Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu vẫn như thường lệ đạp xe đạp công cộng về nhà. Khi nàng đến, không hiểu tại sao các sinh viên lại giơ điện thoại chụp ảnh. Khi nàng rời đi, vẫn như vậy, chỉ là loáng thoáng nàng nghe thấy được những tiếng "Cố lên!" và "đàn chị Hiểu Hiểu, cố lên!" Tuy rằng không lớn nhưng rất rõ ràng và đầy nhiệt huyết.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy tâm hồn như đã chết lặng. Nàng chỉ mỉm cười nhẹ với những đàn em đang cổ vũ mình. Trong đó, có một cậu đàn em còn đỏ mặt khi thấy nàng cười.

Mưa thu rơi nhẹ như tơ, như những cây kim nhẹ nhàng chạm vào người. Buồn cười thay, khi Mục Hiểu Hiểu lái xe đến cổng trường, chỉ trong vòng hai giờ ngắn ngủi, di ảnh và các vật cúng trước cổng đã bị dọn sạch. Những người thuộc "Liên minh phản đối Mục Hiểu Hiểu" đang cúi đầu cùng vài thành viên xem video trên mạng, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cậu ta ngẩng đầu lên, hô to: "Nhanh chóng dọn dẹp đi, nhanh lên."

Nếu không đi, rất có khả năng người bị ném trứng gà sẽ là bọn họ.

Mục Hiểu Hiểu nhìn theo bọn họ chật vật rời đi trong mưa gió, vốn nên là vui vẻ, nhưng trong tâm nàng lại chẳng biết cảm thấy gì, thậm chí có chút buồn cười và đáng thương.

Hiện giờ, nàng chỉ muốn về nhà để gặp mẹ và Đại tiểu thư. Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng đang đợi nàng trở về.

Đại tiểu thư tay cầm ly cà phê, ngồi trên sô pha trong thư phòng, nửa khép mắt, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như tâm tình có vẻ không tồi.

Với một người ưa sạch sẽ như Đại tiểu thư, sau khi phát tin tức đi, việc đầu tiên cô làm là đi ngâm mình trong bồn nước ấm.

Đại tiểu thư đã trải qua gần 30 tiếng đồng hồ quay cuồng trên máy bay và đường sá, sau đó lại không ngủ không nghỉ, thân thể đều sưng vù. Khi ngâm mình trong bồn tắm, Đại tiểu thư thậm chí cảm thấy cánh tay và chân mình dường như không còn thuộc về mình nữa.

Tắm rửa xong, Đại tiểu thư thay bộ áo ngủ bằng tơ tằm, bộ mà Mục Hiểu Hiểu thích nhất, luôn nói khi bế lên rất thoải mái.

Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh, có chút không xác định: "Đại tiểu thư, thật sự muốn đọc sao?"

Trời xanh ơi.

Anh ta vừa nhận được phân phó của Đại tiểu thư, bảo anh ta tới thư phòng. Những ngày qua, công việc phức tạp làm thần kinh anh ta luôn căng thẳng. Được Đại tiểu thư gọi tới, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta lại lập tức lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra nữa không?

Khi tới nơi mới biết, Đại tiểu thư muốn anh ta làm gì.

Người từng tung hoành giới giải trí nhiều năm như Đại tiểu thư, vẫn luôn không mấy khi xem bình luận trên Weibo, giờ lại bảo anh ta đọc bình luận hot search cho cô nghe.

Việc làm vệ sĩ càng ngày càng khó kiếm tiền a.

Lưu Vạn Niên căng thẳng lật đọc các bình luận, bắt đầu từ những bình luận được ủng hộ nhiều nhất.

—— A a a a, vả mặt không? Tôi hỏi các bạn, vả mặt không?!?! Thấy gì chưa??? Ba mẹ vô lương tâm bỏ rơi con cái đáng chết!!! Diễn đàn bịa đặt sinh sự đáng chết!!! Kẻ lợi dụng việc giả dối để nổi tiếng đáng bị trừng phạt!!! Đỉnh điểm là sự giả dối này, phát động truy tố!

Cư dân mạng này thật sự có tâm, người này cư nhiên sau vài giờ ngắn ngủi khi tin tức được tung ra đã nhanh chóng @ tất cả những người từng bịa đặt, nhiều cư dân mạng theo @ của anh ta vào xem rồi một đường đánh mắng, đã có rất nhiều người trốn chạy suốt đêm.

Đại tiểu thư nghe xong liền ngắn gọn đánh giá: "Có tâm, đối chiếu với danh sách của chúng ta một lần, một người không bỏ sót, mỗi người đều cần gửi luật sư cảnh cáo, truy cứu trách nhiệm pháp lý."

Lưu Vạn Niên gật đầu: "Đã tiến hành."

Đại tiểu thư hành động quyết liệt, mọi thủ đoạn sử dụng đều được sao chép từ Tần Hải Long. Không đem hết thảy tin tức ra một lần, mà là phát từng cái từng cái, từng đám truy cứu, chậm rãi truy đến tận cùng.

Thanh toán nợ cũ đáng sợ sao? Sắp bị đưa lên đoạn đầu đài đáng sợ sao?

Đáng sợ, nhưng không đáng sợ bằng việc không biết đối phương sẽ ra chiêu thế nào, biết rõ chứng cứ bất lợi đang bị họ nắm trong tay, chờ đợi đại đao bất chợt giáng xuống, không biết khi nào máu sẽ văng tung tóe.

Đại tiểu thư chính là muốn như vậy, một chút tra tấn bọn họ, đem những nỗi đau mà Mục Hiểu Hiểu đã chịu đựng gấp bội trả lại.

Lưu Vạn Niên nhìn Đại tiểu thư. Trong trí nhớ của anh ta, từ khi Tần Di xuất đạo, cô cũng đã trải qua sóng to gió lớn, chịu đựng rất nhiều ác ý từ người khác. Nhưng tâm thái của cô luôn đạm nhiên, sự bình tĩnh như thể là sinh ra đã có sẵn. Thậm chí fan còn nói đùa rằng phòng làm việc của Tần Di là phòng làm việc ôn hòa nhất, nhiều lần fan phẫn nộ không chịu nổi những trò nhảy nhót của anti-fan, tập thể yêu cầu phát thư luật sư, nhưng Đại tiểu thư đều không thèm để ý.

Nhưng hiện giờ...

Cô thật sự tự mình đứng ra chỉ huy trận chiến.

Lưu Vạn Niên tiếp tục đọc bình luận thứ hai: "A a a a, nước mắt của tôi không đáng giá, trong thời đại hòa bình, có quá ít người thiện lương sẵn lòng hy sinh. Những kẻ ác độc vẫn từng bước hành hạ cô ấy. Bọn họ không có lương tâm! Dứt khoát cùng nhau đẩy họ vào ngục, kèm theo: "Giải thích về việc xử lý các vụ kiện hình sự liên quan đến việc phỉ báng qua mạng."

Đại tiểu thư nhẹ nhàng gõ vài nhịp tay lên đùi, sau nhiều ngày căng thẳng, lông mày cô cũng đã giãn ra.

Lưu Vạn Niên tiếp tục đọc những bình luận:

"Chỉ một câu thôi, tất cả bọn bịa đặt đều đi chết đi!"

"Nhìn tôi nước mắt đầy mặt. Cố ấy từ nhỏ đã bị vứt bỏ, không được yêu thương, lớn lên trong cô nhi viện, vậy mà vẫn giữ được thái độ lạc quan, tinh thần phụng hiến dành hết cho mọi người. Chẳng phải cô ấy xứng đáng được ca ngợi sao? Chẳng phải là một anh hùng sao? Nhưng rồi cô ấy đã phải chịu đựng những gì?"

"Khóc quá chừng, một người ngồi trong văn phòng nước mắt đầy mặt. Khi tin tức mới xuất hiện, tôi cũng có chút phẫn nộ, nhưng bây giờ thấy rồi thì quả là quá vả mặt rồi."

"Một người đến tột cùng có thể lương thiện đến mức độ nào?"

"Khi nhìn thấy biểu tượng con gà trống cuối màn hình, nước mắt tôi không thể kiềm chế được mà chảy xuống. Ở đất nước Trung Quốc của chúng ta, có biết bao nhiêu những anh hùng thầm lặng như thế! Nhưng cũng có biết bao kẻ ngồi trong góc phòng làm anh hùng bàn phím, hãm hại họ. Buồn thay cho đất nước chúng ta!"

"Mục Hiểu Hiểu, tuyệt vời, có ai biết cách liên lạc để quyên tiền cho trại trẻ mồ côi của nữ thần không? Tôi muốn quyên tiền!"

......

Những kẻ chủ trương lăng mạ, trước đó vui vẻ với những lời ác ý, giờ đơn giản đều im tiếng, nhưng vẫn còn có một vài kẻ nhảy lên, phân tích video một cách tỉ mỉ, chọn tật xấu và vẫn tiếp tục nhảy múa. Cũng có một số đã phát xin lỗi, một số khác tuyên bố thanh minh, nhưng đại đa số thì không lên tiếng, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Đại tiểu thư nhìn Lưu Vạn Niên, "Đưa điện thoại cho tôi."

Lưu Vạn Niên đưa điện thoại qua. Tài khoản Weibo này là một tài khoản mới đăng ký, được tạo ra để xử lý chuyện của Mục Hiểu Hiểu gần đây.

Đầu ngón tay Đại tiểu thư mảnh khảnh nhanh chóng gõ phím, một loạt tin nhắn được gửi đi.

Lưu Vạn Niên nín thở. Đây là tự mình lên sân khấu sao? Sẽ nói cái gì a?

—— Những kẻ đứng sau vụ việc này thậm chí còn đáng ghê tởm hơn, có thể liên kết được nhiều người như vậy để cùng nhau tấn công. Nghe nói là một tên lão già tự cao và một người phụ nữ điên. Có ai biết thông tin nội bộ gì không? Hé lộ ra chút đi, nhất định không thể bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào!

Đại tiểu thư bình tĩnh gõ xong, đưa cho Lưu Vạn Niên, "Đưa cái này lên đỉnh hot search."

Lưu Vạn Niên: "..."

Anh nhìn một lúc.

Mấy ngày huấn luyện đột kích, đã biến Đại tiểu thư cao lãnh của anh ta thành một chiến binh đích thực, sẵn sàng cầm kiếm lên mạng chiến đấu.

Mũi kiếm này chỉ rõ mục tiêu, Đại tiểu thư là muốn nhắm thẳng vào Tần Hải Long và Tố Lam.

Hai người họ vốn định dùng tư bản và dư luận để chèn ép Tần Di cùng Mục Hiểu Hiểu, nhưng ác giả ác báo, thanh kiếm lại quay ngược đâm về phía họ.

Chỉ là lần này đòn trả thù càng thêm sắc bén, hung ác.

Khi Mục Hiểu Hiểu trở về, Đại tiểu thư đang tỉ mỉ đọc từng bình luận, xem phản ứng của dư luận. Thấy Mục Hiểu Hiểu bước vào, cô nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên.

Mục Hiểu Hiểu cởi bỏ áo mưa, gần như chạy vội đến bên Tần Di, đôi tay vòng qua đem Đại tiểu thư ôm lên.

Đột nhiên bị ôm chặt, Đại tiểu thư không kịp phòng ngự, kinh hô một tiếng, vươn tay ôm lấy cổ Mục Hiểu Hiểu.

Từ khi chân Đại tiểu thư khỏe lại, đã lâu rồi không có một cái ôm công chúa như thế này.

Nhìn vào đôi mắt của Mục Hiểu Hiểu, tràn đầy những giọt nước mắt trong suốt, Tần Di không thể kìm lòng. Mục Hiểu Hiểu nhịn không được hôn lên môi cô, từng cái một, nhẹ nhàng mổ vào: "Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, Đại tiểu thư......"

Ngôn ngữ không thể diễn tả hết tình cảm cuồn cuộn trong lòng Mục Hiểu Hiểu. Chỉ có cách gọi tên cô hết lần này đến lần khác mới phần nào thể hiện được cảm xúc trong lòng.

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc ướt trên trán nàng, ôn nhu đáp lại "Ừm".

Cô đều hiểu.

Tô Thu Vân nghe thấy tiếng động, liền biết là con gái đã về, chạy nhanh ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nhảy lên một chút, nhanh chóng quay người đi.

Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn thấy mẹ mình, nhẹ nhàng đặt Đại tiểu thư xuống: "Mẹ, mẹ định đi đâu thế?"

Ai u, trời ơi.

Mẹ nàng đã có tuổi, thấy nàng ôm Đại tiểu thư cư nhiên mặt còn đỏ bừng.

Tô Thu Vân là người đầu tiên nhìn thấy tin tức khi nó được phát ra. Bà ấy vốn bị Tần Di yêu cầu nghỉ ngơi, chỉ là nằm trên giường, mắt dù nhắm lại nhưng đầu óc bà ấy cũng vô cùng phấn khích.

Đáng thương thay cho những bậc cha mẹ trên thế gian.

Khi chuyện này xảy ra, không ai đau lòng cho Mục Hiểu Hiểu hơn bà ấy. Nhưng với thói quen ẩn nhẫn và chịu đựng, bà ấy đã âm thầm nuốt trôi mọi nỗi đau.

Giờ đây, sự trong sạch của Mục Hiểu Hiểu đã được minh oan trước toàn thế giới. Làm sao bà ấy không thể không vui mừng cho được?

Đặc biệt, sau khi thông tin này lan truyền, ngày càng nhiều người đứng lên bảo vệ, ngày càng nhiều người liên hệ với Mục Hiểu Hiểu, càng nhiều người thể hiện sự ủng hộ.

Hình ảnh Mục Hiểu Hiểu mặc quần jeans và sơ mi trắng xuống nông thôn làm ruộng lại bị đào xới lên. Cao thủ ẩn mình trong nhân gian đã chính xác tìm ra thời gian của những bức ảnh đó.

Mục Hiểu Hiểu mấy ngày liền từ lúc xuống xe lửa, trải qua vài giờ trằn trọc trên xe buýt để tới thôn, lại không ăn uống, không nghỉ ngơi mà vẫn giúp đỡ gia đình nghèo khó đi trồng trọt.

Trong trường học, một bộ phận học sinh đã tiếp nhận phỏng vấn, trong đó gây chấn động nhất là lời nói của một học sinh thuộc hội xã đoàn:

"Chúng tôi biết đến chuyện của đàn chị Hiểu Hiểu, đều rất phẫn nộ. Nếu có người còn nghi ngờ thì có thể đến trường hỏi. Đàn chị Hiểu Hiểu bận rộn đến mức nào? Không phải khoa trương, sau khi xong chương trình học, chị ấy luôn là người ra khỏi trường đầu tiên để làm việc. Chị ấy được biết đến là người điên cuồng làm công. Bất kể các đàn anh, đàn chị trong trường có hạng mục, chị ấy cơ bản đều tham gia, trở về ký túc xá còn làm việc trên mạng tới tận đêm, một ngày có thể ngủ mấy giờ đâu? Trước đây chúng tôi đã thảo luận rất nhiều, chị ấy điên cuồng kiếm tiền vì gì chứ? Các bạn nhìn áo quần của chị ấy, tất cả đều là đồ giảm giá mua trên mạng. Bây giờ xem lại video, chúng tôi mới hiểu, chị ấy không phải vì bản thân mình, mà vì những người nghèo khó cần giúp đỡ hơn. Dành tất cả sức mình, âm thầm phụng hiến, các bạn ác ý, lương tâm các bạn sẽ không đau sao?"

Bài đăng trên mạng chứa rất nhiều bức ảnh, bao gồm thời khóa biểu, những bức ảnh fanboy và fangirl chụp lén Mục Hiểu Hiểu khi nàng đi xe đạp công cộng hoặc ngồi xe buýt. Đặc biệt có một bức ảnh khiến các cư dân mạng không khỏi xót xa, đó là bức ảnh nàng đang tựa vào cây cột trên xe buýt mà ngủ.

Ấn tượng nhất là video buổi chiều Mục Hiểu Hiểu nói chuyện với hiệu trưởng và tổ kiểm tra. Video này không chỉ tạo hiệu ứng ngược lại mà còn khiến nhiều cư dân mạng suy ngẫm sâu sắc về việc này.

"Chúng ta thật sự phải nghiêm túc suy nghĩ lại, vì sao internet hiện tại trở nên như vậy. Tôi tin rằng, ban đầu, mọi người đều có ý tốt, muốn phản ánh những góc khuất mà chính phủ không thể nhìn thấy, những khó khăn của dân gian, những vấn đề quản lý. Người tài năng thật sự mới tự tạo truyền thông, muốn xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Nhưng bây giờ thì sao?"

"Chúng ta không có quyền được cô giáo Mục tha thứ, dựa vào cái gì? Lời ác độc làm tổn thương người ta như băng giá tháng sáu, một câu xin lỗi là đủ sao? Ai biết, trong ba ngày qua, cô ấy đã trải qua những gì, tuyệt vọng và đau lòng đến mức nào. Trên đời này, không có sự đồng cảm nào bằng chính bản thân mình cũng từng trải qua."

"Hy vọng quốc gia có thể nghiêm túc xem xét và cải thiện môi trường internet! Không phải không cho phơi bày ánh sáng, mà là không cho phép ác ý lợi dụng chiếm hữu ánh sáng, không thể lợi dụng lòng tốt của cư dân mạng! Các cư dân mạng nên mở to mắt nhìn toàn cảnh, không biết toàn cảnh thì đừng vội đánh giá! Những hành động vu khống và bôi nhọ cần phải chịu trách nhiệm và trả giá đắt!"

......

Tô Thu Vân đọc thấy những tin tức đó, vừa vui mừng vừa đau khổ, bà ấy nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Con ở đây cũng không sao, có Di Di chăm sóc mẹ cũng yên tâm. Mẹ phải về, cả gia đình còn đang chờ mẹ."

Bà ấy quan tâm tới Mục Hiểu Hiểu, nhưng cũng lo lắng cho những đứa trẻ khác ở cô nhi viện.

Chiều nay, khi bà ấy tỉnh dậy thấy Tần Di đang bận rộn, Tô Thu Vân cầm tách trà hỏi cô: "Muốn xử lý tất cả sao?"

Có lo sợ phạm vi quá lớn, liên quan đến quá nhiều người hay không.

Lần đầu tiên bà ấy thấy Tần Di như vậy, trước đây đứa nhỏ này trước mặt bà ấy luôn e dè kiệm lời, nhưng hôm nay trong mắt cô chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo: "Đúng vậy dì, một tên cũng không buông tha."

Cô chính là phải tiêu tốn thời gian, tinh lực cùng tiền bạc.

Cô đã từng nói rằng không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Mục Hiểu Hiểu, đó là điểm mấu chốt của cô.

Huống chi, hôm nay Mục Hiểu Hiểu gặp chuyện này còn may có nàng ở bên cạnh. Nếu là người khác thì sao? Những chuyện như vậy còn thiếu sao? Nội tâm thiện lương của Đại tiểu thư không giống với Mục Hiểu Hiểu, cô phải dùng phương pháp tàn nhẫn để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo và làm sạch môi trường internet ô trọc này.

Hơn nữa, đây chỉ mới là bắt đầu. Tần Hải Long, Tố Lam, và những kẻ uổng làm cha mẹ như Mục Sơn và Tô Khuê, cô muốn một lượt làm sạch tất cả.

Có Tần Di ở bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, Tô Thu Vân thực sự yên tâm.

Mục Hiểu Hiểu bước đến và ôm lấy bà ấy, "Như vậy sao được, mẹ đã bôn ba mấy ngày rồi, nghỉ ngơi một chút, mẹ thật sự coi mình là làm bằng sắt sao?"

Tô Thu Vân thực kiên định, "Không sao, Nhớ mấy ngày trước ở cổng viện, Thu Thu đi ra ngoài thì thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi không?"

Hôm đó trời mưa, họ đã đặt tên cho đứa trẻ là Thu Vũ. Thu Vũ bị khuyết tật bẩm sinh, đứa trẻ có mười một ngón tay. Thực ra, với y học phát triển như hiện nay, một tiểu phẫu thuật có thể giải quyết vấn đề này, nhưng đứa trẻ vẫn bị nhẫn tâm bỏ rơi.

Thu Vũ nằm trong mưa lạnh rất lâu, phát sốt và ho khan. Hệ miễn dịch của đứa bé yếu, sau đó phát triển thành viêm phổi. Mấy ngày nay mới tốt lên một chút, Tô Thu Vân không yên tâm, bà ấy phải về để xem tình hình thế nào.

Tần Di nhìn bà ấy, "Dì, để con cho người đưa dì về."

Tô Thu Vân vẫy tay, "Không cần, dì còn có thể tự về, tự mình ngồi xe ngoài cũng được."

Tần Di kiên định, "Nếu dì không muốn người khác đưa, vậy để con đi."

Tô Thu Vân: "..."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư khi một khi đã kiên quyết thì không ai có thể lay động.

Khi Mục Hiểu Hiểu tiễn Tô Thu Vân lên xe, Tô Thu Vân quay lại ôm con gái. Mục Hiểu Hiểu lén bỏ vào túi mẹ một cái bao lì xì, đây là tiền mà một chị khách hàng trước đây đã nợ và trả lại cho Mục Hiểu Hiểu sau khi được trị liệu tâm lý. Tuy không nhiều nhưng chắc chắn sẽ hữu ích.

Tô Thu Vân vỗ nhẹ lên lưng Mục Hiểu Hiểu, "Được rồi, đừng làm cho mẹ lo lắng."

Mục Hiểu Hiểu hốc mắt nóng lên, nàng tựa cằm lên vai mẹ, dùng sức gật gật đầu.

Tô Thu Vân giương mắt nhìn Tần Di đang đứng cách đó không xa, Mục Hiểu Hiểu biết mẹ có chuyện muốn nói với mình, nhanh chóng đưa tai lại gần.

Chắc chắn là dặn dò nàng chiếu cố Đại tiểu thư, đừng để cô quá vất vả.

Giọng nói của Tô Thu Vân rất nhỏ nhưng lại rất có trọng lượng, "Con sao lại vô dụng vậy Hiểu Hiểu, đến giờ Di Di vẫn gọi mẹ là dì, khi nào thì có thể nghe con bé gọi là mẹ? Tay chân cũng quá chậm chạp rồi, làm người ta sốt ruốt, không phải giống như bà nội con nói, con là '0' đi?"

Bà ấy quét ánh mắt nghi ngờ từ trên xuống dưới nhìn con gái mình.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thương tổn, thương tổn sâu sắc đến từ lời trào phúng và châm chọc của mẹ.

Mục Hiểu Hiểu như trúng tên vào giữa ngực, tay ôm chặt ngực, vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ, "Mẹ, tim con đau..."

Tô Thu Vân thấy con gái bướng bỉnh như vậy liền cười, yên tâm nhiều hơn, bà ấy phất tay chào hai người rồi biến mất trong làn mưa.

Mục Hiểu Hiểu đứng tại chỗ nhìn rất lâu hướng mẹ mình rời đi, Đại tiểu thư tiến đến gần, nhẹ giọng hỏi, "Mẹ vừa nói gì với em thế?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Thật không ngờ Đại tiểu thư lại có hai mặt như vậy.

Đối với Tô Thu Vân thì gọi là dì, còn đối với nàng thì đã gọi là mẹ.

Cái này chính là đồ tồi phúc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro