Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Hiểu Hiểu duỗi tay ra ôm Tần Di nhẹ nhàng vào lòng, nàng cảm thấy người trong lòng thân thể cứng đờ, một tay cô kéo lấy vạt áo nàng, Mục Hiểu Hiểu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của Tần Di.

Đôi mắt của Đại tiểu thư vẫn còn có điểm ửng hồng, nhưng cô vẫn toát ra khí chất cao cao tại thượng.

—— Cút ngay.

Ai cho nàng dũng khí mà dám ôm cô.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, không chỉ muốn ôm Đại tiểu thư mà còn muốn đưa tay ra chọc chọc vào mũi của cô.

Ban đầu, Mục Hiểu Hiểu đến gần Tần Di hoàn toàn vì tiền, bị sự lạnh lùng, tàn nhẫn của Đại tiểu thư thử thách mỗi ngày, nhưng bây giờ, sau khi đã lột bỏ mọi lớp ngụy trang bên ngoài, Mục Hiểu Hiểu đã nhìn thấy một Tần Di thực sự, cô không chỉ là Đại tiểu thư, mà còn là một công chúa nhỏ đã bị lừa dối và không thể tin tưởng thế giới này, nhưng lại không thể chối bỏ nỗi hy vọng về một thế giới tốt đẹp mà cô ấy không muốn thừa nhận.

Nếu Tần Di thật sự lạnh lùng và tàn nhẫn như vẻ bề ngoài, cô làm sao có thể chịu đựng được chính mình đến gần hết lần này đến lần khác? Làm thế nào có thể cho phép Thu Thu gần gũi với cô được chứ?

Ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu... đầy tràn tình thương, như sắp trào ra ngoài, Tần Di hiểu được. Cơ thể cô cứng lại, ánh mắt càng bị ép từ một sự chất vấn đến sự trốn tránh, rồi cuối cùng thành một lời cảnh báo.

—— Muốn chết sao?

Có phải là vì sự dung túng không biết bao nhiêu lần của cô mà khiến cho Mục Hiểu Hiểu không biết thế nào là trời cao đất dày hay không?

Thu Thu ở bên cạnh nhìn cảnh này, cô bé không kìm nổi mà duỗi tay ra tự ôm lấy mình. Ôi, cẩu độc thân hèn mọn thật đáng thương, ai tới ôm cô bé một cái đi?

Thời gian vui vẻ luôn chóng qua.

Trước khi ra đi, Mục Hiểu Hiểu kiểm tra lại một lượt các hệ thống cung cấp điện và nước trong nhà, nàng không yên tâm và tiếp tục nhắc nhở Thu Thu: "Em ở nhà nhất định phải khóa kỹ cửa, kể cả có ai đó gõ cửa cũng không cần mở, hãy cẩn thận an toàn, nhớ đảm bảo kiểm soát gas, trước khi đi ngủ, kiểm tra các cửa sổ, em..."

"Biết rồi, biết rồi." Thu Thu không kiên nhẫn mà thúc giục: "Em không còn là một đứa con nít nữa."

Cô bé cảm thấy chị gái đối với mình mười năm như một ngày, vẫn luôn coi cô bé như trẻ con ngày xưa, ngay lập tức sẽ được ôm vào lòng bảo hộ. Nhưng cô bé đã lớn rồi, và sau này, chính cô bé sẽ là người bảo vệ chị gái mình.

Mục Hiểu Hiểu vẫn không yên tâm thở dài, "Em cứ ở nhà một mình ngoan ngoãn, chị sẽ..." Nàng liếc nhìn Tần Di, "sẽ sớm trở về."

Có lẽ là sáng mai, nàng sẽ trở về thôi.

Hôm nay nàng như vậy là đang "giẫm đạp" lên sức chịu đựng của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư sau khi về nhà rất có khả năng sẽ bắt nàng biến đi.

Tần Di ngồi trên xe lăn, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi quay người lại.

Cô làm sao sẽ không nhìn thấu Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ cái gì?

Ồ.

Đừng tưởng rằng cô là một người tốt bụng như vậy? Nghĩ đến bị đuổi việc sẽ quay trở lại đoàn tụ sao?

Không thể như vậy được.

Cô sẽ không để họ có được những gì mà họ muốn!

"Chị để lại cho em vài trăm để tiêu xài, đừng có luôn tiết kiệm chi tiêu. Nếu muốn ăn thứ gì, thì cứ tự mua một ít, đổi quần áo đẹp hơn đi. Ôi, lớp học của em không có bạn nam nào thích em hay sao?" Mục Hiểu Hiểu nhìn Thu Thu bằng ánh mắt khinh thường, ở tuổi của Thu Thu, những người theo đuổi nàng đều xếp hàng đến cổng Nam Thiên.

Thu Thu cảm động nói: "Em không dám có bạn trai trước chị. Thật ra, có rất nhiều người thích em, quá nhiều đến mức em đếm không xuể. Nếu không sợ chị cô đơn thì có lẽ em đã mang họ về rồi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ranh con này!

Cảm thấy sắp chia tay, Thu Thu trở nên ngoan ngoãn, cô bé tiến lên một bước, ôm chị gái mình không rời: "Chị ơi, chị cũng phải tự chăm sóc bản thân kỹ nhé, em thấy chị gầy đi rồi."

Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thu Thu: "Đó chỉ là ảo giác của em thôi, chị còn tăng 4 cân sau bữa sáng nữa kìa. Đừng có thái độ này nọ nữa, đi lấy sách vở đi, chị giao bài tập cho em rồi đi."

Thu Thu: "..."

Quả thật là một đòn chí mạng.

Cho đến khi cửa đóng lại, lên xe, hình ảnh Thu Thu với khuôn mặt như bị sét đánh vẫn còn nguyên trong đầu Tần Di, cô không thể không mỉm cười. Mục Hiểu Hiểu đúng là một chị tốt, nàng rời đi một cách nhẹ nhàng, vẫy tay áo, để lại một tảng bài tập cho em gái mình.

Khi ra khỏi nhà, Mục Hiểu Hiểu cầm quần áo của mình, hơi xấu hổ, nhưng không dám đưa cho Đại tiểu thư mặc. Thực ra, nàng muốn hỏi Tần Di, hôm nay đã trễ như vậy, có nên không cần khoác áo hay không? Cứ ra đi như vậy, chẳng ai nhìn rõ.

Tần Di ngồi trên xe lăn đợi một lúc, nhưng không thấy Mục Hiểu Hiểu nhúc nhích, cô nhíu mày.

—— Làm gì mà lâu thế?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Cho đến khi nàng đẩy Tần Di ra khỏi nhà, Mục Hiểu Hiểu nhìn lại mình, ấn tượng ngớ ngẩn còn thực còn ở dưới mắt. Nàng không biết là mình nhìn nhầm, hay thật sự như vậy, nàng cứ thấy rằng... Đại tiểu thư có vẻ thật sự thích cảm giác đó, trong lòng cô không chỉ là lạnh lùng, đôi khi, cô cũng muốn trải nghiệm hơi thở của cuộc sống đầy nhộn nhịp này.

Trong bóng tối, Tần Di không cần giả trang, không cần kiềm chế, không cần cố gắng duy trì vẻ mạnh mẽ. Dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể tự do cảm nhận hơi thở náo nhiệt của đêm, nghe tiếng rao hàng của người bán rong, nghe tiếng người ta nói chuyện phiếm, thậm chí còn có tiếng cãi nhau.

Cô không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc đây là loại sinh hoạt như thế nào? Mọi người có thật sự hạnh phúc như vậy không?

Quãng đường ngắn ngủi, Tần Di lên xe, cởi bỏ lớp áo khoác trên người

Lưu Vạn Niên lén nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Đại tiểu thư. Anh ta từng nghĩ rằng Mục Hiểu Hiểu đã đưa cô đến nơi như thế này, cô chắc chắn không thể chịu đựng nổi, có lẽ sẽ gọi điện thoại cho anh ta trong suốt chuyến đi để thúc giục anh ta đi nhanh hơn. Do đó, khi anh ta ngồi xổm dưới lầu hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại của mình, sau cùng, Lưu Vạn Niên đã nhận được một tin nhắn, nhưng không phải là yêu cầu anh ta đi nhanh hơn, mà là giao cho anh ta một số nhiệm vụ.

Đó là tin nhắn có nhiều từ nhất mà anh nhận được từ Đại tiểu thư trong nhiều năm qua.

Yêu cầu khá nhiều, sau khi xem kỹ, Lưu Vạn Niên đã nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị. Dù những công việc có có vẻ nhỏ nhặt nhưng đó là những yêu cầu của Đại tiểu thư, anh ta cần phải hoàn thành chúng một cách nghiêm túc.

Hai mươi phút sau khi chị gái đi, chuông cửa vang lên, Thu Thu nghĩ đến lời lời nói của chị mình, cảnh giác bám vào cửa và nhìn ra ngoài qua đôi mắt mèo.

Là ai vậy? Đã trễ thế này, cô bé cũng không có đặt gì ở bên ngoài, ai đến chứ?

Lẽ nào ...

Chính khi cô bé đang suy nghĩ, hình ảnh của một người đàn ông đẹp trai, quý phái đã xuất hiện trong tâm trí cô, người đàn ông ở cửa lịch sự nói:

"Là chị Nhất muốn tặng quà cho em."

Chị Nhất?!!!

Thu Thu lén nhìn ra, người đứng ngoài mặc đồ tây lịch thiệp, đôi chân mang giày da đen bóng đắt tiền. Dưới ánh đèn, Thu Thu ước lượng, giá trị của bộ đồ trên người anh ta có thể cao hơn cả tài sản của cả nhà cô bé, Thu Thu cẩn thận mở cửa. Cô bé ban đầu nghĩ rằng chị Nhất sẽ gửi cho mình một số đồ ăn vặt, nhưng khi cô bé nhìn thấy tất cả những gì trước mắt, cô bé đã trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc không thôi.

Người gửi hàng không chỉ một người.

Đứng đầu là một người đàn ông ăn mặc đồ tây lịch sự, với vẻ ngoài hào hoa phong nhã, có vẻ như một quản gia mỉm cười với cô bé. Người đàn ông bên cạnh ông ta đang cầm một chiếc hành lý: "Đây là toàn bộ quần áo thích hợp dành cho cô."

Khi mở chiếc hành lý, bên trong là toàn bộ quần áo thiếu nữ màu sắc tươi sáng, đầy ắp hơi thở tuổi thanh xuân.

Thu Thu: "..."

Cô bé đã từng thấy những cái thẻ này trên những bộ quần áo mà những đứa trẻ giàu có trong trường cô bé mặc, và giá cả... là cái gì mà cô bé không dám tưởng tượng nổi.

Quản gia nói: "Vì thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể đưa tới số này, nếu cô không hài lòng, cô có thể nói."

Khoa trương nhất là nhóm người sau đó cẩn thận đưa vào một cây dương cầm, Thu Thu bưng kín miệng: " Cái này, cái này, cái này..."

Cô bé biết gì đó! Đó là cây dương cầm Steinway, cô bé đã từng thấy nó trong phim, và giá cả... là một con số mà cô bé không dám tra.

Quản gia khẽ cười, "Đúng vậy, là do Đại tiểu thư gửi tới."

Cây dương cầm đã được đưa vào phòng khách, nó chiếm gần hết không gian của phòng, cái cảnh xa xỉ như vậy không hợp với ngôi nhà đơn sơ của cô bé chút nào.

"Họ cũng đưa tới cho cô một số nhạc phổ cơ bản và đĩa CD giảng dạy."

"Đại tiểu thư nói rằng cô nên tự học đàn, không cần phải học theo chị của cô."

......

Khi Thu Thu vẫn còn như lạc vào sương mù, quản gia chỉ vào cây dương cầm trước mặt: "Đại tiểu thư nói, cô ấy muốn đổi cây dương cầm này với cô."

Cảnh này đã khiến cô bé bất ngờ rơi vào trạng thái ngơ ngác, Thu Thu ngơ ngác nói: "Nhưng thực sự, đó là món đồ mà chị tôi yêu quý nhất ..."

Chị Nhất muốn cây đàn đàn giá rẻ này để làm gì? Có rất nhiều trang web bán chúng mà? Với khả năng tài chính của chị ấy, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay là có thể mua đầy một xe tải.

Chị gái cô bé luôn có một ước mơ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, nàng đã giữ cây đàn bên mình suốt thời gian dài, thật rất vất vả mới học được những nốt nhạc cơ bản: đồ, rê, mi, fa,.. Cô bé không thể phản bội chị mình được. Cô bé quyết tâm giữ gìn ước mơ của chị mình và dù phải đánh đổi bất cứ điều gì, không phải tiền bạc có thể mua được.

Theo sau quản gia, có vài người khác, hầu hết đều cầm đồ trong tay, trong đó một người đang cầm một bao đồ ăn vặt lớn.

Đôi mắt Thu Thu ngay lập tức sáng rỡ.

Quản gia nói: "Đây là một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhưng có lẽ do cô còn quá nhỏ nên không thể tự mình nấu ăn, vì vậy, Đại tiểu thư đã cố ý dặn dò mua thêm nồi chế biến tự động cho cô."

Thu Thu: "..."

Nồi chế biến tự động?

Nhưng mà đó không phải là thứ chị cô bé thích nhất sao?

Thu Thu nuốt nước miếng, đưa cây đàn mà chị gái yêu thích cho quản gia: "Dù anh không đổi, tôi cũng sẽ đưa cây đàn cho anh. Chị Nhất quả quá khách sáo rồi."

Cô bé nhanh nhẹn nhận lấy một bao lớn đồ ăn vặt.

"Tất cả chuyện này, Đại tiểu thư có căn dặn qua, bảo tôi nói với cô là không cần nói với chị cô đâu."

Thu Thu: "..."

Cô bé không nói, chị cô bé cũng không bị mù, làm sao không nhìn thấy một cây đàn lớn như vậy sao?

Nếu mà là chị tôi, dùng một mắt thôi cũng thấy rồi, chẳng lẽ bị mù sao?

Quản gia cười nhẹ: "Cô có thể nói với chị gái rằng cô đã mua sắm ở trung tâm thương mại và trúng thưởng cây dương cầm."

Thu Thu: "..."

Xong rồi.

Cô bé hiểu rồi.

Trong mắt chị Nhất, em gái vừa mù vừa ngốc, chỉ số thông minh cũng không mấy tốt, nói dối cũng qua loa như vậy.

Trung tâm thương mại nào lại rộng lượng như vậy?

Hóa ra cô bé thật sự không nhìn nhầm, chị Nhất thực sự rất giàu... nhớ đến lúc chị gái rời khỏi, nàng liếc nhìn chị Nhất với ánh mắt khiếp sợ, hai người còn có cách thức đối thoại một trên một dưới.

Thu Thu vỗ đầu và hiểu ra.

Chị của cô bé..... Có khả năng là đang bị chị Nhất bao nuôi rồi!!

Chị...

Thu Thu đưa tay lên che miệng, nước mắt gần như chảy ra, vì cô bé, vì những đứa em trai, em gái khác... Làm sao mà nàng lại sa đọa trong tình cảnh như thế này... ôi, trái tim cô bé đau quá, tất cả những thứ đồ ăn vặt này, cô không muốn ăn vào một chút nào.

Không, không thể, chắc chắn không thể, tuyệt đối không, không bao giờ!

Để khẳng định những suy đoán của mình, Thu Thu ngập ngừng hỏi quản gia: "Tại sao chị Nhất lại tặng tôi nhiều thứ tốt như vậy?"

Quản gia thành thật trả lời: "Đại tiểu thư bình thường sẽ không nói nhiều như vậy, tôi đoán rằng có lẽ cô ấy đã rất vui vẻ tối nay."

Thật hả trời!

Đêm nay vui như vậy sao?

Còn không phải là vì chị gái của cô bé sao!

Đợi người đều đi hết.

Thu Thu ngồi trên ghế sô pha, cảm nhận sự bao trùm của không khí giàu có xung quanh mình, cô bé suy tư lại một chút.

Cô bé nghĩ về khuôn mặt của chị Nhất, nghĩ về dáng vẻ yếu ớt mà quyến rũ dù phải ngồi xe lăn, lại nghĩ về hình ảnh mong manh của chị Nhất khi được chị gái của mình ôm vào lòng.

Ai nói rằng người giàu không biết yêu?

Rất nhiều tiểu thuyết không phải đều bắt đầu phát triển như thế sao?

Có lẽ...

Đôi mắt của Thu Thu lấp lánh, trong đầu hiện lên một màn tình cảm thâm tình.

***

Khi mọi việc liên quan đến các em trai, em gái đã được sắp xếp xong, chị cô bé quyết định rời đi. Nàng thu dọn hành lý, nhìn chị Nhất một cách trầm tư.

"Không thể nghĩ rằng cuối cùng cũng tới lúc phải chia tay.."

Tần Di ngồi bất động trên xe lăn, chỉ siết chặt tay vào xe lăn đến nỗi da tay có cảm giác như sắp nứt ra máu. Cô nhớ về những ngày hạnh phúc trong quá khứ, muốn hỏi Mục Hiểu Hiểu, liệu tất cả đó có phải chỉ là giả dối? Liệu mối quan hệ giữa họ chỉ dựa trên tiền bạc và không có gì khác?

Nhưng, cô không thể nói.

Bởi vì, cô là Tần tổng, một tổng tài bá đạo cũng là kim chủ của nàng, cô không thể mở miệng, dù trong lòng có vô vàn không muốn chấp nhận, cô cũng sẽ không nói ra.

Mục Hiểu Hiểu dừng lại một chút, dường như đợi chờ điều gì đó, nhưng sau đó lại chỉ là sự yên lặng đến chết người. Nước mắt nàng tuôn rơi, lòng nàng đau đớn, "Thì ra, suốt bao năm qua, tôi chỉ là một con chim hoàng yến trong mắt cô, sau khi tôi đi, cô vẫn sẽ có những con chim đẹp hơn để nuôi dưỡng."

Câu nói ấy như một con dao sắc nhọn xuyên thẳng vào tim Tần Di, cô đau đến nỗi tóc gáy dựng đứng.

Cô muốn giữ chặt Mục Hiểu Hiểu lại, muốn nói cho nàng biết...

—— Không đâu, bảo bối, em mới là duy nhất, những con chim đó, đối với tôi mà nói bất quá chỉ là quạ đen, là diều hâu, không phải tình yêu đích thực.

—— Chỉ có em, chỉ có em mà thôi.

Ở khoảnh khắc cửa đóng lại, Tần Di từ trên xe lăn ngã xuống, cô ngồi trong cô đơn trên sàn nhà, một tay duỗi ra, cuối cùng, nhìn ánh trăng phai mờ, nói ra lời trong lòng cô.

—— Chim nhỏ đừng đi, tôi yêu em.

***

Bị hình ảnh trong tâm trí do mình tự tưởng tượng làm xúc động, Thu Thu chợt mở một gói khoai tây từ túi đồ ăn vặt, gửi tin nhắn cho chị gái.

—— Hãy chăm sóc chị Nhất tốt nhé! Đừng làm cho chị ấy không vui, nếu không chị cũng đừng về nhà!

Trên đường về, Mục Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn từ em gái trên trán đặt dấu chấm hỏi, nàng nhìn Tần Di ngồi bên cạnh, dưới màn đêm đen kịt, trong mắt Tần Di hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

—— Nhìn cái gì mà nhìn, chọc mù mắt cô bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đúng rồi, đây mới là Đại tiểu thư.

Sau một ngày dài mệt nhọc, cuối cùng họ cũng trở về nhà. Mục Hiểu Hiểu nghĩ Tần Di đã ngồi trên xe lăn suốt một ngày, nên nàng ôm cô xuống để nghỉ ngơi, mát-xa một chút, làm cô thả lỏng.

Nhưng ai ngờ, chỉ mới tới cổng nhà, Tần Di thấy ngọn đèn sáng kia, gương mặt cô ngay lập tức âm trầm.

Đại tiểu thư một khi làm mặt lạnh thì thực sự đáng sợ, không khí xung quanh cũng trầm thấp xuống theo.

Lưu Vạn Niên cũng nắm chặt vô lăng, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Di nhẹ nhàng vung tay, mặt không chút cảm xúc.

—— Lái xe vào đi.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, cơ thể của Tần Di một lần nữa căng lên giống như dây cung chuẩn bị phóng tên, đôi mắt nâu sẫm tới tận cùng, tràn đầy phòng bị cùng sát khí.

—— Xuống xe.

Mục Hiểu Hiểu vốn dĩ muốn đẩy Tần Di, nhưng ánh mắt nhàn nhạt của Tần Di quét qua tay nàng, Mục Hiểu Hiểu liền thu tay lại.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy rất khó chịu, không phải vì điều gì khác, mà là cảm giác mình đã nỗ lực hết mình trong thời gian dài, thật vất vả mới thấy một chút tiến triển, nhưng chỉ vì một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn mà tất cả lại bị đánh về lại điểm xuất phát.

Đó chẳng phải là Tần Sương sao, không phải là chị gái của cô sao? Tại sao luôn khiến cô kích động như vậy?

Trong phòng khách.

Tần Sương đã ngồi trên sô pha đợi rất lâu, bên cạnh cô ấy đứng một hàng người giúp việc nhà Tần, Tiểu Thuý đứng đầu cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, hai chân run rẩy yếu ớt, trán và mũi đổ đầy là mồ hôi.

Tần Sương đã đến nơi này từ ba giờ chiều, cô ấy đoán rằng Tần Di hôm nay có thể sẽ ra ngoài tảo mộ, lo lắng rằng tâm tình cô sẽ không tốt, cô ấy quyết định đến xem, nhưng mặc dù cô ấy đã tính toán thời gian rất cẩn thận, cô ấy vẫn không thấy Tần Di trở về.

Cô ấy tiếp tục ngồi chờ như vậy. Từ khi cô ấy đến, Tiểu Thúy và những người khác đều đứng đó, họ không dám nói chuyện, không dám mở miệng, chỉ biết đứng như vậy suốt nửa ngày trời.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Tần Sương, vẫn với gương mặt lạnh lùng, đứng dậy, mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Sau cả ngày vất vả, Tần Sương nghĩ rằng Tần Di sẽ rất mệt mỏi, nhưng khi cô đi vào, cô ấy phát hiện Tần Di không chỉ không trông mệt mỏi, mà trong mắt của cô thậm chí còn sáng lên.

Cảm giác này làm Tần Sương căng thẳng, đôi mắt sắc bén của cô ấy nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh cô.

Lưu Vạn Niên cúi đầu, không dám nhìn Tần Sương, Mục Hiểu Hiểu thì dường như lạnh nhạt, nàng chỉ nhìn chằm chằm Tần Di, như thể những người khác ở đây không liên quan gì đến nàng.

Nàng căn bản không cần phải sợ Tần Sương, vì gì mà phải sợ cô ấy chứ? Không phải chỉ là trừng mắt, đè nặng giọng nói chuyện thôi sao? Nàng chỉ là người làm công tạm thời, ngay cả Đại tiểu thư cũng không sợ, tại sao phải sợ cô ấy?

Dưới ánh mắt sắc bén của Mục Hiểu Hiểu, khí tràng trên người Đại tiểu thư là bản chất tự nhiên vốn có, trong khi Tần Sương thì cố quá nhiều. Thêm vào đó, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy rằng Tần Sương cũng không ổn, thậm chí có xu hướng mắc bệnh. Cảm xúc của Tần Sương rất không ổn định, có dấu hiệu rối loạn nhân cách, nếu để sự phát triển vụt tăng này tiếp tục mà không can thiệp, rất có thể cô ấy sẽ trở thành một người mắc chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt..

Tần Sương không ngừng nhìn chằm chằm Tần Di.

Tối nay Tần Di đã đi đâu và làm gì?

Trước khi Tần Di trở về, Tần Sương đã biết, cô ấy nhíu mắt để đánh giá cô gái nhỏ này. Tần Di ngẩng đầu, nhìn cô ấy một cách thản nhiên, chặn đứng ánh mắt đánh giá của Tần Sương đối với Mục Hiểu Hiểu.

—— Làm cái gì vậy?

Đã lâu rồi, Tần Di hiếm khi có thái độ chủ động nói chuyện với Tần Sương.

Tần Sương hơi ngạc nhiên, cô ấy chỉ vào bình rượu nho ở bên cạnh: "Sáng nay, chị đã đi gặp một khách hàng, họ vừa lúc mới có một trang viên làm rượu nho, uống cũng không tệ lắm, chị đã mang về cho em thử."

Tần Di nghe xong không hề phản ứng, cô nhìn nhìn về phía những người giúp việc đứng bên cạnh Tần Sương và giơ tay.

——Để họ đi xuống đi.

Bất kể em gái nói gì, Tần Sương đều nghe theo, cô ấy vẫy tay, "Hãy để họ đi xuống."

Những người này, tất nhiên bao gồm cả Lưu Vạn Niên và Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu hơi lo lắng về Tần Di, những điều nàng đã trải qua từ nhỏ đến lớn đã cho nàng thêm một phần chín chắn hơn những người khác, càng thông thấu hơn một phần.

Dù chỉ mới gặp Tần Sương lần thứ hai, nhưng nàng cũng hiểu tính cách của người phụ nữ này. Nếu nàng quyết tâm ở lại cũng sẽ có hiệu quả không tốt.

Mọi người đều lần lượt rút lui.

Những người trong Tần gia thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, những người có tuổi tác lớn, đi đường không khỏi lảo đảo.

Tần Sương đứng với tư thế tay chắp sau lưng, ánh mắt mơ hồ theo dõi hình bóng Mục Hiểu Hiểu. Cô gái này có địa vị gì mà đánh giá thấp cô ấy như vậy, lại có thể khiến Tần Di không phản cảm, đi theo cô ra ngoài lâu như vậy, còn như có như không mà che chở cô. Cô ấy còn muốn điều tra một phen.

Tần Di nhíu mày, cô tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Tần Sương, cô cảm thấy rất phản cảm khi Tần Sương cố gắng kiểm soát cô.

Khi Tần Sương quay đầu lại vừa nhìn thấy ánh mắt của Tần Di, cô ấy giật mình, hoàn hoãn biểu tình, ôn nhu nói: "Ngày nay đi ra ngoài, mệt mỏi không? Bụng có đói không? Chị làm cơm dứa cho em nha?"

Đây là quãng thời gian mà hai người sống chung trong quá khứ, Tần Sương thường làm món ăn này cho Tần Di. Lúc đó, Tần Di còn là một người nổi tiếng trong giới giải trí, lịch trình của cô rất bận rộn. Đôi khi sau khi kết thúc một lịch làm việc, cô phải bắt đầu một công việc khác ngay lập tức, thậm chí không có thời gian ăn một bữa ăn ngon.

Tần Sương là một đầu bếp giỏi, trong số đó, cơm dứa là món Tần Di yêu thích nhất. Em gái cô ấy có một thói quen nhỏ mà chỉ có mình cô ấy biết: cô thích ăn đồ ngọt, nhưng lại ngạo kiều không muốn nói điều đó cho người khác biết. Cô luôn cảm thấy chỉ có những cô gái nhỏ mới thích ăn đồ ngọt.

Khi đó, Tần Sương sẽ đích thân nấu ăn cho cô trong những lúc bận rộn để cô ăn ngon miệng hơn.

Mỗi khi ăn, Tần Di luôn rất vui vẻ, cười và nhìn Tần Sương: "A Sương à, tay nghề của chị thật tốt."

Đúng vậy, lúc đó Tần Di còn biết mỉm cười với Tần Sương, còn gọi cô ấy bằng cái tên thân mật "A Sương". Nhưng hôm nay, khi đối diện với cô ấy, cô chỉ nhìn cô ấy với ánh mắt thiếu kiên nhẫn cùng kháng cự.

"Đừng nhìn chị như thế ..."

Tần Sương hơi giật mình, giọng của cô ấy có chút run rẩy: "Nếu được lựa chọn, chị thật sự hy vọng tất cả chuyện này đều chưa từng xảy ra, chị cùng em đều trở lại vị trí ban đầu."

Cô ấy vẫn là vệ sĩ thân cận, còn Tần Di vẫn là cô gái dễ thương xem Tần Sương như một người chị em bạn bè.

Mọi chuyện chưa từng xảy ra ư?

Tần Di nghe xong khinh thường cười lạnh.

Cô nhớ rõ, Tần Sương đã cùng với mẹ cô ấy, Tố Lam, ở Nam Dương hợp lực như thế nào để kéo cô xuống, rồi như thế nào một lần lại một lần hủy diệt một cách tàn nhẫn những thứ mà cô yêu quý.

Lại là ai đã từng nảy sinh ác ý ôm lấy cô, nhìn cô với ánh mắt đầy hung tợn.

"Em có biết không? Tôi đã chịu bao nhiêu khổ đau từ nhỏ đến giờ, Tần Di? Tại sao? Vì cái gì, khi cả hai chúng ta đều có máu chảy trong người giống nhau, em lại là thiên kim Đại tiểu thư, còn tôi thì không?"

"Tôi muốn trả thù những gì mẹ tôi và tôi đã phải chịu đựng trong những năm qua, ở trên người em mà đòi về từng chút một."

"Đừng ngây thơ nữa, những điều tốt đẹp mà tôi đã làm cho em trước đây, chỉ vì tôi muốn nhận được những thứ mà tôi xứng đáng có. Tần Di, tỉnh lại đi."

"Chị họ của em đã chết rồi, em muốn thấy chị ấy chết thảm như thế nào sao?"

"Tần Di, giờ đây ngay cả ba cũng từ bỏ em, em đã không còn gì nữa."

......

Trước ánh mắt cười lạnh của Tần Di, Tần Sương tỏ ra không thấy. Cô ấy lập tức tiến vào phòng bếp, buộc tóc lên, rửa tay, mở bếp, bắt tay vào việc nấu cơm cho cô.

Đã từng.

Trước kia, Tần Di thường đứng phía sau, hưởng thụ mùi thơm quen thuộc, không khỏi nuốt nước miếng mong chờ: "Bao lâu nữa món ăn sẽ chín?"

Tần Sương đang nấu cơm với mồ hôi nhễ nhại, cô ấy quay đầu lại và cười nhìn Tần Di: "Đi ra ngoài chơi một chút, đừng để mùi của bếp lưu lại trên người, đừng có gấp, sẽ nhanh xong thôi."

Để chăm sóc dáng người của nghệ sĩ, cô ấy mỗi lần đều cho Tần Di nhiều dứa nhưng ít cơm; cô ấy đặt phần ăn vào một chén nhỏ.

Còn Tần Sương, thân là vệ sĩ nên lại dùng bát lớn để ăn. Mỗi lần, cô ấy đều thích nhìn Tần Di nhìn chằm chằm vào chén cơm của cô ấy, với dáng vẻ đáng yêu như hổ rình mồi.

......

Ngọn lửa xanh nhạt.

Mùi hương vẫn giống như xưa.

Nhưng tâm thái giữa hai người hiện tại đã hoàn toàn bất đồng.

Sau bao sóng gió trên thương trường, sau những cuộc chiến đấu với chính người thân mình, Tần Sương từ nhỏ đã luôn sợ hãi người khác coi thường rốt cuộc đã leo lên đỉnh mà cô ấy luôn khao khát. Cô ấy đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống những thứ mà cô ấy từng thèm muốn, cô ấy sẽ không còn bị bất luận kẻ nào xem thường, rốt cuộc cũng xứng đáng với câu nói của mẹ: "Con là niềm tự hào của mẹ."

Nhưng khi đã đạt đến vị trí này, cô ấy quay đầu nhìn lại con đường đã qua, cô ấy nhận được những gì, rồi lại mất đi những gì?

Từ khi sinh ra, Tần Sương đã bị mẹ gửi ở vùng nông thôn, sống với bà ngoại. Từ khi 5 tuổi, cô bắt đầu theo một sư phụ học võ. Ba cô ấy, Tần Hải Long, chỉ đến thăm cô ấy một lần mỗi năm, coi như là việc trên mức bình thường. Cô ấy cũng muốn được như những đứa trẻ khác, được ôm lấy ba mẹ và làm nũng. Cô ấy phải chịu đựng nhìn mẹ mình khóc, Tố Lam luôn là ôm cô ấy và nói: "Con gái, mẹ sau này sẽ dựa vào con, con phải mau lớn để lấy lại tất cả những gì thuộc về chúng ta."

Cô ấy biết về Tần Di từ khi còn rất nhỏ.

Đó là qua những bức ảnh mà mẹ cho cô ấy xem.

Khi ấy, dù Tần Di còn nhỏ, nhưng trong ảnh, đôi mắt ngọc của cô sáng ngời, còn má có chút hồng hồng, trắng noãn như tuyết, trong sáng và đáng yêu với nụ cười tươi tắn xán lạn. Cô chính là một bức tranh tươi sáng.

Mẹ Tần Sương đã nói với cô ấy rằng đó là cô em gái cùng cha khác mẹ đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô ấy. Từ nhỏ, cô đã có tất cả những gì mà Tần Sương không có. Nếu không phải vì cô, cô ấy cũng sẽ được sống như mọi người, trong một gia đình hòa thuận và hạnh phúc.

Tần Sương, ngây thơ, mơ hồ, ông bà ngoại thì đã lớn tuổi, cái gì cũng không rõ, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không được thoả mãn. Thậm chí từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã tự mình nấu cơm, làm việc nhà, đi vài cây số trên lưng núi để đến trường. Bản thân cô ấy, giống như tất cả những đứa trẻ cùng tuổi, khát khao tình thương của ba mẹ. Nhưng mỗi khi mẹ cô ấy nhìn thấy cô ấy, chỉ có thế nghiến răng nghiến lợi nói căm hận kể lể làm Tần Sương dần dần trở nên sợ hãi. Ba cô ấy rất ít khi nói chuyện với cô, thường chỉ trầm lặng, nhạt lời: "Hãy tập luyện võ cho tốt, để sau này chăm sóc cho em gái của mình."

Ông thậm chí chưa bao giờ ôm cô ấy, người đối xử với cô ấy như một người huấn luyện một con chó con vâng lời.

Chăm sóc cho em gái...

Tần Di là em gái cùng cha khác mẹ, cô đã cướp đi hết thảy những gì vốn dĩ thuộc về cô ấy...

Tần Sương cảm thấy như cô ấy đã bị một con dao nhỏ cắt đôi, phân chia thành hai nửa người. Cô ấy đầy thù hận và giận dữ, nhưng khi nhìn vào bức hình của cô gái xinh đẹp kia, cô ấy không thể kiềm chế sự mong đợi. Cô ấy cứ như vậy mà lớn lên trong sự mơ hồ, cho đến khi 18 tuổi, cuối cùng cô ấy đã được sắp xếp ở bên cạnh Tần Di.

Lần đầu gặp mặt, Tần Di đang ở lễ kỷ niệm 18 tuổi của mình, Tần Sương mang trên mình một bộ quần áo màu đen, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn cô gái cao cao tại thượng trên sân khấu được mọi người che chở.

Tần Di không giống cô ấy.

Tần Sương đã nỗ lực vươn lên, cùng giáo dục của Tố Lam cũng đã bồi dưỡng cô ấy rất nhiều, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn.

Trên người Tần Sương không có khí chất của Đại tiểu thư như Tần Di, nên khi Tần Hải Long dẫn cô ấy đến gặp Tần Di, Tần Sương biết mình tự ti nên không dám ngẩng đầu.

"Đây là vệ sĩ mà ba đã an bài bên cạnh con, Tần Sương, rất có duyên, con bé cũng họ Tần, sau này, con có thể coi con bé như chị gái."

Tần Di mặc một thân lễ phục dạ hội màu trắng rất thướt tha, xương quai xanh gợi cảm, sau lưng lộ vòng eo trong suốt giống như có sáp ong lưu chuyển, cô trang điểm tinh xảo, bên tai đeo một đôi bông tai lấp lánh. Cô cầm một ly rượu trong tay, mỉn cười nhìn Tần Sương, toát lên vẻ quyến rũ và gợi cảm của một thiếu nữ mới lớn.

Phút giây đó, Tần Sương hoảng hốt, mặt đỏ như tôm chín. Cô ấy nhanh chóng cúi đầu xuống.

......

Tần Sương đã từng thật sự muốn chăm sóc Tần Di.

Nhưng... Tần Sương không thể quên những gì mẹ cô ấy đã nói... những lời thù hận đó, giống như những con dao nhỏ, từng nhát đâm sâu vào tim.

Tần Sương đã từng vì Tần Di mà đánh bạc cả tính mạng mình, cản lại con dao hướng đến cô. Cô ấy đã từng lau khô nước mắt cho Tần Di và nói với cô rằng không cần phải sợ, dù trời sụp xuống cũng sẽ bảo vệ cô. Nhưng cuối cùng, người đã phá hủy tất cả những gì Tần Di có, kéo cô từ vị trí thiên kim Đại tiểu thư xuống, lại chính là Tần Sương.

Tần Sương có mọi thứ rồi lại hối hận, cô ấy cật lực muốn đền bù, nhưng Tần Di lại không hề cho cô ấy cơ hội này.

Ở ngoài cửa sổ, bóng tối mịt mùng, ngay cả một vì sao cũng không có.

Dưới ánh đèn rực rỡ.

Tần Sương vẫn giống như trước kia, đang chén cơm dứa, còn Tần Di lại ngồi trên xe lăn, vẫn không cử động.

Dù Tần Sương nói gì, Tần Di cũng làm như không nghe thấy, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho cô ấy.

Cho đến khi Tần Sương ăn xong chén cơm, Tần Di vẫn duy trì tư thái như cũ không thay đổi, Tần Sương bỏ chiếc đũa xuống, trầm mặc nhìn chằm chằm vào Tần Di một lúc, nhẹ giọng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, lần sau chị lại đến thăm em."

......

Tần Sương buồn bã rời đi.

Ở giây phút cô ấy đóng cửa lại, Tần Di nắm chặt tay trên xe lăn, hai mắt khẽ nhắm lại.

Những thứ muốn có Tần Sương đều đã có được, hà tất gì còn muốn một lần lại một lần giả mù sa mưa như vậy đến thăm cô?

Tần Sương muốn cho cô thấy mình bây giờ đã có được bao nhiêu sao? Hay là muốn nhắc nhở cô về những ngày trong quá khứ, cô đã tin tưởng cô ấy đến mức buồn cười?

Tất cả mọi thứ trên thế gian này, đều là thật thật giả giả, Tần Di đã không muốn tranh cãi nữa. Bây giờ, cô chỉ muốn chờ chị họ trở về, trả lại tất cả cho chị ấy.

Như vậy, cô sẽ không còn tiếc nuối hay lưu luyến nữa.

***

Mỗi lần Tần Sương đến, cô ấy đều khiến Tần gia trở nên giá lạnh, dư âm cứ kéo dài tán không đi.

Mọi người đều biết, vào lúc này, tâm tình của Đại tiểu thư sẽ rất sa sút, tính tình khó chịu, tốt nhất không nên chọc cô. Phương pháp tốt nhất chính là tránh ra xa, không xuất hiện trước mặt cô.

Trong nhà lớn như vậy, phòng to như vậy, thoáng chốc bỗng trở nên trống rỗng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của con người.

Thời điểm Mục Hiểu Hiểu tới, Tần Di đang ngồi trên xe lăn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trời đã vẫn tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng cô vẫn như vậy, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trở nên ưu sầu sâu kín.

Mục Hiểu Hiểu biết tính cách của Đại tiểu thư, nàng lẳng lặng đi tới, không làm phiền cô, chỉ ngồi xuống một bên trên sàn nhà, nâng đầu lên, cùng Tần Di nhìn ra cửa sổ.

Sàn nhà hơi lạnh, không khí yên lặng, Mục Hiểu Hiểu có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người Tần Di.

Cô vừa tắm xong.

Là tự cô đi tắm sao?

Dù trong phòng tắm mọi thứ đã được điều chỉnh lại, nhưng với cô chân không lành lặn, một lần tắm cũng tốn nhiều công sức.

Đại tiểu thư lúc nào cũng mang khí tràng lạnh nhạt, hờ hững, Mục Hiểu Hiểu không nói lời nào, vậy thì nàng xem như không nhìn thấy.

Mục Hiểu Hiểu ngồi lặng lẽ như vậy một lúc lâu, nàng cảm thấy nên nói điều gì đó để an ủi Tần Di. Trải qua chuyến về nhà đêm nay, nàng cũng đã biết, vô luận thân thể như thế nào, vô luận cảnh ngộ như thế nào, âm nhạc vẫn luôn chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim Tần Di.

Đó có lẽ là nơi bình yên trong lòng cô, là một điểm đột phá.

Những ngày qua, chuyên gia tâm lý Mục cũng không phải chỉ ăn không làm việc, nàng đã làm rất nhiều công việc, đã đọc qua những tài liệu về Tần Di mà Trương Xảo gửi đến, trong đó nàng đã nghe đi nghe lại nhiều lần tác phẩm tiêu biểu của cô - "Tâm Nghiện".

Bài hát đó không hổ danh là một tác phẩm tiêu biểu của Tần Di, mô tả hai người hiểu và yêu nhau. Từ lúc họ gặp nhau, họ đã bắt đầu từ việc vô tình gặp gỡ, cho đến khi họ dần dần đi vào lòng nhau, chữa lành nhau, để cuối cùng đạt đến tình yêu sâu sắc giữa hai linh hồn. Khi Tần Di mới bắt đầu, dù có một chút ngây ngô, nhưng chính cái ngây ngô đó lại phù hợp với tình yêu của mối tình đầu.

Hắng giọng xong, Mục Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, để tôi hát một bài cho cô nghe nha."

Tần Di không có phản ứng. Kể từ sự kiện "Hai con hổ", cô đã không còn ôm hy vọng gì vào Mục Hiểu Hiểu nữa rồi.

Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được Đại tiểu thư không tin nhiệm nàng, nàng xê dịch mông, dịch chuyển từ bên cạnh Tần Di ra đối diện cô.

Mục Hiểu Hiểu nhe răng cười với Tần Di, che đi hình ảnh tối tăm sau lưng. Đôi con ngươi của Tần Di lạnh nhạt nhìn nàng.

—— Lại tới tìm đường chết?

Hiện tại, không phải ở ngoài, cô chỉ cần nhấn một nút trên xe lăn, sẽ có người tới giải quyết Mục Hiểu Hiểu.

Bây giờ, cô thực sự rất phiền lòng, không còn kiên nhẫn như trước với Mục Hiểu Hiểu. Nếu nàng còn làm những điều vô nghĩa, cô sẽ gọi người đuổi nàng ra khỏi đây.

Thậm chí, tay Tần Di đã đặt sẵn lên nút báo động màu đỏ kia.

Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết rằng nàng đã trở thành mục tiêu của Đại tiểu thư săn giết, nụ cười của nàng so với minh nguyệt còn muốn lộng lẫy hơn : "Tôi đã nghe rất nhiều lần. Đại tiểu thư không hổ danh là giọng ca thiên phú, thanh âm linh hoạt kỳ ảo làm người trầm luân."

Một chiêu vuốt mông ngựa (nịnh nọt) này làm Tần Di hơi ngạc nhiên, cô luôn nghĩ Mục Hiểu Hiểu là một người thẳng thắn, không ngờ nàng lại lươn lẹo như vậy.

Đại tiểu thư là người nào chứ?

Từ khi còn nhỏ, cô chính là được nâng niu, nịnh nọt cùng tâng bốc mà lớn lên.

Cô sẽ để ý đến những lời khích lệ nhỏ này của Mục Hiểu Hiểu sao?

Mục Hiểu Hiểu ôm hai đầu gối, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Di: "Tôi cũng đã xem một số MV (Music Video) của Đại tiểu thư từ khi cô mới ra mắt, khác hẳn với những nghệ sĩ ngày nay, khí chất thanh lịch và độc đáo của cô làm người xem không thể quên."

Tần Di lạnh lùng nhìn nàng một cái, khóe môi hơi nhếch lên khó có thể phát hiện.

Những lời này, cô đã nghe qua quá nhiều rồi.

Cô thật là thiên sinh lệ chất, khí chất nổi bật...

Lúc MV mới ra mắt, nó đã trở thành một cơn sốt. Với nhan sắc phi thường và trang điểm tinh tế, Tần Di đã làm chao đảo công chúng.

Có người nói rằng cô giống như ngọn suối trong vắt, mang theo vẻ đẹp tự nhiên, tinh khôi. Thậm chí, có người nói rằng cô có vẻ đẹp không cần trang điểm, chỉ cần tự nhiên thì đã đủ tươi tắn, thu hút mọi người.

Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di một cách chăm chú, không có bất kỳ lời khen ngợi nào, chỉ thẳng thắn hỏi: "Tôi hát cho cô nghe, được chứ?"

Tần Di liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt hơi nhăn nhó.

Cô quyết định lắng nghe một chút.

Mục Hiểu Hiểu như một fan nhỏ được gặp thần tượng, hai tay xoa mặt, có chút ngượng ngùng: "Vậy bêu xấu rồi."

Ánh trăng như sa, nhảy múa trên mặt đất như làng mạc, làm lòng người trở nên thanh tĩnh.

Đây từng là bầu không khí yêu thích nhất của Tần Di khi sáng tác âm nhạc. Trước đây, có rất nhiều đêm như thế, cô đều sẽ một mình trong phòng, lặng lẽ sáng tác.

Đối với âm nhạc, Tần Di luôn nghiêm túc. Dù Tần Sương đã đến khiến cô không vui, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, đôi mắt dừng lại trên người Mục Hiểu Hiểu.

Trước đây, Tần Di chỉ nghe Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc trong xe, cảm thấy khá ổn, nhưng lúc đó Mục Hiểu Hiểu ngâm nga theo giai điệu, không có lời, nên khó mà đánh giá rõ được.

Nhưng họ đã ở chung một khoảng thời gian.

Tần Di thấy Mục Hiểu Hiểu nấu ăn khá tốt, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, đối xử với em gái ôn nhu nhưng bên trong không kém phần bạo lực, thậm chí còn có tài nấu ăn và tập thể hình. Vậy thì, có lẽ giọng hát của nàng cũng không tồi, phải không?

Nếu không, ai dám ở trước mặt cô, khiêu chiến chính bài hát đã thành danh của cô.

Mắt thấy lực chú ý của Tần Di đã bị nàng thu hút đến, Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc trịnh trọng ho khan một chút, nàng thanh thanh giọng nói, nhắm mắt lại rồi say mê bắt đầu hát. Nàng đối với bản thân đương nhiên có tự tin, liền trực tiếp khiêu chiến với một đoạn điệp khúc yêu cầu cao độ.

—— "Tôi không phải là người có tính cách tốt, nhưng lại luôn bao dung với em, đó là vì yêu thôi. Tôi không phải là người có kiên nhẫn, lại luôn phóng túng cho em, đó là vì yêu thôi. Tôi không phải là người biết chăm sóc người khác, nhưng lại luôn cưng chiều em, đó là vì yêu thôi."

...

Nội dung bài hát này nói về một người cao ngạo, nhưng dần dần thay đổi cảm xúc của mình từ lạnh nhạt kiêu ngạo trở nên ôn nhu hơn trong tình yêu, vì người yêu của mình.

Khi Tần Di hát bài hát này, giọng hát của cô lưu luyến và dịu dàng, cảm giác giống như cô đang thì thầm vào tai người yêu mình, đặc biệt là với dòng hát " Đó là vì yêu thôi." âm cuối trong lời hát như làm tình cảm hãm sâu không nề hà cùng dung túng, khiến thiếu nam thiếu nữ trong đêm tối cảm thấy tâm tình kích động, hận không thể ngay lập tức ôm lấy người yêu vào lòng.

Mà khi Mục Hiểu Hiểu hát, ngũ âm không đầy đủ vang lên, phảng phất giống như một luồng ánh sáng đánh xuống xé toạc đêm đen, thả ra hai hảo hán tử với trái Thanh Long, phải Bạch Hổ trong tay cẩm chai bia mà dạy dỗ người yêu của mình. Đặc biệt là câu "Đó là vì yêu thôi." làm Tần Di cảm thấy như muốn đoạt lấy chai bia kia rồi đập vào đầu Mục Hiểu Hiểu.

Tần Di: "..."

Những người mà ngũ âm không trọn vẹn các âm độ sẽ không thấy mình hát không hay, trừ khi có người bạn hoặc người thân chỉ ra. Thay vào đó, họ thường tự tin rằng mình hát tốt nhất.

Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đến lớn, cũng vậy. Khi có thời gian giải trí, người duy nhất đã từng nghe nàng hát chính là em gái Thu Thu. Nhưng Thu Thu, đứa em chỉ biết nịnh nọt chị, cho dù Mục Hiểu Hiểu hát ra một con đường chông gai, Thu Thu cũng sẽ vỗ tay khen ngợi không ngớt.

Những lời khích lệ mù quáng tạo nên sự tự tin mù quáng.

Mục Hiểu Hiểu càng hát càng hăng hái, càng đắm chìm trong âm nhạc. Nàng biết rằng, dù ngày mai bị sa thải, giọng hát tuyệt vời của ngày hôm nay sẽ như một điểm rực rỡ nồng đạp, mãi mãi lưu giữ trong trái tim của Đại tiểu thư, không thể nào quên được.

" Đó là vì yêu thôi!!!"

Hát xong bài hát.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu mở cặp mắt mê man của nàng, đầy trông mong nhìn vào Tần Di, tự hỏi liệu Đại tiểu thư có bị cảm động không, nhưng không thấy Tần Di vỗ tay hay phản ứng gì.

Và rồi, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Nàng thấy Đại tiểu thư gắt gao dán lấy xe lăn nhanh chóng lùi lại, với vẻ như muốn chạy trốn nhưng không thể. Đôi mắt của Đại tiểu thư híp lại, trên gương mặt cao quý của cô lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm đau đầu khổ sở như một người già trong tàu điện ngầm khi sử dụng điện thoại di động.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Phản ứng này khiến Mục Hiểu Hiểu bối rối một lúc lâu. Nàng mím môi, đứng lên tiến về phía Tần Di hai bước: "Đại tiểu thư, cô...."

Nhưng khi nàng tiến lại gần hai bước, chiếc xe lăn của Tần Di lại...lùi lại hai bước.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro