Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Đại tiểu thư lùi lại hai bước cùng chiếc xe lăn đã sâu sắc tổn thương Mục Hiểu Hiểu. Nàng khiếp sợ nhìn Tần Di, trong ánh mắt tràn đầy bi thương.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Đại tiểu thư, cô thật sự nghiêm túc tránh nàng ư? Phải chăng chỉ vì nàng không chuyên nghiệp mà cô coi thường nàng như vậy?

Tần Di thấy đươc bi thương trong ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu. Cô thật sự muốn an ủi Mục Hiểu Hiểu một câu, nhưng hậu quả của màn trình diễn vừa rồi thực sự làm tai cô đau đớn, đến giờ cảm giác lỗ tai chịu thương còn chưa hồi phục, tiếng ồn từ câu "Đó là vì yêu thôi!" vẫn còn vang vọng trong đầu cô.

Đại tiểu thư thậm chí còn nghĩ rằng từ nay về sau đối với các tác phẩm thành danh của cô, có thể cô sẽ không quan tâm đến nó nữa.

"Cô có cần quá mức đến như vậy không?"

Mục Hiểu Hiểu bùng nổ giận dữ, lần đầu tiên nàng đúng lý hợp tình chống đối lại Đại tiểu thư: "Tôi biết tôi không chuyên nghiệp bằng cô, nhưng cũng không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"

Nàng thật sự tức giận.

"Tôi đã vì cô mà hát tốt như thế, liệu tôi không xứng đáng được khen ngợi sao? "

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy vô cùng đau đớn, nàng phát hiện tâm lý Đại tiểu thư có điểm tối tăm, dáng vẻ ghen ghét với giọng hát của nàng. Thực ra, khi suy nghĩ kĩ lại, nàng cũng hiểu được, do nàng không chuyên nghiệp, lại không được trải qua huấn luyện, nhưng nàng vẫn hát rất hay, điều này khiến Đại tiểu thư cảm thấy ghen tị.

Tần Di nhăn mày nhìn nàng, sau một lúc, cô nâng tay lên.

—— Ai đã cho cô tự tin thế?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ai đã cho nàng sự tự tin?!

Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác một lúc lâu trước khi nàng gọi cho em gái qua điện thoại. Thu Thu đang ở nhà ăn đồ ăn vặt, xem TV và tận hưởng không khí thoáng đãng từ máy điều hòa. Khi nhận được cuộc gọi từ chị gái, cô bé tràn đầy tiếng cười: "Alo? Chị, sao chị chưa đi ngủ, gọi điện thoại nhắc nhở em làm bài tập sao?"

"Đừng có nói linh tinh" Mục Hiểu Hiểu gần như rít gào, "Chị hỏi em Thu Thu, em cảm thấy chị hát thế nào?"

Thu Thu đưa điện thoại ra xa tai 1 mét vì tiếng rít của chị gái. Cô bé giật mình phản ứng theo bản năng: "Rất tốt, cực kỳ tốt, nghe xong liền không thể quên."

Đây là làm sao vậy?

Là ai nghĩ không thông, lôi kéo chị cô bé đi ca hát sao?

Tần Di ngồi trên chiếc xe lăn, cơ thể cô run lên một chút.

Mục Hiểu Hiểu nghiến răng, nghiến lợi: "Chị Nhất của em sau khi nghe chị hát xong liền nhe răng trợn mắt lên."

Tần Di: "..."

Thu Thu để điện thoại ra xa một chút, vừa nuốt xuống một cái lòng đỏ trứng gà nghe thấy liền khụ một tiếng: "Chị nói xem chị không việc gì thì ca hát làm gì."

Chị Nhất thật là một kim chủ có lương tâm, thật sự yêu chị gái cô bé đến thâm trầm, chỉ là nhe răng trợn mắt thôi sao? Không dọa chị Nhất ngã từ xe lăn xuống là may mắn lắm rồi.

Mỗi đêm khuya, Thu Thu nghe thấy chị gái hát, cô bé thực sự phải dùng tay nhéo đùi mình mới nhịn nổi da gà da vịt, tóc tai dựng đứng lên, chổng ngược xúc động. Cô bé thông cảm với chị gái của mình, từ nhỏ đến lớn nàng đã luôn là người quan tâm đến mọi người xung quanh, sau khi rời khỏi nàng luôn phải làm việc liên tục làm gì còn thời gian để giải trí, chính vì vậy mà khi chị gái ca hát, Thu Thu mới cực lực trầm trồ khen ngợi.

"Chị hát bài gì vậy?"

Thu Thu suy nghĩ nếu Mục Hiểu Hiểu hát những bài hát dành cho trẻ em, thì chị gái cô bé không có khả năng bị tổn thương nặng như vậy. Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, cho rằng nàng không thể cho em gái biết sự thật. "Chị hát bài gì mà không hay? Em nghe thử xem, chị sẽ hát một đoạn nhỏ cho em nghe." Sau khi nghe Mục Hiểu Hiểu thanh thanh giọng nói chuẩn bị, dường như uy lực quá lớn, khiến Tần Di lại gục ngã ngay trên xe lăn.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Không tức giận.

Nàng thật sự không tức giận.

Hít một hơi thật sâu, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào ánh trăng ngoài cửa sổ, đắm mình một lúc trong suy nghĩ bị Đại tiểu thư gây áp lực, nàng lắc lư thân mình một chút, tìm đến cảm giác, hỏi: "Sẵn sàng chưa?"

Thu Thu không hổ là em gái ngoan, liền đem điện thoại rời xa lỗ tai, nói: "Sẵn sàng!"

Mục Hiểu Hiểu đắm chìm nhẹ giọng ngâm nga: "Ta sống trong thế gian này cùng nhau, thong dong và hạnh phúc, cười vang lên trong thế gian phồn hoa này..."

Với giai điệu thực sự vui vẻ của bài hát, ánh trăng tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nàng đã hòa mình vào ánh trăng đó, cảm thấy say đắm bởi chính mình, đến mức nàng không tin Đại tiểu thư không phản ứng.

Nàng dùng dư quang nhìn Tần Di.

Biểu cảm của Tần Di vẫn rất bình tĩnh, không hề né tránh, chỉ là lông mày gắt gao nhíu lại, tựa như ẩn nhẫn, tựa như thúc giục nâng tay lên.

——Tôi ổn rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.

Hiếm khi mà thân thiết như vậy.

Hiếm khi chủ động.

Như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, đã đâm thủng trái tim đáng thương của Mục Hiểu Hiểu.

...

Trái tim ấm áp ấy, liền như vậy bị Đại tiểu thư không chút lưu tình dùng bánh xe lăn mà cán dập nát.

Mục Hiểu Hiểu nét mặt tái mét, nàng nắm chặt điện thoại giống như cọng rơm cuối cùng: "Thu Thu, em hãy nói thật với chị, chị hát như thế nào?"

Trong lòng Mục Hiểu Hiểu, dù em gái nàng có hơi bướng bỉnh một chút nhưng cô bé rất ít khi nói lời lung tung.

Không thể nào.

Nàng không thể hát đến mức khủng khiếp như vậy.

Sau một hồi lâu trầm mặc, Thu Thu ở bên kia đầu dây điện thoại nói nhỏ: "Chị, sau này, chị tốt hơn là đừng hát cho chị Nhất nghe nữa, chị có nhiều tài năng khác mà, chị không phải thể lực chị rất tốt sao? Việc dùng một thanh đao lớn để phá vỡ một tảng đá cũng rất tuyệt mà đúng không??"

Giờ phút này, tình hình khó khăn như vậy, cô bé không thể tiếp tục dối trá chị gái mình. Đồng thời cô bé cũng không thể nói trực tiếp, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở.

Hiện tại, trong đầu cô bé có thể tưởng tượng ra được cảnh tưởng như thế nào nếu chị gái cô bé tiếp tục hát.

***

Chị Nhất nhe răng trợn mắt ngồi trên xe lăn, cô giơ tay.

—— Hảo đồng chí, có cái gì thì từ từ nói, đừng mở miệng hát nữa! Người một nhà mà.

—— Muốn đòi tiền sao? Được, tiền cho cô hết.

—— Muốn người sao? Được, cho cô luôn. Chỉ mong cô đừng mở miệng hát nữa, để lỗ tai tôi được yên.

***

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy cổ họng tức tới nghẹn, nàng nỗ lực để giọng bình tĩnh: "Ừm? Em yên tâm, không cần phải sợ, lần này chị tìm em chỉ là muốn nghe đánh giá chính xác, em nghe chị hát bài này xong rốt cuộc em cảm thấy thế nào? Cứ nói thẳng, chị tuyệt đối không giận."

Sau một hồi lâu.

Bóng tối dần che phủ mọi thứ xung quanh.

Bên kia điện thoại, Thu Thu nói: "Ca khúc này nếu được ca sĩ trình bày, sẽ làm mọi người cảm thấy lòng trở nên bừng sáng, khao khát được cuộc sống, buông bỏ mọi thứ để lao đến... Nhưng khi chị hát..."

Ở một góc, Tần Di lặng lẽ giơ tay lên, chặn lại đôi mắt.

Mục Hiểu Hiểu tựa vào chiếc ghế, đôi tai của nàng chăm chú lắng nghe những đánh giá của Thu Thu.

Thu Thu: "Nghe xong cảm giác như không muốn sống nữa, giống như đã kết thúc rồi vậy."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Ánh trăng lạnh lẽo, nhưng không thể so sánh với sự lạnh giá trong lòng Mục Hiểu Hiểu. Nàng cắt đứt cuộc gọi, rồi vụt chạy vào phòng khách, nằm sấp xuống trên sô pha.

Trái tim nàng...

Trái tim nàng thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Tần Di đứng phía sau, nhìn theo Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Kể từ khi Mục Hiểu Hiểu đến đây, Tần Di thấy nàng luôn mạnh mẽ, lạc quan, vô luận là cô mặt lạnh phát giận như thế nào, nàng đều cười ha ha, không hề để bụng. Nhưng bây giờ, cô nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khóe mắt của Mục Hiểu Hiểu, nàng nằm sấp trên sô pha, gương mặt nghiêm túc, cứ như... thật sự đang rất đau khổ.

Có phải nàng thật sự đang rất đau khổ không?

Dù cuộc sống còn nhiều bất ổn, nhưng Mục Hiểu Hiểu luôn cố gắng không ngừng từ khi còn nhỏ. Nàng học tập rất chăm chỉ, từ lúc nhỏ đã là học sinh giỏi, tiếp tục học trong sơ trung, cao trung và cuối cùng là lên đại học tại một trường danh tiếng. Nàng cảm giác dù cuộc sống có không công bằng với mình, nàng vẫn như người khổng lồ trong cuộc sống, dũng cảm vươn lên đỉnh núi cao sau mỗi núi. Chỉ có em gái của nàng mới biết, Mục Hiểu Hiểu từng mơ ước trở thành một nghệ sĩ âm nhạc, nàng thậm chí đã từng chi nhiều tiền để mua một cây dương cầm... Nàng nghĩ rằng, chờ sau khi an bài tốt cho em gái, nàng sẽ lẩn tránh khỏi thế gian và sống với ước mơ trở thành nghệ sĩ âm nhạc. Hình ảnh nàng thường tưởng tượng nhiều lần chính là ngồi giữa rừng núi, trước mặt là cây dương cầm thanh lịch, vui vẻ hòa mình vào gió, cây lá, nàng đang ở đó, vừa chơi nhạc, vừa hát, tận hưởng niềm vui mà cuộc sống mang lại - một cảm giác vui vẻ, tự do không thể diễn tả.

Bây giờ... ước mơ của nàng đã tan tành không còn một mảnh.

Đại tiểu thư thật quá đáng ghét.

Mục Hiểu Hiểu như tựa vào tảng đá lạnh, nàng đang cần sự quan tâm, cần được an ủi. Một Đại tiểu thư, ngay cả khi chỉ mang chút nhân tính cơ bản, cũng không thể ngồi nhìn nàng - một cô gái vừa bị tổn thương - phải chịu đau khổ như thế này, phải không?

Tần Di đích xác là kéo chiếc xe lăn của mình đi qua, cô ngồi bên cạnh chiếc sô pha, trầm mặc nhìn vào Mục Hiểu Hiểu.

Ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, Mục Hiểu Hiểu lén lút mỉm cười. Nàng nhận ra Đại tiểu thư không phải là người sẵn lòng an ủi người khác, bây giờ cô hoàn toàn không biết phải làm gì, mặc dù lòng tự trọng cao, nhưng đó không phải là một vấn đề quá lớn, Đại tiểu thư ít ra có thể mở rộng cửa lòng và tự mình trò chuyện với nàng.

Đắn đo một thời gian, Mục Hiểu Hiểu tự buồn phiền khoảng nửa phút, nàng nâng đầu nhìn vào Đại tiểu thư, nhưng tự nàng lại ngẩn ngơ.

Không như nàng đã tưởng tượng ra.

Thậm chí cũng không phải như trong ảo tưởng - cô đang cố gắng tìm cách mở lời thế nào một cách lúng túng.

Đại tiểu thư đang nhìn nàng với vẻ tò mò, ánh mắt sáng lên... đôi mắt đó... dường như cô đang nhìn một con vật nhỏ mới được nhặt về từ bên ngoài, tò mò không biết nàng đây là đang làm gì?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng từ ghế sô pha ngồi dậy với một suy nghĩ.

Tần Di vẫn cứ nhìn nàng, cho rằng sau khi nàng ngồi dậy còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ. Cô có chút tò mò, vì từ khi còn nhỏ đến giờ, không ai xung quanh cô lại như thế này. Đừng nói là la lối khóc lóc, thậm chí việc nói chuyện to với cô cũng rất hiếm. Bây giờ khi nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu làm ầm ĩ như vậy, cô thấy... khá mới mẻ.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng bây giờ thật sự rất muốn đáp lại Đại tiểu thư một câu mà cô hay nói với nàng.

——Nhìn cái gì mà nhìn? Chọc mù mắt cô bây giờ.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nàng chưa từng thất bại trong cuộc sống như hiện tại, đúng là đang gặp phải khó khăn trong sự nghiệp. May mắn là, việc Đại tiểu thư đang gặp chuyện không vui, biết bản thân khó chịu nhưng có thể thừa nhận, nghĩa là nàng ít nhất không cảm thấy mình không có đạt được gì. Một chuyên gia tâm lý không phải có tinh thần phục vụ như thế sao? Cô có thể thực hiện điều đó một cách chuyên nghiệp, rất chuyên nghiệp.

"Có đói bụng không?"

Vượt qua cái cảm giác xấu hổ ban đầu, Mục Hiểu Hiểu bắt đầu tìm lời chuyện trò, nàng biết rất rõ rằng dù Đại tiểu thư không an ủi nàng bằng lời, nhưng chắc chắn cô sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng, rất có thể sẽ gật đầu, cùng nàng ăn một chút gì đó.

Nhưng cuối cùng, Đại tiểu thư vĩnh viễn là Đại tiểu thư, Tần Di tựa hồ chỉ nhẹ nhàng giơ tay.

—— Cô là heo sao?

Từ sáng tới tối, Mục Hiểu Hiểu không ngừng ăn, dường như nàng luôn trong trạng thái đang ăn.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Hôm nay đúng thật sự là một đêm ép tim. Được rồi, nếu Đại tiểu thư không muốn ăn thì không cần ăn, nàng nhìn Tần Di có vẻ tốt hơn rồi, cũng nên để cô đi ngủ.

"Đại tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi đi."

Tần Di ngồi trên xe lăn với một vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt đó, Mục Hiểu Hiểu thấy quen thuộc cực kỳ rồi.

—— Cô nghĩ cô có thể bảo tôi nghỉ ngơi sao?

Nếu là trước đây, Mục Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ sợ hãi sau khi nhận được ánh mắt như lưỡi dao của cô, cũng sẽ không dám lẩm bẩm câu nào.

Nhưng bây giờ, nàng mỉm cười nhìn Tần Di: "Còn nếu cô không muốn nghỉ ngơi, tôi lại hát cho cô nghe?"

Vừa dứt lời.

Đại tiểu thư chỉ chừa lại cho nàng một cái bóng, chiếc xe lăn lăn chạy lấy người.

Mục Hiểu Hiểu nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô không nhịn được mà cười, thật sự rất đáng yêu.

Ngồi xe suốt một ngày, Mục Hiểu Hiểu cũng cảm thấy khá mệt mỏi. Khi nàng tắm rửa xong và quay ra, toàn bộ nhà đã trở nên rất yên tĩnh.

Chỉ có ánh đèn từ phòng của Đại tiểu thư trên tầng 3 vẫn sáng, không biết cô đang làm gì. Bởi vì âm thanh được cách âm rất tốt, nàng không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào căn phòng trong một lúc, không thể không nhăn mặt.

Đại tiểu thư lại không thể ngủ được à?

Mục Hiểu Hiểu đã từng nhìn thấy Tần Di không thể ngủ yên, nhưng lúc đó khoảng cách giữa hai người vẫn còn khá xa, nàng không thể can thiệp, cũng không có cách nào để can thiệp.

Bây giờ, nàng không thể để cô tiếp tục như thế, sau một ngày dài mệt mỏi di chuyển, phải đối mặt với Tần Sương, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Dù cơ thể Tần Di có làm bằng sắt đi chăng nữa cô cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.

Nếu không phải thực sự cần thiết, Mục Hiểu Hiểu cũng không muốn Đại tiểu thư phải dùng thuốc, bởi vì dùng thuốc nhiều trong thời gian dài sẽ tạo ra sự phụ thuộc. Cho dù là thuốc tốt nhất, nó cũng chỉ có thể giảm tạm thời các triệu chứng, hay là, nàng mát-xa đôi chân cho Đại tiểu thư một chút, có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn?

Trong nhà này, hiện tại không có Tống tẩu, chỉ còn lại Mục Hiểu Hiểu và Tiểu Thúy là thân cận được ở tại nơi này. Những người khác đều là người sẽ tới vào ngày hôm sau, cho nên nhà trông có vẻ trống trải, tịch liêu. Tiểu Thúy dường như bị Tần Sương làm cho sợ hãi, đã đi ngủ sớm. Mục Hiểu Hiểu không biết có phải nàng đang có ảo giác không, luôn cảm thấy rằng Tiểu Thúy trở nên ít hoạt bát hơn kể từ khi Tống tẩu rời khỏi, cô nàng không còn nhiệt tình với Đại tiểu thư như trước nữa, thỉnh thoảng còn nói một vài lời oán giận.

Có lẽ đây chỉ là bản năng của con người.

Mục Hiểu Hiểu không nghĩ nhiều, nàng ôm chăn ngồi trên sô pha trong phòng khách, từ đó có thể dễ dàng quan sát Tần Di.

Đại tiểu thư rất coi trọng sự riêng tư của mình.

Qua bức màn, nàng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng. Do khoảng cách và cánh cửa đóng, nàng hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Mục Hiểu Hiểu quan sát một lúc, nhìn thấy chỉ có bóng dáng mờ ảo của cô, không giống như những lần ngồi yên trước đây, mà có vẻ như cánh tay còn đang hoạt động.

Rạng sáng 1 giờ, mọi âm thanh đều yên lặng.

Mục Hiểu Hiểu dù có muốn thì cũng không thể không chú ý, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên bóng hình xinh đẹp của Đại tiểu thư, khiến nàng không khỏi cảm thấy chút chua xót.

Thật ra, Tần Di không phải là người khó tiếp cận như mọi người đều nói.

Đại tiểu thư thực sự đáng yêu.

Cô giống như một đứa trẻ được gia đình bảo bọc cẩn thận từ nhỏ, bất ngờ phát hiện ra rằng mọi thứ xung quanh mình đều là giả tạo. Sự tốt bụng của mọi người đối với cô, ngay cả tình yêu của ba mình cũng không hoàn toàn chân thành, mà tùy thời có thể thay đổi. Cảm xúc như vậy, đặt lên bất kỳ ai, cũng đều khó tránh khỏi bị tổn thương. Cô như vậy đã thực sự không tồi rồi.

Tay cô ấy đang chuyển động...

Theo phân tích của Mục Hiểu Hiểu, có lẽ... Tần Di đang xem những di vật của mẹ? Hay là những bức thư mà chị họ gửi? Những chuyện cũ đó gợi lên sự buồn bã thương tâm sao?

Mục Hiểu Hiểu đã gặp quá nhiều người bệnh, thân lại là chuyên gia tâm lý ưu tú, nàng có thể phân tích vấn đề chủ yếu qua những động tác đơn giản.

Rõ ràng, Tần Di đang mất ngủ. Thấy được rằng cô không thể ngủ yên, lúc nào cũng phải chờ đến rạng sáng mới chợp mắt được một lát. Trước kia, cô thường ngồi trầm mặc một mình nhìn ngoài cửa sổ một mảnh không trung đen nhánh.

Khi thời tiết tốt, có lẽ cô có thể nhìn thấy một vài ngôi sao sáng ngời.

Nhưng khi thời tiết không tốt, chỉ còn lại cái nhìn về vô tận áp lực màu đen.

Tần Di đã sớm quen với điều đó.

Trong ba năm qua, Tần Di luôn sống như vậy. Tống tẩu đau lòng vì cô, mỗi đêm đều mặc áo tới khuyên cô đi ngủ. Nếu Tần Di không chịu nghe, Tống tẩu sẽ ở bên cạnh cô, đồng hành cùng cô suốt đêm. Tần Di biết được tình cảm của bà ấy, nên cô đã chọn ở trong phòng mình và không đi đâu.

Dù sao, nếu trái tim đã không còn, ở đâu cũng giống nhau.

Nhưng... gần đây, kể từ khi Mục Hiểu Hiểu đến, cuộc sống cô đơn và buồn bã hàng đêm của Tần Di dường như đã thay đổi một chút.

Phải chăng đã đến lúc, khoảng 1 giờ rưỡi, Mục Hiểu Hiểu lấy hết can đảm, chuẩn bị đi lên lầu tìm Đại tiểu thư, chắc chắn không thể để Tần Di cứ như vậy mà thức đến hừng đông đi?

Kẻ nào khiến người khác khó chịu thì người đó nên chịu trách nhiệm. Dù sao, nàng cũng đã làm việc này không phải chỉ một hai ngày. Có câu nói như thế nào nhỉ? "Nhận bổng lộc của vua thì phải tận trung làm việc cho vua". Tần Di cũng có thể coi là Boss của Mục Hiểu Hiểu, nên ngay cả khi cô bị mất ngủ, Mục Hiểu Hiểu cũng nên ở cạnh cô dỗ cô ngủ, nếu cô không chịu ngủ thì cùng lắm uy hiếp hát cho cô nghe.

Ban đêm thật sự quá yên tĩnh, cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Mục Hiểu Hiểu thật cẩn thận nhón nhón chân của nàng rất nhẹ nhàng, như sợ tạo ra âm thanh quá lớn, một đường bò lên lầu. Nàng đang suy nghĩ cách nào để gõ cửa nhẹ nhàng, rồi chuẩn bị nói gì để không bị Tần Di mắng quá lợi hại.

Người làm công phải lập kế hoạch và mưu tính trước sau như vậy được bao nhiêu người đây?

Đại tiểu thư thay đổi, chuyên gia tâm lý Mục cũng thay đổi tương ứng, nàng từ khi bước vào mang theo khí thế hừng hực cùng lời thề son sắt muốn chữa khỏi cho Tần Di lại biến thành chuyên gia hèn mọn chỉ mong Đại tiểu thư chửi nàng ít đi vài câu.

Khi nàng tiến tới tầng ba, nàng cảm thấy điều gì đó không ổn...

Có một âm thanh âm nhạc nhè nhẹ thoát ra từ phòng.

Mục Hiểu Hiểu cứng người lại, dừng lại một chút, không dám tin vào đôi tai của mình.

Nàng đã không nghe lầm chứ?

Đại tiểu thư không ngủ được chơi đàn cũng là chuyện thường..... không phải là những nghệ sĩ tài năng nhưng cô độc thường làm như vậy sao?

Chỉ là ca khúc này không thích hợp cho lắm.

Mục Hiểu Hiểu lắng nghe một cách nghiêm túc, sau khi xác định, nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Có thể là người trong phòng đang nhập tâm đàn, hoặc có thể là Tần Di nghĩ rằng vào lúc này không ai dám ăn gan hùm mật gấu chạy đến gõ cửa, vì vậy cô không chú ý. Cánh cửa khép hờ, khi Mục Hiểu Hiểu gõ, cánh cửa mở ra một chút.

Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo từ phía trong tràn qua khe hở cửa.

Mục Hiểu Hiểu thề với trời rằng nàng không cố ý nhìn vào trong, nhưng nàng đã thấy tất cả.

Người đang đánh đàn bất ngờ cảm thấy có gì không ổn và ngừng lại. Cô chần chừ một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Trong khoảnh khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cả hai dường như ngừng hô hấp.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy trên tay Tần Di đang cầm cây dương cầm loại nhỏ của nàng. Đây là sao? Là mơ, là mơ thôi phải không.

Chúa ơi!

Nàng là ai?

Nàng đang ở đâu đây?

Tại sao Tần Di cầm cây đàn nhỏ của nàng và còn đang chơi bài "Hai con hổ"?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro