, tôi đã đọc rất nhiều. Những cuộc gọi với lời lẽ độc địa tôi cũng đã nhận được. Tôi không rõ, những cư dân mạng tuổi còn trẻ kia, làm sao có thể sôi sục xử án khi cảnh sát còn chưa thông báo, và làm sao có thể dưới vài tấm ảnh và video mà lập tức muốn đem tôi lên đoạn đầu đài lập quyết. Đồng thời, tôi cũng không biết, trong thế giới này, có bao nhiêu người như tôi, bị trọng thương, bị chửi bới."

"Những người ấy đã phải trải qua thống khổ như thế nào? Họ có ai bên cạnh để đồng hành hay không? Và họ đã vượt qua những thời khắc khó khăn ấy như thế nào?"

"Tôi có trí nhớ không tốt, công việc lại nhiều, nên luôn ghi chép lại để không quên, mới có nhật ký. Nếu không có những ghi chép này thì sao? Chỉ dựa vào sao kê ngân hàng có thể chứng minh được gì? Dưới áp lực, có bao nhiêu người dám đứng ra? Không phải họ không có dũng khí, mà vì dư luận như thủy triều, mãnh liệt đến mức cắn nuốt hết thảy, khiến họ không muốn nhìn thấy kết quả này. Dưới áp lực nặng nề, bị chửi bới, đừng nói đến việc phản kháng, có lẽ ngay cả dũng khí để sống sót cũng không còn."

"Sự công kích ác ý, lời nhục mạ cay nghiệt không chỉ mình tôi phải chịu đựng, còn bao nhiêu người khác phải gánh vác cùng tôi? Khi tôi lấy lời khai ở Cục Cảnh sát, các người có biết rằng vì một việc của tôi, chỉ là một cái thị trấn nhỏ mà phải điều động bao nhiêu cảnh sát, lập nên chuyên án không?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào mắt các lãnh đạo trong tổ kiểm tra, giữ nguyên ánh mắt bình tĩnh, "Bọn họ lại là vì cái gì? Áp lực của họ đến từ đâu? Cơ sở cảnh lực vốn dĩ nghiêm trọng không đủ, vì chuyện của tôi, hai mươi mấy cảnh sát phải làm việc không ngừng nghỉ, chỉ để điều tra một chuyện không đáng có. Còn trường học tôi đang giảng dạy chỉ có 3 giáo viên biên chế, vì tôi mà tất cả đều phải nghỉ để tiếp nhận điều tra, còn có 34 học sinh đối diện nguy cơ nghỉ học. Những học sinh đó là do chúng tôi bao nhiêu lần đến vận động mới thuyết phục được phụ huynh cho con nhập học. Giờ đây, ai sẽ yên tâm giao con cho một 'kẻ bại hoại' như tôi, cho một 'trường học bao che phạm tội'? Có thể sau này, nhiệt độ của sự việc này sẽ giảm xuống, các 'Chiến binh chính nghĩa' trên mạng sẽ im lặng, không một lời xin lỗi, tiếp tục cuộc sống của họ. Nhưng tôi thì sao? Còn những đứa trẻ bị liên lụy, cuộc sống của chúng sẽ thế nào? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời chúng tôi? Tôi muốn hỏi bọn họ, dựa vào cái gì? Bọn họ dựa vào cái gì mà làm như vậy?"

Dựa vào cái gì? 

Ai cho họ tư cách để làm vậy? 

Ai cho họ có cái quyền để làm vậy?

Trước mấy bài có mấy người vốn dĩ cầm bút và sổ tay, định hỏi Mục Hiểu Hiểu rất nhiều vấn đề, nhưng hôm nay, tất cả đều lâm vào trầm mặc.

Mục Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt của hiệu trưởng: "Sáng nay, một người bạn hỏi tôi, nếu có cơ hội một lần nữa, liệu tôi còn làm như vậy không?"

Nàng cắn môi, cố ngăn nước mắt tràn ra, "Tôi nghĩ, tôi sẽ làm. Vì vậy, tôi đã trở về, để đòi lại công bằng cho trường học của mình."

Thiện lương, phụng hiến, và hy sinh là những giá trị truyền thống của dân tộc Trung Hoa, là tín ngưỡng khắc sâu vào lòng mỗi người có lương tri.

Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, nàng bị cha mẹ bỏ rơi, là cô nhi viện và các cơ quan phúc lợi xã hội đã chịu trách nhiệm cho sinh mệnh của nàng.

Chính xã hội đã giúp nàng trưởng thành, giúp nàng tiếp tục sống.

Từ khi nàng chào đời, nàng không nhận được chúc phúc, không được yêu thương. Nếu đây là số phận của nàng, nàng chấp nhận.

Nàng chỉ cầu mong không thẹn với lương tâm.

Mục Hiểu Hiểu lúc này không khóc, nàng như thể đã phun ra hết những tâm tư u uất trong lòng, ánh mắt thẳng thắn và chân thành. Những lời nói xuất phát từ trái tim đã khiến toàn bộ hội trường rơi vào im lặng. Một lúc sau, hiệu trưởng nhận một cuộc điện thoại, ngơ ngác nhìn màn hình, không để ý tổ kiểm tra còn ở đó, lập tức nhấc máy.

Trong cuộc gọi, không rõ bên kia nói gì, nhưng hiệu trưởng kích động đến mức râu bạc cũng run rẩy, giơ tay phân phó người bên cạnh: "Mau, mở tất cả các kênh truyền thông!"

Khi thời gian trôi qua đúng ba ngày lẻ bốn tiếng kể từ lúc Mục Hiểu Hiểu bị vấy bẩn và nhục mạ, trên mạng cuối cùng cũng có phản hồi.

Đây là kết quả của những nỗ lực không ngủ không nghỉ của Đại tiểu thư và mọi người suốt nhiều ngày qua, và cũng là sự đền đáp cho lòng thiện tâm mà Mục Hiểu Hiểu đã gieo trồng trong cộng đồng suốt nhiều năm.

Đại tiểu thư tung ra bằng chứng, không chỉ đơn giản là vài bức ảnh hay một video.

Ban đầu, là bức ảnh chụp khi Mục Hiểu Hiểu còn nằm trong tã lót, được bà nội và Tô Thu Vân ôm trước cổng cô nhi viện. Bên dưới, là những ghi chép báo cáo lúc bà nội nhặt được nàng, cùng các văn kiện chính thức từ các cơ quan xã hội.

Trang giấy đã ố vàng, nhưng từng dòng từng chữ, từng nơi chốn, thời gian và cách thức phát hiện Mục Hiểu Hiểu đều được ghi chép rõ ràng trong đó.

Tiếp theo, là những bức ảnh và video ghi lại quá trình trưởng thành của Mục Hiểu Hiểu tại cô nhi viện. Có bức ảnh nàng còn bé, đứng trên ghế để nấu cơm, có cảnh nàng hút nước mũi, giúp các em mặc quần áo, hay kéo Thu Thu cùng nhau bôn ba đi bệnh viện...

Khi đó, Tô Thu Vân thường xuyên chụp ảnh cho nàng. Mục Hiểu Hiểu rất phiền, còn vì thế mà cãi nhau với mẹ: "Mẹ cứ chụp con làm gì?"

Tô Thu Vân dịu dàng bao dung, đầy yêu thương: "Phải lưu lại những kỷ niệm trưởng thành của Hiểu Hiểu nhà chúng ta chứ."

Không chỉ là Mục Hiểu Hiểu, mà cả Tống Khả, Thu Thu và những đứa nhỏ khác, Tô Thu Vân đều để lại dấu ấn qua từng bức ảnh. Đó là những đứa con của bà ấy, tình yêu của bà ấy dành cho bọn nhỏ không khác gì so với các bậc cha mẹ khác.

Tiếp theo, là những dòng chữ xiêu vẹo của Mục Hiểu Hiểu khi lớn lên, ghi lại từng khoản chi tiêu. Mỗi khoản chi, đều đối chiếu với một giao dịch ngân hàng...

Qua thời gian, nhiều điều Mục Hiểu Hiểu đã quên mất.

Sau những ghi chép số liệu đó, là những gương mặt quen thuộc mà xa lạ đối với Mục Hiểu Hiểu.

Đầu tiên, là hình ảnh một bé gái đầu trọc, vẫn còn nằm viện, mũi cắm ống thở. Đó là Tiểu Địch, em gái trong cô nhi viện mà Mục Hiểu Hiểu rất quen thuộc. Tiểu Địch đối diện màn hình, mỉm cười nói: "Cảm ơn chị Hiểu Hiểu, em sẽ mau khỏe lại."

Tiếp theo, là hình ảnh người đàn ông vùng Đông Bắc, cao lớn thô kệch. Trước ống kính, ông có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Cô giáo Mục, cô còn nhớ tôi không? 14 năm trước, cô giúp mẹ tôi chữa lành tâm bệnh qua mạng, không lấy tiền. Mẹ tôi đã mất năm ngoái, nhưng trước khi mất, bà vẫn nhắc mãi về ân tình của cô, cảm ơn cô, tôi mãi mãi sẽ không quên ơn này."

Tiếp theo, là một cậu bé mặc đồng phục màu đen, cổ quàng khăn đỏ, giơ tay chào kiểu Đội Thiếu niên Tiền phong: "Chị Hiểu Hiểu, năm nay em lại đạt điểm cao trong kỳ thi, cảm ơn vì sự giúp đỡ của chị. Sau này lớn lên, em cũng muốn trở thành người như chị vậy!"

Rồi đến hình ảnh một bà lão ở thôn Lâm Khê, nơi đã trải qua thiên tai, toàn bộ răng đã rụng, bà nhấp môi nói: "Hiểu Hiểu, bà biết lòng con, năm nay ăn Tết, con hãy nghỉ ngơi một chút, không cần đến đây, chúng ta ai cũng hiểu lòng con."

Là mọi người.

"Hiểu Hiểu, chị là chị Tam, em còn nhớ chị không? Nhiều năm trước, quê nhà chúng ta bị lũ lụt, em đã khởi xướng quyên góp cùng bạn bè giúp đỡ mọi người, cảm ơn em."

"Hiểu Hiểu, dì Tống đây. Cảm ơn con đã chữa khỏi bệnh cho dì, giúp dì tìm lại ánh sáng cuộc đời. Dì đã thấy những gì đang diễn ra trên mạng, đừng sợ, con còn có chúng ta!"

"Cô giáo Mục, em là Tiểu Hoa, em chưa từng nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình. Cảm ơn cô đã giúp em cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này, cảm ơn cô đã không cầu báo đáp mà giúp đỡ em và bà."

Là bọn họ sao.

"Chị Hiểu Hiểu, em là Răng Nanh, chị còn nhớ em không? Lần đó em lên thành phố khám bệnh, thấy chị dẫn theo Thu Thu ở bệnh viện. Bà nội em lần đầu tiên đưa em đến thành phố, không biết gì cả, bệnh viện lại đông người, không biết đăng ký ở cửa nào, bà nội đã khóc. Chính chị đã giúp bà nội bình tĩnh lại, sau khi dàn xếp cho Thu Thu, chị đã giúp em làm xong mọi thủ tục. Em vẫn luôn muốn cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều!"

"Hiểu Hiểu, tôi là hiệu trưởng đây. Một tháng ở chung với em quá ngắn ngủi, vốn dĩ nói chờ hết ba tháng, toàn thôn sẽ cảm tạ em và mọi người. Tôi đại diện cho trường học và 34 em học sinh cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm. Thật xin lỗi, thật xin lỗi vì những gì em phải chịu đựng."

"Cô giáo Mục, tôi là Vương Sóng từ Thiên Tân, người phụ trách nhà cứu trợ chó hoang. Năm đó, nhà cứu trợ bị phóng hỏa, tôi gần như suy sụp và muốn từ bỏ tất cả. Chính cô và Trương Xảo đã mang các bạn học đến giúp tôi xây lại nhà cứu trợ, cầm tay và động viên tôi. Hiện tại tôi ổn rồi, mong cô tiếp tục kiên trì, chính nghĩa sẽ không bao giờ vắng mặt!"

Cuối cùng một hình ảnh hiện ra, là từng khuôn mặt tươi cười chồng chất lên nhau, đó là những hạt giống thiện lương mà Mục Hiểu Hiểu đã gieo trồng, từng mảnh từng mảnh che kín toàn bộ màn hình, cuối cùng hiện lên hình ảnh một con gà trống ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.

Gần mười năm gieo trồng tình yêu, làm tình yêu lan tỏa khắp lãnh thổ Trung Quốc.

"Tôi nguyện làm chứng cho cô!"

"Tôi nguyện ý!"

"Tôi nguyện ý!"

"Tôi nguyện ý!"

Và nhiều người khác cũng đồng lòng hỗ trợ và đứng về phía nàng.

Vô số đôi mắt tràn đầy cảm kích đồng thời kiên nghị nhìn vào màn hình. Họ đến từ trời nam biển bắc, từ các thành thị khắp Trung Quốc, không chỉ nhận được sự trợ giúp vật chất mà còn cả tinh thần từ Mục Hiểu Hiểu.

Video cuối cùng.

Mục Hiểu Hiểu đứng dưới lá quốc kỳ, trên chiếc áo sơ mi trắng là huy hiệu đảng đỏ tươi, cùng những đứa trẻ với những chiếc khăn quàng đỏ cùng nhau chiếu rọi. Tay phải của nàng giơ cao, cùng các em nhỏ lớn tiếng tuyên thệ.

"Tôi được sinh ra như một dòng suối hùng mạnh dưới chân núi cao, tôi mong muốn nhìn xuống thung lũng yên bình từ đỉnh núi. Tôi được sinh ra như một người tài giỏi, không phải là cỏ dại, tôi đứng trên vai của những người vĩ đại và khinh thường những kẻ yếu đuối!" (dẫn)

Đó chính là sơ tâm của nàng, trước sau chưa từng bị quên lãng.

......

Trong video và ảnh chụp không có bất kỳ ngôn ngữ chỉ dẫn hay phân tích nào. Chúng chỉ đơn giản là trần trụi phơi bày sự thật nguyên thủy trước mắt mọi người.

Mục Hiểu Hiểu nhìn đến cuối cùng, nước mắt giàn giụa. Lúc này, điện thoại của nàng vang lên. Nàng nhấc máy, nghe thấy giọng Đại tiểu thư đạm mà ôn nhu: "Em thấy rồi chứ?"

Mục Hiểu Hiểu cắn môi, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào: "Em thấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro