Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt kinh ngạc của Mục Hiểu Hiểu khiến cho Đại tiểu thư rất tức giận.

Tần Di đã lâu không có tức giận như vậy. Không gian xung quanh cô phảng phất mang theo phong ba bão táp, nồng đậm sát khí, cơ hồ muốn đem Mục Hiểu Hiểu cuốn bay ra ngoài.

Đại tiểu thư rõ ràng mỗi đêm đều không thể có giấc ngủ yên.

Tần Di thật sự không thể ngủ được, dù cơ thể rõ ràng rất mệt mỏi, thân thể cũng nói cho cô biết cô cần phải nghỉ ngơi. Nhưng khi cô nằm trên giường, những hình ảnh từ quá khứ lại tràn đầy trong đầu cô, giống như một bộ phim điện ảnh, làm cô không cách nào có thể đi vào giấc ngủ.

Lúc mới bắt đầu, Tần Di cảm thấy rất thống khổ, cô cố gắng kháng cự, nhắm mắt lại không để bản thân suy nghĩ bất kỳ điều gì, nhưng căn bản không có biện pháp. Vấn đề này không phải cô có thể kiểm soát được. Sau đó, cô đã uống rất nhiều thuốc ngủ, ban đầu việc này có hiệu quả giúp cô có thể ngủ và ngủ rất say. Nhưng mỗi khi tỉnh lại, ánh mắt của Tần Di trở nên mơ màng hồ đồ, thỉnh thoảng quên mất mình đang ở đâu, hoặc ở thời gian nào. Đôi khi, Tần Di thậm chí cho rằng cô quay về thời ấu thơ với những khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi sau đó là đau khổ kéo dài. Theo thời gian, lượng thuốc ngủ cô dùng ngày một tăng thêm, thân thể bắt đầu xảy ra vấn đề nhưng cô vẫn vô pháp thừa nhận.

Tóc rụng từng bó từng bó lớn, thường xuyên hoảng hốt, mồ hôi tràn ra, mệt mỏi và thậm chí còn có thể bất tỉnh.

Bác sĩ Hứa đã kiểm tra qua và từng nói với Tần Di: "Tiểu thư, thuốc ngủ có quá nhiều tác dụng phụ. Sự kháng thuốc sẽ tăng lên cùng với thời gian cô sử dụng, cô không thể tiếp tục như vậy..."

Thỉnh thoảng, thuốc ngủ giống như một loại chất gây nghiện mà cô phải dựa vào.

Cả cuộc đời của Tần Di, trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, cô chưa từng nghĩ sẽ ỷ lại vào bất cứ cái gì, người còn như thế, huống chi là một viên thuốc ngủ nho nhỏ kia.

Sau khi nhận ra điều này, cô tự nguyện chấp nhận sự mất ngủ, cũng không tiếp tục dùng thuốc.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, thời khắc tĩnh lặng đến, sự yên tĩnh và đen tối như một cơn lốc đem cô cắn nuốt.

Cô đôi khi tự hỏi liệu cô có thể kiên trì đến ngày chị họ Tần Hải Dao trở về hay không? Cô còn tự hỏi, khi chị cô nhìn thấy cô thế này, liệu có phải chị cũng sẽ không chấp nhận được....sẽ ghét bỏ cô không?

Tần Di luôn có những suy nghĩ như thế. Rất nhiều thời điểm, sự thống khổ như một con sông chảy xiết đem cô vùi lấp.

Cô thường tự khép mình trong căn phòng với cây dương cầm.

Âm nhạc như một cuộc cứu chuộc, như một tấm ván trôi duy nhất trên dòng sông chảy xiết.

Hôm nay, sau khi dạo qua những khúc nhạc vừa soạn, cô nghĩ về hai chị em Mục Hiểu Hiểu đang chơi "Hai Con Hổ". Nếu nhớ không nhầm thì, Thu Thu và Mục Hiểu Hiểu đã từng nhảy múa và ca hát xung quanh cô với niềm vui rạng rỡ.

Cô đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy.

Không ai sinh ra đã cô độc.

Tần Di đã thử lấy cây dương cầm của Mục Hiểu Hiểu, chỉ muốn thử một lần, liệu âm nhạc có "ma lực" như vậy hay không. Nhưng ngay khi cô vừa chơi được một đoạn nhạc, đã bị người đến phá hư tâm trạng.

Tâm trạng cô hiện giờ vừa hỗn loạn vừa phẫn nộ, giống như bị người khác phát hiện bí mật của bản thân làm thẹn quá hóa giận.

Hai ngọn lửa giận hợp tấu, biến thành cuồng nộ.

Cũng may Mục Hiểu Hiểu là chuyên gia tâm lý ưu tú, phản ứng nhanh hơn người thường, nàng dùng vận tốc ánh sáng đẩy cửa chạy ra khỏi căn phòng. Nàng đứng bên ngoài cửa để làm dịu một chút bối rối. Nàng lê dép lê trên mặt đất, dùng sức dẫm dẫm, giống như tiếng bước chân từ xa đến gần: "Đại tiểu thư, cô ngủ rồi sao?"

Tần Di: "..."

Người này, thật sự ấu trĩ đến mức khiến người khác giận sôi máu, đã nhìn thấy như vậy rồi còn muốn giả bộ không biết gì hay sao?

Hả.

Mục Hiểu Hiểu lại tiếp tục gõ cửa.

Lúc này, Tần Di đã ngồi trước bàn trà, trong tay nắm một ly trà lạnh, đạm nhiên nhìn Mục Hiểu Hiểu. Ánh mắt của cô thể hiện như thể chưa có gì xảy ra, còn món đồ chơi dương cầm kia cũng không rõ đã được giấu ở đâu rồi.

—— Cô đến làm gì?

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô như thế cũng trộm cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì thái độ bình thường: "Tôi đến để cùng cô ngắm trăng."

Tần Di...

Sao có thể trợn tròn mắt nói dối như thế, cô thật sự rất muốn chọc mù đôi mắt nàng mà.

Đến cuối cùng, họ vẫn ghé vào cùng nhau.

Mục Hiểu Hiểu đẩy Tần Di đến phòng khách, nàng biết Đại tiểu thư yêu thích nên chỉ chừa lại một đèn bàn nhẹ nhàng.

Động tác đẩy xe lăn của Mục Hiểu Hiểu càng ngày càng thuần thục. Đại tiểu thư đã thay một bộ đồ ngủ màu trắng hồng, mái tóc đen dài xõa trên bả vai của cô, xương quai xanh thon gầy. Gương mặt cô vì mệt mỏi mà trở nên tái nhợt, nhưng cô luôn giữ sống lưng thẳng tắp, lại quật cường khiến người đau lòng. Mục Hiểu Hiểu thật sự rất muốn ôm cô một cái, ôm ở trên giường rồi hát vài khúc hát ru để dỗ dỗ giống như nàng đã từng ôm rất nhiều tiểu bằng hữu ở cô nhi viện trước đây.

Nhưng mà...nàng không dám.

"Hôm nay cô đã ngồi trên xe lăn suốt một ngày rồi. Tôi ôm cô lên sô pha được không?" Mục Hiểu Hiểu hỏi.

Tần Di trầm mặc nhìn nàng, không hé răng.

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ, nàng thật cẩn thận chà xát tay, đi đến xe lăn trước, khom lưng đem Tần Di bế lên theo kiểu bế công chúa.

Hơi thở ấm áp phả vào trên cổ khiến cho Mục Hiểu Hiểu cảm thấy có chút ngứa, nàng cúi xuống nhìn Tần Di thấy khuôn mặt vô cảm của cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt không cùng nàng đối diện.

Nhìn dáng vẻ của Đại tiểu thư như bị người chọc giận vẫn còn sinh khí chưa tan.

Cũng không thể trách nàng, ai biết được Tần Di nửa đêm không ngủ lại đi đàn bài "Hai con hổ". Còn có, đồ chơi dương cầm nhỏ của nàng, cô lấy ở đâu ra?

Mục Hiểu Hiểu trên trán một dấu chấm hỏi nhưng lại không dám hỏi, nàng đặt Tần Di lên sô pha, nàng cũng ngồi xuống theo, đặt chân Tần Di lên đùi nàng.

Tần Di nhìn nàng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

——Làm gì vậy? Muốn chết sao?

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: "Tôi sẽ mát-xa chân cho cô một chút, tôi làm chuyên nghiệp lắm."

Chuyên nghiệp?

Dường như Tần Di nhớ ra điều gì đó, cơ thể cô run lên một cách bất chợt.

Khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu lập tức tối sầm lại bất đắc dĩ đỡ trán: "Lần này là thật, tôi thật sự rất chuyên nghiệp."

Được lắm, chỉ một bài hát mà làm Đại tiểu thư đối nàng không còn một chút tín nhiệm.

Khi còn nhỏ, trẻ em trong cô nhi viện thường đau chân và đầu gối vì thiếu canxi, một số người khác thậm chí bị đau xương đến nỗi phải rớt nước mắt.

Khi đó, không ai dám dùng thuốc bừa bãi, nên Mục Hiểu Hiểu đã tự học cách mát-xa để giúp đỡ. Sau này, nàng còn tự học về hệ thống huyệt vị trong y học Trung Quốc.

Đại tiểu thư thật quá gầy.

Do không thể vận động trong thời gian dài, cơ chân của cô đã bắt đầu bị teo lại.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy chua xót. Nàng nhéo nhẹ chân Tần Di, mát-xa thật nhẹ để giúp cơ bắp nàng được thả lỏng thư giãn một chút.

Tần Di không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang chìm trong suy tư.

Bệnh trầm cảm chính là như vậy, nó giống như một bàn tay vô hình lớn, có thể nắm bạn vào tay bất cứ lúc nào.

Đêm tối xâm nhiễm, làm Tần Di mạc danh khó chịu. Rất nhiều thời điểm, cô tự hỏi, nếu cô không còn trên thế gian này, mọi thứ có thể tốt hơn không? Có lẽ thật sự như Tố Lam từng nói, không có cô, mẹ cô có thể sẽ không chết, Tần Sương có thể trở thành con duy nhất của ba cô, và còn nhiều người khác...

"Cô có cảm thấy tốt hơn không?"

Mục Hiểu Hiểu hỏi nhẹ nhàng, làm gián đoạn suy nghĩ của Tần Di. Cô gái kia quay đầu nhìn nàng, không nói gì, tiếp tục trầm tư.

"Tôi thường xuyên mát-xa cho các em nhỏ ở cô nhi viện trước đây, là tay mát-xa thiện ghệ đó. Mẹ Viện trưởng còn khen tay nghề tôi đặc biệt tốt, còn muốn tốt hơn so với những người mù mát-xa chuyên nghiệp."

Tần Di nhíu mày, cô tự hỏi không biết nói vô nghĩa nhiều như vậy có mệt không? Nói từ sáng đến tối đêm.

"Đôi tay nhỏ này của tôi," Mục Hiểu Hiểu tự hào, "Nếu tôi làm việc này ở ngoài, không chừng có thể thu phí mỗi phút."

Thực ra, Mục Hiểu Hiểu cũng rất mệt. Nàng cũng đã ngồi xe, chạy việc cả một ngày, về tới nhà lại phải nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo. Mí mắt nàng gần như dính lại với nhau rồi.

Nhưng nàng không thể ngủ, nàng không thể bỏ mặc Tần Di một mình ở chỗ này. Nàng nhận ra rằng cô đang rất khổ sở.

"Thật kỳ lạ, cô không cảm thấy gì à?" Mục Hiểu Hiểu vẫn đang mát-xa cho Tần Di. Vì đang ở nhà nên nàng thả tóc xuống, không buộc thành đuôi ngựa như ban ngày. Dưới ánh trăng, mái tóc đen óng ả của nàng như phát sáng dưới ánh trăng, tạo ra một sắc thái tương phản mạnh mẽ với da thịt trắng như tuyết cùng môi đỏ tươi của nàng. Nàng như vậy ngước mặt nhìn cô với vẻ mặt vô tội.

Tần Di cảm thấy khó chịu mà không biết tại sao, cô không kiên nhẫn nâng tay lên

—— Cô muốn tôi có cảm giác gì?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đại tiểu thư làm gì mà đột ngột phản ứng như vậy, còn vô duyên vô cơ tức giận mà không rõ nguyên do.

Dưới ánh trăng giống nhau, nhưng tâm trạng của hai người lại khác nhau hoàn toàn.

Sau khi mát-xa chân Tần Di trong một lúc, nàng cảm thấy cơ thể Tần Di đã thả lỏng nhiều hơn. Mục Hiểu Hiểu cố ý đặt một cái gối phía sau Tần Di, nàng không có vội vã đem cô trở lại chiếc xe lăn, mà chọn ngồi cạnh Tần Di, cùng nhau ngắm trăng.

Giữa chừng, bụng của Mục Hiểu Hiểu kêu lên vì đói nên liền đứng dậy hâm nóng ly sữa cho nàng và Đại tiểu thư.

Tần Di nhìn như không nhìn.

Tần Di đương nhiên không tham ăn, cô rất tự kiểm soát, có yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân, vì thế thường sẽ không ăn gì vào ban đêm.

Khác với cô, Mục Hiểu Hiểu rất biết hưởng thụ ăn uống, nàng cò cố ý còn thêm mật ong vào sữa, rồi sử dụng máy vi sóng để làm nóng, làm ra một ly sữa mật ong thơm ngon.

Tần Di nhìn vào ánh trăng và mặt mày hơi hơi nhăn lại. Cô nhớ lại ánh mắt của Tần Sương hôm nay, cô ấy...

"Hmmm..."

Mục Hiểu Hiểu hút một ngụm sữa: "Thật thơm quá."

Tần Di quay đầu lại, đôi con ngươi như mực gắt gao nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, nâng nâng tay.

——Cô cho rằng bởi vì Tổng tẩu mà tôi thật sự không sa thải cô sao?

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe lập tức thành thật trở nên ngoan ngoãn, hai tay chống cằm, giọng mềm như bông nói: "Đại tiểu thư, nếu cô không hài lòng với công việc của tôi, muốn sa thải tôi, tôi không có gì để nói cả. Nhưng nếu vì ân oán cá nhân thì..."

Thiếu chút nữa nàng buột miệng nói: bởi vì phá vỡ không khí chơi đàn dương cầm đồ chơi mà bị sa thải, nhưng nàng không dám nói.

Đại tiểu thư là người nào chứ?

Đôi mắt đen nhánh của Tần Di nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, nâng nâng tay, bắt đầu tru tâm:

—— Cô ăn quá nhiều.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng cúi đầu nhìn ly sữa trong tay đột nhiên nhìn nó không còn thơm ngon gì nữa, nàng mím môi suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào.

Đại tiểu thư lại nói tiếp.

—— Quá lắm lời.

Mục Hiểu Hiểu nghẹn họng.

Đại tiểu thư không tha, tiếp tục nói.

——Giọng hát thì thực sự kinh khủng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."Đừng nói nữa.

Nói thêm gì nữa, Mục Hiểu Hiểu cảm giác chính mình liền phải "Ô ô ô" khóc mất, nàng thở dài, lại nhích gần đến bên cạnh Tần Di: "So với Đại tiểu thư đa tài đa nghệ, đương nhiên tôi chẳng là gì cả."

Khoảng cách gần như vậy khiến Tần Di hơi khó chịu, cô mím môi, ánh mắt cố gắng báo hiệu Mục Hiểu Hiểu tránh xa một chút.

Mục Hiểu Hiểu có vẻ mệt mỏi đến nỗi mắt sắp dính lại với nhau, làm gì còn tỉnh táo đọc hiểu ánh mắt của cô, nàng ngồi khoanh chân, ngáp một cái: "Trăng nơi này không đẹp, trăng nơi tôi sống khi còn nhỏ mới thực sự đẹp."

Nơi sống khi còn nhỏ? Cô nhi viện sao?

Nhắc đến cô nhi viện, Tần Di thực sự không hiểu Mục Hiểu Hiểu.

Những người bình thường, khi lớn lên từ cô nhi viện, khi có năng lực, hận không thể chạy nhanh một chút để thoát khỏi nơi đó, xóa mọi dấu vết từng bị gia đình vứt bỏ. Nhưng mỗi lần nói về nơi đó, nàng lại có vẻ nhớ nhung, hoài niệm.

"Khi đó, ở nơi đó của chúng tôi có một sân rất lớn, vào buổi tối, mọi người sẽ tụ tập lại. Mẹ Viện trưởng sẽ cho chúng tôi dưa hấu lạnh, vì có quá nhiều đứa trẻ nên một người chỉ có thể có một miếng dưa hấu, nhưng mọi người đều ăn rất ngon và vui vẻ."

"Cứ đến dịp Tết, chúng tôi sẽ tụ tập trong sân và nướng thịt. Thật sự... Chỉ cần nhìn thấy từng giọt mỡ chảy ra từ miếng thịt... Không có gì có thể hạnh phúc hơn. Dù có nhiều đứa trẻ, không đủ thịt để chia, nhưng chỉ cần mỗi người được thưởng thức một miếng, không khí hạnh phúc đã tràn ngập."

Khi Mục Hiểu Hiểu kể về những ký ức ấy, khuôn mặt nàng tràn đầy hạnh phúc. Ánh trăng phản chiếu lên nàng, làm cho khuôn mặt nàng như được tô điểm thêm một tầng hào quang, Tần Di ngẩn ngơ nhìn nàng. Hạnh phúc... Đây là hạnh phúc sao? Nếu hạnh phúc đơn giản như vậy, thì cô có thể gọi người mang một xe tải thịt nướng đến lấp đầy cái miệng của Mục Hiểu Hiểu.

"Tôi có một tâm nguyện, đợi khi tôi kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ thuê một đầu bếp 5 sao, trở lại cô nhi viện, làm một buổi nướng BBQ cho mọi người - để cho những đứa trẻ có thể ăn đầy một bụng."

......

Nói xong những lời cuối cùng, giọng của Mục Hiểu Hiểu ngày càng nhỏ, đầu của Mục Hiểu Hiểu dần dần dựa vào vai của Tần Di.

Ánh trăng này.

Rất thích hợp để đi ngủ.

Đại tiểu thư thật sự lắng nghe một cách nghiêm túc, đột nhiên cô cảm thấy bả vai trầm xuống, cơ thể cứng đờ, quay đầu nhìn, không thể tưởng tượng.

Mục Hiểu Hiểu đã ngủ say như chú mèo con, mắt nhắm nghiền, dựa vào cổ Tần Di. Cuối cùng, nàng còn lẩm bẩm một câu gì đó, rồi lại cọ cọ.

Tần Di: "!!!"

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Cút ngay.

Mục Hiểu Hiểu vẫn không nhúc nhích, khóe môi hơi hơi giơ lên khó mà phát hiện. Tần Di trầm mặc một lát, cô cúi xuống lấy hộp trà mà Tiểu Thúy sau khi dùng buổi sáng đã để ở đây.

Mục Hiểu Hiểu đang giả bộ ngủ, mặc kệ Đại tiểu thư muốn làm gì, nhưng trong lòng nàng trộm tự mãn.

Cứ như vậy, sự tiếp xúc thân thể có thể xem như một liệu pháp trị liệu đi.

Nói quá nhiều cũng vô dụng, cứ đơn giản như vậy mà dựa sát vào nhau, quan trọng nhất là có thể đem hai trái tim kéo gần lại, từ nay về sau, Mục Hiểu Hiểu quyết định sẽ xem Đại tiểu thư là khuê mật (bạn thân).

Đại tiểu thư cũng không phải là người có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, tâm cô rất ấm áp.

Chỉ khi Mục Hiểu Hiểu đang phân phát thẻ "người tốt" cho Đại tiểu thư, Tần Di đã mở hộp nhỏ, bên trong đầy các châm bạc sáng loáng.

Mục Hiểu Hiểu co cứng lại, hô hấp dồn dập một chút, nàng lập tức ngồi dậy, đưa tay che miệng ngáp một cái: "Sao tôi lại ngủ rồi? Ồ, Đại tiểu thư, cô định dùng châm kia để làm gì vậy?"

Tần Di nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh như sương.

—— Châm cô.

Mục Hiểu Hiểu: "..."Một câu trả lời thành thật, nàng không còn gì để nói nữa.

Tần Di hiểu rõ tâm tư của Mục Hiểu Hiểu, mặc dù cái người này luôn tự cho mình rất thông minh, nhưng nàng không thể thoát khỏi ánh nhìn sắc bén của Tần Di.

—— Cô đi ngủ đi không cần tốn sức ở đây với tôi.

Tống tẩu trước kia dùng qua chiêu này rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không hiệu quả.

Cô biết mình không ngủ được, cũng không cần thiết kèo người khác cùng cô chịu đựng.

Mắt thấy cảm xúc Đại tiểu thư trầm xuống, lời nói không cho phép người khác nghịch ý, bắt buộc nàng phải rời khỏi đây. Mục Hiểu Hiểu vận dụng toàn bộ trí não, nhanh chóng vận chuyển đầu óc, buột miệng thốt ra: "Tôi không buồn ngủ, Đại tiểu thư! Hai chúng ta chơi cờ Năm Quân nha!"

Tần Di lạnh lùng cười.

Cô còn nhỏ mà đã là thiên tài chơi cờ Năm Quân, còn lạ gì thứ đó.

Khi nhìn thấy Tần Di tiếp tục di chuyển xe lăn, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng nhảy dậy từ trên ghế sô pha, đuổi theo la lớn: "Ai thua cuộc thì sẽ... bị búng trán!"

Tần Di: "???"

Trên đời này làm sao có người ấu trĩ như vậy chứ?

Nhìn thấy Đại tiểu thư vẫn không ngừng, Mục Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, quyết định ra đòn trí mạng: "Tôi biết rồi, cô sợ thua chứ gì!"

Xe lăn đang lăn liền dừng lại, một sự lạnh lẽo bao phủ lấy thân thể Tần Di. Mục Hiểu Hiểu hít hà một hơi, nàng vươn tay ra ôm lấy chính mình.

Sợ hãi, hoảng sợ, yếu đuối và bất lực...

Nhưng đến lúc này, nàng không thể từ bỏ, và càng không thể để Đại tiểu thư một mình phải chịu đựng nỗi khó chịu đó. Mục Hiểu Hiểu vững vàng quyết định:

"Tôi đã từng là quán quân trong cuộc thi cờ Năm Quân của các học sinh cấp 3, tôi nổi tiếng khắp thành phố. Đại tiểu thư, có phải là sợ tôi rồi không? Tôi có thể dạy cô chơi."

Tần Di vẫn không nhúc nhích, sau một thời gian dài, cô mới chậm rãi quay mình.

—— Ấu trĩ.

Mục Hiểu Hiểu ôm chặt chính mình: "Ấu trĩ cái gì, tôi nhìn thấy cô cứ trốn tránh không dám chơi, chắc chắn là sợ tôi búng trán cô phải không?"

Nghĩ tới biểu cảm kiêu ngạo khi búng vào trán Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được, tâm có chút ngứa. Từ lúc ban đầu chỉ lo sợ rằng Tần Di không có ai bên cạnh khi không ngủ được, đến giờ thì nàng thực sự muốn chơi cờ, chỉ trong vài phút đã thay đổi.

Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu vẫn là một đứa trẻ chưa lớn khôn, với tư tưởng không thích thua cuộc và thích chơi đùa.

Tần Di lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, còn Mục Hiểu Hiểu thì bình tĩnh trả lời: "Đừng sợ, nếu không thì tôi sẽ nhường cô một chút."

Tần Di chỉ trả lời bằng một tiếng cười khinh bỉ.

Nhường cô một chút?

Vì thế..... vì thế.....

Trận cờ kéo dài từ khi trời tối cho đến khi trời sáng.

Đêm nay, Đại tiểu thư không có thời gian để suy nghĩ về chị gái, nuối tiếc về người mẹ, hoặc để tâm tới các loại việc lộn xộn và phản bội khác.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tiểu Thúy đến để nấu ăn, cô nàng thấy Mục Hiểu Hiểu mà sửng sốt: "Hiểu Hiểu, cô..."

Mục Hiểu Hiểu mặt mày tái mét, trên người thơm mùi hoa hồng, còn trán nàng thì sưng lên như Ông Thọ, dường như còn muốn cao hơn nữa.

"Cô... trán cô sao thế kia?"

Tiểu Thúy khiếp sợ nhìn vào trán của Mục Hiểu Hiểu, nàng chịu ủy khuất cả một đêm, trán thì sưng như một quả núi nhỏ. Mục Hiểu Hiểu phát ra một cơn giận dữ: "Đây là tai nạn lao động, chính xác là tai nạn lao động, tôi không làm nữa, tôi muốn từ chức!!!"

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Sau khi cả hai người họ cùng ở bên nhau, cùng chơi trò chơi, phần lớn là Mục Hiểu Hiểu quấn lấy đòi chơi.

Thời gian của Đại tiểu thư rất là quý giá, lúc nào có thời gian rảnh mà cùng nàng chơi này kìa, Mục Hiểu Hiểu không vui, gần đây nàng mới học được cách chơi Tam Quốc Sát nên rất muốn dạy cho Đại tiểu thư: "Mau đến đây chơi thử đi, đây là trò chơi của giới trẻ nè."

Tần Di nhướng mày, đeo đồng hồ lên tay: "Chiều nay chị có một cuộc họp."

Mục Hiểu Hiểu xoa tay: "Em sẽ chỉ chị chơi một chút thôi, dễ lắm."

Trong lòng nàng đã tính toán sẵn rồi, trò Tam Quốc Sát này không không hề dễ như vậy, không chỉ nhớ vai trò của mỗi lá bài mà còn là các tính cách, trong một khoảng thời gian ngắn Đại tiểu thư nhất định sẽ học không được.

Tần Di không để ý đến nàng, lấy điện thoại ra kiểm tra email.

Mục Hiểu Hiểu dùng đòn trí mạng: "Thua một ván, cởi một lớp quần áo!"

Tần Di dừng lại đặt điện thoại xuống, nhìn Mục Hiểu Hiểu cười như không cười: "Đây là điều em muốn sao?"

Mục Hiểu Hiểu: "..."Nàng không có.

Rốt cuộc Đại tiểu thư bị giữ ở lại.

Mục Hiểu Hiểu háo hức xắn tay áo lên, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngại ngùng của Đại tiểu thư khi không mặc quần áo.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Cởi đến chỉ còn mỗi chiếc quần nhỏ, Mục Hiểu Hiểu xấu hổ dùng tay che ngực: "Chị...không phải chị có cuộc họp sao?"

Đại tiểu thư nhìn bài trong tay cô, trịnh trọng nói: "Hủy rồi."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Sau lần chia bài cuối cùng, Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu thua đến không còn dư thừa gì trên người, Mục Hiểu Hiểu khó khăn một tay che ngực, tay còn lại che bộ vị quan trọng: "Chị...Chị nhìn cái gì mà nhìn?"

Tần Di không nói lời nào chỉ cởi bỏ đồng hồ trên tay, tháo kẹp tóc trên đầu, tóc đen xõa xuống, môi đỏ lóa mắt, chân dẫm trên giày cao gót, tiến lên một bước.

Mục Hiểu Hiểu run run một chút: "Chị làm gì vậy?"

Khuôn mặt nàng ửng hồng.

Tần Di mỉm cười, hai tay ôm mặt của Mục Hiểu Hiểu, môi dán lên tai nàng: "Nếu em muốn thì nói cho chị biết, không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."

Mục Hiểu Hiểu: "???"

Ngẫm nghĩ một chút, Đại tiểu thư đang nói gì vậy?

Tần Di dùng tay che mắt Mục Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Chị sẽ luôn làm điều em muốn."

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro